Bên Tai Nỉ Non

Chương 10: Hậu Đài



Editor: Ninh Nhiên

Beta-er: Taco

- ---▪︎----

Nữ sinh và nam sinh đối với phương diện ái muội, có chút bất đồng về suy nghĩ.

Ở nam sinh khi đối mặt với trường hợp lúc này, hầu hết trong lòng sẽ rung động, nghĩ: Cậu ấy có khả năng là yêu thầm mình.

Ở nữ sinh khi đối mặt với trường hợp lúc này, đặc biệt là nữ sinh như Cố Nhược, liền nghĩ: Cậu ấy có việc muốn hỏi mình.

Cố Nhược cũng tự mình hiểu lấy, tuy rằng cô thấy Thẩm Khinh lớn lên hơi lạnh lùng, nhưng đẹp trai là việc không thể phủ nhận.

Nam sinh vừa cao lại vừa đẹp trai, hẳn là sẽ không coi trọng cô.

Cố Nhược thở dài, nói: "Tôi có thể nói cho cậu hình mẫu nam sinh mà Khanh Khanh thích."

Thẩm Khinh thật sự cảm thấy hứng thú, hỏi: "Là dạng gì?"

"Học tập tốt."

"Dương Nam không đùa." Thẩm Khinh cũng lười hỏi tiếp, vòng tới vòng lui vẫn là dạng này, học bá có phải luôn trầm mê với học tập hay không?

Cậu nhìn cô, tiếp tục hỏi: "Vậy còn cậu?"

"Học tập tốt."

"Diện mạo thì sao?"

"Ôn nhu."

"Diện mạo như thế nào được xem là ôn nhu?"

"Chính là diện mạo tương phản với cậu."

Thẩm Khinh nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ tổng kết ra một câu: "Béo lùn?"

"....."

Cố Nhược bắt đầu thu thập đồ dùng, sách đều bỏ hết vào trong cặp, sau đó nói với Thẩm Khinh: "Tôi đi kiểm tra vệ sinh, cậu về trước đi."

"Tôi giúp cậu?"

"Không cần, cảm ơn."

Thẩm Khinh cũng không nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời còn gửi tin nhắn cho Dương Nam: Tôi hôm nay đến chỗ cậu ở lại.

Dương Nam: Tôi còn học bù.

Thẩm Khinh: Tôi ở trong tiệm gần đó uống nước sôi để nguội chờ cậu, đến nhà huấn luyện viên Lưu ở lại bị ông nhìn chằm chằm, buộc phải chống đẩy đến 11 giờ mới kết thúc.

Dương Nam: Đến đây đi, cha cho con ôm chân.

Cố Nhược không nghĩ tới, đi dạo cũng có thể chạm mặt với Tạ Huy.

Tạ Huy là bạn trai cũ của cô, lúc còn học sơ trung* đã chia tay.

(*) Sơ trung /初中/: Trường cấp hai

Sau khi chia tay chưa được mấy ngày Tạ Huy có bạn gái mới, hắn còn tới khoe khoang với cô: "Bạn gái hiện tại của tôi rất ngoan, cô ấy giúp tôi làm bài tập, còn giúp tôi giặt đồng phục."

Cố Nhược nhịn không được hỏi: "Nhà cậu không có máy giặt sao? Vì cái gì không lợi dụng thời gian giặt quần áo làm một chút chuyện có ý nghĩa?"

Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, bọn họ như vậy giống như người lạ.

Cô cho rằng, bọn họ sẽ cả đời không liên quan tới nhau.

Kết quả, Tạ Huy ở cửa hàng nhìn thấy cô sau đó liền bắt đầu dây dưa với cô, không chịu bỏ qua.

"Tôi không muốn cùng cậu liên hệ." Cố Nhược tuyệt tình nói, còn nghĩ có nên châm chước một chút không xúc phạm tới đối phương hay không.

"Tôi biết sai rồi, gần đây tôi vẫn luôn mơ thấy cậu, phát hiện người tôi thích nhất vẫn là cậu. Tôi có thể theo đuổi cậu một lần nữa hay không?" Tạ Huy nói vô cùng thâm tình chân thành.

"Đừng.... không được, tôi không muốn."

"Đừng như vậy, trước kia không phải cậu rất thích tôi sao? Chúng ta ở bên nhau cũng khá tốt, chỉ là khác trường mà thôi, chúng ta có thể liên lạc qua điện thoại."

Cố Nhược có chút muốn chạy trốn, cô căn bản không muốn làm lành.

Cô cùng Tạ Huy không thi đến cùng một trường cao trung, Tạ Huy học trường cao trung nội trú tại kí túc xá, chỉ có cuối tuần mới được trở về.

Hai người sớm đã không còn phương thức liên hệ, nếu không phải gặp nhau ở cửa hàng, phỏng chừng cũng sẽ không có quan hệ gì.

"Ăn cơm không? Tôi mời cậu." Tạ Huy lại hỏi.

"Không được, tôi còn phải trở về làm bài tập." Cô vừa mới học bổ túc xong, muốn đi dạo mua một chút đồ thôi.

"Đến nỗi tuyệt tình như vậy sao?" Ngữ khí của Tạ Huy không quá tốt.

Cố Nhược nghĩ không ra, lúc trước là Tạ Huy muốn chia tay, sau khi chia tay Tạ Huy lập tức có bạn gái. Hiện tại cô không muốn cùng Tạ Huy có liên hệ gì, cũng là cô tuyệt tình sao?

Năm đó Cố Nhược không hiểu cái gì là ngoại tình, về sau có người nói với cô Tạ Huy thật ra đang ngoại tình.

Nhưng mà cô cảm thấy không phải vậy, ít ra Tạ Huy sau khi cùng cô chia tay, mới cùng người khác ở bên nhau.

Thật ngốc.

Thật ngây thơ.

Hiện tại ngẫm lại cũng không biết lúc ấy trong đầu suy nghĩ cái gì.

Cô luôn cảm thấy Tạ Huy chính là muốn tìm một người giúp hắn làm bài tập, vừa vặn ở trong lớp cô học tập tốt nhất.

"Tôi đi về trước." Cố Nhược xoay người muốn chạy, kết quả cổ tay bị Tạ Huy nắm lại.

"Kỳ thật tôi chính là cảm thấy có điểm đáng tiếc, chưa cùng cậu hôn qua đã chia tay." Tạ Huy đột nhiên nói một câu như vậy.

Đôi mắt Cố Nhược lập tức mở to, nhìn Tạ Huy liền cảm thấy tam quan của chính mình đều sụp đổ.

Cô cảm thấy đặc biệt ghê tởm, muốn đẩy Tạ Huy ra, Tạ Huy lại không chịu buông tay.

"Cậu buông tôi ra!" Cố Nhược ngữ khí rất không tốt.

"Cô giả vờ cái rắm, lúc cùng tôi ở bên nhau không phải rất vui vẻ sao?"

"Cậu.... cậu thật quá đáng!"

Cố Nhược tức giận đến vành mắt cũng đỏ lên, vừa mới mở miệng muốn mắng chửi người, liền nhìn thấy một người có vóc dáng rất cao đi tới bên cạnh bọn họ.

Tạ Huy muốn nhìn người kia cũng phải ngẩng đầu lên.

Cô nhìn thoáng qua người kia, liền nhìn thấy áo khoát của Thẩm Khinh rơi ra sau, lộ ra bả vai, ăn mặc lỏng lẻo. Bên trong áo khoác vậy mà chỉ mặc một cái áo thun màu đen ngắn tay, phía trên in hình đại bàng màu vàng kim.

Trong tay cậu cầm một ly nước trái cây, đang ngậm ống hút hút, hứng thú dạt dào mà nhìn bọn họ chằm chằm.

Bộ dáng của Thẩm Khinh trong trường hợp này có thể phát huy ra 500% hiệu quả, liếc mắt nhìn Tạ Huy một cái, Tạ Huy liền theo bản năng mà buông lỏng tay Cố Nhược ra, hơn nữa sau đó còn lui một bước.

Tạ Huy hơi hơi nâng cằm lên, lấy lại thần sắc bình tĩnh, nhưng mà sợ đến mức tóc cũng phát run, sợ hãi giấu đầu lòi đuôi.

"Hắn khi dễ cậu?" Thẩm Khinh chỉ vào Tạ Huy hỏi, ngữ điệu thong thả, giọng trầm thấp mang theo uy áp*, làm người khác không khỏi phát run.

(*) Uy áp: uy nghiêm + áp chế

Loại người như Thẩm Khinh, không giận tự uy.

Thanh âm phía sau được cậu thả chậm lại, mỗi một âm tiết đều cho thấy bản thân đang rất khó chịu.

Kỳ thật cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người Thẩm Khinh cũng nghe được một ít, chỉ là cố ý hỏi.

Cố Nhược ủy khuất cực kỳ, mím chặt môi, mày cũng hơi cau lại.

Thẩm Khinh nhìn bộ dáng tức giận của Cố Nhược cư nhiên còn rất vui vẻ, tiểu túng bao khó có dịp sinh khí, lúc hung dữ vậy mà cũng rất đáng yêu?

"Mắng hắn." Thẩm Khinh đứng bên cạnh Cố Nhược, dường như đang ám chỉ, tôi làm hậu đài* cho cậu.

(*) /后台 – hòutái/: hậu đài, hậu trường có nghĩa là chỗ dựa, người đứng sau,...

Cố Nhược lập tức hung ác mà mắng: "Cậu đại hỗn đản!"

Kết thúc.

Thẩm Khinh còn chờ một màn tiểu tiên nữ mở miệng mắng người, kết quả lại mắng qua loa rồi kết thúc như vậy.

Thẩm Khinh "Xì" một tiếng cười lên.

Thẩm Khinh đem nước chanh đưa cho Cố Nhược, sau đó ôm lấy bả vai Tạ Huy, mang theo Tạ Huy đi tới hồ phun nước.

Tạ Huy theo bản năng giãy giụa, lại bị Thẩm Khinh mạnh mẽ ấn, một bàn tay là có thể thu phục, tiếp theo trực tiếp đem đầu Tạ Huy đầu ấn vào hồ phun nước: "Cậu con mẹ nó thật ghê tởm, nữ sinh đều là tiểu tiên nữ biết không? Tiểu! Tiên! Nữ! Hiểu hay không?"

Tạ Huy bị ấn vào trong nước cố gắng giãy giụa, làm bọt nước bắn tung tóe.

Có bảo an nghe được động tĩnh nhanh chóng đuổi lại đây.

Thẩm Khinh nhìn thấy bảo an liền buông lỏng Tạ Huy ra, sau đó đá vào mông Tạ Huy một cái, đem Tạ Huy đạp vào hồ phun nước, nhanh chóng chạy đi.

Cậu vốn dĩ định trực tiếp chạy đi, che dấu công lao và danh tính, kết quả chạy một hồi thì phát hiện Cố Nhược vẫn luôn đuổi theo phía sau. Cậu theo bản năng dừng lại, liền nhìn thấy Cố Nhược chạy tới thở hổn hển, sau đó đem nước chanh đưa cho cậu.

Chật vật chạy tới, nước chanh vậy mà một chút cũng không đổ.

Thẩm Khinh duỗi tay cầm lấy, sau đó nói một câu: "Không có việc gì, đừng để ý đến cái loại ngu xuẩn như vậy."

Nói xong chuẩn bị rời đi thì ý thức được có điểm không thích hợp, nhìn kỹ lại thấy Cố Nhược trực tiếp khóc lên, chính là gào khóc, đem ánh mắt của những người qua đường xung quanh đều hấp dẫn lại đây.

Bộ dáng của Thẩm Khinh là tiêu chuẩn của thiếu niên bất lương, ở góc độ của người qua đường nhìn qua liền giống như cậu đang khi dễ Cố Nhược, cậu nhanh chóng thối lui.

Người như Thẩm Khinh thật sự là không am hiểu ứng phó với nữ sinh.

Giơ tay gãi gãi đầu, buồn rầu nửa ngày mới nói một câu: "Đừng khóc ở bên ngoài, nước mắt rất dễ bị đông lạnh."

Cố Nhược không muốn khóc.

Chính là cô thật sự rất tức giận, người kia sao lại có thể quá đáng như vậy?

Nước mắt giống như một đứa trẻ hư, căn bản không kiềm chế được mà trào ra ngoài, lại càng khiến cho Cố Nhược xấu hổ và tức giận hơn.

"Ừ... thật xin lỗi, tôi... tôi cũng không muốn khóc, có điều là nhịn không được, hắn như thế nào có thể nói.... quá đáng như vậy chứ."

Thẩm Khinh đặc biệt bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra, hướng Cố Nhược quay lại một cái video ngắn gửi cho Dương Nam, sau đó gửi tin thoại qua: "Trên đường gặp được, cậu nói tôi nên làm cái gì bây giờ?"

Đợi một hồi, Dương Nam cũng không trả lời.

Dương Nam hôm nay đăng ảnh chụp Sư Tiêu Khanh lên vòng bạn bè, hiệu quả này so với minh tinh công bố tình yêu rất giống nhau, vô cùng oanh động. Dương Nam sau khi bị thông báo oanh tạc liền bật chết độ im lặng, nhất thời không thể lập tức xem tin nhắn.

Cậu đặc biệt bất đắc dĩ, duỗi tay xách cổ áo của Cố Nhược lôi đi.

Cố Nhược một bên khóc, một bên bị Thẩm Khinh xách đi, còn đang luống cuống tay chân mà lau nước mắt.

Thẩm Khinh đem cô đưa tới tiệm đồ uống lạnh, sau khi hai người tiến vào, còn dẫn theo một loạt ánh mắt sôi nổi của mọi người nhìn tới.

Bọn họ đứng ở bên cạnh quầy một hồi, cậu nhìn Cố Nhược khóc đến mức nhất thời đánh mất năng lực ngôn ngữ liền thở dài một hơi, cuối cùng mua một ly kem vị matcha.

"Tôi từng mua cho mẹ một ly giống như vậy, cậu cũng nếm thử vị này xem." Thẩm Khinh đem kem ly đưa cho Cố Nhược.

Cố Nhược tiếp nhận kem ly, đến bên cạnh một cái sô pha ngồi xuống, nghẹn ngào ăn, bộ dáng còn rất ngoan.

Thẩm Khinh liền ngồi ở đối diện cô, uống nước chanh trước mặt, trong lúc chống cằm nhìn Cố Nhược khóc thỉnh thoảng sẽ uống một ngụm nước chanh.

Đôi mắt tròn xoe khóc đến hồng hồng, trên lông mi còn vươn một chút nước mắt.

Chóp mũi của cô rất nhỏ, lúc nãy lau nước mũi nên giờ chóp mũi có chút hồng, giống như khóc đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, Thẩm Khinh vậy mà cảm thấy bộ dáng này lại mềm mại ngọt ngào.

"Tôi còn tưởng rằng học bá các cậu đều không yêu đương chứ?" Thẩm Khinh cười xấu xa nói, bộ dáng mang theo ba phần lưu manh.

"Tôi cảm thấy không tính.... lúc ấy không hiểu, hiện tại ngẫm lại tôi căn bản không thích hắn...."

"Đúng vậy, thích hắn cái gì, lùn như vậy, cũng chỉ có 1m7 mấy đi, gầy giống như con khỉ, đây là diện mạo ôn nhu mà cậu nói?"

"......"

Lúc học sơ trung nhìn Tạ Huy thật đúng là rất đẹp.

Lúc ấy nhỏ, thẩm mỹ kỳ quái, liền thích cái loại nam sinh có chút đẹp trai, chung quy cũng là cảm thấy Tạ Huy giống Hàn Đoàn.

Hiện tại nhìn lại, dường như phai tàn.

Ăn kem được một lúc, quả nhiên Cố Nhược cảm thấy tốt lên rất nhiều, Thẩm Khinh cầm nước chanh chuẩn bị chạy lấy người.

"Chờ một chút!" Cố Nhược lần nữa gọi Thẩm Khinh lại.

Thẩm Khinh quay đầu nhìn về phía Cố Nhược, thấy Cố Nhược lục lọi ở trong cặp của chính mình, từ bên trong lấy ra hai cái miếng dán giữ nhiệt và một cái túi sưởi ấm tay nhỏ rồi đưa cho Thẩm Khinh: "Cảm ơn cậu."

Hình ảnh này giống như đã quá quen thuộc.

"Tôi không cần phải dùng cái này." Thẩm Khinh không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

"Tôi thấy mắt cá chân của cậu đều bị đông lạnh đến tái xanh."

Thẩm Khinh còn rất xú mỹ, chẳng những không mặc quần mùa thu, còn mặc quần và mang giày lộ ra mắt cá chân, quả thật là lạnh đến muốn mệnh.

Cậu nghĩ nghĩ sau đó liền cầm cái túi sưởi ấm tay heo nhỏ màu hồng nhạt và miếng dán giữ nhiệt.

"Được, cảm ơn, tôi đi đây." Thẩm Khinh nói xong liền đi ra cửa, đem túi sưởi ấm mở ra bỏ vào trong túi, thật đúng là rất ấm áp.

????Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Khinh: Anh thích bộ dạng vừa khóc vừa tức giận của em.

Cố Nhược: Đây có phải là lý do khiến cho anh luôn chọc em khóc không?

Thẩm Khinh không hiểu: Sao em lại thích khóc như vậy, em càng khóc anh càng hưng phấn, sau đó em liền không vui.

Cố Nhược đỏ mặt đạp Thẩm Khinh một cái, thanh âm nức nở, không muốn nhiều lời với anh.

Thẩm Khinh đẩy tới một cái hỏi: Hửm... không thoải mái sao? Em xiết thật sự rất chặt nha...

Cố Nhược:....
Chương trước Chương tiếp
Loading...