Bắt Lửa

Phần 3 - Chương 27 (Hết)



Chương 27:

Mọi thứ dường như phun trào cùng một lúc. Mặt đất nổ tung thành hàng ngàn mảnh bụi và xác thực vật trút xuống không trung. Cây cối bùng cháy. Ngay cả bầu trời cũng lấp đầy thứ ánh sáng rực rỡ như hoa nở. Tôi không thể nghĩ ra lý do tại sao bầu trời lại bị ném bom cho tới khi tôi nhận ra những người sản xuất đang bắn pháo hoa lên đó, trong khi sự phá huỷ thực sự lại diễn ra dưới mặt đất. Chỉ vì không có gì thú vị khi xem đấu trường bị hủy diệt hay nhắc nhở đến các vật tế. Hoặc để tô điểm thêm cho kết thúc đẫm máu của chúng tôi.

Họ có để ai sống không? Liệu sẽ có người chiến thắng của Đấu trường sinh tử lần thứ 75 không? Có lẽ không. Dù sao thì, Cuộc Dẹp loạn đường phố là cái gì chứ, nhưng… tổng thống Snow đã đọc gì từ tấm thẻ đó nhỉ?

“Như một lời nhắc nhở đến đám dân nổi loạn rằng ngay cả sức mạnh lớn lao nhất trong chúng cũng không thể vượt qua được quyền lực của Capitol…”

Không có kẻ mạnh nào trong những kẻ mạnh nhất sẽ chiến thắng. Có lẽ họ chưa bao giờ có ý định sẽ có người chiến thắng trong Trò chơi này. Hoặc có lẽ hành động nổi loạn cuối cùng của tôi đã buộc họ làm thế.

Tớ xin lỗi, Peeta, tôi nghĩ. Tớ xin lỗi tớ đã không thể cứu cậu. Cứu cậu ấy ư? Giống với việc tôi đánh cắp cơ hội cuối cùng được sống của cậu thì hơn, kết án cậu, bằng việc phá huỷ hàng rào từ trường. Có lẽ, nếu chúng tôi đã chơi theo luật, họ có thể để cậu ấy sống.

Chiếc phi thuyền dừng lại trên đầu tôi mà không có chút cảnh báo. Nếu mọi thứ yên tĩnh, và có một con chim húng nhại đậu gần đây, tôi sẽ nghe thấy khu rừng dần đi vào yên lặng và sau đó là tiếng con chim báo hiệu trước sự xuất hiện của con tàu Capitol. Nhưng tai tôi không thể có chút nhận thức rõ ràng nào trong cuộc ném bom này.

Cái móc được thả xuống cho tới khi nó trực tiếp ở ngay trên đầu tôi. Bộ móng trườn xuống người tôi. Tôi muốn hét lên, bỏ chạy, đập tan nó nhưng tôi lại đông cứng, bất lực để làm bất cứ điều gì ngoài thiết tha hy vọng rằng tôi sẽ chết trước khi nhìn thấy nhân ảnh của những người đang đợi tôi trên đó. Họ sẽ không tha cho tôi để tôn tôi làm người chiến thắng mà để chắc rằng cái chết của tôi sẽ thật chậm và được công khai nhất có thể.

Nỗi sợ hãi tệ nhất của tôi được củng cố thêm khi gương mặt chào đón tôi bên trong phi thuyền thuộc về Plutarch Heavensbee, Người đứng đầu sản xuất Trò chơi. Quả là một mớ hỗn độn tôi đã gây ra cho Trò chơi xinh đẹp của ông ta với chiếc đồng hồ hẹn giờ thông minh và chiến trường của những người chiến thắng. Ông sẽ phải trả giá cho thất bại của mình, có thể mất cả mạng sống, nhưng không phải trước khi ông thấy tôi bị trừng phạt. Ông đưa tay ra, tôi nghĩ là để đánh tôi, nhưng ông làm một điều gì đó còn tệ hơn. Với ngón cái và ngón trỏ, ông vuốt mắt tôi nhắm lại, định tuyên án tôi trong bóng tối sao? Để tôi dễ bị tổn thương nhất? Họ có thể làm bất cứ điều gì với tôi bây giờ và tôi thậm chí không thể thấy được cái gì sẽ đến.

Tim tôi đập thình thịch, máu bắt đầu chảy xuống từ miếng băng rêu. Suy nghĩ của tôi dần mập mờ. Có lẽ tôi sẽ chảy máu tới chết trước khi họ kịp hồi sinh tôi. Trong tâm trí mình, tôi thầm gửi lời cảm ơn tới Johanna Mason về vết thương xuất sắc mà cô ấy đã gây ra.

Khi tôi trôi vào miền mông lung, tôi có thể cảm thấy mình đang nằm trên một chiếc bàn đệm. Có cảm giác bị gắn ống ở cánh tay trái. Họ đang cố gắng giữ cho tôi sống bởi vì, nếu tôi đi quá nhẹ nhàng, quá bí mật vào cõi chết, nó sẽ trở thành chiến thắng. Tôi phần lớn vẫn chưa thể cử động được, mở hờ mắt ra, nâng đầu lên. Nhưng tay phải tôi đã có lại chút cảm giác. Có thứ gì đó rơi phịch xuống người, cảm giác giống như một cái chân vịt, không, cái gì đó ít sinh khí hơn, giống cái dùi cui. Tôi không có sự phối hợp chuyển động thật sự nào, không có bằng chứng nào cho thấy tôi vẫn còn ngón tay. Nhưng tôi vẫn cố gắng đưa tay qua lại xung quanh cho tới khi tách được cái ống ra. Một tràng bip vang lên nhưng tôi không còn đủ tỉnh táo để tìm hiểu nó sẽ gọi ai đến.

Lần tiếp theo tôi tỉnh dậy, tay tôi bị trói vào bàn, cái ống lại cắm vào cánh tay. Tôi có thể mở mắt ra và nâng nhẹ đầu lên. Tôi đang ở trong một căn phòng rộng với trần nhà thấp và ánh sáng bạc. Có hai dãy dường được đặt đối diện nhau, tôi có thể nghe thấy hơi thở mà tôi giả định là của những người chiến thắng. Đối diện thẳng với tôi, tôi thấy Beetee với khoảng mười loại máy khác nhau đang được nối với người ông ấy. Hãy để chúng tôi chết! Tôi hét lên trong đầu mình. Tôi nặng nhọc đặt đầu mình xuống bàn và lịm đi lần nữa.

Khi tôi cuối cùng cũng thật sự tỉnh lại, sự giam cầm đã biến mất. Tôi nâng bàn tay lên và thấy mình vẫn còn những ngón tay mà chúng có thể di chuyển theo mệnh lệnh của tôi. Tôi tự đẩy mình ngồi dậy và bám vào chiếc bàn đệm cho tới khi tôi dần ổn định được căn phòng trong sự tập trung. Cánh tay trái được băng bó và những cái ống thì treo cạnh giường.

Tôi ở một mình với Beetee, người vẫn nằm trước mặt tôi, đang được duy trì mạng sống bởi một đội quân máy móc của ông ấy. Những người khác đâu rồi? Peeta, Finnick, Enobaria, và… và… một người nữa, phải không?

Cả Johanna và Chaff hay Brutus đều không đồng thời còn sống khi cuộc ném bom bắt đầu. Tôi chắc họ sẽ là ví dụ cho tất cả chúng tôi. Nhưng bọn họ đã đưa họ đi đâu? Chuyển họ từ bệnh viện sang nhà tù?

“Peeta…” tôi thì thầm. Tôi rất muốn bảo vệ cậu ấy. Tôi vẫn còn quyết tâm đó. Vì tôi đã thất bại trong việc giữ cho cậu được an toàn trong cuộc sống của chính cậu, tôi phải tìm cậu ấy, giết cậu ấy ngay bây giờ trước khi Capitol chọn được thủ đoạn đau đớn nào đó để đưa cậu vào cõi chết. Tôi trượt chân xuống bàn và nhìn xung quanh tìm vũ khí.

Có một vài ống tiêm được đóng kín trong bọc nhựa vô trùng trên cái bàn gần giường Beetee. Tuyệt vời. Tất cả những gì tôi cần là không khí và một phát tiêm chắc chắn vào tĩnh mạch của cậu.

Tôi dừng lại một chút, đắn đo có nên giết Beetee không? Nhưng nếu tôi làm thế, những cái máy sẽ bắt đầu kêu bip bip và tôi sẽ bị bắt trước khi tới được chỗ Peeta. Tôi hứa trong im lặng là sẽ quay lại để kết liễu ông ấy nếu tôi có thể.

Tôi trần truồng trừ chiếc áo ngủ mỏng trên người, nên tôi nhét cái ống tiêm dưới miếng băng đang bao phủ vết thương trên cánh tay tôi. Không có bảo vệ ở cửa. Không nghi ngờ gì là tôi đang cách hàng dặm dưới Trung tâm Huấn luyện hoặc là thành trì nào đó của Capitol, và khả năng trốn thoát của tôi là không tồn tại. Không thành vấn đề. Tôi không trốn thoát, chỉ là hoàn tất một việc thôi.

Tôi tựa và đi theo hành lang hẹp dẫn tới một cánh cửa bằng kim loại hơi khép hờ. Ai đó ở sau nó. Tôi rút ống tiêm ra và nắm nó trong lòng bàn tay. Ép người vào bức tường, tôi lắng nghe những giọng nói đang phát ra từ bên trong.

“Thông điệp đã tới được quận 7, 10 và 12. Nhưng quận 11 lúc này đã kiểm soát được vấn đề vận chuyển, nên có ít nhất một tia hy vọng bọn họ sẽ nhận được thức ăn.”

“Thông điệp đã tới được quận 7, 10 và 12. Nhưng quận 11 lúc này đã kiểm soát được vấn đề vận chuyển, nên có ít nhất một tia hy vọng bọn họ sẽ nhận được thức ăn.”

Plutarch Heavensbee. Tôi nghĩ. Mặc dù tôi thật sự chỉ mới nói chuyện với ông ta một lần. Một giọng khàn khàn lên tiếng hỏi.

“Không, tôi rất tiếc. Không có cách nào để tôi đưa ông tới được quận 4. Nhưng tôi đã gửi một đơn hàng đặc biệt để bồi thường cho cô ấy nếu có thể. Đó là điều tốt nhất tôi có thể làm, Finnick.”

Finnick. Đầu óc tôi ráng hết sức để hiểu được cuộc đối thoại, hiểu được sự thật rằng nó đang diễn ra giữa Plutarch Heavensbee và Finnick. Chẳng lẽ anh ấy gần và thân với Capitol đến nỗi tội ác của anh sẽ được tha bổng? Hay anh ta thật sự không biết Beetee có ý định gì? Anh ấy cằn nhằn điều gì khác. Điều gì đầy thất vọng nặng nề.

“Đừng ngu ngốc thế. Đó là điều tệ nhất mà anh có thể làm. Hãy chắc rằng cô ấy bị giết chết. Chỉ cần anh còn sống, họ sẽ giữ cô ấy sống để làm mồi nhử.” Haymitch nói.

Haymitch nói! Tôi bang thẳng qua cánh cửa và vấp ngã vào căn phòng. Haymitch, Plutarch, và một Finnick bị đánh đập nặng nề ngồi quanh một cái bàn đặt đầy đồ ăn mà không ai ăn cả. Luồng ánh sáng ban ngày xuyên qua khung cửa sổ hình vòng cung, và trong khoảng cách tôi thấy đỉnh của một rừng cây. Chúng tôi đang bay.

“Tự đánh mình xong chưa, cháu yêu?” Haymitch nói, sự khó chịu hiện rõ trong giọng ông. Nhưng khi tôi nghiêng về phía trước ông bước tới và nắm lấy cổ tay tôi, trấn tĩnh tôi lại. Ông nhìn vào tay tôi. “Ồ, vậy là cháu với một cái ống tiêm sẽ chống lại Capitol sao? Thấy không, đây là lý do tại sao không ai để cháu lên kế hoạch.” Tôi nhìn chằm chằm vào ông một cách khó hiểu. “Thả nó xuống.” Tôi cảm nhận được lực ép lên cổ tay phải tăng lên cho tới khi tay tôi buộc mở ra và thả cái ống tiêm xuống. Ông để tôi ngồi bên cạnh Finnick.

Plutarch đặt một chén canh trước mặt tôi. Một ổ bánh mì nhỏ. Nhét cái muỗng vào tay tôi. “Ăn đi,” anh ta nói bằng một giọng tử tế hơn nhiều giọng Haymitch thường dùng. Haymich ngồi ngay đối diện tôi. “Katniss, ta sắp giải thích chuyện gì đã xảy ra. Ta không muốn cháu hỏi bất kỳ điều gì cho tới khi ta nói xong. Cháu hiểu chứ?” Tôi gật cứng nhắc. Và đây là những gì ông ấy kể cho tôi.

Có một kế hoạch đã được lập sẵn để giúp chúng tôi thoát khỏi đấu trường từ lúc cuộc Dẹp loạn được công bố. Những Vật tế từ quận 3, 4, 6, 7, 8 và 11 có những mức hiểu biết khác nhau về nó. Plutarch Heavensbee đã qua nhiều năm, là một phần trong nhóm bí mật nhằm lật đổ Capitol. Ông đảm bảo cho những vòng dây được đặt giữa đống vũ khí. Beetee phụ trách thổi bay một cái lỗ trong trường lực. Ổ bánh mì chúng tôi nhận được trong đấu trường là ám hiệu cho thời gian giải thoát. Quận sản xuất ra ổ bánh biểu thị cho ngày. Ba. Con số của số vòng giờ. Hai mươi bốn. Chiếc phi thuyền thuộc về quận 13. Bonnie và Twill, người phụ nữ tôi đã gặp trong rừng từ quận 8, đã đúng về sự tồn tại và khả năng phòng vệ của nó. Chúng tôi hiện tại đang trên một chuyến đi rất quanh co đến quận 13. Trong khi đó, hầu hết các quận trên Panem đều đang chuẩn bị cho cuộc nổi dậy với quy mô toàn diện trên toàn lãnh thổ.

Haymitch dừng lại để thấy tôi vẫn đang theo kịp. Hoặc là ông ấy đã nói xong lúc này. Thật quá khủng khiếp để hiểu hết được, cái kế hoạch hết sức kỹ lưỡng này, mà tôi cũng là một phần trong đó, chỉ vì tôi bị chỉ định làm một phần của Đấu trường sinh tử. Bị sử dụng mà không có sự đồng ý, không biết gì về nó. Ít nhất thì trong Đấu trường sinh tử, tôi phải biết tôi đang được diễn với ai chứ. Những người bạn của tôi chắc hẳn vẫn còn nhiều bí mật nữa.

“Ông đã không nói cho cháu biết,” giọng tôi tả tơi không khác gì Finnick.

“Cả cô và Peeta đều không được biết. Chúng tôi không thể liều được,” Plutarch nói. “Tôi còn sợ là cô có thể nhắc tới sự bất cẩn của tôi về chiếc đồng hồ suốt cả Trò chơi.” Ông lôi chiếc đồng hồ từ trong túi ra, lướt ngón cái ngang qua mặt pha lê, ánh lên hình chim húng nhại. “Tất nhiên, khi tôi cho cô xem cái này, tôi chỉ đơn thuần là muốn ám chỉ cô về đấu trường. Là một người cố vấn. Tôi nghĩ đây là bước đầu tiên hướng tới việc đạt được lòng tin của cô. Tôi chưa bao giờ dám mơ cô sẽ thành Vật tế lần nữa.”

“Tôi vẫn chưa hiểu tại sao Peeta và tôi không được phép tham gia vào kế hoạch,” tôi nói.

“Bởi vì một khi trường lực bị thổi bay, cháu sẽ là người đầu tiên họ cố bắt giữ, và cháu càng biết ít bao nhiêu, càng tốt bấy nhiêu.” Haymitch nói.

“Người đầu tiên ư? Tại sao?” tôi nói, cố gắng bám vào dòng suy nghĩ.

“Cùng một lý do, tất cả những người còn lại đều đồng ý hy sinh để cô được sống.” Finnick nói.

“Không đâu, Johanna đã cố giết tôi.” tôi nói.

“Johanna đánh cháu bất tỉnh để cắt máy theo dõi trong tay cháu ra và dẫn Brutus và Enobaria xa khỏi cháu.” Haymitch nói.

“Gì cơ?” Đầu tôi bắt đầu nhức nhối, tôi muốn họ thôi nói chuyện theo vòng tròn. “Cháu không biết mọi người đang… ”

“Chúng tôi phải cứu cô vì cô là chim húng nhại, Katniss,” Plutarch nói. “Khi cô sống, cuộc nổi dậy sống theo cô.”

Con chim, chiếc huy hiệu, bài hát, những trái dâu, cái đồng hồ, bánh quy, bộ váy bốc cháy. Tôi chính là con chim húng nhại. Người đã sống sót qua những mưu kế của Capitol. Biểu tượng của cuộc nổi dậy.

Con chim, chiếc huy hiệu, bài hát, những trái dâu, cái đồng hồ, bánh quy, bộ váy bốc cháy. Tôi chính là con chim húng nhại. Người đã sống sót qua những mưu kế của Capitol. Biểu tượng của cuộc nổi dậy.

Đó là những gì tôi đã nghi ngờ trong rừng khi tôi tìm thấy Bonnie và Twill đang chạy trốn. Mặc dù tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được tầm quan trọng của mình. Nhưng sau đó, tôi đã được giúp đỡ để hiểu ra. Tôi nghĩ tới sự chế nhạo của Haymitch về kế hoạch tẩu thoát khỏi quận 12 của tôi, bắt đầu cuộc nổi dậy của riêng tôi, bỏ qua cả ý kiến quận 13 có thể tồn tại. Thoái thác và lừa dối. Và nếu ông đã làm được thế, ngay sau chiếc mặt nạ đầy mỉa mai và say khướt của ông, quá thuyết phục và quá lâu, ông ấy còn nói dối về điều gì nữa? Tôi biết ông ấy nói dối về điều gì.

“Peeta,” tôi thì thầm, tim tôi trùng xuống.

“Những người khác giữ cho Peeta sống, vì nếu cậu ấy chết, chúng ta biết không thể giữ cháu trong khối liên minh được nữa,” Haymitch nói. “Và chúng ta không thể mạo hiểm để cháu không được bảo vệ.” Từ ngữ của ông có vấn đề với sự thật, biểu hiện của ông ấy không đổi, nhưng ông không thể giấu sự rầu rĩ đang lan trên mặt ông.

“Peeta đang ở đâu?” tôi rít lên với ông.

“Cậu ấy bị Capitol bắt giữ cùng với Johanna và Enobaria,” Haymitch nói. Cuối cùng thì ông cũng lịch sự hơn khi bỏ ánh nhìn đăm đăm đó đi.

Về mặt kĩ thuật, tôi không có vũ trang. Nhưng không ai nên đánh giá thấp tác hại mà móng tay có thể gây ra, nhất là khi mục tiêu không chuẩn bị. Tôi nhào qua bàn và cào vào mặt Haymitch, làm chảy máu và bị thương một mắt. Sau đó cả hai chúng tôi đều la hét những điều rất rất khủng khiếp vào nhau, và Finnick đang cố gắng kéo tôi ra, tôi biết đó là tất cả những gì Finnick có thể làm để không để mặc tôi, nhưng tôi là chim húng nhại. Tôi là chim húng nhại và thật quá khó để có thể giữ mạng sống cho tôi.

Những bàn tay khác giúp Finnick và tôi trở lại chỗ ngồi, cơ thể tôi bị giữ lại, cổ tay bị ràng chặt, nên tôi đập đầu mình trong cơn giận dữ và lại chống tới cái bàn. Một cây kim chọc vào tay tôi và đầu tôi đau khủng khiếp, tôi dừng lại và chỉ đơn giản là kêu la rên siết kinh khủng theo cách của một con thú khi nó sắp chết, cho tới khi giọng tôi kiệt quệ.

Liều thuốc giúp an thần, không ngủ, nên tôi cứ hơi ngà ngà, thẫn thờ đau khổ cho thứ dường như vốn đã là như vậy. Họ lắp ống và nói chuyện với tôi bằng giọng thật thà mà không bao giờ với được tới tôi. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là Peeta, đang nằm trên một chiếc bàn tương tự ở đâu đó, trong khi bọn họ cố moi thông tin từ cậu mà thậm chí cậu còn không có.

