Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc

Chương 63: Người Của Cảnh Vương Phủ Đến.



"Ngươi... Ngươi nói bậy cái gì? Ta lúc nào thì nói với ngươi tin Liễu tiểu Hầu gia đã qua đời mấy ngày trước chứ?! Lão gia, người đừng nghe nàng nói bậy, nàng nói lung tung, thiếp chưa từng nói với nàng điều gì cả."

Ngọc thị có phần hốt hoảng nhìn về phía Hách Liên Khôn, trong lòng vô cùng hoảng sợ, Hách Liên Thiến cắn trả lại nàng một cái khiến nàng hận đến muốn xé nát Hách Liên Thiến ra.

Thế nhưng hôm nay ở trước mặt Hách Liên Khôn nàng lại không thể nổi giận, chỉ có thể lộ ra dáng vẻ ủy khuất: "Lão gia, là sự thật, thiếp thực sự không biết a!"

Trong lòng Hách Liên Khôn cũng cả kinh, nhìn về phía Ngọc thị, ánh mắt lạnh như băng lướt qua Ngọc thị và Hách Liên Thiến, trong lòng cũng không có chủ ý gì.

Hách Liên Thiến thấy thế, lập tức té quỵ dưới đất: "Mẫu thân, chẳng lẽ tin tức Liễu tiểu Hầu gia qua đời là giả sao? Vậy tại sao người lại nói cho ta biết chứ? Chẳng lẽ là muốn xúi giục nữ nhi và Tứ muội để xem tỷ muội chúng ta bất hòa sao?! Mẫu thân làm như vậy thì người có lợi ích gì chứ?"

"Câm miệng!" Ngọc thị tức giận quát lớn.

"Phụ thân... Nữ nhi thật là oan uổng oan uổng a, huhuhu..."

Hách Liên Thiến lấy khăn tay che khóc, Hách Liên Xuyến bên cạnh bị lời của nàng làm cho cả kinh, nàng ta ngừng khóc cau mày, suy nghĩ giây lát rồi đột nhiên nhìn Đại phu nhân kêu khóc nói: "Mẫu thân, chẳng lẽ thật sự là người sao, hôm nay người gọi nữ nhi đến rồi kêu nữ nhi đi tìm Tam tỷ gây phiền phức, thật sự là người xúi giục tỷ muội chúng ta ư? Mẫu thân a... rốt cuộc tại sao người lại làm như vậy?"

Hách Liên Xuyến là một người thẳng tính, có sao nói vậy, hiện tại bị Hách Liên Thiến nói vài câu khiến cho đầu óc nàng ta hoàn toàn bị kích thích cho nên mới cùng Hách Liên Thiến chỉ trích Ngọc thị.

"Câm miệng, ngươi bớt nói bậy cho ta, ta xúi giục ngươi đi tìm Tam tiểu thư gây phiền toái từ lúc nào chứ! Thật sự là ăn nói bậy bạ, chính hai người các ngươi cùng nhau hợp lại vu cáo ta ở trước mặt lão gia, các ngươi rắp tâm gì? Ta đối với các ngươi chưa đủ tốt sao?"

Ngọc thị lập tức mất đi tĩnh táo, lớn tiếng mắng: "Hai thứ nữ ti tiện các ngươi, ta không thèm chấp các ngươi mà các ngươi lại cố ý hãm hại ta ở trước mặt lão gia sao!"

"Được rồi!"

Hách Liên Khôn mắng: "Hai người bọn họ là thứ nữ, vì sao phải hãm hại ngươi!? Nhà cửa không yên thì ra là do ngươi vẫn luôn ở sau lưng giựt giây xúi giục, ngươi làm sao..."

"Lão gia a, làm sao người có thể tin vào lời nói bậy của hai người bọn họ chứ! Các nàng nhất định là có âm mưu gì đó, lão gia... Người cũng không nên nghe các nàng ăn nói bậy bạ. Người đâu, Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư điên rồi, còn không đuổi các nàng về phòng đi, mời đại phu đến xem thật kỹ cho ta!"

Ngọc thị không muốn nghe Hách Liên Thiến và Hách Liên Xuyến nói bậy bạ vu oan cho nàng nữa nên vội vàng kêu người đến đưa hai người xuống phía dưới.

Lúc này Hách Liên Thiến khóc đến không thở nổi: "Mẫu thân, huhuhu... Coi như là ta và Tứ muội trở thành chính thất, Đại tỷ thành trắc phi cũng không phải là lỗi của chúng ta, chúng ta có lỗi gì a? Mẫu thân!"

Hách Liên Xuyến vừa nghe thấy thế, cảm thấy khá có đạo lý, hoá ra là Ngọc thị đang lợi dụng nàng, thực ra trong lòng rất ghen tỵ các nàng chẳng qua là vì Đại tỷ Hách Liên Nhu.

Nếu không thì nói đầu óc Hách Liên Xuyến có vấn đề, nàng vừa nghe lời này liền bùng nổ: "Mẫu thân Đại tỷ làm thiếp của người ta do chính hành động không đứng đắn của nàng gây ra, là do nàng ta câu dẫn Sâm Vương mới..."

"Chát..."

Ngọc thị tức giận đến thịnh nộ, tát một cái thật mạnh trên mặt của Hách Liên Xuyến: "Ngươi vậy mà lại dám làm tổn hại danh tiếng Đại tỷ ngươi!"

Hách Liên Khôn cũng là vô cùng thương yêu Hách Liên Nhu, nghe được Hách Liên Xuyến nhắc tới chuyện này lập tức liền nổi giận mắng: "Đại tỷ ngươi là bị người hãm hại, ngươi làm muội muội mà lại cùng tục nhân vu oan cho nàng, thật là ghê tởm! Chính ngươi không biết kiểm soát hành vi của bản thân mà đi vụng trộm với nam nhân vào ban đêm, bây giờ còn muốn đổ lỗi sao?"

"Phụ thân!" Hách Liên Xuyến nghẹn ngào khóc nức nở: "Phụ thân a, ta không có, ta không làm gì hết, ta...."

"Người đâu, đuổi Tứ tiểu thư về phòng, không có phân phó của ta không cho phép nàng ra khỏi phòng nửa bước!"

"Vâng..."

Hách Liên Xuyến mạnh mẽ bị lôi ra ngoài, còn lại Hách Liên Thiến, Ngọc thị chưa hết giận ở trước mặt Hách Liên Khôn nêu ý kiến: "Lão gia, chuyện ngày hôm nay thật sự chỉ là do Tứ tiểu thư nhanh mồm nhanh miệng, kỳ thực đầu óc nàng không có nghĩ thông suốt, chuyện này sợ là do nàng nghe xong vài lời xúi giục bậy bạ của kẻ khác mà thôi!"

Hách Liên Thiến nhướn đôi mi thanh tú lên, có người xúi bậy? Không phải chính là bà ta sao?!

Ha ha, hôm nay sự việc bại lộ liền muốn vu oan đổ hết tội lỗi lên trên người nàng hay sao?

Hách Liên Khôn nếu như có đầu óc nên nghi ngờ Ngọc thị mới phải.

Thế nhưng Hách Liên Khôn lại gật đầu: "Phu nhân nói đúng, Hách Liên Thiến, chuyện này có phải là do ngươi xúi giục Tứ muội đến đây làm ầm ĩ hay không, ngày thường mẫu thân đối đãi các ngươi không tệ a!"

Hách Liên Thiến tưởng như là muốn điên cuồng cười ra tiếng, muốn khen ngợi Đại phu nhân, nàng thấy sắc mặt phách lối của Ngọc thị cảm thấy ghê tởm.

"Nếu phụ thân không tin nữ nhi, nữ nhi nói cái gì đều sẽ không đúng! Thế nhưng những lời nữ nhi nói đều là sự thật, tuyệt đối sẽ không nhận sai!"

"Ngươi..."

Hách Liên Khôn tức giận đến muốn đánh nàng cho hả giận, thế nhưng hiện nay không thể gây thêm phiền phức gì cho Tướng quân phủ nữa: "Được rồi, phạt ngươi trở về phòng hối lỗi."

Ngọc thị thấy Hách Liên Khôn không nghiêm phạt nàng trái lại cố tình thả nàng rời đi, trong lòng vô cùng không tình nguyện, thế nhưng cũng không thể làm gì.

Hôm nay không chiếm được tiện nghi của tiểu tiện nhân này.

Đáng tiếc a, Hách Liên Thiến cũng không phải loại người bảo sao làm vậy, có câu 'mời phật đến thì dễ nhưng tiễn phật đi thì khó'.

Hách Liên Thiến vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy: "Phụ thân, nữ nhi không sai, nữ nhi không chấp nhận nghiêm phạt như vậy, mong rằng phụ thân chủ trì công đạo cho nữ nhi, tra ra người xúi giục phía sau, trả lại trong sạch cho nữ nhi!"

"Ngươi.... khụ khụ... Ngươi... "

Hách Liên Khôn chau mày, hắn bị chọc tức nên ho khan mấy tiếng, chỉ nàng nói: "Ngươi cút ra ngoài cho ta!"

"Phụ thân, nữ nhi không sai, nếu như người vu oan cho nữ nhi, nữ nhi liền quỳ hoài không dậy, khi nào phụ thân trả lại trong sạch cho nữ nhi, nữ nhi sẽ đứng dậy!"

"Tốt, không phải ngươi muốn quỳ sao? Vậy ngươi ở trong này quỳ đi!"

Hách Liên Khôn bị tức phải vung tay đi ra ngoài, Ngọc thị giễu cợt nhìn Hách Liên Thiến, tiểu tiện nhân tự làm bậy không thể sống a.

Hai vợ chồng đang muốn ra khỏi phòng liền thấy gã sai vặt hốt hoảng chạy tới: "Lão gia, phu nhân, người của Cảnh vương phủ đến!"

Hách Liên Khôn vừa nghe thấy vậy lập tức cau mày hỏi: "Tới làm cái gì? Là Cảnh vương tới sao?"

"Không phải, Cảnh vương không có tự mình đến, người đến là quản sự bên trong phủ, hắn mang tới hai cái rương lớn, nói là vội tới tặng lễ cho Vương phi, mời Tam tiểu thư nhà chúng ta ra ngoài gặp mặt!"

Ngọc thị nắm chặt khăn tay, dư quang quét về phía lưng của Hách Liên Thiến đang quỳ nói rằng: "Lão gia, nếu Cảnh vương không có tới, chúng ta liền nói Tam tiểu thư đã ra khỏi phủ, tự nhận lấy đồ vật sau đó để cho bọn họ trở về thì được rồi!"

Hách Liên Khôn vốn đang phiền lòng vì chuyện này, nghe được đề nghị của Ngọc thị, khuôn mặt lập tức hòa hoãn lại: "Phu nhân nói đúng, cứ làm như vậy!"

Hách Liên Thiến nghe hết những lời bọn họ nói, khóe môi câu dẫn ra một nụ cười nhạt.

Ngu xuẩn, lẽ nào các ngươi cho rằng bản tiểu thư không đi ra ngoài, Tướng quân phủ tùy tiện phái ra một a mèo a cẩu thì có thể đuổi được người của Cảnh Vương phủ đi sao?

Những người này không những ngu xuẩn mà còn quá ngây thơ a!
Chương trước Chương tiếp
Loading...