Bé Cưng Của Học Trưởng

Chương 8: Chương 7



"Xin chào các chị, em muốn tìm cha!" Một bé trai đáng yêu, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, hướng về phía các cô gái tiếp tân nói.

"Chị? Ha ha! Em thật ngoan nha! Em tên là gì?"

"Người bạn nhỏ, cha em làm ở bộ phận gì, tên là gì vậy?"

"Dì. . . . . . Ách, chị sẽ lập tức gọi điện cho cha em xuống gặp em được không?"

Câu nói đầu tiên đã khiến các cô gái tiếp tân cười đến run rẩy hết cả người, lấy nhiệt tình chưa bao giờ có đón tiếp bé.

"Cha hẳn là làm việc ở phòng tổng giám đốc đi, ách. . . . . . Cha tên là Kỷ Ngạn Hiên! Chị, làm phiền chị gọi giúp em cha xuống đây!" Bé trai chăm chú nhìn họ, trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào, không ai phát hiện trong mắt bé đang lóe lên tia sáng của cho đùa dai.

"Ờ, không có vấn đề, làm việc phòng . . . . . . Tổng giám đốc?"

"Kỷ. . . . . . Kỷ Ngạn Hiên? Trời ạ! Đó không phải là tên của tổng giám đốc sao?”

"Ngài ấy. . . . . . Ngài ấy là cha em?"

Nghĩ cũng biết, coi như lá gan của bọn họ to, cũng không dám gọi điện thoại bảo tổng giám đốc đi xuống, không thể làm gì khác hơn là bắt người vừa mới vào làm đưa “thái tử gia” lên lầu.

Bé trai rất xinh đẹp đi về hướng thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, nghe thấy sau lưng các cô gái gấp rút bàn luận ồn ào, khóe miệng nâng lên nụ cười hài lòng.

"Các cô có nghe thấy không, đứa bé kia vừa bảo tổng giám đốc là cha nó, tổng giám đốc kết hôn rồi sao? Sao không nghe nói qua vậy?"

"Không cần quan tâm người ta kết hôn chưa, ngay cả con trai đã có rồi kìa! Cô nói xem đó có phải là con riêng hay không?"

"Có thể đó, đứa bé kia vóc dáng đẹp trai như thế, càng nhìn càng thấy giống tổng giám đốc, ánh mắt của nó nói không chừng là di truyền từ mẹ nó đấy!"

"Ta đã nói rồi, tổng giám đốc vừa anh tuấn vừa nhiều tiền, tuy tính tình có hơi kém, nhưng như thế lại rất đàn ông đó, làm sao cho đến bây giờ cũng không có xì căng đan, thì ra là có “Kim Ốc Tàng Kiều” (vợ nhỏ)!"

"Nếu tin tức này mà lan truyền ra, thì không biết trong công ty có bao nhiêu cô gái tan nát cõi lòng nhỉ!"

"Đâu chỉ trong có trong công ty chứ? Bên ngoài cũng có không ít mà! Ôi — —, Phó tổng Nghiêm đã kết hôn, tổng giám đốc ngay cả con cũng đã có rồi, tại sao những người đàn ông tốt còn trẻ tuổi đều đã đi vào phần mộ hôn nhân vậy?"

"Hừ! Nói nghe hay lắm, cô không phải cũng mong ước bước chân vào phần mộ với bọn họ sao!"

"Đúng thế! Có người đàn ông tài giỏi như thế làm bạn, tôi nguyện ý đi vào phần mộ như Tiểu Long Nữ!"

"Vậy cũng phải có Dương Quá chịu đi vào với cô! Ha ha ha!"

"Lại nói, ‘Dương Quá’ trong công ty, hiện tại cũng chỉ còn lại giám đốc Cảnh và giám đốc Lục thôi!"

"Đúng vậy! Tôi nhất định phải cố gắng dụ dỗ ‘Dương Quá’ cùng vào trong phần mộ!"

"Đúng thế, Tôi cũng vậy!"

Những người ra vào công ty đều kinh ngạc liếc nhìn họ, mê Kim Dung đến cấp độ thế này rồi sao? . . . . . .

Trên tầng cao nhất của tập đoàn Kình Thiên, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Kỷ Ngạn Hiên đứng một mình ở cửa sổ sát đất, hai tay nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên, tựa như đang chịu đựng cơn phẫn nộ điên cuồng chỉ cần chạm vào lập tức bùng nổ, mắt lam lạnh lung phóng tầm mắt nhìn phương xa, đáy mắt hiện lên nồng đậm đau khổ, cũng nặng trĩu nhớ nhung. . . . . .

Một lát sau, cửa bị đẩy ra — —

"Ngạn Hiên, thư kí Lưu nói cậu tìm tôi? Có chuyện gì. . . . . . Oh — —"

Kỷ Ngạn Hiên giống như mê muội, chạy như bay tới trước mặt người vừa tới, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, hung hăng vung quyền xuống.

Lời nói của Nghiêm Hạo còn chưa nói xong đã bị hắn đánh một quyền trúng bụng, mắt thấy một quả đấm nữa lại chuẩn bị rơi xuống, hắn vội vàng đưa tay ra đỡ, thân thể uyển chuyển nhảy về phía sau, kéo rộng khoảng cach giữa hai người.

"Hự — —, cậu xuống tay thật nặng!" Hắn xoa nhẹ cái bụng, đau đến nhe răng trợn mắt, chỉ có điều không quá mất mặt!

"Cậu biết là vì sao tôi lại đánh cậu, tôi còn lo là quá nhẹ!" Hắn mắt lạnh nhìn Nghiêm Hạo, thanh âm lạnh lẽo không mang theo chút tình cảm nào.

"Là Bảo Nhi không cho cô ấy nói, hơn nữa cũng biết sớm hơn chúng ta có vài ngày, cậu còn nhớ lần trước chúng ta hẹn cô ấy đi ăn cơm chứ, sau đó phải chờ tên Quỷ Nhật Bản điện thoại đến, lúc chúng ta đến nhà hàng thì quản lý nói là cô ấy gặp bạn cũ, sau đó cùng rời đi không phải sao? Hôm đó chính là ngày gặp Bảo Nhi đó!" Sớm biết hắn xuống tay nặng như vậy, thì tối hôm qua đã bảo bà xã bồi thường thật tốt!

"Đột nhiên tôi cảm thấy một quyền quá ít!" Quỷ Nhật Bản chết tiệt! An Kỳ chết tiệt! Hắn vốn là có thể gặp Bảo Nhi sớm hơn!

"A? Trước đừng đánh!" Một lần nữa Nghiêm Hạo lùi vài bước về phía sau, kéo ra khoảng cách an toàn giữa hai người, "Tôi giúp cậu hỏi An Kỳ được một số chuyện, cậu nhất định có hứng thú muốn biết! Bảo Nhi, cô ấy. . . . . ."

"Không cần phải nói nữa! Mặc kệ như thế nào, tôi đều sẽ không để cho Bảo Nhi ở cùng người đàn ông khác, trừ khi tôi chết! Kêu Hạo Thiên và A Minh lập tức đưa người đàn ông kia đến gặp tôi! Tôi không đánh chết hắn ta, thì tôi không phải là người!" Hắn cắt đứt lời nói của Nghiêm Hạo, từ chối muốn biết chuyện của Bảo Nhi và người đàn ông khác, tất cả những chuyện đó chỉ làm hắn muốn giết người mà thôi.

Nghiêm Hạo nghĩ đến một quyền vừa nãy, trong lòng âm thầm phụ họa: Hừ! Cậu vốn không phải là người, động một chút là rống lên, chỉ là cầm thú mà thôi. Nghĩ tình tôi và cậu là anh em, miễn cưỡng nói cho cậu biết!

"Cậu hãy nghe tôi nói, cô ấy căn bản . . . . . . A — —" Hắn vừa muốn giải thích, liền bị cánh cửa bất chợt mở ra, xô người sang một bên.

Chỉ thấy thư ký hoảng hốt, lung túng xông tới, "Tổng giám đốc, bên ngoài. . . . . ."

"Thư kí Lưu, thường ngày tôi đối xử với cô cũng không tệ chứ! Cô thấy tôi không vừa mắt sao?" Một tay Nghiêm Hạo xoa xoa cái trán bị đập vào cửa, một tay xoa bụng, không vui ngắt lời cô. Mẹ kiếp! Hôm nay sao đen vậy! Hiện tại, ngay cả mặt cũng bị thương rồi!

"A? Phó tổng giám đốc? Đúng. . . . . . Thật xin lỗi, tôi không nghĩ tới ngài ở phía sau cửa! Thật xin lỗi!"

"Cô không biết gõ cửa trước khi vào sao? Mà còn dùng lực mạnh như thế để mở cửa nữa?" Không để ý tới thư kí Lưu run run giống như lá rụng bay theo gió, Nghiêm Hạo nổi giận khiển trách.

"Thư kí Lưu, xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như thế?" Kỷ Ngạn Hiên có lòng tốt hiếm có giải vây cho thư kí, bởi vì hắn cảm thấy hành động vừa rồi của cô thật tuyệt!

Sau khí được hắn nhắc nhở, thư kí Lưu mới nhớ tới ‘đầu sỏ’ hại cô đắc tội với Phó tổng, "Tổng giám đốc, ở bên ngoài có con của ngài muốn gặp ngài!"

"Con tôi? !" Hắn không dám tin, hướng cô gầm nhẹ.

"Hử? Thư kí Lưu, mau cho nó vào!" Nghiêm Hạo phản ứng đầu tiên, gương mặt tuấn mỹ nâng lên nụ cười tà ác, vội vàng thúc giục thư kí bị dọa ngốc.

"Dạ! Tôi đi ngay!" Thư kí Lưu sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, ngay cả cửa cũng quên đóng.

"Ngạn Hiên, tôi còn tưởng rằng mấy năm nay, cậu giống như ở trong chùa tu thành hòa thượng, ai ngờ, cậu thế nhưng. . . . . ." Bộ mặt mờ ám của Nghiêm Hạo nhìn hắn.

"Cậu muốn chết sao? Mấy năm nay, tôi căn bản không có bất kỳ người phụ nữ nào!" Mấy năm nay hắn ngày đêm bận làm việc, lúc rảnh rỗi thì thường nghĩ tới Bảo Nhi, đâu có ở cùng người phụ nữ nào.

"Sẽ không phải là trước đây cậu giữ lại chứ?" Nghiêm Hạo không sợ chết vuốt râu sư tử, cười cáng mờ ám.

Mắt lam dấy lên ngọn lửa mãnh liệt, hung ác trừng Nghiêm Hạo, "Mẹ kiếp! Cậu nói tôi sẽ không cẩn thận như vậy sao?" A Hạo chết tiệt! Vừa rồi nên đè bẹp thêm mấy cái!

Nghiêm Hạo không dấu vết lùi về phía sau, sau đó ngứa da, tiếp tục trêu chọc: "Chuyện như vậy, ai. . . . . ."

"Ai cũng nói không chừng!" Giọng trẻ con non nớt nói tiếp lời của hắn.

"Là cháu? Tên tiểu quỷ đáng chết này!" Nhìn thấy người mà mình không muốn gặp nhất, ngọn lửa trong đáy mắt hắn cháy thành một biển lửa muốn giất người, quanh người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Tiểu Hải không tự chủ trốn sau lưng Nghiêm Hạo, lộ ra đầu nhỏ, nói, "Cha, cha có phải nên hỏi lý do vì sao con đến đây tìm cha không?" Oa! Thật là đáng sợ, bây giờ bé rốt cuộc mới biết là tại sao khi đó mẹ không bị ánh mắt của cha dọa sợ, quả thật so với người này còn phải gọi là sư phụ.

"Cháu gọi tôi là cha? !" Lửa ít hơn một chút, bốn phía cũng ấm hơn một chút xíu. Ừ! Hắn thích nghe những lời như thế! Nhưng. . . . . .

Nhìn ra nghi ngờ của cha, Tiểu Hải thần thần bí bí mở miệng lần nữa: "Con tên là Tiểu Hải, không phải tiểu quỷ, còn nữa năm nay con đã 7 tuổi!" Nếu cha có thể trong mấy năm ngắn ngủi mà biến Kình Thiên Minh thành tập đoàn Kình Thiên như bây giờ, thì chắc cũng không đần! Nên đoán được câu trả lời!

Bỗng chốc hai mắt hắn trừng lớn, hướng đứa bé 7 tuổi gầm thét: "Cháu nói là khi Bảo Nhi 17 tuổi đã cùng người đàn ông khác sinh ra cháu? Nói! Người đàn ông đó là ai?" Lửa giận vừa mới tắt không bao lâu lại dấy lên lần nữa, lại càng cháy càng to!

"Hả?" Tiểu Hải không ngờ tới cha sẽ nghĩ thành như vậy, không dám tin há to miệng.

Nghiêm Hạo xoay người ôm lấy Tiểu Hải, giống như thật sự nhắc nhở: "Tiểu Hải đúng không! Cháu đã gọi An Kỳ mẹ nuôi, vậy chú chính là cha nuôi sao! Cha nuôi nói cho con biết đi! Người đàn ông cho dù thông minh, nhưng khi đụng phải người phụ nữ mình yêu mến, thì thong minh cũng giảm xuống hơn nửa, mà trước mắt con chính là sư tử đó, vừa gặp phải chuyện có liên quan đến mẹ của con, IQ lập tức biến thành zê-rô, cho nên nếu bây giờ con không trực tiếp nói rõ ràng mọi chuyện ra, thì đến lúc đó. . . . . . Cha nuôi cũng không thể cứu con được đâu!"

"Cha, chuyện là như vậy: hai năm trước con nhặt được mẹ lạc đường, mẹ thu nhận người không có nhà để về như con. Cho nên con không phải do mẹ và người đàn ông khác sinh ra, hơn nữa theo con được biết, mẹ cũng chưa kết hôn!" Tiểu Hải tiếp thu lời dạy rất nhanh, nói liền một hơi hết luôn, miễn cho không cẩn thận đem mạng nhỏ của mình ra đùa chơi.

"Lạc đường? Vậy thật sự giống như chuyện lần trước sao!" Nhớ tới hoàn cảnh năm đó hắn gặp Bảo Nhi, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đường nét căng thẳng trên mặt từ từ dãn ra.

"Hôm nay con tới tìm cha, không chỉ giải thích chuyện này thôi chứ!" Mắt lam lạnh lùng quét về phía Tiểu Hải, biểu thị hắn đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.

"Hôm nay con muốn nói cho cha biết, con có thể giúp cha nhanh chóng gả mẹ vào Kỉ gia!" Bởi vì bé phiền chết với mặt mày ủ ê của mẹ, hơn nữa bé còn muốn có một em trai hoặc em gái chơi cùng bé nữa!

"Đương nhiên, trước tiên, con có vài vấn đề muốn làm rõ!" Tiểu Hải tiếp tục nói.

Hắn khẽ gật đầu, "Con hỏi đi!"

"Cha có thể đảm bảo rằng sau này sẽ không có kẻ thù của Kình Thiên Minh tìm đến mẹ con chứ!" An toàn của mẹ la quan trọng nhất, nếu không bé sẽ không yên tâm giao mẹ cho cha.

Mắt lam giống như muốn nhìn thấu cái gì đó, nhìn thẳng vào mắt bé, "Ta sẽ không để cho người khác làm tổn hại đến cô ấy, nếu không ta đã không tẩy trắng Kình Thiên!" Tiểu quỷ này khôn như vậy, căn bản không giống đứa bé 7 tuổi, nhưng mà hắn thích động cơ của bé.

"Cha không có người phụ nữ khác chứ! Ít nhất là từ lúc mẹ con và cha kết giao với nhau."

"Nói nhảm! Con cho rằng ta có bao nhiêu cái năm năm để cho cô ấy chạy còn ta đuổi theo! Còn nữa, sau này cô ấy phải ở chung một chỗ với ta!" Hắn không vui nheo cặp mắt lại, thanh âm ép tới trầm thấp, có dũng khí muốn bóp chết tiểu quỷ bị kích động này.

Đáy mắt Tiểu Hải thoáng qua nhàn nhạt lo lắng, "Một vấn đề cuối cùng, con. . . . . . Ách, về sau con có thể tiếp tục ở lại không?" Thật vất vả mới có cảm giác gia đình, bé không muốn. . . . . .

"Con cảm thấy Bảo Nhi sẽ bằng lòng làm lạc con sao?" Kỷ Ngạn Hiên rất xấu xa, bỏ qua ánh mắt lo lắng của bé, không đáp mà hỏi ngược lại, để cho bé tự nghĩ, dù sao lấy sự thông minh của bé nhất định sẽ hiểu được.

Gián tiếp lấy được cam đoan, chân mày Tiểu Hải đột nhiên dãn ra, "Hỏi đã xong, nhưng con còn có mấy điều kiện cần giúp đỡ."

Kỷ Ngạn Hiên thoải mái đi tới sofa, ngồi xuống, "Chỉ cần ta có thể làm được!"

"Con muốn một máy tính hiện đại nhất, hơn nữa. . . . . . Cha phải phụ trách chi trả chi phí thay mới thiết bị." Bí mật được bật mí, hai mắt lóe ra tia sáng quỷ quyệt.

"Chút lòng thành, tiếp tục!" Những vật này hắn không để trong mắt.

"Con muốn tự do ra vào bộ phận thong tin của tập đoàn, hơn nữa, nếu con đoán không sai, thì đó nhất định là chỗ có một cao thủ máy tính thần bí trấn giữ, con muốn cha tiến cử con, con muốn bái ông ấy làm thầy." Trên mặt bé lộ ra chút chờ mong.

Hắn và Nghiêm Hạo không hẹn mà cùng nhếch mày lên nhìn nhau một chút, trong mắt hai người đều có nghi ngờ, chẳng lẽ tên tiểu quỷ này thời gian trước xâm nhập vào mạng lưới Internet của tập đoàn, làm cho bộ phận quản lý loạn lên, sau cùng phải làm phiền đến Hạo Thiên Thân ra tay, Hacker sao? !

"Ta có thể đồng ý với con, chỉ là việc có nhận con làm đồ đệ hay không, thì ta không thể làm chủ được!"

"Không thành vấn đề! Ách, cái này không thể coi như là điều kiện, phải nói là trợ giúp kế hoạch của cha, cha phải đưa con ra nước ngoài chơi hai tuần!"

"Kế hoạch?" Hắn nghi ngờ nhìn Tiểu Hải, một lát sau, mắt lam lóe sáng, thì ra bé nói trợ giúp chính là việc này à? Biện pháp này cũng tạm được! "Con có ra nước ngoài chơi cả đời ta cũng không phản đối!"

"Cha không biết sao! Kém như vậy! Thời gian tặng hoa cả đời cũng không thể dụ dỗ được mẹ con tới tay sao? Con vốn cho là nhiều lắm là mất hai tuần." Khuôn mặt nhỏ nhắn giả bộ kinh ngạc nhìn về phía hắn, khóe mắt có khinh thường.

Cúi người về phía trước, "phốc — —" Nghiêm Hạo lẳng lặng đứng bên cạnh xem trò vui, nhìn mặt của người nào đó lúc trắng lúc xanh, nhịn không được cười lên, cười đến mức đụng vào bắp thịt, đau đến mức hắn bưng bụng nhếch miệng cười ha hả.

"Ngày mai. . . . . . Không, tối nay ta sẽ sắp xếp cho con, sáng mai con liền đi!" Tiểu quỷ này “cút” càng sớm càng tốt, nhất định phải ném nó đi thật xa, như vậy hắn mới có thêm chút thời gian ở cùng một chỗ với Bảo Nhi rồi.

"Đợi chút. . . . . . , con muốn tự chọn địa điểm, ách. . . . . . , phải đi Nhật Bản, nơi đó có chỗ vui chơi Disneyland, sẽ chơi rất tuyệt!" Nói đùa chứ, bé không thay mình tranh thủ lợi ích, nếu như bị ném tới Ethiopia khi "đói khát" thì phải làm sao chứ? !

"Không có việc gì nữa, thì con chạy vòng vòng ra bên ngoài làm quen với hòn cảnh một chút, tránh để lần sau tới bị lạc đường." Đàm phán thành công, miệng Tiểu Hải huýt sáo, tay nhỏ bé đút trong túi quần, rất phách lối đi ra ngoài.

"Khoan — —"

"Còn có chuyện gì sao ạ?" Tiểu Hải không kiên nhẫn xoay người, cau mày, khẽ xoa lỗ tai bị đau vì chấn động.

"Chìa khóa!"

"Vâng ——, đủ rồi chứ!" Tay nhỏ bé loay hoay trên dây lưng, tìm được cái bé muốn tìm, nhẹ nhàng ném về phía trước, sau đó xoay người, co cẳng chạy.

"Ah? Nó chạy nhanh như vậy làm gì? Cái gì đủ rồi?" Nghiêm Hạo không hiểu nhìn theo bóng lưng Tiểu Hải rời đi , trong miệng còn không ngừng lầu bầu, vừa quay đầu lại nhìn, "Ha ha ha! Oa! Thật là đau, quả thật là một chùm chìa khóa! Ha ha ha!" Hắn cười đến thở không ra hơi, cả người ngã nằm vào trong ghế sofa.

Sắc mặt Kỷ Ngạn Hiên tái xanh, nhìn một đống chìa khóa trên tay, hận không thể đập nó vào mặt cái tên đang cười kia. Mẹ kiếp! Chìa khóa nhiều như vậy? Một đống lớn như thế, muốn hắn mở bao lâu vậy. . . . . .

Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng ngủ, dáng người cô gái đáng yêu lười nhát lật người, cặp mắt không tình nguyện hơi mở hé ra, tay nhỏ bé dụi dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, cái miệng nhỏ nhắn mơ màng phát ra lời oán trách: "Quên kéo rèm cửa sổ che lại rồi." Tay nhỏ bé kéo cao cái chăn lên, dứt khoát đem thân thể chui vào trong chăn mềm mại, chuẩn bị tiếp tục đi gặp Chu công.

Trong lúc bất chợt, cô chợt bật ngồi dậy, hoảng sợ nhìn cửa phòng ngủ. Thanh ân gì ngoài cửa? Chẳng lẽ có trộm? Cô nhanh chóng lật người xuống giường, ba chân bốn cẳng thay quần áo, dò xét khắp phòng, cầm lên một “vật nặng” duy nhất mà cô có thế mang được (một con cực lớn - Winnie the Pooh), cảnh giác đứng cạnh cửa.

Người ngoài cửa mở một lúc lâu, chuẩn bị vứt bỏ rời đi, lại mơ hồ phát ra tiếng nguyền rủa: "Tiểu quỷ chết tiệt! Nhiều như vậy, lại không có chìa khóa phòng Bảo Nhi! Chờ con trở về, ta nhất định lột da con!"

Ah? Thanh âm này, sao lại có chút quen tai vậy? Hình như đã nghe qua? Bỗng chốc, Bảo Nhi mở cửa phòng, người ngoài cửa cũng bị hoảng sợ, ngay sau đó anh lập tức phản ứng kịp — —

"Hi! Bảo Nhi!" Nói xong, tiến lên hôn xuống gò má cô một cái, "Bảo Nhi, sao em lại ôm gấu tiểu hùng chặt như vậy?" Hại anh không hôn được vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô!

"Ách, em còn tưởng là kẻ trộm!" Bảo Nhi sững sờ nhìn hắn, trong lòng cảm giác chuyện gì là lạ!

"Kẻ trộm? Ha ha ha! Tiểu Bảo Nhi thân yêu của anh, nếu như thật sự có trộm, em định dùng con gấu lớn đuổi trộm đi sao?" Hắn say đắm nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, miệng cười đến lệch đi, bàn tay kéo con gấu lớn quăng sang bên cạnh, vui vẻ ôm cô vào trong ngực.

"Ách. . . . . . Em, ah? Sao anh vào được, còn Tiểu Hải lại không thấy đâu?" Rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện gì không được bình thường, sao anh lại ở chỗ này? Con trai bảo bối đã chạy đi đâu? Hình như anh không còn tức giận, không phải cô còn chưa giải thích sao?

"Anh mở cửa đi vào, còn về phần Tiểu Hải. . . . . . Ai bảo hôm đó em không giải thích rõ ràng với anh, lại còn như rùa rụt cổ trốn trong phòng, trong cơn tức giận anh liền. . . . . ."

"Cái gì? Oa oa — — sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, Tiểu Hải sống cùng em hai năm, em coi nó như còn trai ruột, sao anh có thể. . . . . . Oa oa — —" Bảo Nhi khổ sở nhoài vào trong ngực anh gào khóc, bàn tay nhỏ bé dùng sức mà đánh vào lồng ngực anh, tuy rằng đánh một hồi người đau là cô.

"Ô ô — — buông ra, cái người xấu xa này!" Cô kịch liệt giãy dụa ở trong lòng anh, làm thế nào vẫn không tránh được.

"Bảo Nhi, anh đâu có xấu xa chứ? Anh cảm thấy rất hài lòng! Em xem, bây giờ em chùi nước mắt nước mũi lên người anh, không phải một câu anh cũng chưa nói sao?" Anh cười đến rất vô lại, giả bộ rất vô tội, còn khoa trương dùng ngón tay chỉ vào chỗ nước trên áo mình.

"Anh. . . . . ." Bảo Nhi bị anh chọc tức được nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chế tạo lụt lội trên quần áo anh.

Vào thời khắc này, chuông điện thoại vang lên, tiểu quỷ đáng ghét kia sao không thức thời như vậy chứ? Anh không vui buông Bảo Nhi ra, trong miệng không ngừng khẽ nguyền rủa.

"Mẹ! Là con - Tiểu Hải!"

"Con ở bệnh viện sao? Nói cho mẹ biết địa chỉ, mẹ lập tức tới ngay!"

"Không có! Cha cố ý chơi đùa mẹ đó! Mẹ không phải lo lắng, hiện tại con đang chơi rất vui ở Tokyo! Con còn muốn đi Disney nữa!" Hừ! Mẹ bé thương bé như vậy, bé sao có thể trơ mắt nhìn mẹ bị cha khi dễ chứ!

"Con còn muốn ở lại đi Disney chơi nữa sao? Ah? Con lấy tiền ở đâu?" Ô — — cô cũng rất muốn đi đó!

"Cha cho! Cứ vậy đi, bái bai!" Tiểu Hải nói xong, cũng vội vã cúp điện thoại.

Trong tay Bảo Nhi vẫn cầm ống nghe phát ra tiếng ‘tút, tút, tút’, đôi mắt đẹp hung hăng trừng cái người đang tựa vào tường.

Anh cởi nút áo sơ mi ra, đang chuẩn bị ném cái áo bị ướt xuống, chỉ thấy một quả cầu nhỏ bỗng chốc vọt đến.

"Anh lừa em! Tiểu Hải căn bản không có chuyện gì, còn đang rất tốt ở Tokyo, chuẩn bị muốn đi Disney!"

"Anh có sao? Ta từ đầu tới cuối, anh chưa hề nói nó xảy ra chuyện gì mà?" Anh vui vẻ nhìn bộ dạng tức giận của cô, lần nữa mừng rỡ ôm cô vào trong ngực.

"Anh nói, trong cơn tức giận anh liền. . . . . ." Cô càng nói càng nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến đỏ rực.

"Anh nói, trong cơn tức giận anh như vậy sao?" Gương mặt tuấn mỹ đột nhiên tiến đến gần cô, mắt lam lóe sáng, bên môi ẩn chứa nụ cười hấp dẫn mê người.

"Anh. . . . . . Anh đùa bỡn. . . . . . Em!" Anh làm gì mà tiến gần như vậy chứ! Hơi thở nóng rực mang theo một cỗ hấp dẫn, kích thích tuyệt hảo, bao phủ lấy cả người cô, quấy rối suy nghĩ của cô, khiến tim cô không khỏi đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập.

"Vậy em chuẩn bị nhận lấy trừng phạt của anh thế nào đây?" Vẻ mặt anh tà khí dụ dỗ, lời nói trầm nhẹ mà dụ hoặc bật ra khỏi đôi môi mỏng khêu gợi.

"Em. . . . . . Ưmh. . . . . . Ưmh" Không đợi cô nói xong, môi mỏng nóng ẩm mãnh liệt đặt lên môi cô, cướp đi suy nghĩ của cô, trong miệng chỉ bật ra những tiếng rên rỉ, anh đói khát, không ngừng đoạt lấy hương vị ngọt ngào trong miệng cô, khiêu khích giác quan, lưỡi linh hoạt – tà ác tàn sát bừa bãi trong miệng cô, bàn tay to chậm rãi nâng thân thể mềm mại của cô lên, một tay chế trụ cái ót cô, tham lam muốn nhiều hơn. . . . . .

Anh giống như dã thú tham lam mạnh mẽ chiếm đoạt, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến cô không biết làm thế nào, toàn thân vô lực, xụi lơ trong lồng ngực anh mặc anh điên cuồng xâm chiếm, tay nhỏ bé không tự chủ khẽ vuốt ve lồng ngực rắn chắc của anh, cố gắng muốn bắt giữ thứ gì. . . . . .

Trong lúc bất chợt, cô mở hai mắt ra, ánh mắt vẫn chưa hết mơ màng, cúi đầu kinh ngạc nhìn chỗ bàn tay cô vừa vuốt ve, cảm giác khó chịu thoáng chốc xông lên đầu, nước mắt không khống chế được trào ra.

"Sao lại đột nhiên khóc? Ngoan, đừng khóc! Đã xảy ra chuyện gì sao?" Anh vẫn chìm đắm trong sự kích tình như cũ, không hiểu cúi đầu nhìn bảo bối trong ngực, nhẹ nhàng lau đi nước mắt hai gò má cô.

Cô chỉ chỉ vết sẹo ngay phía trên trái tim anh, nghẹn ngào mở miệng: "Vốn là không có, lúc ấy có phải hay không. . . . . . Rất đau!"

"Xuỵt! Ngoan, đừng khóc! Em xem, bây giờ anh không phải là vẫn khỏe mạnh đứng đây sao?" Anh vỗ nhè nhẹ lên sống lưng cô, dịu dàng khuyên nhủ. Nước mắt bây giờ của cô mới làm anh đau, trái tim đau nhói!

"Tại sao lại bị thương nặng như vậy, lúc ấy có phả chay rất nhiều máu không?" Cô đau lòng khẽ vuốt ve vết sẹo kia, tưởng tượng ra hoàn cảnh lúc anh bị thương, mà cô lại không biết một chút tin tức gì.

"Ách. . . . . . Không cẩn thận bị kẻ thù bắn trúng mà thôi, hơn nữa. . . . . . Cũng không có chảy rất nhiều máu! Anh nhớ rõ, rất nhanh liền khỏi!" Anh chột dạ an ủi cô, không hy vọng cô biết quá nhiều, đỡ phải lại muốn đau lòng.

Hai tròng mắt của cô nhìn anh chằm chằm, thấy anh né tránh ánh mắt, không vui nhíu mày, "Anh gạt em! Nhìn cũng biết là vết thương cũng không thể khỏi nhanh như vậy chứ? Nếu anh không nói thật, em sẽ gọi điện thoại hỏi bọn An Kỳ, đến lúc đó, em biết hết sự thật, sẽ vô cùng, vô cùng tức giận." Cô muốn biết rõ lúc đấy sao anh lại bị thương, cô không muốn ngay cả anh bị thương thế nào mà mình cũng không biết, loại cảm giác bất lực này khiến cô khó chịu.

Nhìn thấy trong mắt cô là sự kiên quết không chút thỏa hiệp, anh biết không thể che giấu được, không thể làm gì khác hơn là ôm cô đi về phía sofa, "Anh đồng ý là sẽ nói hết mọi chuyện trước kia cho em nghe, nhưng mà em phải ăn chút gì đã, ngoan ngoãn ngồi đây, anh sai người đem miếng gà chiên mà em thích ăn đưa tới đây, có được không?"

Cô hạnh phúc nhìn theo bóng dáng rời đi của anh, may mắn là năm năm qua anh không quên cô, anh vẫn thương cô như trước, cưng chiề cô, không biết anh có yêu cô hơn chút nào không, bởi vì cô cảm thấy mình không thể rời xa anh được rồi.

Một lát sau, anh xách một túi lớn thức ăn đi về phía cô, ôm cô ngồi trên đùi, một tay ôm chặt cô, một tay cầm miếng thịt gà đút cho cô ăn, giọng nói trầmh tấp mà hấp dẫn kể lại chuyện xảy ra năm đó . . . . .

Tokyo, trong phòng tổng thống của khách sạn — —

"Oa, cha nói thật sao?" Tiểu Hải quay đầu nhìn về phía đồng bọn.

"Lão đại nói vẫn còn che giấu! Năm đó, bác sỹ cứu chữa rất lâu, đáng lẽ đều tuyên bố hết cách, nếu không phải A Hạo cầm sung uy hiếp bọn họ tiếp tục cứu chữa, còn có ý chí sống kiên cường của Lão đại, nói không chừng đã chết rồi!"

"Bất quá! Lão đại còn có một việc không nói đến á!" Lục Minh thần thần bí bí nhìn Tiểu Hải.

"Sư phụ! Con muốn biết!" Tiểu Hải mong đợi, nhìn vị sư phụ mới nhận thức không bao lâu.

"Năm đó, Lão đại vừa tỉnh lại đã chuồn ra khỏi bệnh viện chạy đến nhà chị dâu, dùng sung đặt giữa trán anh trai chị dâu uy hiếp đó!"

"Thật! Điều quan trọng như vậy mà cha lại không nói ra nha! Nhất định là sợ mẹ biết! May mà lúc đó súng không cướp cò, nếu không, cha hiện tại liền thảm!"

"Lão đại lúc ấy cũng rất thảm á! Trở lại bệnh viện, máu không ngừng được, sau lại hôn mê một thời gian! Đúng không A Minh?"

"Hạo Thiên, khi đó chúng ta cũng rất thảm, suýt nữa bị A Hạo làm thịt!" Nhớ tới ngày đó Nghiêm Hạo chơi liều, cho đến bây giờ trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

"May mà con thông minh, đặt máy nghe trộm, nếu không, tất cả những chuyện này, con đều không biết, chỉ nghe thấy tiếng cũng không đã nghiền, nếu lúc đầu con chịu khó chút thì tốt rồi! Hiện tại mọi người đều ở Tokyo, muốn giả bộ cũng không được rồi !" Một bên Tiểu Hải ngồi ảo não than thở .

Cảnh Hạo Thiên và Lục Minh nhìn nhau, đột nhiên có loại dự cảm không tốt, không khỏi nghĩ đến cảnh bọn họ bị bắt trói, sau đó lão đại ném xuống biển biến thành cái dạng gì. . . . . .
Chương trước Chương tiếp
Loading...