“Katniss. Katniss, tôi xin lỗi.” Giọng Finnick từ giường bên cạnh đi vào ý thức tôi. Có lẽ là do chúng tôi đang cùng một loại thương tổn. “Tôi muốn quay lại cứu cậu ấy và Johanna nhưng tôi không thể đi được.” Tôi không trả lời. Chủ ý tốt của Finnick Odair còn có ý nghĩa ít hơn là không có gì.

“Như vậy tốt cho cậu ấy hơn Johanna. Họ sẽ sớm khám phá được cậu ấy không biết gì cả. Và họ sẽ không giết cậu nếu họ nghĩ họ có thể dùng cậu ấy để chống lại cô,” Finnick nói.

“Như mồi nhử ư?” tôi nói với trần nhà. “Như cách họ sẽ dùng Annie làm mồi nhử phải không, Finnick?” Tôi có thể nghe thấy anh ấy khóc nhưng tôi không quan tâm. Họ có thể còn không buồn thẩm vấn cô ấy, cho đến giờ cô ấy đã đi rồi. Đã đi từ rất lâu kể từ lúc Đấu trường của cô ấy kết thúc. Có một cơ hội tốt để tôi đi theo hướng như thế. Có lẽ tôi đã hoàn toàn phát điên và không ai tận tâm đến độ có thể nói chuyện với tôi được. Tôi cảm thấy mình điên đủ rồi.

“Tôi ước là cô ấy đã chết,” anh nói. “Tôi ước họ đều đã chết và chúng ta cũng vậy. Như thế là tốt nhất.”

Chà, không có lời đáp lại tốt lành nào dành cho câu đó. Tôi khó lòng mà tranh luận về nó kể từ lúc tôi đi vòng quanh với cái ống tiêm trong tay để giết Peeta khi tôi tìm thấy bọn họ. Có thật là tôi muốn cậu ấy chết không? Điều tôi muốn… Điều tôi muốn là có cậu ấy trở lại với tôi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ có lại cậu ấy lúc này. Thậm chí nếu lực lượng nổi dậy bằng cách nào đó có thể lật đổ được Capitol, bạn có thể chắc chắn rằng hành động cuối cùng của tổng thống Snow là cắt cổ Peeta. Không. Tôi sẽ không bao giờ có lại cậu ấy. Nên vậy chết là tốt nhất.

Nhưng liệu Peeta sẽ biết điều đó hay cậu sẽ tiếp tục chiến đấu? Cậu ấy rất khoẻ và là một kẻ nói dối giỏi. Cậu ấy có nghĩ là cậu có cơ hội sống sót không? Cậu ấy có quan tâm nếu thật sự điều đó xảy ra? Dù sao thì cậu ấy cũng đâu có dự tính trước điều này. Cậu ấy đã thoát ra khỏi cuộc sống rồi. Có thể, nếu cậu biết tôi đã được cứu, cậu sẽ rất vui. Cảm thấy rằng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình để giữ cho tôi sống.

Tôi nghĩ là mình ghét cậu ấy còn hơn cả ghét Haymitch.

Tôi bỏ cuộc, thôi nói chuyện, thôi trả lời, từ chối thức ăn và nước. Họ có thể bơm bất kỳ cái gì họ muốn vào tay tôi, nhưng thật sự cần nhiều hơn thế để giữ cho một người tiếp tục tồn tại một khi cô ấy đã mất động lực sống của mình. Tôi thậm chí có một ý tưởng buồn cười rằng nếu tôi thực sự chết, có thể Peeta sẽ được phép sống. Không phải như một người tự do mà như một Avox hay gì đó, đợi chờ những Vật tế tương lai của quận 12. Rồi có thể cậu ấy sẽ tìm được cách trốn thoát. Cái chết của tôi có thể, thực tế, cứu được cậu.

Nếu nó không thể, không thành vấn đề. Thật ra cũng đủ lý do để chết rồi. Để trừng phạt Haymitch, vì trong tất cả những kẻ trong cái thế giới thối nát này, đã biến Peeta và tôi thành một phần trong Trò chơi của ông. Tôi đã tin ông. Tôi đặt những gì quý giá nhất vào tay Haymitch. Và ông đã phản bội tôi.

“Thấy không, đây là lý do tạo sao không ai để cháu lên kế hoạch,” ông nói.

Điều đó đúng. Không ai trong tâm trí tỉnh táo của họ sẽ để tôi lên kế hoạch. Bởi vì tôi rõ ràng không thể phân biệt nổi một người bạn trong số kẻ thù.

Nhiều người ghé qua để nói chuyện với tôi, nhưng tôi biến mọi từ ngữ họ thốt ra nghe như tiếng tách tách của lũ côn trùng trong rừng. Vô nghĩa và xa lạ. Nguy hiểm, chỉ khi nó tới gần. Bất kỳ lúc nào từ ngữ trở nên khác biệt hơn, tôi rên rỉ cho tới khi họ chịu tiêm cho tôi một liều giảm đau và nó sẽ giúp mọi thứ tốt lên

Nhiều người ghé qua để nói chuyện với tôi, nhưng tôi biến mọi từ ngữ họ thốt ra nghe như tiếng tách tách của lũ côn trùng trong rừng. Vô nghĩa và xa lạ. Nguy hiểm, chỉ khi nó tới gần. Bất kỳ lúc nào từ ngữ trở nên khác biệt hơn, tôi rên rỉ cho tới khi họ chịu tiêm cho tôi một liều giảm đau và nó sẽ giúp mọi thứ tốt lên

Đến một lần, tôi mở mắt ra và thấy ai đó mà tôi không thể ngăn ánh nhìn của người đó xuống tôi. Một người sẽ không bào chữa, hay giải thích, hoặc nghĩ anh ấy có thể đổi chủ tâm của tôi bằng những lời cầu xin, bởi vì chỉ mình anh ấy mới thật sự biết tôi hành động như thế nào.

“Gale,” tôi thì thầm.

“Chào, Catnip.” Anh cúi xuống và vuốt vài sợi tóc khỏi mắt tôi. Một bên mặt anh bị bỏng, vết bỏng còn khá mới. Tay anh được quấn vải có dây thòng qua cổ, và tôi có thể thấy được lớp băng dưới chiếc áo thợ mỏ của anh ấy. Chuyện gì đã xảy ra với anh? Sao anh lại ở đây? Ở nhà đã xảy ra chuyện xấu rồi.

Thật không nhiều bằng một câu hỏi của việc quên Peeta như ghi nhớ những người khác. Tất cả những gì cần là nhìn vào Gale và gương mặt họ sẽ xuất hiện trong hiện tại, cầu cứu sự hồi âm.

“Prim?” tôi hổn hển.

“Con bé còn sống. Mẹ em cũng vậy. Anh đã đưa họ ra kịp lúc,” anh nói.

“Họ không ở quận 12 sao?” tôi hỏi.

“Sau Đáu trường, họ đưa máy bay tới. Thả bom.” Anh ngập ngừng. “Ừm, em biết chuyện gì xảy ra với chợ Hob rồi đấy.”

Tôi biết. Tôi đã thấy nó. Kho chứa hàng chôn vùi dưới lớp bụi than dày cộm. Toàn bộ quận bị che phủ trong hàng đống thứ. Một cảm giác kinh khủng dâng lên khi tôi hình dung những quả bom rơi xuống Khu mỏ.

“Họ không ở quận 12 sao?” tôi lặp lại. Nếu việc nói điều đó bằng cách nào đó bảo vệ cho sự thật.

“Katniss,” Gale nói nhẹ nhàng.

Tôi nhận ra giọng nói đó. Đó là giọng anh ấy dùng để tiếp cận con mồi bị thương trước khi anh ra đòn chí mạng. Tôi giơ tay lên theo bản năng để bịt miệng anh lại nhưng anh bắt lấy tay tôi và nắm chặt nó.

“Đừng,” tôi thì thầm.

Nhưng Gale không phải là người giữ bí mật với tôi. “Katniss, đã không còn quận 12 nữa.”

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

Mai – Yenioe11 – thao1011

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)​
Chương trước
Loading...