Bát Bộ Thần Công

Chương 44: Khu Vườn Nơi Hoang Sơn



Sự đen tối và cô đơn bao trùm lấy Thạch Kiếm. Chàng đã trải qua bảy mươi hai ngày đơn điệu và dài đằng đẵng trong một thạch động phía sau Tiểu Thất Phong. Thời gian như thoi đưa. Thạch Kiếm như muốn phát khùng lên.

Những dòng tạp niệm vây lấy đầu chàng! Sự khập khiễng của chàng với Thổi Địch Tiên Tử còn cả Đoạt Hồn Thiếu Nữ tội nghiệp và si tình... Chàng nhớ đến Bồng Lai Cung Chủ và sự hiểu lầm trong Bồng Lai Cung và mẫu tử trở thành kẻ thù, mỗi lần nghĩ đến đây chàng đều nghiến răng ken két nói:

- Ta nhất định phải điều tra cho rõ kẻ đã giá họa cho ta, nhất định sẽ phanh thây kẻ đó.

Điều làm chàng không hiểu là thân phụ chàng là ai? Bạch Diện Lang Quân, Ngọc Diện Tú Sĩ đều không phải. Còn Võ Lâm Bạo Quân thì sao? Chàng căm hờn nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Càng không phải hắn! Như vậy thì là ai đây? Bỗng! Lời nói của Nguyên Thiên Đại Sư vang lên bên tai chàng.

- Tình phụ tử!... đáng tiếc, đáng tiếc.

Chàng hoài nghi "Tình phụ tử" trong câu nói của Nguyên Thiên Đại Sư là chỉ Võ Lâm Bạo Quân chàng nghĩ: "Lẽ nào Võ Lâm Bạo Quân lại là thân phụ ta sao?" Chàng nghĩ đến đây bất giác ớn lạnh, chàng không dám nghĩ tiếp.

Bỗng! Từ xa vang đến tiếng mỏ cầm canh.

- Canh ba rồi! Ta nên ngủ đi thôi! Nhưng dòng suy nghĩ của chàng không sao vứt bỏ được.

"Hừm! Hòa thượng Thiếu Lâm, sẽ có ngày ta ra khỏi thạch động này. Ta sẽ..." Bỗng! Một tiếng vang to, cửa sắt từ từ mở ra. Chàng ngây người, chỉ thấy một bóng người từ khe cửa lướt vào.

Chàng không thấy rõ khuôn mặt của người vừa đến, vừa định lên tiếng thì người kia đã suỵt một tiếng ra dấu cho chàng im lặng, lén lút phá bỏ xiềng xích trên mình chàng.

Lúc này chàng mới nhìn kỹ người này, thì ra là thân mẫu chàng Bồng Lai Cung Chủ.

Bà đến cứu chàng, chàng có chút không bằng lòng, vì sự hiểu lầm ở Bồng Lai Tiên Cung.

Bồng Lai Cung Chủ nói nhỏ:

- Kiếm nhi! Tha lỗi cho thân mẫu... Hãy chạy mau! Đợi bọn hòa thượng phát giác ra thì muốn chạy cũng khó...

Lời nói như van xin làm chàng mềm lòng.

Bồng Lai Cung Chủ dùng khinh công cùng nhẹ nhàng kỳ ảo ra khỏi thạch động. Thạch Kiếm theo sát gót bà.

Ra khỏi thạch lao, Thạch Kiếm hít một hơi dài. Bầu trời tối om, một ngôi sao cũng không có, gió lạnh buốt xương, ngọn cây phát ra âm thanh xào xạc của lá.

Bỗng! Thạch Kiếm quay đầu lại hướng về phía Thiếu Lâm Tự mà lướt đi.

Bồng Lai Cung Chủ xuất thủ như thần, nắm lấy vai chàng hỏi:

- Con muốn đi đâu? Thạch Kiếm quay lại, nắm chặt quyền tay nói:

- Giết sạch hòa thượng Thiếu Lâm, mới có thể trút hết hận trong lòng.

- Trút hận?

- Lẽ nào ta bị họ nhốt ở đây oan uổng sao?

- Không!

- Không?

- Ý ta nói là phái Thiếu Lâm không có lỗi.

- Không có lỗi sao? Bồng Lai Cung Chủ thở dài một tiếng nói:

- Nơi này không phải là nơi ta nói chuyện. Kiếm nhi! Đi thôi! Tìm một nơi thích hợp, ta sẽ nói cho con rõ.

