Bất Thị Quỳnh Dao (Không Phải Là Quỳnh Dao)
Chương 51: Trong Lòng Vẫn Nhớ Ngươi
Một tiếng tỷ tỷ trong nháy mắt liền kéo gần khoảng cách giữa hai người, cũng khiến Vũ Phượng bối rối an lòng xuống, đây vẫn là lần đầu tiên Vũ Phượng gặp mặt người trong nhà của Trịnh Mặc. Tiếp theo Vũ Phượng liền vội vàng nghênh Trịnh Phi Yên vào trong phòng, vội vàng đi châm trà đổ nước, nàng đổ trà cho Trịnh Phi Yên rồi đem đĩa hạt dưa đặt lên bàn Trịnh Mặc và Trịnh Phi Yên ngồi, có chút khẩn trương cười nói: - Trong nhà không có gì tốt để mời khách, em đừng lấy làm phiền lòng. Trịnh Mặc thấy bộ dạng Vũ Phượng rất là co quắp, bèn giữ chặt tay nàng, đưa nàng tới trước người, ôn nhu trấn an nàng: - Vũ Phượng, ngươi không cần khách khí như vậy, Yên nhi là em gái ta, là người một nhà, không cần khách khí như vậy. Vũ Phượng còn chưa kịp trả lời thì Trịnh Phi Yên liền thuận thế sáp lại nói: - Đúng vậy Tiêu tỷ tỷ, chị nhìn xem ca ca đều đau lòng muốn chết, chị trăm ngàn lần đừng khách khí như vậy, về sau đều là 'người trong nhà' mà! - Ba chữ người trong nhà, Trịnh Phi Yên dụng tâm kín đáo nói đặc biệt chậm. Nghe xong lời của Trịnh Phi Yên thì mặt Vũ Phượng đột nhiên đỏ, nàng nhìn nhanh qua Trịnh Mặc, liền ngượng ngùng không thôi cúi thấp đầu xuống. Trịnh Phi Yên thấy rõ, trên mặt nở rộ nụ cười, trong lòng dĩ nhiên có khẳng định. Trịnh Mặc lại tựa hồ không ý thức được Trịnh Phi Yên vừa giúp cô 'thử xuống nước', cô cười nói với Tiểu Tam và Tiểu Ngũ vây quanh bên cạnh đang có chút câu nệ: - Buổi tối chúng ta đi ăn vịt nướng, thịt đông pha, tôm tẩm bách hợp, xôi ngọt thập cẩm...... được không? - Được được được! Xôi ngọt thập cẩm, em thích nhất ăn xôi ngọt thập cẩm! - Tiểu Tam Tiểu Ngũ hưng phấn kêu lên. Trẻ con chính là dễ dàng dời đi sự chú ý, nghe được ăn lập tức liền quăng người xa lạ qua một bên. Tiểu Tứ đang viết chữ cũng vui vẻ quay đầu kêu: - Thật tốt quá, em đói bụng sắp chết, nhất định có thể ăn sạch toàn bộ một con vịt nướng! Trịnh Mặc cười nói: - Được được, vậy giờ chúng ta phải đi thôi. Cô đang chuẩn bị đứng lên lại nghe Vũ Phượng nói: - Mặc, Vũ Quyên còn chưa trở về. Trịnh Mặc giờ mới chú ý tới, trong nhà thiếu bóng dáng của Vũ Quyên: - Vũ Quyên đi đâu vậy? - Buổi chiều nó đi ra chợ, đã qua ba giờ đồng hồ - Vũ Phượng có chút lo lắng nói. Trịnh Mặc cầm tay nàng: - Đừng lo lắng, như vậy đi, ta phái người ra ngoài tìm nàng...... - Lời còn chưa dứt thì chợt nghe tiếng gõ cửa truyền đến. Tiếng của Vũ Quyên vội vàng vang lên cách cửa. - Vũ Phượng, mau mở cửa, là em! Vũ Phượng nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa, cửa vừa mở ra, chỉ thấy Vũ Quyên thở phì phò bước nhanh tiến vào, thoạt nhìn có chút kinh hồn. Vũ Phượng ngạc nhiên hỏi: - Em làm sao vậy? Vũ Quyên muốn nói lại thôi, Trịnh Mặc lúc này cũng đi ra: - Vũ Quyên, có phải xảy ra chuyện gì hay không? Vũ Quyên nhìn thấy Trịnh Mặc ở chỗ này thì cảm xúc lập tức trấn định rất nhiều, nàng lắc đầu nói: - Không có việc gì, Mặc đại ca! Trịnh Mặc hơi nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá cũng không tiếp tục hỏi. Buổi tối, Trịnh Mặc mang theo năm người nhà Tiêu gia và Trịnh Phi Yên đi tới tửu lâu nổi danh nhất Đồng thành, Xuân Hương Các. Trong gian phòng tiếng cười nói không ngừng, cuối cùng, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ ăn đến cái bụng đều tròn xoe, không đứng dậy được. Một bữa cơm ăn xong, Trịnh Phi Yên nói ngọt không sợ ngán sớm đã tiêu trừ khoảng cách ban đầu với Vũ Phượng, nàng một câu lại một câu thân thiết kêu "Tiêu tỷ tỷ". Đối với em gái hoạt bát đáng yêu này của Trịnh Mặc, Vũ Phượng cũng rất có hảo cảm, hơn nữa bộ dạng của nàng cùng Trịnh Mặc có chút giống nhau, nên đối với nàng lại càng yêu thích, trong khi ăn còn gắp giúp nàng vài món. Trịnh Phi Yên trong lòng không ngừng cho Vũ Phượng thêm điểm, xinh đẹp hào phóng, ôn nhu săn sóc, lại chiếu cố với một 'em gái chồng' như vậy, chị dâu tốt như vậy đi đâu mà tìm? Vốn Trịnh Mặc nghĩ rằng y theo tính cách của Trịnh Phi Yên, hẳn sẽ quấn quyết lấy Vũ Quyên cùng dạng hoạt bát sáng sủa mới phải, không ngờ Trịnh Phi Yên với Vũ Quyên lại không nói chuyện nhiều, Trịnh Phi Yên thế nhưng lại quấn quít lấy Vũ Phượng, líu ríu nói không ngừng, rất có một bộ gặp-nhau-quá-trễ. Trịnh Mặc không biết Trịnh Phi Yên mất mẹ từ nhỏ, sau đó tuy rằng vẫn theo bên người Vân Nhu nhưng rốt cuộc vẫn thiếu mất chút tình thương của mẹ. Đều nói trưởng tẩu như mẹ, Vũ Phượng tính văn văn lẳng lặng, ôn nhu như nước, lại là chị cả trong nhà, chiếu cố các em đã sớm thành thói quen, Trịnh Phi Yên so với Vũ Quyên nhỏ hơn hai tuổi, ở trong lòng Vũ Phượng đã sớm đem nàng thành em gái của chính mình, đối với nàng càng thêm chiếu cố. Bữa cơm này ăn suốt ba giờ đồng hồ mới chấm dứt, bởi vì Vũ Phượng bị Trịnh Phi Yên lôi kéo nói chuyện không ngừng, Trịnh Mặc cũng không thể không biết xấu hổ mà cắt ngang, đành phải tiếp nhận chức trách của Vũ Phượng, không ngừng bóc tôm, gỡ xương cá, cắt vịt nướng.... cho Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ. Kết quả cả bữa cơm, Trịnh Mặc cũng không nói được mấy câu với Vũ Phượng, nhìn quan hệ giữa em gái mình và Vũ Phượng tốt như vậy, cô tự nhiên cao hứng trong lòng, nhưng mà...... - Yên nhi, ta và Vũ Phượng còn có mấy câu muốn nói, ngươi ra trước chờ ta đi - Đưa mấy người Vũ Phượng đến cửa tiểu viện của Tiêu gia, Trịnh Mặc nói với Trịnh Phi Yên đang định rời đi cùng mình. Trịnh Phi Yên nhìn Trịnh Mặc có chút khó hiểu, bất quá vẫn gật đầu đồng ý, mang theo vài tùy tùng đi ra trước. Vũ Phượng đưa Trịnh Mặc đến cửa, ngẩng đầu có chút lo lắng nhìn cô: - Mặc...... ngươi làm sao vậy, hình như có chút mất hứng? Trịnh Mặc cầm tay Vũ Phượng đang vỗ về hai má mình, mặt đỏ hồng, có chút mất tự nhiên nhẹ nhàng nói: - Toàn bộ buổi tối ta cũng chưa nói được với ngươi mấy câu...... Vũ Phượng nhìn Trịnh Mặc bĩu môi có chút trẻ con, phản ứng lại, nàng nhịn không được bật cười: - Ngươi nha...... Thế nào còn như trẻ con! Thấy Trịnh Mặc vẫn làm mặt tổn thương, Vũ Phượng yên lặng xem cô trong chốc lát, sau đó ôn nhu dựa vào trong lòng Trịnh Mặc, tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng nói: - Tuy rằng không nói với ngươi, nhưng trong lòng luôn luôn nhớ ngươi mà...... Trịnh Mặc không trả lời, nhưng Vũ Phượng lại nghe thấy bên tai truyền đến tiếng tim đập như nổi trống, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng vang, nàng ngẩn ra, rời khỏi cái ôm của Trịnh Mặc, vừa mới ngẩng đầu nhìn Trịnh Mặc liền cảm giác được một mảnh ấm nóng mềm áp trên môi chính mình...... Trịnh Phi Yên đứng ở cạnh cửa ước chừng nửa giờ mới nhìn thấy Trịnh Mặc đi ra. Trên đường trở về, Trịnh Mặc vẻ mặt thần thái sáng láng, cả người rất có tinh thần. Trịnh Phi Yên nhìn Trịnh Mặc bên miệng thỉnh thoảng hiện lên nụ cười, thật sự không nhịn được hỏi cô: - Đại ca, đã xảy ra việc gì vui vậy? Trịnh Mặc nghiêng đầu, khóe mắt lông mày đều là ý cười, không sao cả nói: - Ha ha, không có gì. Rất khẩu thị tâm phi! - Trịnh Phi Yên. Đi tiếp một đoạn Trịnh Phi Yên tùy ý nói ra một câu: - Đại ca, đôi vòng tai kia anh đưa cho Tiêu tỷ tỷ chưa? Người bên cạnh đột nhiên dừng lại, Trịnh Phi Yên đi vài bước mới giật mình thấy bên cạnh không có người, quay đầu lại thấy Trịnh Mặc vẻ mặt cứng ngắc gãi gãi đầu nói: - Ta quên rồi...... - .... - Trịnh Phi Yên. - Ngày mai ta đưa cho nàng! Ừ! Sáng mai sẽ đưa cho nàng! - Trịnh Mặc tự nhủ nói mấy câu, sải bước hướng tới cửa lớn của Trịnh phủ, Trịnh Phi Yên ở phía sau lắc đầu, người đang yêu......
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương