Bệnh Hay Quên
Chương 3
Tối hôm qua đã có dự cảm mơ hồ rằng sắp bị bệnh, nhưng cậu không quan tâm lắm, hiện tai đứng ở cửa tiểu khu chờ xe, thân thể đau đớn lạnh lẽo như ngâm trong nước đá, đầu váng mắt hoa. Ninh Sơ bắt đầu có chút hối hận. Khi ra khỏi nhà cậu tùy tiện cầm chiếc áo len dệt kim màu xám nhạt hở cổ mặc lên người, với thời tiết lúc này là tương đối ấm áp rồi vậy mà không có chút tác dụng nào. Cái lạnh ấy là từ trong xương tủy mà ra, mặc nhiều hay ít đều vô dụng. Chiếc Audi màu đen của Hàn Tu Ngôn nghiền qua lá rụng đầy đất dừng lại trước mặt cậu, người trên ghế lái hơi cúi người, nhìn qua cửa sổ ghế phó lái:" Lên xe." Ninh Sơ mở cửa xe ghế sau, kéo chặt áo khoác, nghiêng người ngồi vào. Trong xe không có gió thu ào ào như bên ngoài, ấm áp hơn một chút, rốt cuộc cậu có thể thở phào nhẹ nhõm. " Đã nói là em có thể tự đi rồi, không cần tới đón." Cậu dựa người lên lưng ghế, thần sắc uể oải mà híp híp mắt. Đôi mắt nhỏ hẹp dài sắc bén của Hàn Tu Ngôn nhìn cậu qua kính chiếu hậu, khẽ cười một tiếng:" Chờ chính cậu đi? Anh sợ rằng sẽ phải chờ đến ngày mai, đến lúc đó làm Vương tổng leo cây một ngày, ông ấy sẽ đem da anh lột xuống." " Xuy. Anh đã sớm chả phải người đại diện của em nữa, ông ấy sao lại có thể không biết sấu hổ mà giận chó đánh mèo như vậy." Ninh Sơ nghiêng đầu chống huyệt thái dương, lười nhác mà cười cười:" Hơn nữa, anh luôn quản việc của em, Đường Ân mà biết được lại không vui." Cậu không khỏi nhớ lại " ngọn lửa " vừa mới ngoi đầu không lâu trên mạng bị dập tắt trở thành một diễn viên tự do không có người đại diện trong công ty. Đường Ân vừa mới vào công ty đã được giao cho Hàn tu Ngôn vừa vặn vừa cùng cậu tách ra. Không biết nghe được từ đâu một số lời bàn tán, mỗi lần gặp cậu, đối phương đều dùng ánh mắt như mang theo dao mà cắt xẻo một lượt. Cho dù sau này cậu vẫn ở kiếp diễn viên tuyến chín còn Đường Ân đã trở thành thần tượng chạm tay là bỏng, làm trụ cột công ty. Thì người này vẫn luôn cho rằng cậu chiếm phần lớn sự chú ý của người đại diện, sự thù địch gần như viết hết trên mặt. Thật phiền toái. Môi Ninh Sơ theo thói quen mà hơi cong nhẹ, cậu chán ghét phiền toái. Nếu có thể, cậu hy vọng tất cả những điều không lường trước được cách cậu càng xa càng tốt. " Cậu ta khó chịu cái gì? Anh đã cố gắng hết sức giúp cậu ta kéo tài nguyên về, lại nói, công việc người đại diện bọn anh cần làm những gì không phải là cậu ta không biết, chỉ là chút tính khí nho nhỏ thôi." Hàn Tu Ngôn không cho là đúng. " Anh mang nhiều người nhưng không bao gồm cả em, em đâu có tiền chia cho anh đâu." " không cần cậu chia." Ánh mắt Hàn Tu Ngôn liên tục nhìn cậu qua kính, mày kiếm sắc bén nhăn lại:" Sắc mặt cậu không tốt lắm, cơ thể không thoải mái?" Ninh Sơ xua xua tay:" Có chút cảm nhẹ thôi, gần đây không phải diễn, không ảnh hưởng. Anh lái xe thì chú ý nhìn đường đi, được không?" Người trên ghế điều khiển khẽ nhếch miệng, nhanh nhẹn liếc nhìn cậu một cái, lo lắng trong mắt không tán đi, chỉ là không nói nữa. Xe một đường vững vàng mà chạy thẳng đến tòa nhà văn phòng phía sau quảng trường. Ninh Sơ lắc nhẹ đầu, thời điểm từ trên xe xuống, chân cậu mềm nhũn, lảo đảo hai bước, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống, phải bắt lấy cửa xe để vịn mới cố gắng đứng vững. Hàn tu Ngôn vội vàng đi đến nắm lấy khuỷu tay cậu, đưa tay còn lại đặt lên trán cậu:" Không có việc gì chứ?" " Không có việc gì." Ninh Sơ ngăn tay anh ta lại, lùi về sau một bước, thần sắc nhàn nhạt:" Trước khi ra khỏi nhà đã uống thuốc, có chút buồn ngủ mà thôi." Cái tuy kia dừng lại ở không trung một chút, sau đó các ngón tay cuộn lại, tự nhiên buông xuống, rũ bên người:"... Vậy thì đi thôi. Nếu như triệu chứng nặng hơn nhớ nói cho anh biết, đừng cố gắng chịu đựng." " Ừm." ...Cậu cúi đầu lập tức bước vào thang máy, vùa mới bấm tầng 27, cửa thang máy còn chưa kịp đóng lại, một người từ chỗ tối của bãi đậu xe bước tới thang máy. Sau khi thấy rõ bộ dạng người đó, Hàn Tu Ngôn kinh ngạc nhướng mày, duỗi tay ấn nút mở của chờ người bước vào. " Cảm ơn." Thanh âm xa cách quen thuộc lại lần nữa vang lên bên tai, thân ảnh thon dài đứng sát bên cạnh, Ninh Sơ đang rũ mắt dưỡng thần hơi nghiêng đầu liền thấy được sườn mặt lạnh nhạt đầy tự phụ của Yến Hoài. " Không cần khách khí." Hàn Tu Ngôn khẽ gật đầu, nắm khuỷu tay Ninh Sơ kéo về phía sau.Người bên cạnh ghé mắt nhìn qua, ánh mắt lãnh đạm kia dừng trên người cậu trong chốc lát, trong lòng Ninh Sơ nhảy dựng, cúi đầu lùi về vách thang máy theo động tác của Hàn tu Ngôn. Không gian nhỏ hẹp lại yên tĩnh tới lạ, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt. Cậu nhắm mắt lại, bàn tay nắm lấy tay vịn phía sau lưng, lồng ngực có chút đè nén khó chịu. Yến Hoài ấn tầng 22 nên tới trước bọn cậu, sau khi cửa mở liền đi ra ngoài luôn mà không thèm quay đầu dù chỉ một chút. Tới khi của thang máy đóng lại lần nữa, Hàn Tu Ngôn mới thở dài một hơi:" Trời ạ, là vị Yến thiếu kia, nghe nói anh ta vừa về nước tháng trước. Chẳng hiểu sao không ngồi ở S&U mà lại chạy tới nơi này, trong tòa nhà này hẳn là không có công ty nào có thể khiến đích thân anh ta tới nói chuyện kinh doanh đâu nhỉ?" “S&U?” Ninh Sơ ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên một chút:" Tập đoàn của gia tộc họ Tô?" " Đúng vậy." Hàn Tu Ngôn kinh ngạc mà liếc cậu một cái, tựa hồ không ngờ rằng cậu còn hiểu biết về phương diện này, nhưng nghĩ đến địa vị Tô gia như một con cá sấu khổng lồ ở giới thượng lưu trong thành phố C này hắn lại không thấy kì quái nữa. " Khoảng thời gian trước Tô gia tuyên bố với bên ngoài rằng Yến Hoài là con trai trưởng chưa bao giờ lộ diện. Vì một số lí do mà anh ta vẫn luôn theo mẹ ở lại Yến gia bên Bắc Mĩ học tập rèn luyện, tháng trước mới trở về." Ninh Sơ cười nhạo một tiếng, không nói chuyện, cậu chỉ cảm thấy châm chọc. " Cậu cũng cảm thấy là giả sao? Nào có chuyện giấu diếm coi trai trưởng tài giỏi như vậy, lại còn không phải vợ hiện tại sinh ra. Hơn nữa, Yến thị dựa vào năng lực và kinh nghiệm của Yến Trình Hiên, công ty trong nước phát triển tốt như vậy chỉ duy nhất là không hợp tác với Tô gia, theo anh thấy, hai nhà này mâu thuẫn cũng không nhỏ đâu." " Vậy tại sao anh ta lại đột nhiên quay về Tô gia?" " Cậu không biết? Vị nhị thế tổ Tô Khải Nhiên kia năm trước ăn chơi quá đà, bị một tên không muốn sống nữa tới trả thù, đánh cho gãy xương sống. Kẻ kia sau khi trả thù thì chết thảm nhưng Tô thiếu gia cũng rơi vào kết cục bán thân bất toại, vui vẻ mà nằm liệt. Một đứa con trở nên vô dụng không lẽ lại không tìm một đứa khác thế vào?" " Tô Khải Nhiên nằm liệt?!" Ninh sơ bỗng mở to hai mắt, cảm thấy vô cùng hoang đường:" Bị liệt?! Liệt vĩnh viễn???" Hàn Tu Ngôn ngạc nhiên bởi cảm xúc dao động đột ngột của cậu:" Hẳn là vậy, bằng không yến Hoài làm sao có thể vào S&U? Nói khó nghe một chút, vị Yến thiếu gia này không phải là con ngoài dã thú sao? Tuy nhiên gia thế mẹ anh ta cũng đủ hiển hách, khi số tài sản được thừa kế tới một mức nhất định sẽ chỉ là một con số, thế nào? Cậu quen bọn họ?" " Không quen biết." Ninh Sơ lập tức phủ nhận, lại không nhịn được nhỏ giọng nói với Hàn Tu Ngôn:" Làm gì có đứa con ngoài dã thú nào lớn như vậy? Chắc không phải đâu." " Này thì có gì kì quái đâu?!" Người đại diện luôn luôn nhạy bén nhìn chằm chằm cậu:" Phản ứng vừa rồi của cậu mới càng kì quái." Ninh Sơ trợn mắt trừng hắn một cái:" Ít thấy việc như vậy mà, đi thôi."Vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra, cậu dẫn đầu bước khỏi thang máy.Sau đó hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, đem những tin tức không liên quan tới cậu đó ném ra khỏi đầu....Trên tầng 22 là một studio thiết kế tạo hình tên LadyW mới mở. Người mợ tên Tần Uyển của Yến Hoài là một người có nhiều sở thích, theo chân người cậu Yến Trình Hiên tới thành phố C mấy năm nay. Bản thân nghĩ tới việc gì liền làm cái đó mà tạo ra rất nhiều công ty nhỏ như vậy. Tuy rằng phần lớn đều không thể kiếm được tiền nhưng có Yến thị hậu thuẫn, có thể tùy tâm sở dục mà làm nên tìm thấy rất nhiều lạc thú từ đây. Người phụ nữ tóc nâu yểu điệu duyên dáng dẫm trên đôi giày cao gót mười phân bưng một tách cà phê đen bước vào, đặt lên bàn trước mặt Yến Hoài, nháy mắt với hai người họ:" Hai người cứ từ từ mà nói chuyện, em đi xem lô quần áo mới