Chàng nghĩ còn có nhiều việc phải hỏi bà, vả lại Thiếu Lâm Tự thì lúc nào cũng có thể phục thù, liền gật đầu.

Bồng Lai Cung Chủ vận khinh công tung người đi tư thế đẹp vô cùng.

Chàng đuổi theo ở sau lưng.

Hai người đã đi rất xa và tốc độ nhanh vô cùng.

Phút chốc đã ra ngoài trăm dặm, đến một khu rừng rậm Bồng Lai Cung Chủ dừng lại đi đến một gốc cây to, nói:

- Nơi này rất yên tĩnh, không ai đến đây, mẫu tử ta có thể nói chuyện! Thạch Kiếm bước lên mấy bước, trong lòng có vẻ bất mãn.

Bồng Lai Cung Chủ lại lên tiếng:

- Ta đã điều tra rõ hung thủ gian sát cung nữ của Bồng Lai Tiên Cung không phải là con! Chàng xen vào:

- Ai đã giá họa cho ta?

- Điều này ta vẫn chưa rõ.

Thạch Kiếm ngây người nhìn bà.

Bồng Lai Cung Chủ nói tiếp:

- Ta muốn hỏi con chính là điều này.

- Con cũng không biết hung thủ là ai.

- Không, ta muốn hỏi con, lúc vào Bồng Lai Tiên Cung có phát hiện kẻ nào khả nghi không, ta muốn chỉ là đàn ông.

- Không có!

- Đến một chút dấu vết cũng không có sao?

- Không có! Bồng Lai Cung Chủ nghĩ ngợi một lúc bỗng phát hiện thái độ của chàng lạnh lùng như đá, bèn ngẩng đầu lên nói:

- Kiếm nhi, con còn bất mãn đối với mẹ sao? Chàng ngây người vẫn đáp một cách đơn giản:

- Không có.

Bồng Lai Cung Chủ thấy chàng vẫn thái độ lạnh nhạt như thế, bèn dùng tay sờ vào đầu, mặt, tay chàng, từ bi nói:

- Kiếm nhi! Con hãy hiểu cho thân mẫu, Bồng Lai Tiên Cung do thân mẫu một tay gầy dựng nên, nay thấy bị tàn phá, bất giác phẫn nộ nên không có thời gian để mà suy nghĩ mà nhất thời xung động... À! Cả con ruột của ta, cũng không tin... thân mẫu có lỗi với con. Không nuôi dưỡng con, dạy con và không đem lại sự ấm áp cho con... tất cả những thứ này đều là lỗi của thân mẫu...

Nói đến đây, bà nói không nên lời nước mắt ràn rụa.

Đàn bà trên thiên hạ tin chắc rằng bất luận là thiện hay ác đều là một người mẹ tốt.

Huống chi Bồng Lai Cung Chủ là một người có bản tính hiền lương. Tuy vận mệnh đã đem lại cho bà rất nhiều bất hạnh, nhưng bà vẫn là một người mẹ vĩ đại.

Thạch Kiếm kêu lên một tiếng:

- Thân mẫu...

Rồi gục vào lòng mẹ! Bồng Lai Cung Chủ run rẩy nói:

- Kiếm nhi...

Bồng Lai Cung Chủ vô cùng mừng rỡ một lúc sau, bà bình tĩnh lại, ôn tồn nói:

- Kiếm nhi, mười mấy năm nay con ở bên thân phụ phải không?

- Thân phụ nào? Bồng Lai Cung Chủ thấy chàng kinh ngạc cũng thất kinh nói:

- Sao thế?

- Thân mẫu muốn chỉ ai?

- Bạch Diện Lang Quân Cổ Ngọc Hổ! Lẽ nào...

- Không phải! Thân mẫu đừng gạt con nữa.

Bồng Lai Cung Chủ kinh ngạc biến sắc, ấp úng nói:

- Kiếm nhi, con đã biết hết rồi sao? Chàng nghẹn ngào nói:

- Không, con không biết, nhưng con biết rằng Cổ thúc thúc không phải là thân phụ của con. Tuy đã nuôi con mười mấy năm nay, nhưng không phải là thân phụ! Sắc mặt của Bồng Lai Cung Chủ nhợt nhạt nói:

- Cổ Ngọc Hổ chết rồi sao?

- Chính vậy. Cổ thúc thúc đã chết và lúc lâm chung đã nói như thế.

Lúc này Bồng Lai Cung Chủ nhớ về việc mười mấy năm trước. Sau khi bà giao Thạch Kiếm vừa mới ra đời không bao lâu cho Bạch Diện Lang Quân, Bạch Diện Lang Quân nói một cách chân thành:

- Thạch cung chủ, tuy chúng ta rất mến mộ nhau, nhưng vận mệnh không cho chúng ta kết hợp, đó là điều đáng tiếc nhưng nàng hãy yên tâm, ta nhất định nuôi nấng dạy dỗ, làm thân phụ của hài nhi này, không đến lúc lâm chung, tuyệt không nói ra sự thật, để tránh lòng tự tôn của hài nhi bị tổn thương.

Bồng Lai Cung Chủ nói thầm một cách thành kính: "Cổ Ngọc Hổ, quả là một vị quân tử, chàng đã hoàn thành những lời mình nói." Bỗng Thạch Kiếm lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ ngọt ngào của bà, hỏi:

- Thân mẫu, Cổ thúc thúc đã nói cho con nghe là không phải thân phụ con. Thiên hạ không có ai không có thân phụ, nhưng thân phụ con là ai thế? Câu hỏi của chàng như một tiếng sét đánh ngang tai, Bồng Lai Cung Chủ im lặng Chương lâu không trả lời chàng.

Chàng lại hỏi:

- Thân mẫu! Thân phụ con có phải Ngọc Diện Tú Sĩ không?

- Hừm! Ngọc Diện Tú Sĩ là gì chứ! Lời nói của mẹ là sự thật không thể thay đổi chàng giận dữ nói thầm: "Ngọc Diện Tú Sĩ quả là to gan, dám mạo nhận thân phụ ta, lão chết là phải! À! Ta thật có lỗi với Thổi Địch Tiên Tử." Bồng Lai Cung Chủ thấy chàng không lên tiếng, tưởng chàng không tin, lại nói:

- Kiếm nhi! Ngọc Diện Tú Sĩ không phải là thân phụ con, thân mẫu không có gạt con đâu!

- Thân mẫu con tin lời thân mẫu.

- Như thế con...

- Con muốn biết thân phụ con là ai?

- Thân phụ con...

Chàng thấy nét mặt của Bồng Lai Cung Chủ khẽ thay đổi bèn nói:

- Thân mẫu. Một con người ai cũng có thân phụ.

Bồng Lai Cung Chủ lảm nhảm nói:

- Đúng vậy. Một con người ai cũng có thân phụ...

- Thân phụ con là ai?

- Thân phụ con...

Bồng Lai Cung Chủ toàn thân run rẩy trong lòng bị khích động, cuối cùng mới nói ra mấy chữ:

- Tứ... Phẫm... Chi...

Thạch Kiếm như bị rắn độc cắn phải toàn thân run rẩy, căm hờn nói:

- Là hắn sao! Là Võ Lâm Bạo Quân.

Bỗng! Mắt chàng trợn tròn lên, chớp chớp mắt, rồi ngã lăn trên đất.

Sự thật tàn khốc làm cho chàng chịu không nổi ngất xỉu đi.

Bồng Lai Cung Chủ thất kinh vội ôm chàng ngồi dậy.

Đưa tay sờ vào ngực thấy vẫn còn thở bà mới yên tâm.

Bồng Lai Cung Chủ sờ khắp các huyệt mạch của chàng.

Bỗng! Bà kinh ngạc kêu lên:

- A! Não Thần Mạch đã đứt rồi! Sự phát giác này làm cho bà đau lòng lệ tuôn xuống.

Thì ra Thạch Kiếm bị sự kích thích quá lớn, tinh thần chịu không nổi. Não Thần Mạch đứt đi và quên đi dĩ vãng, thần trí bất thường hoàn toàn như một người điên vậy.

Sự đả kích này làm cho Bồng Lai Cung Chủ đau lòng không muốn sống nữa.

- Ai đã tạo nên hậu quả như thế? Bà nói thầm:

- Võ Lâm Bạo Quân Tứ Phẩm Chi... Gã đê tiện này... Hừm! Thạch Na Na ta nếu không giết chết ngươi thì mới là lạ! Bồng Lai Cung Chủ phẫn nộ vô cùng, bà chỉ muốn dùng chưởng đánh chết Võ Lâm Bạo Quân mà thôi.

Bà ôm Thạch Kiếm lên, rồi bước đi không có mục đích.

