Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Chương 20: Vương Miện Ravenclaw



Kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh ở nước Anh chỉ có ba tuần, Hogwarts tuy rằng là trường học phép thuật, nhưng là kỳ nghỉ vẫn là giống với Muggle.

Mỗi ngày, Snape ở phòng nghiên cứu Độc Dược của hắn mà âu yếm Độc Dược. Harry ở phòng khách cảm nhận được hơi thở của Snape, yên tâm mà đọc sách.

Ngẫu nhiên, Harry cũng sẽ đi hỏi Snape một ít về Độc Dược hoặc là vấn đề về phép thuật hắc ám. Tuy rằng nhìn qua Snape rất không kiên nhẫn, nhưng là mỗi lần đều giải thích tỉ mỉ từng vấn đề của Harry.

Harry cùng Snape mỗi bữa cơm đều là ở bên nhau cùng ăn, đều là do Harry nấu.

Loại sinh hoạt an nhàn này, làm Harry cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến mức cảm thấy tất cả đều không chân thật.

Snape mới từ phòng nghiên cứu Độc Dược ra tới, liền thấy bóng dáng Harry loay hoay ở phòng bếp, làm cơm.

Khóe miệng lơ đãng cong lên, làm mặt Snape đường cong đều trở nên nhu hòa rất nhiều.

Hắn vẫn luôn đứng như thế, nhìn Harry bận rộn.

"Severus, ăn cơm."

Thẳng đến nghe thấy giọng kêu của Harry, Snape mới lấy lại tinh thần.

Một bên hướng bàn ăn đi đến, một bên nói, "Là giáo sư."

Harry không sao cả mà trả lời, "Tốt, Severus."

Snape cũng không có lại đi sửa đúng, ngồi ở ghế trên ăn cơm.

Có lẽ là mấy ngày nay giao lưu quá mức thường xuyên, làm da mặt Harry càng ngày càng dày, hiện tại đều có thể làm lơ giọng nói phản đối của Snape, mà gọi thẳng tên thánh.

Mà Snape, chậm rãi phát hiện phản đối như thế nào cũng đều vô dụng, vì thế liền tùy ý cậu.

"Severus, ngày mai khai giảng."

Snape cắt bò bít tết, không lạnh không đạm mà nói "Ân."

"Severus......"

Snape đột nhiên nhớ tới cái gì, "Ở trường học, phải kêu ta là giáo sư."

"Vì cái gì?"

"Vì cái gì? Vấn đề đơn giản như thế còn cần ta dạy cho ngươi sao. Ở Hogwarts, thân phận của ngươi là học sinh, mà ta là giáo sư của ngươi. Nếu ngươi không nghĩ lại muốn làm tin tức của đám cự quái nhiều chuyện kia, Potter, tốt nhất làm theo lời ta nói."

Harry bất đắc dĩ mà nhìn Snape, "Nga, được thôi, Severus."

"Ngươi vừa rồi muốn nói cái gì?"

"Cái gì?" Harry ngây ra một lúc, "Nga, nghĩ tới. Severus, em muốn đi tiêu diệt một cái hồn khí."

Snape nghe xong, buông xuống dao nĩa trong tay, nhăn lại lông mày, "Tự cho là đúng Potter, ngươi tính toán muốn đi một mình?"

Tuy rằng là một hỏi câu, nhưng là ngữ khí là khẳng định. Harry trong lòng ở đánh cổ, vì cái gì Severus có thể biết được mình muốn làm cái gì chứ.

"Ngạch, Severus, cái hồn khí này rất an toàn."

"Nếu đã là hồn khí thì không có cái nào an toàn hết."

Harry cảm thấy Snape nói có lý a......

"Severus, nó ở Hogwarts. Thật là một nơi an toàn."

"Ngươi vì cái gì không muốn ta đi theo ngươi, Potter."

Harry bĩu môi, bất đắc dĩ mà giải thích, "Hồn khí tất cả đều là có cảm ứng với nhau, nếu, Voldemort cảm ứng được thầy...... Hậu quả này, em không thể tưởng tượng."

Snape từ trong giọng nói Harry cảm nhận được quan tâm, đúng vậy, chính là quan tâm. Cái này rất lâu rồi hắn chưa cảm nhận qua loại tình cảm này.

"Harry Potter, ngươi hẳn là biết, ta sẽ không mặc kệ ngươi một mình đi làm chuyện nguy hiểm."

Harry nhìn cặp mắt đen nghiêm túc kia, Harry biết, hắn không thể từ chối.

Hậu quả từ chối, khả năng chính là Snape một mình điều tra vương miện Ravenclaw, cái này là đem Snape đặt ở nơi nguy hiểm rồi.

Harry nhẹ nhàng mà gật đầu, "Chúng ta trở về Hogwarts liền đi tìm, vương miện Ravenclaw."

Vương miện Ravenclaw ở trong phòng yêu cầu, Snape xem qua ký ức của Harry nên dĩ nhiên biết chuyện này.

Snape gật gật đầu, "Ân, sau bữa tối vào giờ giới nghiêm, cùng đi lầu tám."

—————————————————

Buổi tối ngày hôm sau, nhóm tiểu động vật tụ hội bên nhau, hưng phấn mà kể lại kỳ nghỉ của mình.

"Harry. Vũ hội Giáng Sinh ở trang viên Malfoy là tuyệt vời nhất trong giới phép thuật, cậu chắc nên hối hận vì từ chối lời mời của mình."

Draco ở thời điểm lễ Giáng Sinh từng mời Harry đến trang viên Malfoy, nhưng là Harry vì muốn ở cùng Snape nên đã từ chối.

Harry ở trong lòng cũng nói thầm, Lucius Malfoy hẳn là cũng mời Severus, Severus vì cái gì cũng từ chối, bởi vì cậu sao?

Nga, tạm thời không nghĩ cái này. Chính là trang viên Malfoy cậu nhất định phải đi, cái quyển sổ nhật ký kia còn ở đó.

"Xin lỗi, Draco, thật sự là có chuyện mình đi không được. Mình thật sự rất muốn tham quan trang viên Malfoy, không biết ở kỳ nghỉ hè lần này, mình có thể đến không?"

Draco nghe được Harry muốn đi nhà hắn, trên mặt bất mãn lập tức biến mất, "Nga, đương nhiên. Harry. Lúc nào mình cũng hoan nghênh cậu đến chơi."

Một bên Ron căm giận mà nói, "Harry, cậu cũng có thể tới nhà của mình."

"Nga, đương nhiên, Ron."

Ăn xong bữa sáng, Harry liền về tới hầm. Giờ cấm đi lại ban đêm đã đến, Harry phủ thêm áo tàng hình, đi theo Snape cùng nhau đi tới lầu tám.

Harry xốc lên áo choàng, nhìn vào vách tường nói, "Ta yêu cầu một phòng có thể giấu đồ vật."

"Xôn xao ——" một cái cửa lớn hiện ra ở trước mặt hai người, không có một tia do dự, Harry đẩy cửa mà đi vào.

Trong phòng lớn, bày ra đủ loại đồ vật.

Nhìn trên một cái giá không chớp mắt, Harry phát hiện cái kia vương miện cũ nát kia.

Duỗi tay phải muốn lấy xuống, Snape lập tức ngăn cản hắn, "Nếu ngươi có đầu óc thì nên biết không nên dùng tay chạm vào đồ vật hắc ám."

Harry nhìn Snape cười, "Nga, Severus, quan tâm sẽ bị loạn a. Thầy không phải xem qua ký ức của em sao, không có việc gì."

Snape nhíu mày nhìn Harry tay không cầm lấy vương miện đáng chết "Quan tâm sẽ bị loạn"!

"Hiện tại xử lý nó như thế nào."

"Ách." Vấn đề này xác thật làm khó Harry, không có nọc độc xà quái cũng không có thanh kiếm Gryffindor, cái này làm sao bây giờ.

Snape nhìn bị vấn đề làm khó Harry, liền biết không có biện pháp giải quyết.

Vì thế, hai người về tới hầm.

"Severus, chỉ có thể trước cho nó đặt ở nơi an toàn."

"Potter, kêu ta là giáo sư, nơi này là trường học."

"Đúng vậy, giáo sư."

Snape hừ lạnh một tiếng, lấy ra một hộp gỗ dùng phép thuật bảo vệ, đem vương miện Ravenclaw để vào trong hộp. Rồi mới bỏ vào phòng nghiên cứu Độc Dược.

Vương miện Ravenclaw đã có trong tay, kế tiếp phải giải quyết quyển sổ nhật ký.

Harry đã có biện pháp vào trang viên Malfoy, đây là một khởi đầu rất tốt, không lo lấy không được quyển sổ nhật ký.

Harry thở phào một hơi, năm nhất liền đi qua rất nhanh, nên vui vẻ mà hưởng thụ mấy ngày bình yên này đi. Tương lai sẽ càng ngày càng vội.

Harry lại nhìn Snape lại bắt đầu đọc sách, lại thở dài, ai, con đường truy phu, từ từ a ∼
Chương trước Chương tiếp
Loading...