nhập về một chút." Sau khi Tần Uyển đem cửa kính đóng lại, Yến Hoài nâng tách cà phê nhấp một ngụm, giương mắt nhìn cậu mình:" Quả nhiên tìm cậu ở chỗ mợ là đúng, khó trách cháu tới Yến thị không tìm được cậu, hóa ra cậu chạy tới nơi này để lười nhác." " Ừ, lười nhác! " Yến Trình Hiên trợn trắng mắt:" Lão tử chỉ muốn làm con cá muối. Cứ tưởng sau khi cậu ở tổng bộ bên Bắc Mĩ sử lí mọi chuyện thật tốt là có thể tiếp nhận toàn bộ Yến thị, để lão tử có thể nghỉ ngơi một chút, ai ngờ cậu còn nhận thêm một cái S&U!!!" Ồng thở dài một hơi, nhìn ánh mắt sâu thẳm của Yến Hoài, bỗng nhiên ngồi lại ngay ngắn, nghiêm túc:" Tô Thành thì chú không lo, chủ yếu là đám thân thích thượng vàng hạ cám đó của Tô Thành, còn có mụ vợ và đứa con trai kia, bọn họ đã ngáng chân cháu chưa?" " Ngáng chân cũng phải có cái năng lực đó đã chứ?" Yến Hoài mỉm cười. " Nghe nói hôm qua còn mời cháu đi Hi Thiên ăn cơm tối?" Yến Trình Hiên khịt mũi coi thường:" Loại địa phương kia không hạn chế người ra vào, đủ loại minh tinh có quan hệ với các doanh nghiệp vừa và nhỏ đến đó, chướng khí mù mịt. Mấy người Tô gia đó muốn xem sắc mặt cháu, xí, thứ quỷ gì! Không biết tự lượng sức mình!!!" " Cháu tự biết nên làm gì, chú đừng có ở đây mà hùng hùng hổ hổ, lại nói..." Yến Hoài vuốt ve miệng tách, nghĩ tới cuộc gặp gỡ ngoài dự liệu tối hôm qua, nheo mắt lại:" Ở Hi Thiên không phải không thu hoạch được gì." Anh gặp được một người, một người làm linh hồn cùng thân thể tĩnh lặng của anh hoàn toàn sống dậy, không chịu sự khống chế của bản thân. Đây hẳn là thu hoạch lớn nhất của anh gần đây.... Bên kia, Ninh Sơ mơ mơ màng màng ở trong phòng làm việc của Vương tổng nghe niệm gần một tiếng đồng hồ, ông ta chỉ đơn giản mắng cậu không biết nhìn sắc mặt, không khéo đưa đẩy... Hàn tu Ngôn bị gọi đi xử lí việc khác, Ninh sơ cũng không có ý định cùng người khác cãi cọ, dù sao mặc kệ ông ta nói cái gì thì cậu đều thuận theo mà ngoan ngoãn đồng ý, còn việc lần sau gặp trường hợp như vậy xử lí như thế nào, còn phải xem tâm trạng lúc đó. Sau khi được vung tay đuổi ra, cậu giống như chạy trốn mà ra ngoài không giám ngừng lại một chút, chỉ sợ bị bắt lại để phê bình và giáo dục. Gửi tin nhắn WeChat cho Hàn tu Ngôn xong, Ninh Sơ liền tự mình vào thang máy. Cơ thể khó chịu, thiếu tinh thần, cũng may mà làm nghệ sĩ tuyến chín cũng không quá bận bịu, trở về nhà còn được ngủ ba bốn ngày, cậu nghĩ. Nhìn số tầng một lượt thẳng tắp đi xuống, thời điểm đến tầng 22 bỗng lóe lên một chút. Cậu ngẩn người dựa vào bức tường phía sau, chưa kịp phản ứng thì cửa thang máy trước mặt đã mở ra. Xin lỗi mn nha. Tuần trước lap mình bị hỏng, hôm nay mới sửa được. Từ hôm nay truyện sẽ được up đúng lịch =))
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương