Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia

Chương 20: Bắt cóc (1)



Nhiển Di nhìn cái cupcake còn đang ăn dở trên tay, bỗng nhớ đến câu nói lúc này của Hoàn Trắc, mặt cô thoáng ửng đỏ. Hoàn Trắc có thật là có tình cảm với cô không ? Còn cả…… cô gái mà anh nói là chị của anh ? Cô không tin đó là chị của anh, nếu là thật thì tại sao chị ấy lại ở bữa tiệc, còn ăn mặc rất sang trọng. Trong khi đó… Hoàn Trắc lại là quản gia của nhà họ Bạch. Chẳng lẽ… Hoàn Trắc có một bí mật gì đó ?

“Hãn Nhi.”

Nhiển Di quay mặt là…

“A chị Thiểu Oanh. Có chuyện gì sao” Cô nhìn cô gái trước mặt mình rồi hỏi (ai còn nhớ chị mặt váy đỏ không ? )

“Có người tìm cô, cô ấy đang chờ ở phòng khách đấy.” Thiểu Oanh nhẹ nhàng trả lời sau đó quay lưng bước đi.

Có người tìm gặp cô ? Không lẽ là Tú Đình ?

Nhiển Di nhanh chóng đi ra phòng khách, nhìn người con gái đang ngồi uống trà trên sopha. Là Triều La Duệ.

La Duệ đặt chén trà xuống ngước mặt lên nhìn thì thấy Nhiển Di đang đứng nhìn cô.

“A Hãn Nhi, mình chờ cậu nãy giờ.” La Duệ vui mừng chạy đến bên cô. Cuối cùng cũng gặp được… La Duệ thở phào trong lòng.

“Tiểu Duệ, sao cậu lại ở đây ?” Nhiển Di ngạc nhiên.

“Tất nhiên là tìm cậu, mình đang muốn dẫn câu đi chơi một chút.” La Duệ cười

“Xin lỗi Tiểu Duệ, nhưng mình… còn phải chờ câu chủ về nữa.”

“Thôi nào, mình đã cất công tới đây rủ cậu, câu nỡ từ chối sao ?” La Duệ bĩu môi. “Với lại chúng ta chỉ đi chơi một chút rồi về. Sẽ không lâu đâu. Đi mà Hãn Nhi.” La Duệ vừa nài nỉ vừa kéo tay cô.

“Hưm… thôi được. Nhưng chỉ một chút thôi đấy. Nếu cậu chủ về mà không thấy mình thì…” Nhiển Di chưa kịp nói hết câu La Duệ đã chặn lời của cô.

“Rồi rồi, cậu lên thay đồ nhanh đi rồi còn đi. Nhanh lên nhanh lên” La Duệ hối hả.

10 phút sau…, cô từ phòng xuống. Trên người mặt bộ đầm màu xanh biển cùng đôi giày búp bê màu trắng. Mái tóc màu tím được cô cột thành đuôi ngựa.

“Chà, bạn tôi sao mà dễ thương thế này ?” La Duệ trố mặt nhìn cô. Sau đó nắm tay cô rồi đi ra khỏi biệt thự thật nhanh.

………………………………….

La Duệ đưa cô đi khắp nơi, nào là khu vui chơi, trung tâm mua sắm, đi ăn này nọ. Nói chung là những nơi cô chưa từng đi. Rồi thời gian trôi nhanh, mặt trời cũng đã gần chiều. Lúc này cô và La Duệ đang trên đường về biệt thư Bách thì…

“Hãn Nhi này, cậu qua nhà mình chơi nhé ?” La Duệ quay qua hỏi cô.

“Bây giờ sao ? Nhưng mà trời gần chiều rồi… mình nên về thì hơn…”

“Thôi mà, chỉ là ghé qua xem chút thôi.”

“Cũng được…”

La Duệ vui mừng ra mặt, cổ tay của Nhiển Di bị cô nắm chặt như sợ con mồi sẽ trốn thoát. La Duệ dắt cô đi thêm một đoạn đường nữa rồi chỉ vào con hẻm kia.

“Nhà mình ở trong đó đấy. Cậu cứ đi thẳng rồi quẹo phải sau đó nhìn sang bên trái có địa chỉ XXX là nhà của mình.”

“Cậu không vào sao ?” Nhiển Di thắc mắc hỏi cô.

“À, cậu vào trước đi. Mình gọi điện thoại cho bạn một lát rồi sẽ vào liền. Cứ vào trước đi, không sao đâu.” La Duệ vỗ vai cô rồi đẩy cô vào con hẻm.

Nhiển Di đi theo con đường mà La Duệ nói. Cô đi thẳng rồi quẹo trái. Bỗng nhiên một bàn tay lạ nào đó dùng khăn bịt chặt mũi cô. Sau đó thì cô thiếp đi…

………………………………………

9 giờ tối…

Trong căn phòng làm việc của Bách Bạch Hàn, những tiếng đập, tiếng kính vợ lần lượt vang dội lên.

“Rốt cuộc là cô ta đã đi đâu hả ?” Bách Bạch Hàn chống tay lên bàn. Đôi mắt tràn đầy tức giận.

Tủ sách bị anh đạp đổ xuống, chiếc tủ kính cũng bị anh đập cho tan nát, các tập tài liệu thì tứ tung trên sàn. Có thể thấy anh đã tức giận nhu thế nào.

“Thiếu gia, xin thiếu gia hãy bình tĩnh. Cô ấy…” Hoàn Trắc có một chút lo lắng nói. Rốt cuộc là em đã đi đâu rồi ?

Mấy người vệ sĩ đứng đó cũng chịu bị la lây.

“* Rầm* Cô ấy làm sao ? Cô ấy như thế nào ? Thật đúng là lũ vô dụng, sao có thể để cô ta tự tiện đi ra ngoài như vậy chứ ? Tôi mướn mấy người để làm gì hả ?” Bạch Hàn đập bàn thật mạnh sau đó quát mắng.

“Cô ấy chắc là…đi mua đồ ạ ?” Hoàn Trắc trả lời.

“Đi mua đồ mà giờ này vẫn chưa về ? Đi tìm cô ấy nhanh lên. Không tìm được thì đừng mong mấy người còn sống.” Bách Bạch Hàn mệt mỏi ngồi xuống ghế. Tay lau đi những giọt mồ hôi trên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Những người vệ sĩ nghe xong liền chạy ra ngoài đi tìm cô trong đêm tối…

Hoàn Trắc cúi đầu hơi thấp, rồi đi ra ngoài phòng. Lúc này, Mạp Dạ phu nhân đi đến liền hỏi cậu.

“Hoàn Trắc, Hàn nó bị làm sao mà hét lớn trong phòng thế ?”

“A phu nhân, thật ra… người phục vụ riêng của ngài ấy giờ này vận chưa về, nên ngài ấy mới bực tức.” Hoàn Trắc trả lời.

“Phục vụ riêng ? Là ai ?” Bà lại hỏi.

“Cô ấy là Hãn Nhi ạ. Cô ấy chỉ vừa vào đây làm vài tuần.”

“Ừ.” Vì một cô phục vụ mà Hàn lại bực tức như vậy, cô ấy chắc là rất đặc biệt với nó…
Chương trước Chương tiếp
Loading...