Bất Ngờ ... Tìm Thấy Nhau !
Chương 2
-Sao đánh tôi? -Tại kêu hòai anh không tỉnh, làm vậy cho nhanh. Tôi có chuyện muốn hỏi anh -Gì!? -Sao tôi ở đây? Trong...khách sạn? -Tối qua cậu say quá, tôi lại không biết nhà cậu ở đâu nên đành đưa tới khách sạn! -Thế...lúc tỉnh dậy tôi và anh trong tình trạng... người không mảnh vải. Tối qua chắc chúng ta không có làm chuyện gì đâu ha? Anh ta nhìn tôi một lúc rồi cười đểu, sao mà tôi ghét nụ cười này quá. Hình như tôi đã biết câu trả lời rồi -Đúng là đêm qua chúng ta đã làm chuyện ấy! Ầm ầm, nghe như sét đánh ngang tai, tôi đứng chết trân như Từ Hải. Như còn thấy chưa đủ, hắn ta đứng dậy quấn tấm mền ngang hông đi qua tôi thì thầm -Mà, đêm qua cậu tuyệt lắm! Rồi xong, dây thần kinh chịu đựng đã đứt cái phựt. Mười chín năm trong trắng của tôi, mười chín năm giữ gìn thế mà hắn dám cướp đi. Lửa hận phun trào, tôi lao vào xử tội tên trộm dám cướp đi báu vật quý giá nhất đời tôi. Sau khi tặng hắn mắt trái xanh, mắt phải đen, khắp người màu đỏ lấm chấm tím. Tôi hiên ngang ra đi với tiếng cười chiến thắng vang vọng khắp phòng. Tôi tên Trịnh Uy Phong, hai mươi tuổi, đẹp trai, nhà giàu. Không phải tôi xạo đâu nha, cha mẹ tôi là tổng giám đốc công ty gì đó tôi không nhớ tên. Nói chung là tôi giàu. Bà cố tôi là người Đức nên tôi mang một phần tư dòng máu lai. Cao 1m85 thân hình đúng chuẩn người mẫu, gương mặt lại đẹp trai từ nhỏ tôi muốn thứ gì là có thứ đó. Vậy mà có kẻ bắt người đẹp trai như tôi đây chờ từ sáng đến chiều, thật không thể tha thứ. Nếu không phải ngại trời mưa và nể mặt người bạn tôi đã về ngủ lâu rồi. Chiều 5 giờ rốt cuộc Đan Thanh cũng đưa người tới,theo sau Đan Thanh là một cậu nhóc. Mười chín tuổi so với tôi thì không nhỏ gì lắm, nhưng nhìn cái gương mặt trẻ con búng ra cả lít sữa. Đeo thêm cặp kính cận che hết nửa gương mặt bầu bĩnh. Cậu lùn quá, chỉ cao khoảng 1m65 thế nên tôi không kềm được phải thầm gọi cậu ta là nhóc. Cậu nhóc không biết uống bia, đúng là trẻ con. Vì đang chán nên tôi ép nhóc uống một ly, không ngờ nhóc dễ say đến thế. Mới uống có một ly đã say không biết trời trăng, thế mà nhóc cứ giành uống tiếp. Tôi vào nhà tắm một lúc đến khi bước ra thì Hùng và Đan Thanh đã đi đâu mất, bỏ lại tôi và nhóc bơ vơ. Tôi không thể để nhóc ngủ lại quán được, nhỡ nhóc trúng gió thì tôi thành thủ phạm à. Tôi đón taxi đưa nhóc vào khách sạn tôi quen, nhóc vẫn ngủ say để mặc tôi vất vả đưa nhóc vào phòng. Vừa định đặt nhóc nằm xuống thì nhóc lập tức ói cả vào người tôi, thế là tôi phải tắm cho nhóc sạch sẽ và tắm cả cho tôi. Xong xuôi, quá mệt để mặc đồ, tôi kéo nhóc lê lết lên giường nằm ngủ cho đến sáng. Tôi tên Trịnh Uy Phong, hai mươi tuổi, đẹp trai, nhà giàu. Không phải tôi xạo đâu nha, cha mẹ tôi là tổng giám đốc công ty gì đó tôi không nhớ tên. Nói chung là tôi giàu. Bà cố tôi là người Đức nên tôi mang một phần tư dòng máu lai. Cao 1m85 thân hình đúng chuẩn người mẫu, gương mặt lại đẹp trai từ nhỏ tôi muốn thứ gì là có thứ đó. Vậy mà có kẻ bắt người đẹp trai như tôi đây chờ từ sáng đến chiều, thật không thể tha thứ. Nếu không phải ngại trời mưa và nể mặt người bạn tôi đã về ngủ lâu rồi. Chiều 5 giờ rốt cuộc Đan Thanh cũng đưa người tới,theo sau Đan Thanh là một cậu nhóc. Mười chín tuổi so với tôi thì không nhỏ gì lắm, nhưng nhìn cái gương mặt trẻ con búng ra cả lít sữa. Đeo thêm cặp kính cận che hết nửa gương mặt bầu bĩnh. Cậu lùn quá, chỉ cao khoảng 1m65 thế nên tôi không kềm được phải thầm gọi cậu ta là nhóc. Cậu nhóc không biết uống bia, đúng là trẻ con. Vì đang chán nên tôi ép nhóc uống một ly, không ngờ nhóc dễ say đến thế. Mới uống có một ly đã say không biết trời trăng, thế mà nhóc cứ giành uống tiếp. Tôi vào nhà tắm một lúc đến khi bước ra thì Hùng và Đan Thanh đã đi đâu mất, bỏ lại tôi và nhóc bơ vơ. Tôi không thể để nhóc ngủ lại quán được, nhỡ nhóc trúng gió thì tôi thành thủ phạm à. Tôi đón taxi đưa nhóc vào khách sạn tôi quen, nhóc vẫn ngủ say để mặc tôi vất vả đưa nhóc vào phòng. Vừa định đặt nhóc nằm xuống thì nhóc lập tức ói cả vào người tôi, thế là tôi phải tắm cho nhóc sạch sẽ và tắm cả cho tôi. Xong xuôi, quá mệt để mặc đồ, tôi kéo nhóc lê lết lên giường nằm ngủ cho đến sáng. Đang ngủ ngon thì thấy mặt rát rát, tôi mở mắt ra thấy nhóc đang ở trước mặt. Tay nhóc đang trên mặt tôi, mà mặt tôi trong gương ở trên tường thì in rõ dấu năm ngón tay đều, đẹp, rõ nét không nhòe. Ôm cái mặt đang ngày càng sưng, tôi nhăn nhó hỏi. -Sao đánh tôi? -Tại kêu hoài anh không tỉnh, làm vậy cho nhanh! Nhóc tỉnh bơ nói làm tôi tức trào máu, có biết tại ai mà tôi mệt đến không thức dậy nổi. Nhưng thôi, người lớn không thèm chấp con nít. Nhóc lại hỏi tôi bằng giọng ngang như cua. -Tôi có chuyện muốn hỏi anh! -Gì?_Tôi trả lời giọng bực bội -Sao tôi ở đây? Trong..khách sạn? -Tối qua cậu say quá, tôi lại không biết nhà cậu ở đâu nên đành đưa tới khách sạn! Nhóc chợt ngập ngừng như có điều gì khó nói, những ngón tay xoắn vào nhau. Còn mặt thì đỏ ửng, nhóc có gì khó nói đến vậy à. Hay là...nhóc yêu tôi rồi, muốn tỏ tình với tôi. Gì chứ chuyện này tôi gặp hoài, mà nhóc cũng khá xinh, chắc tôi sẽ nhận lời. Chợt nhóc ngước mặt lên nhìn tôi, nói nhanh như sợ bị cướp lời. -Thế...lúc tỉnh dậy tôi và anh trong tình trạng...người không mảnh vải. Tối qua chắc chúng ta không làm chuyện gì đâu ha? -Thế...lúc tỉnh dậy tôi và anh trong tình trạng...người không mảnh vải. Tối qua chắc chúng ta không làm chuyện gì đâu ha? Ra không phải nhóc tỏ tình với tôi, chuyện chỉ có vậy mà cũng ngập ngừng. Nhìn đôi mắt long lanh cầu xin của nhóc trong tôi dâng lên cảm giác muốn phạm tội, thế là tôi mỉm cười gian ác nói với nhóc. -Đúng là đêm qua chúng ta đã làm chuyện ấy! Nghe tôi nói xong người nhóc cứng đơ, đôi mắt mở to kinh hoàng. Cười thầm trong bụng tôi quyết định đánh cú dứt điểm, lấy tấm mền quấn quanh bụng tôi bước xuống giường đến bên nhóc thì thầm vào tai. -Mà, tối qua cậu tuyệt lắm! Hình như tôi nghe loáng thoáng tiếng gì đó đứt bựt, tôi nhịn cười quay qua nhóc định nói tôi chỉ đang đùa, nhưng miệng tôi chợt khô khốc. Mặt nhóc đỏ bừng, hình như không phải vì xấu hổ, nhóc lao vào tôi như cơn bão. Nhìn nhóc nhỏ con vậy mà khi giận đánh thắng cả đai đen Karate như tôi. Nhóc ra đi với tiếng cười chiến thắng, tôi ở lại cùng thân xác đầy thương tích. Trong suốt hai mươi năm tôi sống, lần đầu tiên mới bị người ta đánh, nhóc thật khác với những người xung quanh tôi. mà lúc nhóc giận gương mặt thật đáng yêu, cú đấm của nhóc tràn đầy sức sống. Tôi muốn suốt đời được nhóc đánh quá, nghĩ tới nhóc tim tôi chợt đập mạnh. Theo kinh nghiệm học từ bạn bè và sách báo thì hiện tượng này gọi là yêu. Tôi yêu nhóc rồi sao, vậy là tôi không còn biệt danh công tử tủ lạnh nữa. Cầm chiếc điện thoại Samsung, tôi gọi ột người -A lô, là tôi đây. Ngay lập tức điều tra kỹ về người tên Vương Thiên Thiên cho tôi, trong hai tiếng nữa phải có đủ hồ sơ trong phòng tôi! Tiếng cúp máy vang lên khô khốc, một nụ cười đen tối hiện ra trên gương mặt đẹp trai. Cả tia nắng cũng phải giật mình sợ hãi chạy trốn. -Chờ anh nhé, my sweet honey!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương