Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 5: Cuối Cùng Đã Tới Mùa Thu Hoạch



Xoạt xoạt hai tiếng, hai tên nam đệ tử kia ngã xuống.

Bọn họ không có người cha tốt như Diêu Vân Huyên, phẩm giai của áo giáp quá thấp.

Dưới sự chênh lệch tu vi quá lớn, một kích đều chịu không được.

Khương Thành khống chế kia bốn đạo kiếm ảnh, cùng nhau bay về phía Diêu Vân Huyên đã lung lay sắp đổ.

Lần này, áo giáp của Diêu Vân Huyên coi như mạnh hơn nữa cũng không ngăn được.

Nàng dù sao cũng không muốn chết.

"Ngươi không thể giết ta, cha ta có đặt Linh phù trên người của ta..."

Ầm!

Phía trước, quang mang xanh biếc nổ tung, một bóng người trong suốt xuất hiện trước mặt Khương Thành, cản lại một kích trí mạng ấy.

"Nghiệt chướng, ngươi dám hỗn hào?"

Hư ảnh là một nam tử trung niên mặc đạo bào, nghiêm mặt đứng đấy không giận tự uy, mang theo uy nghiêm khiếp người.

Đây là một tia phân hồn ý thức của Diêu Thu Lâm, phong ấn bên trong Linh phù, chính là vì bảo vệ nữ nhi bảo bối của mình.

"Lui ra!"

Phân Hồn toả hào quang rực rỡ, trong tiếng hít thở, phảng phất quyền sinh sát trong tay!

Bầu không khí trong động trở nên ngưng trệ, Kỷ Linh Hàm mở to mắt nhìn, hai chân đều có chút đứng không vững.

Mà Diêu Vân Huyên thì là đột nhiên đã có được lực lượng.

Một sợi phần hồn của cường giả Phân Hồn cảnh cũng là không tầm thường, mặc dù không có thực thể, nhưng lại có thể thi triển rất nhiều bí pháp Tụ Nguyên cảnh khó mà với tới.

"Giết hắn!"

"Cha, mau giết hắn!"

Tiếng thét chói tai của nàng quanh quẩn trong động, tựa như người điên.

"Ngươi cũng không nhìn lại thử mình mấy cân mấy lượng?"

Khương Thành như đang nhìn thằng ngốc vậy.

Hắn đã được phục chế toàn bộ chiến lực của Diêu Thu Lâm, đừng nói là một sợi phân hồn, dù là bản thể đến cũng không làm gì được hắn.

Phát động Nhiếp Hồn Thuật đệ nhị trọng!

Hai đồng tử thần quang ngưng tụ, đã thấy phân hồn kia bị hai đạo quang mang đỏ sậm đánh trúng, vỡ nát ngay tại chỗ!

"Khônggggggg!"

Diêu Vân Huyên không dám tin vào hai mắt của mình.

Đòn sát thủ lớn nhất, cứ như vậy bị hủy đi rồi?

Xoạt!

Sáu đạo Loan Nguyệt Kiếm Ảnh hợp nhất, đâm xuyên qua trái tim nàng.

Đáng giết thì phải giết sạch, Khương Thành cũng không cần để ý cái gì mà thương hương tiếc ngọc vào lúc này.

Sau khi chiến đấu kết thúc, hắn bắt đầu vơ vét chiến lợi phẩm.

Mặc dù phục chế được sức chiến đấu cũng khá là trâu bò, nhưng hắn lại chẳng có đan dược linh khí Linh phù trận bàn gì cả.

Vậy làm sao xứng với tu vi bây giờ của Thành ca chứ?

Hắn lục ra được hơn một trăm viên linh thạch trung phẩm, còn có mấy bình Tụ Khí Đan trên người ba tên nam đệ tử.

Thật là nghèo!

Lắc đầu, lại chuyển mục tiêu sang Diêu Vân Huyên.

Cũng không để ý trong động còn có một cô gái khác đang nhìn, cứ như vậy tìm tòi từ trên xuống dưới.

Đồ tốt tới tay mới là thật, vờ vịt thanh cao làm gì chứ.

Linh giáp tam giai kia của Diêu Vân Huyên rất nhanh đã bị hắn mặc lên người, lập tức cảm thấy cảm giác an toàn tăng lên một cấp bậc.

Thanh trường kiếm linh khí nhị giai trong tay cũng đổi thành phi kiếm tam giai.

Cuối cùng, còn phát hiện một cái nhẫn trữ vật trên ngón tay Diêu Vân Huyên.

Phân Hồn cảnh thần thức quét lên, cấm chế trên chiếc nhẫn lập tức bị phá huỷ.

"Ồ yeah!"

Nhìn vật liệu rực rỡ muôn màu trong nhẫn khôn gian, Khương Thành cười ra tiếng.

Diêu Vân Huyên không hổ là ‘con nhà có điều kiện’ nha, trong nhẫn không gian số linh thạch trung phẩm nhiều đến nhìn không xuể, còn có hơn hai trăm viên linh thạch thượng phẩm.

Ngoại trừ trên trăm bình Tụ Khí Đan, còn có ba bình Luyện Hồn Đan xung kích Phân Hồn cảnh.

Mặt khác, còn có mười mấy tấm phù triện các loại.

Vừa rồi thực lực chiến đấu chênh lệch quá lớn, nàng cũng không kịp dùng, bây giờ ngược lại là hời cho Khương Thành.

Mãi cho đến hắn làm xong, Kỷ Linh Hàm mới thận trọng mở miệng.

"Tiền bối..."

Vừa rồi nàng còn dự định hỗ trợ, nào biết được căn bản không cần.

Kẻ địch là Diêu Vân Huyên đã bị giết, nàng đương nhiên là rất vui rồi.

Tình huống tưởng chừng như tuyệt vọng đã được hóa giải, nàng tự nhiên cũng rất là cảm kích.

Nhưng bây giờ cảm xúc của nàng lại rất chi là ngơ ngác.

Không phải nói không có tu vi sao?

Làm sao đột nhiên lại có thực lực miểu sát bốn người kia?

Mà bây giờ lại dùng thần thức dò xét, đã nhìn không ra thực lực Khương Thành nữa rồi.

Nàng có cảm giác, rất giống với những trưởng lão trong môn, sâu sa khó lường.

Điều làm cho nàng cảm thấy hình tượng sụp đổ nhất, là tác phong làm việc của vị tiền bối này.

Vừa nãy dáng vẻ vơ vét chiến lợi phẩm cũng quá hèn hạ rồi.

Những cao thủ khác cho dù muốn lấy chiến lợi phẩm cũng sẽ bận tâm một chút đến hình tượng, ví dụ như sẽ để tiểu bối đi lấy, hoặc là ngại cấp bậc quá thấp, căn bản khinh thường không thèm lấy.

Đây quả thật là cao nhân tiền bối sao, một chút phong phạm nên có cũng không nhìn thấy!

Nàng ở trong lòng hiện lên một rổ dấu hỏi.

"Khụ khụ!"

Khương Thành hắng giọng một cái, hắn đương nhiên sẽ không tiết lộ hệ thống huyền bí.

Chỉ có thể bịa ra một lời nói dối.

"Lão phu vừa rồi chỉ là ngụy trang thành phàm nhân, để xem thử nữ oa ngươi có phải có thiện tâm thật không."

"Ngươi rất khá, thông qua được khảo nghiệm!"

Hắn bỗng nhiên lại là một bộ dáng cao thâm khó dò, Kỷ Linh Hàm cũng thật sự tin.

"Vừa nãy ta nhìn thấy tiền bối dùng chính là kiếm pháp của Cực Nguyệt tông, chẳng lẽ ngài là..."

Mặc dù đạt được toàn bộ thực lực của Diêu Thu Lâm, nhưng không có đạt được ký ức, cho nên Khương Thành là không rõ ràng ân oán của những môn phái kia.

Cổng lớn của Cực Nguyệt tông nằm ở hướng nào, hắn cũng không biết.

Nhưng mà, vừa rồi song phương những lời kia cũng là nghe được cái đại khái.

"Ngươi ngốc à, nếu ta là người của tông môn bọn họ mà lại còn giết bọn họ sao?"

"Được rồi được rồi, bây giờ chúng ta rời khỏi nơi này đi!"

Diêu Thu Lâm là cao thủ Phân Hồn cảnh tam trọng, thực lực này đã đủ bay ra khỏi hang động.

Còn không đợi Kỷ Linh Hàm nói gì, hắn đã kéo cánh tay non mềm của nàng.

Điều động linh khí, hai người dần bay lên.

Một lát sau, đã lên tới ngoài miệng hang động.

Nhìn hoang sơn dã lĩnh kéo dài không dứt bên ngoài, Khương Thành điên cuồng cười to.

"Ha ha ha ha, lão tử rốt cục cũng được tự do rồi!"

"Thế giới, ta đến rồi đây!"

Hắn giang rộng hai cánh tay, tựa như trước mắt là cảnh sắc vô cùng mỹ diệu vậy.

Kỷ Linh Hàm ở bên cạnh thấy vậy khóe miệng co giật, có chút hoài nghi hắn có phải là đầu óc có vấn đề gì không.

"Tiền bối,..."

"Ngươi thật sự là cao thủ Thiên Mệnh cảnh sao?"

Nhìn nàng xoắn tay vặn vẹo, một bộ lại chờ mong lại xấu hổ mở miệng, Khương Thành cũng biết nàng muốn nói điều gì.

Đây là muốn cầu mình hỗ trợ báo thù.

Mặc dù dung nhan tuyệt mỹ của nàng phối hợp biểu lộ thẹn thùng kia trông đặc biệt đáng yêu, nhưng Khương Thành lại là người sợ phiền phức.

Vừa rồi hắn cũng nghe nói rồi, môn phải của Kỷ Linh Hàm đã bị tiêu diệt.

Có thể diệt đi một môn phái, đủ hiểu kẻ địch thế lực mạnh đến nhường nào.

Cho dù có công năng hồi sinh của hệ thống, Thành ca cũng không muốn lội xuống vũng nước đục này.

Mỗi ngày chỉ có một lần cơ hội, quá lãng phí sẽ không tốt, đạo lý này hắn hiểu.

Thế là, hắn quả quyết ôm quyền.

"Hữu duyên thì sẽ gặp lại!"

Vừa mới quay người, trong đầu đã vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Chương trước Chương tiếp
Loading...