Bát Gia Tái Thế
Chương 2
Không ai ngờ một người trẻ như vậy lại khiến trưởng ngục hơn bốn mươi tuổi phải gọi là gia.“Đương nhiên là thật, Hoang gia, anh không muốn về xem thử sao?”, trưởng ngục nói: “Vì chuyện đó mà anh đã ở đây ba năm fôi, tuy những người nước ngoài năm đó đều đã bị anh tàn sát nhưng anh nên biết rằng kẻ chủ mưu thực sự phía sau vẫn đang ở Hoa Hạ”.Nói đến đây, trưởng ngục đột nhiên dừng lại, giọng điệu thay đối: “Xin lỗi Hoang gia, tôi không nên nhắc tới chuyện đó”.Suýt chút nữa ông đã quên chuyện đó là điều cấm kỵ của Hoang gia, ba năm trước ông nhắc đến một lần, nơi này suýt nữa đã bị anh dỡ bỏ.Sau khi đánh hơn một trăm người bảo vệ ở đây bị thương, anh mới dừng lại, cảnh tượng lúc đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.Nhưng ông ngạc nhiên phát hiện lần này Hoang gia không phát điên mà rất bình tĩnh, cũng không có gì khác thường.“Không sao, đều qua rồi, những chuyện đó tôi cũng đã quên”.“Lấy đồ của tôi tới đây đi, ba năm rồi, cũng đã đến lúc tòi nên rời khỏi đây”, người thanh niên nói.Anh tên là Trần Đức, tự là Bát Hoang.Mọi người gọi anh là Trần Bát Hoang hoặc Hoang gia.Thời đại này người có tên còn có tự rất ít, Trần Đức là một trong số ít người đó.Trưởng ngục thấy hơi kỳ lạ trước phản ứng của Hoang gia, nhưng hơn cả vẫn là vui mừng, cuối cùng Hoang gia cũng đi khỏi đây, ông ta rất mong chờsau khi Hoang gia đi sẽ làm ra chuyện long trời lở đất nào.Trưởng ngục luôn miệng đồng ý, sau đó xoay người đi lấy đồ giúp Trần Đức.“Sắp đi à?”Lúc này, phạm nhân phòng kế bên Trần Đức dựa vào tường chợp mắt bỗng mở mắt ra.Đây là một người đàn ông lớn tuổi với tướng mạo rất xấu xí, ngũ quan gần như biến dạng, trên mặt còn có vết bỏng, tóc xoã ra dài đến vai bết thành một mớ, không biết đã bao lâu rồi chưa gội đầu.Nguyên nhân ông ta vào đây không giống với Trần Đức cố ý tới, ông ta là tù nhân thực sự.Ông ta cũng là một trong số ít bạn trong nhà tù này của Trần Đức.“Đúng”, Trần Đức đáp: “Lúc trước người anh em của tôi vì tôi mà chết, cậu ấy còn một người em gái, dù thế nào tòi cũng phải chăm sóc cô ấy thật tốt thay cậu ấy”.“Được rồi, ra ngoài là tốt, cậu còn trẻ, thế giới muôn màu bên ngoài thích hợp với cậu hơn”, ông lão kéo dài giọng giống như người thời xưa nóichuyện, mang theo cám giác hàm súc, thú vị.“Sửu gia”, Trần Đức nói: “Ba năm qua cảm ơn ông rất nhiều, nếu không tôi đã là một kẻ tàn phế”.Nếu trưởng ngục ở đây chắc chắn sẽ hết hồn, không ngờ Hoang gia lại gọi ông già này là Ểí: —ngia .
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương