Bất Chấp Tất Cả

Chương 6: Nhất định



Ngày thứ hai lúc Tô Hiểu Mộc tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên ghế sa lon, mà Tử Kỳ nằm lệch ra tựa vào bên tay vịn lên, giống như vẫn còn đang ngủ say. Không ngờ bỗng dưng mình nói cả đêm, nhưng nói ra, người cũng thoải mái không ít.

Cô từ từ đứng dậy, tận lực đem động tác nhẹ nhàng hết mức, nhón chân lên đi tới cửa sổ bên kia phòng khách, gió nhẹ phía trước, ánh sáng ấm áp nhu hòa rơi vào trên người cô, thoải mái làm cô xoay xoay lưng, mắt cũng lười biếng híp lại.

Thật tốt, vừa một ngày mới.

Tô Hiểu Mộc đi đến phòng bếp làm hai phần ăn sáng, lúc cô trở ra, Lăng Tử Kỳ đã mặc áo khoác vào, hơi thấp đầu sửa soạn trước gương ở phòng khách, hình như cảm thấy cô đang chăm chú nhìn mình, anh cũng không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói: "Trí nhớ của anh bình thường chỉ dùng ở chuyện công việc." Dừng lại một lúc lâu, mới đưa ánh mắt từ từ dời về phía cô, vừa cười cười một tiếng, "Cho nên em yên tâm, tối hôm qua nghe qua cái gì tất cả anh đều không nhớ rõ, hay là em cũng như anh, đem những thứ kia quên đi."

Anh đứng thẳng người, đường cong gò má rất rõ ràng, sống mũi thẳng, vẻ mặt cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái, lời nói ra khỏi miệng không lúng túng, không chần chờ, nói như vậy cũng chỉ là vì tốt cho cô.

Tô Hiểu Mộc hơi ngẩn ra, ánh mắt lóe lên, ngay sau đó thoải mái mà gật đầu một cái, lập lờ nước đôi "Ừ" một chút, sau đó đem bữa ăn sáng dọn lên, mặt thoải mái mà nói: "Em làm bánh rán anh thích ăn, còn có sữa đậu nành, mau ăn nóng thôi." Cái gì cô cũng hiểu, nhưng có thể quên cô đã sớm quên, bây giờ có thể làm cũng chỉ là làm bộ không nhớ rõ mà thôi.

Trong dự liệu, nụ cười bên môi Lăng Tử Kỳ biến mất, nhặt chìa khóa xe trên nóc tủ, theo lời của ô..., lắc đầu một cái nói: "Không ăn, anh phải chạy về bệnh viện, theo lịch có hai bệnh nhân."

Trước khi anh đi, Tô Hiểu Mộc không nhịn được nói: "Cho dù bận rộn nữa. . . . . cũng nhớ ăn cơm đúng giờ." Cũng không còn những lời khác nữa rồi.

Lăng Tử Kỳ đưa lưng về phía cô "Ừ" một tiếng, ngón tay dần dần thu hẹp, bước chân vội vàng rời đi, quyết tuyệt, không để cho mình mềm lòng chút nào.

Cứ như vậy, Tô Hiểu Mộc hướng về phía hai phần bữa ăn sáng ngẩn người cho tới trưa, cuối cùng một chút cũng không ăn, buổi trưa Tô Nghiêu từ trường học gọi điện thoại tới, nói rằng cuộc thi kết thúc, trường học của bọn họ được hạng nhất, ngày mai có thể trở về, tin tức này làm cho cô phấn chấn hẳn lên sau những ngày xuống tinh thần, dồn hết sức để dọn dẹp hết tất cả phòng trong phòng ngoài, nghênh đón tiểu kỵ sĩ trong sinh mệnh của cô trở về.

Nhưng lúc sửa sang lại tủ giày trước cửa, cô phát hiện hộc tủ trên nóc đặt thiệp mời màu đỏ, cô ngơ ngẩn, tiện tay mở ra, thì ra là thiệp mời đính hôn, nhưng tên của cô dâu chú rể rất lạ, cô cũng không nhận ra.

Cô điện thoại cho Lăng Tử Kỳ, là y tá nhận, nói anh đang đi họp, đến buổi tối trở về anh mới gọi điện thoại.

"Lúc này mới biết em tìm anh, có chuyện gì sao?" Anh tựa tại cửa sổ phía trước phòng làm việc , hai mắt mang theo vài phần trầm tĩnh nhìn không thấu .

Tô Hiểu Mộc mới vừa tắm xong, gương mặt bị khí nóng hong hồng hồng, cô cầm thiệp mời tinh xảo lại nhìn một lần, mới hỏi: "Ừ, anh có đồ rơi ở đây, anh tự mình tới lấy hay là em mang đến cho anh?"