- Não Thần Mạch đã đứt... như vậy chẳng qua là một người tàn phế sao? Bồng Lai Cung Chủ nghĩ ngợi:

- Không, ta không thể để con ta chịu sự đau khổ này. Ta đã phụ con quá nhiều rồi, ta nhất định phải tìm cách trị cho con ta! Nhưng khắp thiên hạ chưa nghe qua ai nói thuốc có thể trị bệnh đoạn Não Thần Mạch bao giờ.

- Tuyệt chứng, quả là quá tàn nhẫn đây.

Bồng Lai Cung Chủ đi đến một thạch động nơi hoang sơn, đi vào trong động bỗng một ý nghĩ nảy ra trong đầu bà: "A! Bác Thông Lão Nhân thần thông vạn thế không phải ở gần đây sao? Ta thỉnh giáo lão ta, xem khắp thiên hạ có thuốc gì chữa bệnh đoạn Thần Não Mạch không?" Bà nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thạch Kiếm thở dài một tiếng.

Thạch Kiếm nằm trên mặt đất như đã ngủ ngon.

Một luồng gió thổi đến, Bồng Lai Cung Chủ cởi áo khoác ngoài màu nâu ra, đắp cho Thạch Kiếm.

Bà đi ra khỏi động ngẩng đầu nhìn, sắc bầu trời đen nhánh đêm khuya khoắt, bà biết giờ này đi quấy nhiễu lão ta là không tiện nhưng bà không thể chịu đựng đến trời sáng.

Bồng Lai Cung Chủ tung người lướt đi như một con dơi, phút chốc đã mất hút trong màn đêm.

Màn đêm nặng trĩu, gió mát thổi nhẹ. Trong sơn động. Thạch Kiếm đã tỉnh lại phóng ra khỏi động.

Chàng ngẩng đầu nhìn trời rồi cười to.

Tiếng cười của chàng chấn động sơn cốc.

Tiếng cười vừa dứt, chàng liền tung người lên lướt đi nhanh như chớp. Gió bên tai vù vù, chàng như một con bò điên dại, chạy đông chui tây, bất giác phát ra những tiếng cười như điên dại. Một lúc sau chàng mỏi mệt cả chân rồi dừng lại.

Bỗng! Một bóng đen lướt nhanh tới.

Chàng cười hi hi nói:

- Hi hi, Kiếm nhi ơi! Đến đây nào! Kẻ vừa đến là Đại Hải Chi Kình vừa nhìn thấy liền giật mình, lúc hắn tỉnh ngộ ra thì cười đắc ý nghĩ thầm: "Thì ra hắn đã phát điên, nếu không phải có chuyện gấp thì ta đánh một chưởng kết liễu đời ngươi." Vừa nghĩ xong liền tung người lên, phút chốc đã mất hút.

Thái độ của chàng trở nên buồn bã nói:

- Thân phụ, ngươi là thân phụ của ta... Đừng chạy mà!... Ha ha... Ha ha...

Chàng như phát điên lên chạy loạn xạ khắp sơn cốc.

Bỗng! Một ánh sáng của ngọn đèn thu hút lấy chàng.

Chàng liền tung người đến xem, thì ra là một ngôi nhà tranh xinh đẹp.

Ngôi nhà này dựng bên chân núi, một bóng đèn chiếu ra ngoài cửa sổ, rọi lên những cỏ cây hoa lá, mùi thơm nhè nhẹ theo gió luôn đưa càng lôi cuốn lòng người.

Thạch Kiếm cười hi hi tung người vào cửa sổ, rồi lại cười hi hi.

Thì ra đây là khuê phòng của một thiếu nữ, giường gấm màu lục, trang trí thật là hoa lệ.

Trên giường đang nằm một vị tuyệt sắc thiếu nữ.

Ánh mắt Thạch Kiếm nhìn chằm chằm vào trái cây ngũ sắc để trên bàn.

Lúc này chàng cảm thấy đói cồn cào, đưa tay lấy lên ăn, ăn ba, bốn miếng đã ăn hết sạch.

Bỗng một luồng lửa dục từ trong đan điền nổi lên.

Chàng đưa mắt nhìn thì thấy tuyệt sắc thiếu nữ đang nằm trên giường, đôi môi đào khẽ phát ra âm thanh khát vọng lửa dục.

Mặt chàng đầy lửa dục, từng bước đi đến hữu thủ từ từ vén màn lên!
Chương trước Chương tiếp
Loading...