Băng Tâm Ngự Thần

Chương 14



- Nghiên Nghiên ngươi cũng thật là con gái người ta đã chủ động như vậy mà ngươi thì cứ như khúc gỗ ấy!

Hiên Viên Vô Thương vừa nói vừa làm biểu cảm tiếc hận.

- "-", Ngươi ngứa da!

Hách Tiêu Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói, tên này quả là muốn ăn đòn mà, nghe Tiêu Nghiên nói Hiên Viên Vô Thương hơi lùi về phía sau nhưng vẫn giữ vẻ mặt đáng ăn đòn nhìn hách tiêu nghiên, nhìn hai tên bạn tốt của mình gây nhau Lãnh Vô Tình thở dài, "lại nữa, hây không lúc nào yên bình", hắn biết Ưu nhi thích Nghiên, nhưng hắn không thể giúp được muội muội của mình nên mấy năm nay hắn làm ngơ như không biết, hắn cho rằng muội muội của hắn chỉ hứng thú nhất thời, qua một thời gian nói không chừng muội ấy sẽ thấy khó mà lui nhưng điều khiến hắn không thể tin là Ưu nhi lại yêu nghiên sâu như vậy, muội ấy cố gắng tu luyện, cố gắng chở nên hoàn hảo để nghiên có thể chú ý đến muội ấy, những gì muội ấy cố gắng chỉ là vô nghĩa mà thôi, vì hắn hiểu Nghiên, Nghiên không có hứng thú với nữ nhân vì cậu ta còn có mối thù chưa trả, nên đối với cậu ta những thứ xung quanh đều là vô nghĩa thứ cậu ta quan tâm là thực lực mà thôi, một người mà ngay cả chết còn không sợ, Nghiên tồn tại là để trả thù cho nên cho dù Ưu nhi có làm bất cứ thứ gì đi nữa cũng là vô nghĩa mà thôi.

* * *

Nghe Mộng Yên nói Húc Phong xém chút hộc máu, mọi người xung quanh khoé miệng giật giật, Lãnh Vô Ưu xém chút không kiềm chế được muốn chửi thề, gì chứ là tiện chân sao, Lãnh Vô Ưu mỉm cười nụ cười hơi méo mó quay về đội của mình, "nàng mà không đi thì sẽ không nhịn được muốn đánh nữ nhân này một trận quá". Nhìn Lãnh Vô Ưu vẫn còn cười được Mộng Yên thầm than, "quả nhiên sức chịu đựng cao", thấy mọi người đều đông đủ, sẵn sàng, chủ trì Tam quốc phất tay, một chiếc tàu phi hàng hạ xuống chước mắt mọi người, Mộng Yên nhìn tàu phi hành hai mắt tỏa sáng, thật đồ sộ nhìn thích thật đó, không biết đứng trên đó sẽ có cảm giác thế nào, trong lòng phấn khích đối với phầm thi đến Vực sâu sâm lâm càng mong chờ. Mọi người đều hào hứng, nhiều hơn là tò mò về con tàu, nhìn đại gia biểu cảm phấn khích khi tàu phi hành xuất hiện trủ trì tam Quốc hài lòng, lí do ông cho tàu phi hành ra đây chính là để khích lệ bọn họ, sau này còn muốn tiếp tục được đi trên phi hành tàu không, là nhờ sự lỗ lực của bọn họ.

- Được rồi các đại gia mau lên tàu, chúng ta sẽ đến Vực sâu sâm lâm!

Chỉ chờ câu này, các đội nhanh chóng lên tàu, thấy các đội đã lên tàu đầy đủ, trủ trì hất tay ra lệnh khởi động con tàu, con tàu được khởi động bay vút lên không trung, nhìn từ trên tàu Mộng Yên có thể nhìn thấy cả đất nước của mình, "Nhìn từ trên cao thích thật", nàng đứng trên cao nhìn xuống những khu rừng thu nhỏ, làng nhỏ dần tâm trạng muốn vàn phức tạp, nàng là người hiện đại tự nhiên không đâu lại xuyên đến một thế giới kì lạ, mọi người ở đây đều có thể tu luyện, họ chế tạo ra nhiều thứ kì ảo, phép thuật kì diệu, thế giới cường giả mạng người không đáng một đồng nêu như người không có thực lực, khiến Mộng Yên khó có thể hoàn toàn hòa nhập vào thế giới này, nàng sống ở thế kỉ văn minh mọi người bình đẳng, còn thế giới này thì hoàn toàn ngược lại, cường giả có thể giết người mà không một ai có thể can thiệp trừ phi thực lực của ngươi hơn hắn, tâm trạng của nàng bây giờ rối như tơ vò, nàng đã nhìn thấy xác chết trong bí cảnh, rất đáng sợ, đến bây giờ tim nàng còn đập nhanh, nhắm mắt lại Mộng Yên tự nhủ mình rằng, "Thế giới này không phải hiện đại, mà là thế giới cường giả vi tôn, nếu nàng không giết họ thì nàng sẽ bị họ giết, nếu nàng muốn sống phải vượt qua được nỗi sợ". Mộng Yên tự nhủ với lòng, nàng nhắm mắt lại, mở mắt ra đôi đắt thanh minh, cảm giác tốt hơn nhiều rồi, đối với sắp sửa tiến vào Vực sâu sâm lâm tự tin hơn. Con tàu là cực phẩm phi hành tàu, tốc độ rất nhanh chẳng bao lâu mọi người có thể nhìn thấy Vực sâu sâm lâm, quả thật rất sâu từ trên tàu nhìn còn không thấy đáy, sâm lâm này hình thù giống một cái vực vậy thào nào lại đặt tên là vực sâu sâm lâm, con tàu hạ xuống ngài sâm lâm, mọi người xuống khỏi phi hành tàu, khi tất cả đã xuống hết trủ trì tam Quốc nghiêm túc nói:

- Đây là vực sâu sâm lâm nguy hiểm trùng trùng, đại gia cẩn thận, ta sẽ cho đại gia một tấm sinh phù để tránh đều đáng tiếc sảy ra, nên nhớ các ngươi thực lực hiện tại còn rất yếu, nên chỉ có thể giết yêu thú ở ngoài Vực sâu sâm lâm nhớ là không được đi quá sâu, nếu không có việc gì sảy ra chúng ta không chịu trách nhiệm!

Nghe trủ trì tam Quốc nói song mọi người đều có chút lo sợ, vực sâu sâm lâm nguy hiểm vậy sao, nhưng mọi người đều đồng thanh đáp:

- Rõ!

Nghe vậy trủ trì tam Quốc hài lòng phất tay ra hiệu cho các đội bây giờ có thể vào vực sâu sâm lâm. Tiến vào vực sâm lâm đại gia đều tản ra, nhìn đội của mình là ít nhất Mộng Yên không khỏi có chút lo nắng, đội đã ít nhân rồi còn không đội viên nào ưa nàng nữa chứ, nhìn sâm lâm rậm rạp, ngay cả mặt trời còn không chiếu xuống được đến đây.
Chương trước Chương tiếp
Loading...