Bất Nguyện Tương Tín, Trữ Khả Tuyển Trạch Đào Tị

Chương 1



“Nương, rượu uống tốt lắm sao?”

Lô Trân nhỏ tuổi hiếu kỳ hỏi mẫu thân.

Lô phu nhân từ ái xoa đầu trẻ nhỏ nói: “Trân nhi, sao lại hỏi như vậy? Lúc trước Tam thúc thúc không phải đã cho con uống qua một lần rồi sao? Trân nhi nghĩ nó uống có ngon không?”

Lô Trân lắc lắc lắc cái đầu nho nhỏ, giọng nói còn chưa cai sữa tức giận vang lên: “Tuyệt không ngon chút nào”, Lô Trân nhớ tới lần trước bị Tam thúc thúc lừa uống một ngụm rượu, vừa cay lại vừa đắng, nghĩ vậy, Lô Trân giương khuôn mặt nhỏ nhắn mà mi đều nhíu lại, “Trân nhi chỉ là thấy hơi kỳ quái, vì sao cha cùng Nhị thúc thúc, Tam thúc thúc còn cả Tứ thúc thúc khi cùng nhau uống rượu, thoạt nhìn trông rất vui, sao Ngũ thúc thúc khi uống rượu thì thoạt nhìn giống như muốn khóc vậy? Là bởi vị Ngũ thúc thúc cũng nghĩ giống Trân nhi là rượu rất khó uống sao?”

Lô phu nhân nghe được ấu tử nhắc tới Bạch Ngọc Đường thì dáng cười trên mặt dần dần nhạt đi, sau đó hiện lên trên mặt chỉ còn là yêu thương cùng thương tiếc.

Lô Trân hãy còn là trẻ con, tự nhiên sẽ không hiểu sắc mặt mẫu thân là có nghĩa gì, chỉ là hơi nghiêng đầu nghi hoặc hỏi mẫu thân: “Vì sao Ngũ thúc thúc nghĩ rượu uống không ngon mà còn muốn uống vậy? Hảo kỳ lạ nha.”

Lô phu nhân không trả lời câu hỏi của Lô Trân, nàng ngồi thấp người xuống, gắt gao ôm lấy Lô Trân

“Nương?”

Lô Trân nhỏ tuổi hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù tuổi nhỏ bé cũng biết, mẫu thân lúc này rất thương tâm, khổ sở.

“Trân nhi, nghe lời của nương, lúc Ngũ thúc thúc của con đang uống rượu thì đừng đi làm phiền thúc ấy, biết không?” Lô phu nhân ôm Lô Trân trong lòng, nói bên tai bé.

Lô Trân chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt khó hiểu không sao giải thích được.

Lô phu nhân hơi buông tay ra, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào hai mắt Lô Trân, khó có được nét lạnh lùng, nói: “Trân nhi, lời nương nói, con có hiểu không?”

Lô Trân hơi sửng sốt, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, ủy khuất nói: “Trân nhi nghe rõ rồi.....”

“Trân nhi ngoan, Trân nhi ngoan.” Lô phu nhân từ ái vỗ về ấu tử, nàng hiểu rõ sự thay đổi của Bạch Ngọc Đường, trong tâm tràn ngập sự đau thương cùng không muốn nghĩ đến, nàng biết, lúc Ngũ đệ đang uống rượu thì nhất định là đang tưởng niệm người nọ, nếu Lô Trân chạy tới trước mặt Ngũ đệ, chọc giận Ngũ đệ, lúc đó thì sao? Tuy rằng với tính tình của Ngũ đệ thì sẽ cùng với một oa nhi tính toán, nhưng bây giờ nếu chọc giận hắn thật, khó bảo toàn được việc Ngũ đệ sẽ lại không một bóng người, khiến cho các huynh tẩu đây lo lắng thế nào.

Thế nhưng Lô Trân nhỏ tuổi há có thể minh bạch được tâm tư của người lớn? Trong cảm nhận của bé chỉ cảm thấy rượu là một thứ gì kỳ quá, cha cùng ba vị thúc thúc kia thích, mà bé cùng Ngũ thúc thúc lại không thích, nhưng Ngũ thúc thúc tuy không thích lại rất hay uống, chẳng lẽ, chỉ cần là người lớn thì đều phải uống rượu sao?

Trong lòng tiểu Lô Trân nho nhỏ cứ thế tràn ngập những nghi hoặc lớn bé về thứ gọi là ‘rượu’

Lô phu nhân khổ sở nhìn phu quân cùng các huynh đệ khác đang uống rượu, nhưng mà, Hãm Không đảo Ngũ thử cũng chỉ có bốn người ở đây, thiếu mất đi một mạt trắng rực sáng tung bay như ngày xưa.......

“Báo!”

Đột nhiên một gia nô cung kính chạy đến ‘Tụ nghĩa sảnh’ nơi tứ thử đang uống rượu nói: “Đại gia, Đinh gia song hiệp tới chơi, đang chờ ở cửa.”

Hàng mày rậm của Lô Phương hơi nhíu, một bên ở trong lòng nghi hoặc, một bên nói: “Mau mời.”

“Dạ.”

Tương Bình ở một bên phe phẩy quạt lông trong tay, nói: “Đinh gia huynh đệ này đêm khuya tới chơi, chỉ sợ là vô sự bất đăng tam bảo điện.” (‘Vô sự bất đăng tam bảo điện’ là ở chùa chiền miếu điện, chỉ trong ngày lễ thì mới cho khách hành lễ nhập phật điện mà cúng bái, bình thường nếu không có việc gì thì không thể đi vào trong điện mà la hét gây sự.)

Mà Lô Phương vừa gọi Lô Phu nhân mau đưa Lô Trân trở về phòng ngủ, vừa suy nghĩ xem có thể phát sinh chuyện gì.

Trong giây lát, cũng chỉ biết nói bốn chữ “Tùy cơ ứng biến”.

Lúc này thì, huynh đệ Đinh gia cũng được gia nô dẫn tới phòng, Đinh Triệu Lan dẫn bào đệ Đinh Triệu Huệ cung kính thở dài, chỉ nói là Đinh lão phu nhân lệnh cho bọn họ mang rượu mừng tới biếu cho chư vị Hãm Không đảo.

“Hử? Đinh phủ là có việc vui sao? Sao lại đột nhiên tặng những vò rượu ngon thế này?” Hàn Chương ngạc nhiên nói.

Chỉ thấy Đinh Triệu Lan hơi đỏ mặt, cười nói: “Ngày mai là tiểu nhi tròn một tháng tuổi, gia mẫu lệnh cho hai anh em bọn ta đến đây chúc rượu.”

“Thì ra là đầy tháng của tiểu thiếu gia a, chúc mừng chúc mừng.” Lô Phương đợi đến khi tứ thử bừng tỉnh đại ngộ, liền chúc mừng không ngớt.”

Đột nhiên, Đinh Triệu Huệ nhìn bốn phía một chút, vô tâm hỏi: “Sao không thấy Bạch Ngọc Đường?”

Cảm giác như giữa mặt đất bằng phẳng vang lên một đạo sấm rền, sét đột nhiên đánh xuống, khiến toàn bộ khách phòng trong nháy mắt trở nên vắng vẻ không tiếng động.

Đinh Triệu Lan thấy bầu không khí không bình thường, vội vã lôi bào đệ cáo từ.

Mà những người khác trong phòng cũng không còn hăng hái uống rượu nữa, đều rời đi.

Lô Phương trở về phòng, thấy thê tử đã dỗ con nhỏ ngủ rồi nhưng lại vô cùng bất ăn trằn trọc, không khỏi nghi hoặc mở miệng hỏi: “Phu nhân, đêm đã khuya, vì sao lại không nghỉ ngơi sớm?”

Lô phu nhân mang vẻ mặt u sầu nói: “Đương gia, hôm nay Trân nhi có cùng thiếp nhắc tới Ngũ thúc thúc của hắn, Trân nhi hỏi ta, vì cái gì mà Ngũ thúc lúc uống rượu thì vẻ mặt giống như đang muốn khóc...... Thiếp thấy lo cho Ngũ đệ.... Thiếp muốn đến nhìn hắn một chút.”

“Này......” Lô Phương sao có thể không lo cho Bạch Ngọc Đường? Nhưng từ sau sự kiện một tháng trước, Bạch Ngọc Đường đã không còn là Bạch Ngọc Đường của tháng trước nữa, nhưng, đã tròn một tháng rồi, cũng đã nên thanh tỉnh rồi.

“Phu nhân, ta đi với nàng.” Lô Phương gật đầu.

Nhưng Lô phu nhân lại lắc đầu cự tuyệt, nàng chỉ nói: “Đương gia, tự thiếp đi thì tốt hơn, nam nhân các người so với nữ nhân chúng ta thì kém thận trọng hơn.”

“Cái này.....” Lô Pương do dự một hồi rồi cũng gật đầu nói: “Cũng được, chuyện của Ngũ đệ cứ giao cho nàng vậy.”

Lô phu nhân mỉm cười, liền xoay người đến gian phòng của Bạch Ngọc Đường, đến trước cửa phòng đang định giơ tay gõ thì quản gia chuyên chăm soc Bạch Ngọc Đường là Bạch Phúc liền nhân tiện nói: “Phu nhân, thiếu gia không ở trong phòng.”

Đôi mi thanh tú của Lô phu nhân cau lại: “Thiếu gia của các ngươi đâu?”

“Hồi đại phu nhân, thiếu gia đang ở sau núi.” Bạch Phúc cung kính nói.

“Phía sau núi?” Nghe vậy, mi gian của Lô phu nhân nhăn chặt lại, “Hắn nửa đêm ra sau núi làm gì?”

“Hồi đại phu nhân, lão nô cũng không biết, thiếu gia từ lúc trở về thì thường xuyên ra phía sau núi, cũng không để cho lão nô theo hầu hạ, thậm chí còn cấm bất luận kẻ nào cũng không được ra phía sau núi.”

“Lại có việc này?” Lô phu nhân kinh ngạc, phía sau núi rốt cuộc là có cái gì? Có thể khiến cho Ngũ đệ đánh mất tâm tư mà chấp nhất đến vậy.

“Ta đã biết, Bạch Phúc, ngươi trước xuống dưới nghỉ ngơi đi.” Lô phu nhân khẽ phất tay cho Bạch Phúc lui ra, định ra sau núi tìm hiểu căn nguyên đến tột cùng.

“Dạ.”
Chương tiếp
Loading...