Băng Nhóm Học Đường

Chương 31



Lúc này đầu óc Vân trống rỗng, cô không hiểu vì sao anh lại xuất hiện trước mặt cô trong đêm giáng sinh buồn tẻ này, cô thật sự không ngờ sau bao nhiêu chuyện phức tạp đến vớ vẩn ấy và sau cả lời nói lạnh lùng như sấm truyền của cô mà cô vẫn còn có cơ hội gặp lại anh sao..? Mắt Vân bắt đầu nhòe đi, cái tên của anh mà cô đã khắc ghi vào trái tim nay lại được bật ra thành những âm thanh rung động đến vỡ òa:

- Thiên…Vũ…?

Vũ mỉm cười thật hiền đến nỗi khiến Vân phải choáng ngợp. Trước giờ số lần anh nở nụ cười hiếm hoi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nên mỗi lần trông thấy Vũ như vậy, Vân đều chăm chú nhìn anh thật kĩ, thật lâu để dễ dàng khắc sâu vào trong ký ức của cô…Thật kỳ lạ…bao nhiêu yêu thương lâu nay dặn lòng cố quên, giờ lại trỗi dậy thật thiết tha…

Nhưng khi bất giác nhớ lại đêm đó…đêm mà cô nghĩ sẽ là lần cuối được trông thấy anh, được ngồi gần anh như thế…thì mặt cô chợt đanh lại và vội xoay sang hướng khác để lảng tránh ánh mắt của Vũ

- Em vẫn còn giận anh à? – Vũ khẽ nghiêng đầu theo tầm nhìn của Vân

- Đơn giản là giận sao?? – Vân phì cười 1 cách chua chát – câu hỏi của anh khá tỉnh đấy.!

- Nếu còn giận anh đến vậy thì em hãy hét vang lên đi – Vũ lại mỉm cười – không phải khi hét lên người ta sẽ vơi bớt bực tức trong lòng sao?

Vân trố mắt ra nhìn Vũ, càng lúc cô càng thấy anh chàng này kì lạ đến bất an. Những lần mà cô cố ý “nói xoáy” anh kiểu bất cần như thế thì anh đều im lặng cơ mà? Vũ nhìn nét mặt khó hiểu của Vân vẻ thích thú rồi xoay người lại, hướng mặt lên phía bấu trời đầy sao và bắt đầu hét vang:

- Vân ơi.!!!!

Thấy Vân nhướng mày vẻ còn khó hiểu hơn cả khi nãy, anh bật lên cười rồi lại tiếp tục hét lên:

- Trả lời anh đi!! Vân ơi!!!

Đến lúc này thì Vân không thể nào nhịn cười được nữa, thật khó để mà giả vờ lạnh lùng trước Vũ, và vì cô cũng không phải tuýp người hay che giấu cảm xúc của mình… mọi sự giận hờn bỗng chốc tan biến đi như 1 làn khói mỏng manh…Vân không biết mục đích của anh là gì, nhưng cô mặc kệ, miễn là cô được ở bên anh, chỉ cần như vậy thôi…

- Ơi!!! Em nghe đây!!! – Vân hét lên, giọng còn to hơn cả Vũ

- Anh có chuyện muốn nói với em!!!!

- Nói đi đồ xấu xaaaaaa!!!!

- Hãy làm người yêu của anh điiiii.!!!!!!

Dứt câu hô to của Vũ, bỗng không biết từ đâu những chùm đèn tí hon đủ màu sắc đồng loạt sáng lên rực rỡ trên đầu 2 người, khung cảnh lung linh đến huyền ảo tựa như dải ngân hà di động vậy. Vân cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể cô đều ngưng lại 1 cách kỳ lạ, nhưng trái tim lúc nào cũng chưa đựng 1 tình yêu cháy bỏng kia lại đập dồn dập khiến mọi cảm xúc trong cô như vỡ òa… Vân gắng dùng hết công suất bộ não để phân tích “dữ liệu” mà cô vừa nghe được từ tai mình thật kĩ lưỡng, để xem cô có nghe nhầm hay không…nhưng những gì cô vừa nghe được quá rõ ràng, không thể nào phủ nhận…Đôi mắt Vân bắt đầu nhòe đi dưới những ánh đèn đủ màu sắc, cổ họng tự dưng nghẹn lại vì những cảm xúc bùng cháy mãnh liệt trong lòng cô lúc này… Vân kinh ngạc như vậy cũng phải thôi, vì trước giờ, Vũ nào có thèm ngỏ lời yêu cô, nào có cười với cô nhiều đến như thế…

Vũ đột nhiên cũng mím chặt môi lại 1 cách ngại ngùng, tay cho vào túi và thở mạnh ra 1 hơi dài như tống khứ hết mọi phiền muộn đã được chôn chặt trong lòng anh quá lâu… Cuối cùng thì anh cũng đã nói ra được điều mà anh muốn nói với cô từ rất lâu rồi. Vũ biết mình đã từng đối xử quá tệ, thậm chí là quá vô tình với Vân, nhưng bằng 1 phép màu kì diệu nào đó, mà cô vẫn yêu anh tha thiết và vô điều kiện đến như vậy. Anh cũng biết rằng mình chưa thật sự đem đến cho cô niềm hạnh phúc trọn vẹn mà 1 người con trai có thể làm cho bạn gái của mình… Anh không giận cô vì những lời nói lạnh lùng hôm trước, vì anh biết, chính anh là người đã khiến cô phải từ bỏ anh, phải… anh đã làm cô đau khổ quá nhiều. Đã đến lúc anh nên tạm gác cái lý tí sắt đá của anh sang 1 bên và dành cho người con gái này tình yêu chân thành được xuất phát từ trái tim của anh, vì cô hoàn toàn xứng đáng có được có nó… Cô bây giờ là Khởi Vân – người yêu của anh – chứ không phải là em gái kẻ thù gì cả…

- Anh vừa…nói gì vậy…? – mặt Vân vẫn còn nguyên sự ngơ ngác – những chùm đèn này, đừng nói với em là anh đã làm ra nó đấy nhé, em sẽ té xỉu tại chỗ cho anh coi.

Vũ chỉ nhoẽn miệng cười rồi nhẹ nhàng chìa bàn tay mình ra phía trước mặt Vân, và cô nàng này suýt nữa thì bật lên cười ha hả vì chiếc nơ ngộ nghĩnh màu xanh dương đậm – vốn là màu cô yêu thích – được buộc bằng dải lụa chắc chắn quanh cổ tay anh

- Em hiểu không…? – Vũ nhướng mày

- Từ nãy giờ em hiểu gì em chết liền đó. – Vân nhún vai, đôi mắt vẫn trố ra vì sự ngạc nhiên chưa dứt
Chương trước Chương tiếp
Loading...