Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 58



Máu tươi nhuộm linh đường, mọi người trong Trầm phủ gào thét, hốt hoảng bỏ chạy. Bước chân lộn xộn, khuôn mặt vặn vẹo, không biết là ai vô ý làm đổ bàn khiến nến đổ.

Ánh lửa rực rỡ liếm qua lụa trắng, ngọn lửa bừng bừng khiến không khí xung quanh nóng rực.

Diệp Đinh bình thản nhìn bọn nô bộc xô đẩy giẫm đạp lên nhau chạy trốn còn hắn vẫn cứ đứng im lìm.

Nơi bẩn thỉu này không bằng đốt sạch sẽ đi, đợi đốt trụi rồi hắn sẽ tạo cho Trầm Đường từ đường của riêng y.

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Đinh cười lạnh, dù bên ngoài khung cảnh vô cùng hỗn loạn nhưng hắn vẫn ung dung nhìn ánh lửa phừng phừng trước mặt.

Khi Ngụy Uyên cưỡi ngựa phi nhanh đến nơi, cột xà nhà bị đốt đang rơi từ trên cao xuống, một tiếng rầm rung trời vang lên ngay trước mặt Diệp Đinh, ánh lửa dường như muốn thiêu cháy khắp mọi nơi. Hơi nóng khiến lọn tóc cùng tay áo của Diệp Đinh lay động trong màn lửa nhưng hắn vẫn như cũ đứng nguyên ở đó như cùng ngọn lửa giằng co với nhau.

Trái tim Ngụy Uyên giống như bị nắm chặt, trong đầu y bây giờ tất cả đều trở nên mông lung. Không kịp suy nghĩ, y vội tung người xuống ngựa chạy đến bên Diệp Đinh, ôm người kéo ra khỏi biển lửa.

Diệp Đinh bị kéo ra đứng không vững, bỗng một cái tát vang lên.

Diệp Đinh nghiêng mặt, có chút mờ mịt, khó hiểu nhìn về phía Ngụy Uyên.

Đôi mắt Ngụy Uyên đỏ ngầu, toàn thân y run lên, hơi thở trở nên gấp gáp, bản thân y dường như không thể giữ được bình tĩnh, tâm trạng gần như đến biên giới sụp đổ, nhìn dấu tay hằn trên mặt Diệp Đinh, y run rẩy, phẫn nộ quát: "Ngươi muốn chết sao!"

Khuôn mặt Diệp Đinh buông xuống, lông mi khẽ run nhẹ.

Ngụy Uyên cắn răng, một tay kéo lấy Diệp Đinh ôm chặt vào trong ngực, tay khác gắt gao cố định ở sau lưng, nổi nóng nói: "Ngươi muốn giết chết nhị ca có đúng không, ngươi tại sao làm đến mức này. Vu Nhược, chỉ cần ngươi nói một câu, hôm nay ta liền nhảy vào trận lửa này, cùng đồng quy vu tận với ngươi."

Diệp Đinh từ trong vòng tay cứng rắn của Ngụy Uyên nghẹn ngào, cổ họng phát ra một âm thanh rất nhỏ, cực kỳ giống tiếng thú bị thương kêu lên, đau đớn, thống khổ lại tuyệt vọng.

Nghe thấy âm thanh đó, ánh mắt Ngụy Uyên càng trở nên đỏ ngầu: "Ngươi oán ta cũng tốt, hận ta cũng được, ngươi dù sao cũng nên nói cho ta biết một tiếng, dù sao cũng nên nghe ta nói một câu..."

Sự mù mịt hiện trên gương mặt Diệp Đinh hồi lâu, hắn cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, nhị ca. Có phải ta lại gây rắc rối rồi đúng không?"

Ngụy Uyên kinh ngạc nhìn hắn, nhắm nghiền mắt nuốt xuống cay đắng sắp tràn mi mà ra, hận không thể cắn nát một miệng đầy máu, cũng rốt cuộc nói không ra lời.

Giờ y còn có thể nói cái gì, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu đã sai rồi.

...

Năm đầu Gia Nguyên, đầu tháng mười một.

Mùa đông lạnh giá tràn đến, cảnh sắc Bắc quốc một mảnh đìu hiu.

Quân hậu Diệp Đinh, tập hợp binh lính tiến về kinh thành, đến Đại Lý Tự cướp ngục, hỏa thiêu linh đường, tội ác từng đống, tội lỗi chất chồng.

Tập thể Ngự Sử đài thà chết can gián muốn phế quân hậu. Ở trước bậc bạch ngọc quỳ dài ba ngày, lấy huyết thư làm tấu chương.

Pháp luật không tha ai kể cả người ở trên cao. Thời điểm bắt đầu thi hành luật Hoa, đều là trên làm dưới theo, tội chết của Diệp Đinh có thể thoát nhưng tội sống khó tha.

Cuối cùng, phế ngôi hậu biếm xuống thành thường dân.

Vào cái ngày Diệp Đinh ra đi, hắn không chút nào quay đầu nhìn cung điện vàng son sau lưng.

Nửa đời này của hắn, không chuộng chén vàng kim, không màng ly bạch ngọc, không cầu quan thăm hỏi, không mong đài cao ngắm chiều tà**, trăm ngàn ao ước chẳng qua là lúc ở Tây Bắc năm đó, trên đỉnh tuyết Thiên Sơn, dưới sông băng Kỳ Liên Sơn, có huynh trưởng sóng vai giục ngựa đi bên cạnh.

Chỉ tiếc, tuyết Thiên Sơn chẳng thể rơi xuống đất thượng kinh, nước Kỳ Liên Sơn chẳng thể chảy vào sông kinh thành, huynh trưởng năm đó giờ đây đã cách hắn một hoàng tọa.

Bên trên, thứ y gánh vác chính là vạn dân bách tính.

Bên dưới, thứ y bước xuống chính là ràng buộc vô biên.

Cho đến lúc này, Ngụy Uyên biết ấm ức cùng thống khổ của Diệp Đinh, cũng tới bây giờ, Diệp Đinh đã hiểu sự bất lực cùng cố chấp của Ngụy Uyên, nhưng biết, hiểu rõ vậy thì thế nào. Chung quy là chẳng ai có thể buông tay, lại đành cùng nhau khổ sở mà sống.

Giờ ngẫm lại, đèn hay trăng cũng đều rực rỡ, đã mười năm song hành mười năm liền tâm, làm bạn đến tận bây giờ cũng là đã đủ, dừng lại thôi...

Chú thích:

**Đoạn thơ sử dụng được trích trong "Trà kinh" bài "Lục tiện ca" (六羡歌) của nhà thơ được coi là Thần trà hoặc Tổ trà, Lục Vũ (陆羽).

Bài thơ thể hiện tâm lý không màng danh lợi, chỉ biết có trà của ngài Lục Vũ.

Phiên âm:

"Bất tiện hoàng kim lôi,

Bất tiện bạch ngọc bôi,

Bất tiện triều nhân tỉnh,

Bất tiện mộ đăng đài,

Thiên tiện, vạn tiện Tây giang thuỷ,

Tằng hướng Cánh Lăng thành hạ lai."

"不羡黄金罍

不羡白玉杯

不羡朝人省

不羡暮登台

千羡万羡西江水

曾向竟陵城下来"

Tạm dịch:

Không chuộng chén vàng kim,

Không màng ly bạch ngọc,

Không cầu quan thăm hỏi,

Không mong đài cao ngắm chiều tà

Ngàn mong, vạn muốn là sông Tây Giang,

Xuôi thành Cánh Lăng mà chảy tràn.

Raph: Tôi cũng cố hết sức cho nó thành thơ hiệp vần, mà nó cứ có vần lạ ghê =)). Chương này khum biết cô Mayy edit thế nào chứ còn tôi là tôi rầu quá xá. Cả truyện đều ngọt ngào sến sẩm sủng thụ, tự dưng chương này thấy nao nao trong lòng. Tác giả đừng thế chứ, cứ viết ngược thế tôi thích lắm ò >__<.
Chương trước Chương tiếp
Loading...