Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Chương 32: Tình Yêu, Hữu Nghị



Đột nhiên xuất hiện một con rắn màu bạc, thân thể con rắn có thể nói là cùng với con rồng khác biệt không lớn lắm, vảy màu bạc giống như nham thạch cứng cỏi, những trái cầu băng rơi xuống trên thân thể con rắn phát ra những tiếng "Bang" lớn.

Cái đầu của con rắn lớn gần bằng của Harry, hiện lên đôi mắt hắc diệu thạch.

Con rắn màu bạc đem Harry cùng Snape vòng ở bên trong, thân mật mà nhẹ nhàng cọ đầu vào hai người.

Snape không biết như thế nào hình dung tâm tình hiện tại của mình, hắn biết hình thái Thần Hộ Mệnh của Harry đại diện cho cái gì.

Tình cảm của cậu bé này đối với hắn thế nhưng đã sâu đậm như vậy sao......

Harry nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu con rắn, "Đi thôi."

Con rắn lè lưỡi gào thét nhắm thẳng vào không trung. Con rắn chạm tới đâu giám ngục ở đó liền biến mất vào trong không khí.

Mọi người kinh hô, "Kỳ tích, cái này quả thực là kỳ tích!"

"Merlin a!"

Harry xoay người, đối mặt Snape, "Thấy đi, Severus. Đây là quyết tâm em muốn bảo vệ thầy."

Bế Quan Bí Thuật mạnh đến đâu cũng không che dấu được tình cảm trong mắt Snape. Con ngươi màu đen thật sâu mà nhìn Harry, trong mắt lập loè.... Bi thương.

Đúng vậy, bi thương.

Snape càng biết Harry đối với hắn tình cảm sâu đậm như vậy, hắn liền càng bi thương.

Snape lại một lần nữa, xoay người rời đi. Harry muốn đuổi theo, lại bị nhóm tiểu động vật năm nhất vây quanh.

"Harry, cậu không sao chứ."

"Harry, cậu cũng thật lợi hại."

Harry liền như vậy nhìn Snape lại một lần nữa mà rời đi, cái bóng dáng kia cứ như vậy mà cô đơn đau khổ. Thế giới của Harry trở nên xám xịt, phảng phất tất cả đều thấy không rõ......

Người chung quanh còn cứ liên tục mà nói, Harry chỉ là cứng đờ mà chọn khóe miệng, lạnh lùng nhìn người chung quanh, cái gì đều không có nói.

Draco, Neville, Ron cùng Hermione tiến vào từ đám người bên ngoài, vây quanh người của Harry.

"Các bạn, Harry đã rất mệt, để cậu ấy nghỉ ngơi một lát đi, được không?" Hermione ngữ khí ôn hòa mà khuyên bảo.

Có một bộ phận nhóm tiểu động vật hiểu lý lẽ liền nhanh chóng rời đi, tuy rằng ngoài miệng còn không ngừng nói về Harry.

Draco lạnh lùng mà nhìn đám người không chịu rời đi, khóe miệng xả ra một cái giả cười, "Như thế nào, các bạn nghĩ muốn ở lại nơi này uống trà sao?"

Người chung quanh không khỏi cảm giác được một loại cảm giác áp bách, liền lui về sau mấy bước.

Harry vỗ vỗ bả vai Draco, từ từ bước ra.

Bốn người nhìn bóng dáng Harry, dáng người thẳng đứng phảng phất giống như cây tùng bách, tuy rằng Harry không cao lắm, nhưng là bốn người đều có được loại cảm giác như vậy khi nhìn cậu.

Harry môi mỏng khẽ nhếch lên lạnh lùng mà hộc ra hai chữ, "Tránh ra.", Giọng nói rất nhẹ.

Người chung quanh đều giống như trúng phải lời nguyền độc đoán, không tự chủ được nhường ra một con đường.

Harry bước chậm đi ra ngoài, đi theo phía sau có Draco, Ron, Neville, Hermione bốn người. Hai sườn người hai bên đều ngừng thở nhìn chăm chú vào bọn họ.

"Có người là trời sinh đã là người lãnh đạo, làm người khác không tự chủ được mà nhìn lên. Harry Potter chính là người như vậy." Câu nói này, xuất phát từ 《 một thế hệ truyền kỳ —— Harry Potter 》.

Trong năm học tương lai, tất cả học sinh Hogwarts đều không thể quên, năm ấy trên sân bóng Quidditch, bọn họ phải nhìn con người đó.

———————————————

Bộ dạng khổ sở của Harry đều được bốn người nhìn thấy rõ.

"Harry, cậu có chuyện gì có thể nói với chúng mình." Hermione đề nghị.

Nhưng là Harry lắc lắc đầu, "Hermione, cảm ơn cậu, bất quá mình không có chuyện gì đâu."

"Nga, Harry. Chúng mình là bạn bè trung thành nhất của cậu, lúc mà cậu muốn nói cho tụi mình biết, đều có thể tìm tụi mình nói chuyện."

Trước mặt Harry, là bốn ánh mắt quan tâm của các thiếu niên. Là bạn bè tốt nhất đời này của cậu.

Harry phát ra nụ cười từ tận tấm lòng, "Có các cậu thật tốt."

Draco có chút đỏ mặt mà nói, "Thật buồn nôn." Ron vỗ vỗ bả vai Harry, Hermione tiến lên ôm Harry một chút, Neville nói lời cổ vũ.

Ánh sáng màu cam của mặt trời buổi chiều, chiếu vào trên người của năm người, đem bóng dáng bọn họ chậm rãi kéo gần lại, trong không khí tản ra mùi hoa nhàn nhạt.

Thời gian thanh xuân, luôn là thời gian đẹp nhất.

Harry đột nhiên lại không khổ sở, cậu còn có thời gian, chỉ cần đảm bảo tốt an toàn của Snape, cậu còn có rất nhiều thời gian đi thu phục Slytherin không được tự nhiên này.

Thời điểm Harry trở lại hầm, cũng không có thấy Snape. Harry hiểu rõ, Snape là đang tránh né cậu.

Harry liền nằm trên chiếc giường nhỏ chờ Snape trở về hầm, chính là đều đã tới giờ cấm đi lại ban đêm mà Snape còn không có trở về.

Harry có chút đợi không được, biến thành con hồ ly nhỏ chạy ra khỏi hầm, chạy về phía phòng sinh hoạt chung Gryffindor.

Đâu có thể dễ dàng mà tìm được tung tích của một người, đương nhiên là phải dùng bản đồ đạo tặc. Hồ ly nhỏ chạy tới phòng ngủ của Fred và George, phòng ngủ của George và Fred chỉ có hai cái giường ngủ, trong phòng ngủ đương nhiên chỉ có hai người bọn họ, cho nên rất thuận lợi trộm được bản đồ đạo tặc.

Lại còn có phát hiện được một chuyện vui nho nhỏ, Fred nói nói mớ thế nhưng lại nói là, George anh yêu em. Nga, rốt cuộc dạ du ban đêm cũng có thu hoạch.

Harry chạy đến chỗ yên tĩnh biến trở về hình người, dùng đũa phép chỉ vào tấm da dê, "Ta trang nghiêm thề rằng ta không làm chuyện tốt."

Trên tấm da dê chậm rãi hiện ra bản đồ Hogwarts, mà tên Severus Snape thế nhưng lại ở Rừng Cấm.

Harry biến trở về hình dáng con hồ ly chạy ra khỏi lâu đài, chạy thẳng đến Rừng Cấm.

Ở sâu trong Rừng Cấm, con hồ ly trắng rốt cuộc tìm được Snape đang hái thảo dược.

Con hồ ly nhỏ chạy đến bên chân Snape, cọ xát ống quần Snape.

Snape nhìn xuống chân đột nhiên xuất hiện một con vật nhỏ màu trắng, hai ngón tay kéo cổ con vật xách lên.

Bốn chân của con hồ ly quơ quơ loạn xạ kháng nghị loại tư thế này.

Snape hài hước mà nhìn con hồ ly nhỏ, "Potter."

Con hồ ly nhỏ lập tức đình chỉ nhúc nhích, gục xuống lỗ tai bộ dạng đáng thương mà nhìn Snape, chi chi mà kêu lên.

Quả nhiên a, sau khi Snape phát hiện hình dáng Thần Hộ Mệnh của hắn là con hồ ly nhỏ thì sẽ lập tức biến rõ, con hồ ly nhỏ kia chính là hình thái biến hình animagus của Harry.

"Lập tức biến trở về, nói tiếng người cho ta." Snape đem hồ ly nhỏ ném tới trên mặt đất, một ánh sáng hiện lên Harry biến trở về hình dạng con người.

"Severus......"

"Như thế nào, Potter. Nói dối ta rất vui sao?" Snape nhướng lông mày, Harry có thể nhìn ra bất mãn trong mắt hắn.

"Severus, em không phải cố ý gạt thầy."

Snape nghiêng mắt, ánh mắt kia phảng phất viết: Ta xem ngươi giải thích như thế nào.

"Severus." Harry đột nhiên nghiêm túc lên, "Em nghĩ có thể ở gần thầy thêm một tý."

"Nếu, em là một con hồ ly đáng yêu, thầy có phải hay không càng nguyện ý chạm vào em? Sự thật chứng minh, xác thật là như thế."

Trong giọng nói của Harry mang theo tia mất mát, làm Snape hạ con ngươi xuống.

Bộ dạng Snape không nói một lời nào, làm Harry cảm thấy rất bất đắc dĩ. Như vậy, phảng phất giống như giây tiếp theo hắn sẽ chạy trốn.

Hiện tại không làm rõ được, không biết Snape rốt cuộc muốn trốn cái gì.

"Severus, thầy như thế nào mới có thể tiếp nhận em a, em biết rõ, thầy rõ ràng là để ý em." Mắt Harry ngập nước, thật sâu làm đau đớn trái tim của Snape.

"Potter..."

"Kêu em là Harry!"

"..... Harry."
Chương trước Chương tiếp
Loading...