"Thứ gì?" Giọng Lăng Tử Kỳ khẽ vang lên, nghe giọng điệu giống như không nhớ rõ việc này, nhưng rất nhanh anh lại lên tiếng, "A, anh nhớ ra rồi, là thiệp mời đúng không? Không trách anh tìm thế nào cũng không được, thì ra là để ở chỗ em. . . . . . Vừa đúng lúc, thuận tiện em xem giúp anh một chút, là lúc nào?"

Tô Hiểu Mộc nhìn một cái, nhanh chóng nói: "Nhanh, chính là ngày mai, bảy giờ tối."

"Ngày mai?" Lăng Tử Kỳ trầm mặc một hồi lâu, dường như đang lật xem thứ gì, còn nói, "Ngày mai anh không thể tham dự, không bằng như vầy, em giúp anh tặng phần lễ vật đi."

"Ừ, được rồi." Khi đó Tô Hiểu Mộc cho là việc rất nhỏ, Tử Kỳ vừa mở miệng, không có lý do từ chối, rất sảng khoái liền đồng ý rồi.

Hai ngày sau.

"Quý cô Tô Hiểu Mộc, bây giờ là sáu giờ 15 phút ba mươi bảy giây giờ Bắc Kinh, xin hỏi cô thể ra cửa sao?" Tô Nghiêu bất đắc dĩ nhìn mẹ mình còn đứng ở trước gương , tiểu quỷ nhân lúc môi đả kích cô, "Ăn mặc cái gì? Dù sao cũng không phải là mẹ đính hôn. . . . . ."

Tô Hiểu Mộc bình tĩnh kẻ một đoạn chân mày, hài lòng nhìn mình trong gương gật đầu một cái, xoay người liếc đứa con nhà mình, lành lạnh mở miệng: "Như vậy thôi, dù sao cũng không phải là mẹ muốn , vậy cũng không cần mua cho con."

Còn được? Tô Nghiêu chuyển ánh mắt sáng ngời một cái, lập tức phải hành động trước, thân thể nhó bé kéo cánh tay Tô Hiểu Mộc, liên tiếp lấy lòng: "Mẹ con xinh đẹp như vậy, hiện tại nên lo lắng chính là cô dâu."

"Thực sẽ lắc lư theo gió!" Tô Hiểu Mộc cưng chiều điểm xuống trán của cậu, một tay lôi kéo cậu bé, một tay kia cầm lấy túi xách nhỏ ra cửa.

Đến hội trường, ở cửa đã có nhân viên tạp vụ nhiệt tình chiêu đãi. Bữa tiệc đính hôn rất hoành tráng, người được mời có mặt nhiều vô cùng, xa hoa long trọng hoàn toàn ra khỏi suy nghĩ và dự đoán của Tô Hiểu Mộc, cô vốn tưởng rằng cũng chỉ là một bữa tiệc đính hôn bình thường, hiện tại cẩn thận suy nghĩ những lời nói của khách tham dự, thân phận khẳng định không giàu cũng quý, trường hợp này cô thật sự không thích ứng.

Hơn nữa không thích ứng như vậy cũng là có thể di truyền , đợi một lúc lâu, Tô Nghiêu lôi kéo tay của cô, cô hơi cúi người xuống, nghe cậu nói: "Mẹ, bụng của con đói rồi, hơn nữa nơi này thật ồn ào nha." Đứa nhỏ này từ trước đến giờ thích an tĩnh, chỉ ngoại trừ ở trước mặt cô còn có chút ngây thơ, có chút tùy hứng, với người ở bên ngoài, cũng là lộ ra sự thành thục không phù hợp với số tuổi.

Bây giờ đã tám giờ, Tô Hiểu Mộc nhìn chung quanh một vòng, người điều khiển chương trình vẫn còn cầm micro, cô dâu chú rể cô cũng chỉ xa xa nhìn thoáng qua, đoán chừng kết thúc buổi lễ còn một khoảng thời gian, cô có chút ảo não rằng không bảo Tiểu Nghiêu ăn trước chút gì lót bụng. Suy nghĩ một chút, cô nói khẽ với con nhỏ: "Hay là chúng ta đi trước?" Dù sao lễ đã đưa đến, ở bữa tiệc cô cũng không quen biết dù chỉ một người, hoàn toàn có thể rút lui.

Ánh mắt Tô Nghiêu sáng lên, tính trẻ con gật đầu, cười híp mắt nói: "Tốt nhất là vậy, trở về mẹ làm mì sốt tương cho con?"

Tô Hiểu mộc cũng cười theo cậu: "Không thành vấn đề!"

Lúc cô đi toilet, dặn dò Tô Nghiêu ở gần cửa đợi cô, cũng nhờ người chiêu đãi của khách sạn chăm sóc giúp cô, nhưng không ngờ thời gian mấy phút như vậy, con trai cô đã biến mất rồi.

Cô ở nơi này gấp đến độ đầu xoay quanh, con trai của cô ở nơi khác cũng đang đối phó với kẻ xấu.

Tô Nghiêu quật cường giơ cằm lên, nghiêm trang nói: "Chú, trả lại cho con." Cơ thể cậu khẽ run tiết lộ tâm trạng sợ sệt, nửa trưởng thành sớm, nhưng mà cũng chỉ là đứa bé chín tuổi, huống chi người đàn ông trước mắt này cao lớn như vậy, cậu chỉ cao đến cái hông của hắn, còn có một bộ mặt lạnh lùng.

Ánh mắt người đàn ông nhìn Tô Nghiêu mang theo một tia thâm thúy, nắm trong tay một cái dây chuyền bạch kim, mto65 bông tuyết đung đưa khảm bằng kim cương, hắn từ từ hỏi: "Người bạn nhỏ, cậu tên là gì?" Hắn đang nhờ trợ thủ Thập Đắc tìm dây chuyền này, đứa bé này tự tìm tới, chỉ là. . . . . . Hắn vuốt ve bông tuyết lủng lẳng phía sau có khắc ‘SU’, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

"Tại sao tôi phải nói cho ông? Dây chuyền này là của tôi!" Tô Nghiêu trợn tròn cặp mắt căm tức nhìn hắn, giống như một con thú nhỏ phòng ngự kẻ địch, "Xin trả cho tôi, mẹ tôi vẫn còn ở chờ tôi đấy."

"Hả? Làm sao cậu chứng minh dây chuyền này là của cậu?" Đối với một đứa bé mà nói, hắn hỏi vô cùng nghiêm khắc rồi. Vương Hạo ở một bên có chút không hiểu làm sao mà lý giải tại sao ông chủ đột nhiên cùng một đứa bé cãi nhau, nhưng ông chủ giấu sự lành lạnh ở đáy mắt làm anh có suy nghĩ này.

Mà bị ép hỏi, Tô Nghiêu cơ hồ bật thốt lên: "Đây là cha tôi cha đưa cho mẹ tôi, sau đó nó mới thành của tôi đó, phía sau còn khắc tên của mẹ tôi, không tin ông có thể nhìn một cái!"

"Ba cậu?" Người nọ nhỏ giọng lặp lại, trên mặt lạnh nhạt không dễ dàng phát hiện vẻ xúc động.

Một năm kia, có một cô gái trong lúc bông tuyết đầy trời nói với hắn: "Anh xem, tuyết rơi thật rất đẹp, em thích tuyết." Rõ ràng bị cái lạnh đông cứng đến đỏ bừng mặt lại cười nhẹ nhàng.

"Không lạnh sao? Hơn nữa mặt trời vừa mọc, nó liền tan." Hắn như vậy không hiểu phong tình nói.

Cô nâng tuyết lên bắt đầu làm người tuyết, vẫn như cũ cười híp mắt nói: "Nhưng nó đã từng rất đẹp, không phải sao? Bông tuyết nhất định sẽ gặp phải mặt trời, đây là số mệnh cả đời của nó."

Sau lại hắn yêu cầu đề xuất tên cho sản phẩm mới trong buổi họp báo, người cuối cùng gợi ý chủ đề, chính là bông tuyết.

Hình như nghe cô nói qua, sắp đến sinh nhật cô rồi, ý đin h5 trong đầu, sẽ tặng cô một sợi dây chuyền mặt bông tuyết, thật ra thì cũng không có ý gì khác, chỉ đơn thuần cảm thấy cô sẽ thích, cũng rất thích hợp với cô.

Cô ấy lúc đó còn hơi giật mình, sau nhận lấy còn nhờ hắn giúp một tay đeo lên, cũng một khắc kia thừa lúc hắn đến gần, ôm hắn nói: "Anh đừng đối với em quá tốt, cẩn thận không chừng em yêu anh."

Hắn biết cô khóc, đó là lần thứ hai hắn thấy cô khóc, lần đầu tiên khóc, là thời điểm cha cô qua đời, cũng là ở trong lòng hắn, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Trong ấn tượng của hắn, cô vẫn là cô gái nhỏ có cười đáng yêu, cho dù lúc bọn họ chia tay, cô cũng không khóc, chỉ là nhàn nhạt cười nói: "Em biết rồi, diễn trò nha, luôn có một ngày sẽ phải chấm dứt."

Đó là mười năm trước.

Mà mười năm sau, có một đứa bé chỉ vào dây chuyền hắn đưa cô, nói đó là quà tặng ba cậu đưa cho mẹ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...