Bất Thần

Chương 19



Chương 19: Cầu Kính Hiên

Chuông tang vang vọng Thịnh kinh.

Đại Kiền từ khi khai quốc đến nay đã hai trăm năm, theo nghi chế tổ tông ấn định, Hoàng Đế băng hà đánh tám mươi mốt tiếng chuông tang, Đế Hậu băng hà đánh bảy mươi hai tiếng. Tin Thái Hậu qua đời như lửa cháy lan đồng cỏ, bắt đầu từ Tử Cấm Thanh truyền tới từng ngõ ngách Thịnh Kinh, lại dần dần truyền ra toàn quốc. Truyền tới phủ Uy Viễn Tướng Quân chỉ mất chưa tới một canh giờ.

Khi đó, Hạng Tuế Chiêm đang dạy Chứ Quỳ viết chữ, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ, bút lông sói chấm mực đen viết “đệ tử quy” trên giấy tuyên thành trắng muốt. Tiếng chuông xa xôi như sấm sét đâm ngang không khí mà đến, như hoàng hà cuồn cuộn, nháy mắt đã nuốt trọn toàn thân hắn. Tay Hạng Tuế Chiêm thoáng dừng, một giọt mực nhỏ lên giấy, hình thành một điểm đen chói mắt.

“Cha?” Chứ Quỳ ngẩng gương mặt nhỏ lên, từ góc độ của bé chỉ nhìn thấy cái cằm và cái mũi cao thẳng của phụ thân.

Chuông tang vang lên từng hồi, vang đúng bảy mươi hai lần rồi văng vẳng dừng lại.

Sau tiếng chuông, gia phó Hạng phủ khẩn cấp chạy vào thư phòng, không kịp quỳ đã hô to: “Tướng Quân! Không xong rồi! Công công trong cung đến báo tang! Thái Hậu qua đời rồi! Các quan mặc đồ tang, phủ đệ để tang, bất cứ hỉ thọ đều không được tổ chức!”

Chứ Quỳ nhiều lần tiến cung chơi đùa với Tề Đan Yên sửng sốt, bé còn nhỏ, không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ cảm thấy phụ thân chưa bao giờ thất thần thế này, một lúc lâu không thể nói ra một câu, bàn tay đặt trên vai bé bỗng siết chặt, bóp bé đau nhức. Đứa bé này rất ngoan, không dám hô lên, đau đến chảy vài giọt nước mắt mà chỉ cắn chặt môi dưới.

Sau khi nghe nói Hoàng Thượng muốn tự mình chấp chính, Hạng Tuế Chiêm hồi phủ lập tức đốt nửa cuốn mật chỉ, coi như chưa từng nhận được ý chỉ của Trương Hoàng Hậu.

Thái Hậu qua đời… Trong này rốt cuộc có gì bí ẩn?

Hạng Tuế Chiêm giết địch vô số trên chiến trường nay vì một người chết mà lần đầu tiên cảm thấy tay chân tê dại, mấy năm qua hắn và Tề Đan Yên trước mặt người khác phải tuân thủ cung quy nghiêm ngặt, lén gặp mặt còn khó hơn lên trời, hắn lại thường xuyên không ở Thịnh kinh, trên triều cách bức rèm che nhìn nhau một cái đã là nghìn khó vạn khổ. Trong mấy năm, tính ra số lần hai người ở bên nhau tổng cộng chưa đủ bảy ngày. Tương tư ăn mòn xương tủy, gặp lại thì phải duy trì khoảng cách, dù vậy, hai người bọn họ chưa ai từng bỏ cuộc.

“Quỳ Nhi, vi phụ phải vào cung diện thánh. Con ở lại trong phủ, không được đi lung tung. Nếu có biến cố, đi theo Thanh Phong thúc thúc, đừng quay về phủ nữa.” Hạng Tuế Chiêm biết tai vạ sắp đến, sắc mặt bình tĩnh nói hết lời rồi đi ra khỏi thư phòng.

☆☆☆

“Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cầu kiến.” Tiểu Ca Tử khom người nói.

“Không gặp.” Kính Hiên một mình pha trà ăn bánh trong phòng sưởi, lúc này nước vừa mới sôi, lạc luộc ô mai, bánh mật hạt súng, bánh tử đằng, bánh đậu hồi hương còn chưa đụng tới một miếng.

“Không gặp.” Kính Hiên một mình pha trà ăn bánh trong phòng sưởi, lúc này nước vừa mới sôi, lạc luộc ô mai, bánh mật hạt súng, bánh tử đằng, bánh đậu hồi hương còn chưa đụng tới một miếng.

“Cầu Kính Hiên!” Hạng Vũ quát lớn một tiếng, không để ý tới thị vệ và thái giám ngăn cản, xông vào. Nàng biết vị trí Hoàng Hậu của mình ngồi không được bao lâu, cái chết của Thái Hậu có liên quan gì tới thúc thúc Hạng Tuế Chiêm của nàng, trong lòng nàng biết rõ. Gọi thẳng tên cúng cơm của Hoàng Đế là tối kỵ, hôm nay nàng tự biết Hạng thị sắp tai ương ngập đầu, nàng bất chấp. Vào trong phòng sưởi. thấy Kính Hiên còn nhàn nhã ngâm trà ăn bánh, trong lòng nàng giận dữ, nhấc tay nhổ cây trâm phượng hoàng điểm thúy trên búi tóc mẫu đơn xuống ném mạnh về phía hắn.

Kính Hiên hơi nghiêng đầu tránh đi.

“Thái Hậu qua đời, Hoàng Hậu vô cùng bi thương nhưng cũng không thể mất lễ nghi như thế.” Kính Hiêm nghiêm mặt nói.

“Cầu Kính Hiên! Hôm qua ta còn tới cung Từ Ninh thỉnh an Thái Hậu, người còn rất khỏe mạnh, còn nói chiều nay cùng tới Ngự Hoa Viên dắt chó đi dạo, vì sao trưa nay đột nhiên qua đời?” Hạng Vũ tới gần Kính Hiên, cắn răng chỉ vào mặt hắn, “Ngươi nói thẳng cho ta biết, vì sao ngươi sắp tự mình chấp chình thì Thái Hậu đã chết!”

“Từ khi đại hôn tới nay Hoàng Hậu chưa bao giờ chủ động nói nhiều với trẫm như thế này.” Kính Hiên mỉm cười, trong giọng nói mang theo vẻ châm chọc.

“Trả lời ta!”

“Đột nhiên phát bệnh là bình thường, thân thể mẫu hậu không tốt, buổi trưa hôm nay nói đau bụng, đau một lúc rồi… Trẫm cũng rất khổ sở.” Kính Hiên không nhịn được phải trả lời.

Hạng Vũ nhìn mấy đĩa điểm tâm xinh đẹp trên bàn, bỗng nhào tới dùng tay áo hất hết xuống đất. Kính Hiện trợn mắt lên, bước tới ấn nàng lên bàn, toàn thân đè lên người nàng, căm tức nói: “Hạng Vũ, ta nể tình hai chúng ta là vợ chồng, dễ dàng tha thứ cho lời nói và hành động của ngươi, ngươi đừng có khiêu khích giới hạn cuối cùng của ta nữa.”

“Con mẹ nó, ai là vợ chồng với ngươi!” Hạng Vũ căm hận nói, “Cầu Kính Hiên! Dù sao ta đã biết Thái Hậu không còn, ta cũng không sống được mấy ngày! Hạng thị chúng ta đối đãi với ngươi không tệ, bảo vệ ngôi vị Hoàng Đế của ngươi đến nay, ngươi vong ân phụ nghĩa, qua sông đoạn cầu! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!”

“Ngươi hận ta?” Kính Hiên cười khinh thường, trong mắt tràn nhập hơi thở tanh mùi máu, thiếu niên não tàn hắc hóa quả nhiên khiến người ta sợ hãi. Hắn đè chặt Hạng Vũ không cho nàng cử dộng, “Hận tốt hơn yêu, hận sẽ hại chết người ngươi hận, yêu thì hại chết người ngươi yêu và chính ngươi! Tề Đan Yên là một ví dụ rất tốt, ngươi đừng giẫm lên vết xe đổ, ngoan ngoãn làm Hoàng Hậu của trẫm đi!” Dứt lời, hắn hôn mạnh lên môi Hạng Vũ, chỉ chốc lát sau, mùi máu tươi tràn đầy trong miệng.

Nàng cắn đứt đầu lưỡi hắn, hắn lập tức cũng cắn đứt môi nàng.

Kính Hiên buông Hạng Vũ ra, dùng hoàng bào lau vết máu trên khóe môi, cao giọng nói: “Kéo Hoàng Hậu ra ngoài, cấm túc trong cung Phượng Ý, không có ý chỉ của ta không được thả nàng ra, trái lệnh chém!”

Hạng Vũ hai mắt rưng rưng, khóe miệng chảy máu, bị mấy thái giám nâng ra ngoài.

Hạng Vũ hai mắt rưng rưng, khóe miệng chảy máu, bị mấy thái giám nâng ra ngoài.

“Hoàng Thượng…” Tiểu Ca Tử hết hồn tiến vào, ôm đầu nói, “Hạng Tướng Quân ở ngoài điện chờ chỉ…”

“Hắn tới?” Kính Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn mặt đất hỗn loạn, “Gọi hắn vào. Đúng rồi, soát người cho kỹ, đề phòng hắn mang theo ám khí.”

Nói cứ như Hạng Tuế Chiêm không mang vũ khí thì không có cách nào tay không bóp chết ngươi ấy.

Hạng Tuế Chiêm cởi giáp vào điện, liếc mắt nhìn hai bên, thị vệ đông gấp mười lần bình thường chen chúc khắp nơi, ít nhất phải hơn hai trăm người. Kính Hiên ngồi chính giữa phòng sưởi, mặt nghiêm túc, thấy hắn vào lập tức gây khó dễ: “Thái Hậu qua đời, các quan phải để tang, vì sao Hạng ái khanh kháng chỉ?”

Bốn chữ “Thái Hậu qua đời” đâm vào tim Hạng Tuế Chiêm, giống một lưỡi dao sắc bén lóc từng thớ thịt. Hắn siết chặt nắm tay giống như một giây sau sẽ vung quyền ra, nhưng hắn chỉ nhíu mày, giọng nói hơi khàn khàn: “Hoàng Thượng còn không để tang, vì sao thần phải để tang?”

“Khắp Đại Kiền ai cũng biết đương kim Thái Hậu không phải mẹ đẻ của trẫm. Đợi đến ngày Thái Hậu đưa tang, trẫm để tang cũng chưa muộn.”

“Ta muốn gặp Thái Hậu.” Hạng Tuế Chiêm nói một câu mà như dùng hết sức lực toàn thân.

“Làm càn!” Kính Hiên trừng mắt lạnh, có lẽ bận tâm đến tôn nghiêm hoàng gia, sợ thị vệ bên ngoài nghe thấy nên thấp giọng nói, “Hạng Tuế Chiêm, ngươi thật to gan, có tư tình với Thái Hậu bây giờ còn ngang nhiên chất vấn trẫm, đưa ra loại yêu cầu đại nghịch bất đạo này, ngươi điên rồi à? Đáng thương cho mấy đời Hạng thị nhà ngươi, ngươi cùng Thái Hậu sinh một đứa con, tổ tông nhà ngươi có biết không? Thông minh thì mau giao một nửa mật chỉ ra đây, Thái Hậu chết coi như danh chính ngôn thuận.”

Trên người Hạng Tuế Chiêm đè nặng vinh quang cả gia tộc Hạng thị và chức trách nước nhà, nhưng so với Tề Đan Yên, những thứ đó từ lâu đã không còn quan trọng nữa. Hôm nay Hoàng Đế hắc hóa gây khó dễ, Hạng thị khó bảo toàn, nếu Tề Đan Yên thật sự đã bị Kính Hiên ban chết, hắn nhất định phải giết sạch hoàng tộc chôn cùng nàng. “Cầu Kính Hiên, một nửa quyển mật chỉ luôn nằm trong tay ngươi?”

Vì sao họ Hạng ai cũng thích gọi tên cúng cơm của hắn để biểu thị sự bất mãn của mình thế? Kính Hiên khó chịu lườm hắn một cái, trả lời: “Đúng vậy, ta là con trai ruột của mẫu hậu cơ mà ~” Ngừng một lát, Kính Hiên lại âm hiểm nói: “Hạng ái khanh cũng có con trai, không biết đã từng nghe câu này chưa – cha mẹ thương con, tất vì kế lâu dài. Hạng ái khanh không để ý tới chính mình cũng phải nghĩ cho con trai. Dù sao đó cũng là cốt nhục duy nhất của ngươi và Thái Hậu đấy.”

Nhắc tới Quỳ Nhi, ánh mắt đầy sát khí của Hạng Tuế Chiêm ôn hòa hơn nhiều.

Kính Hiên rèn sắt khi còn nóng: “Ngươi có một nửa quyển mật chỉ còn lại, nên biết Thái Hậu chết là tất nhiên rồi. Nói thật, chuyện của ngươi và Thái Hậu không nhiều người biết, nếu không không thể để các ngươi tiếp tục đến bây giờ. Thái Hậu có thụy hào của Thái Hậu, ngươi tiếp tục làm Uy Viễn Tướng Quân của ngươi, bảo vệ ngôi vị Hoàng Đế của ta và an bình của Đại Kiền, nuôi nấng Quỳ Nhi, chẳng phải một công đôi việc à?”

Hạng Tuế Chiếm không giận còn cười, nhìn Kính Hiên châm chọc không gì sánh được, “Sao ngươi biết hôm nay ta muốn hành thích vua?”

Hạng Tuế Chiếm không giận còn cười, nhìn Kính Hiên châm chọc không gì sánh được, “Sao ngươi biết hôm nay ta muốn hành thích vua?”

Mợ nó, ngươi định giết ta thật đấy à! Kính Hiên tim đập thình thịch, ngoài điện có ít nhất mấy trăm thị vệ, cả Tử Cấm Thành có một vạn thị vệ, hắn giết mình cũng không thể sống sót ra ngoài. Một thằng nhóc mười sáu tuổi đối mặt với danh tướng chiến công hiển hách, sau lưng Kính Hiên toát mồ hôi lạnh. “Hạng Tuế Chiêm! Quỳ Nhi nhà ngươi đã không có mẹ, lát nữa lại không có cha, có phải không tốt lắm với sự trưởng thành và giáo dục của nó trong tương lai không?”

“Trước nay Quỳ Nhi chưa bao giờ có mẹ, sau này càng không thể có.” Trong giọng nói của Hạng Tuế Chiêm chất chứa bi thương rất lớn, ngón tay cong lên, bỗng tấn công về phía Kính Hiên.

“Tướng Quân, ngươi bình tĩnh một chút! Giết ta rồi ngươi nhất định sẽ hối hận! A! Á á!” Kính Hiên thê thảm né tránh, vồ ếch khắp nơi, dù hắn lén tập võ nhiều năm cũng không đánh lại được đao phủ trứ danh Đại Kiền này. Vừa dứt lời, hắn đã bị Hạng Tuế Chiêm đè chặt, bàn tay như sắt bóp cần cổ hắn. Lúc sắp chết, hắn dùng một hơi cuối cùng nói: “Ngươi… Không muốn gặp… gặp Thái Hậu… một lần cuối cùng à?”

Hạng Tuế Chiêm buông hắn ra, mặc hắn ho khan như ho lao giai đoạn cuối.

Kính Hiên ho đến mặt mày tái mét, “Tướng Quân… Nghe nói con gái tộc trưởng Khuyển Nhung vừa gặp đã yêu ngươi từ lâu, luôn không chịu gả, khụ khụ khụ! Nay đã sắp ba mươi tuổi rồi còn là gái ế. Lần trước tộc trưởng Khuyển Nhung truyền tin tới muốn ngươi làm con rể lão, tỏ vẻ có thể thêm vài điều khoản trên hiệp ước lúc trước, khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ! Mợ nó, ngươi bóp quá tàn nhẫn! Khụ khụ khụ! Bảo đảm sau này không quấy rầy biên cảnh nữa. Năm nay ngươi bốn mươi rồi còn chưa kết hôn, có muốn suy nghĩ chút không?’

“Ta đang nghĩ có nên tiếp tục giết ngươi hay không.” Hạng Tuế Chiêm lạnh nhạt nói.

“Đừng đừng đừng!” Kính Hiên nhảy dựng lên trốn sau ghế, “Nếu ngươi không cưới con gái tộc trưởng Khuyển Nhung, ta sẽ ném Thái Hậu ra bãi tha ma, hạ táng quan tài không; nếu ngươi đồng ý lấy nàng ta, ta sẽ an táng Thái Hậu nghiêm chỉnh, hàng năm còn phái người nhổ cỏ cho mộ phần của Thái Hậu, trồng hai hàng cây tùng nhỏ thật đẹp.”

“Ta giết ngươi trước rồi dẫn quân diệt tộc Khuyển Nhung, thế nào?”

“Ngươi giết ta rồi chắc chắn không thể ra khỏi Tử Cấm Thành!”

“Hoàng Thượng chưa từng nghe điển cố “ép thiên tử lệnh chư hầu” à?”

“Ngươi điên rồi!” Kính Hiên kêu to, “Cô nương người ta thầm mến ngươi cũng có tội à?”

“Dẫn ta đi gặp Thái Hậu.” Hạng Tuế Chiêm không hề đổi ý, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn xuống Kính Hiên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...