Bí Ẩn Ngôi Trường Huyền Diệu
Chương 4
Có một truyền thuyết… Ai vào trong khu rừng cấm mà tìm được một chiếc hồ. Nước rất trong, có thể nhìn thấy bóng của bạn. … Nếu bạn nhìn xuống nó sẽ thấy bóng một người con trai. Người đó sẽ sống cùng bạn cả đời. Bạn có tin không?------------------------------“Au ui!” Tôi xoa cục u trên đầu rồi từ từ mở mắt. Mọi người đang lo lắng nhìn tôi. “Ủa sao nhìn tớ hoài vậy?” “Cậu đúng là liều mà! Tự ý đi ra khỏi ký túc xá.” Trang lườm tôi một cái. “Nhưng đây đâu phải lỗi của tớ. Tớ chỉ đi dạo một tí thôi mà. Tự nhiên cô ta nhảy ra rồi kêu giết pháp sư này nọ chứ.” “Giết pháp sư?” Miki ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi nói sai gì à?“Em sao vậy?” “Là sức mạnh điều khiển linh hồn. Một loại phép thuật bóng tối có khả năng điều khiến người khác bất kể cấp độ. Loại phép thuật này chỉ có dòng vampire thuần chủng cấp cao mới làm được.” “Vậy bọn vampire đã ra tay ư?” Thảo lo lắng lên tiếng. “Nhưng cái gì cũng có yếu điểm của nó chứ.” “Cái này thì nghe nói phải hút máu để truyền nọc độc vào mới làm được.” Nghe Miki nói vậy tự nhiên tôi thấy lạnh sống lưng quá. Chị Dương lạnh lùng tựa người vào tường. “Ta vẫn có vòng bảo vệ mà.” “Cái này chỉ có công dụng với vam cấp E, D, C, B thôi còn cấp A thì khó lắm.” “An tâm, tớ có phép thuật mà.” Lam mỉm cười tạo ra một quả cầu nước nhưng không may quả cầu rơi xuống và nó… trúng tôi. “Lam!!!” “Hì hì.” Cùng lúc đó Thư bước vào mỉm cười nhìn tôi. “Tớ có tin vui đây?” “Tớ trúng xổ số à?” Tôi vui vẻ nhìn nhỏ. “Cậu thiệt là, ngày mai trường ta sẽ tổ chức đi thám hiểm hai ngày.” “Ha ha, tốt quá.” Tôi vui vẻ reo lên. Trang nhìn tôi với khuôn mặt bất đắc dĩ. “Nghỉ học hai ngày giờ lại được đi thám hiểm rốt cuộc số cậu may đến đâu vậy?” -------------------------------Boong… boong. Tiếng chuông đồng hồ vang lên. Một bóng người thoăn thoắt lao trong gió. Hắn dừng lại sau một bụi cây liền quỳ xuống. “Thưa thái tử, đã đưa hết vampire cấp E vào khu rừng cấm rồi ạ.” “Tốt.” Một giọng nói vang lên từng trong màn đêm. Đôi mắt màu đỏ lóe lên một tia sáng. Người con trai vuốt nhẹ mái tóc màu bạch kim khẽ mỉm cười.Ù… ù. Một cơn gió thổi qua cả hai người đều biến mất chỉ còn lũ dơi đang vỗ cánh bay loạn xạ. ---------------------------------“Haizz, sao không ngủ được vậy.” Tôi bực bội nhìn đồng hồ mới có 6 giờ sáng mà 8 giờ mới xuất phát. Chắc là do tôi háo hức quá đây mà. Nhà trường đúng là hào phóng, cho đi thám hiểm tận hai ngày lại không cho giáo viên đi theo nữa chứ. “Đi loanh quanh tí chắc không sao đâu nhỉ.” Tôi vui vẻ bước xuống giường. Tôi chỉ đi dạo hành lang thôi chắc không gặp quái vật đâu. Mà cũng chẳng biết ma quỷ nào dẫn đi (hay tác giả dẫn đi) mà tôi bước đến phòng âm nhạc. Bỗng một tiếng nhạc vang lên đầy thiết tha khiến tôi không khỏi tò mò bước vào trong phòng. Ủa đây là… tên chó nâu đây mà. Sao hắn ở đây? Tôi nhìn hắn, cả người Hạo Phong tỏa ra một cảm giác đau thương. Từng ngón tay của hắn lướt trên phím đàn một cách du dương êm ái hình như bài này tôi nghe ở đâu rồi thì phải. “Tường vi, ơi tường vi sao mày khóc? Sao mày buồn sao mày nhớ? Nhớ vì ai và khóc vì để rồi nước mắt tuôn rơi. Đồng cỏ xanh màu lá hoa màu nắng, cánh vi hồng bỗng nhẹ rơi.Chờ anh khu vườn ấy từng ngày tháng ước mơ nhỏ bé nhưng thật lòng. Nỗi hi vọng sâu trong con tim em dưới cánh hoa tường vi. Bầu trời xanh tươi bao la chiếu ánh dương nhiệm màu bao lung linh. Những sắc hoa diệu kì dưới khu vườn. Đồng cỏ xanh tươi mơn man những cánh chim dịu dàng bao yêu thương. Sắc hoa tường vi chờ anh.” “Cô biết bài này?” Một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình. Tôi đúng là thiên tài mặt dày mà tự dưng nhảy vào cảm xúc âm nhạc của hắn. Ôi mẹ ơi, ngượng chết mất. “Hơ hơ, tôi thấy bài này hay nên chế bừa thôi không làm phiền cậu. Đánh đàn vui vẻ nha! Tạm biệt.” Tôi cười cười rồi xách mông bỏ chạy. ----------------------------------------Hạo Phong nhìn theo bóng Bảo Ngọc khẽ mỉm cười. Đây là lần đầu tiên cậu vui vẻ kể từ khi Hạo Linh chết. “Hạo Linh, đây là thiên sứ mà em muốn nói ư?” Cậu liếc nhìn bức ảnh hình một cô bé buộc tóc hai bên mỉm cười dưới ánh mặt trời. ---------------------------------------Tôi vừa chạy về phòng mặt đã đỏ bừng như quả cà chua. A… a… a muốn nhảy lầu quá! “Bây giờ em mới vác mặt về à?” Chị Dương lo lắng nhìn tôi. “Hi hi, em đi dạo thôi mà Thư cậu xong chưa?” “Ừ xong rồi ta đi thôi.” Thư mỉm cười rồi chúng tôi ra sân tập chung Thảo, Tiến, Lam, Trang đều có mặt đầy đủ. “Các em có thể chọn nhóm mà đi cùng. Các em nhớ đi cẩn thận chuẩn bị lều thức ăn đầy đủ nhớ chưa?” Cô Hương lên tiếng tất cả háo hức dạ dạ vâng vâng.“Tôi đi cùng các cậu được không?” Thái Bảo mỉm cười đi về phía tôi. “Được chứ, đi thôi!” Tất cả liền xuyên qua một chiều không gian đến một khu rừng khác rậm rạp.“Đây là khu rừng trong truyền thuyết sao?” Thư ngạc nhiên mở to mắt. “Khu rừng trong truyền thuyết?” Tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào nó. Trong này có ma à?“Người ta kể rằng, ở khu rừng này có một cái hồ nước rất trong có thể nhìn được khuôn mặt mình dưới đó. Nếu có người con gái nào soi bóng xuống nước mà nhìn thấy hình ảnh một người con trai thì đó chính là người sẽ ở bên cậu suốt đời.” “Oa hay đấy!” Trang mỉm cười đầy thích thú còn Tiến ở bên cạnh khẽ nhíu mày. Chắc anh chàng sợ không phải mình đây mà. “Tớ thấy nói bình thường mà.” Tôi ngạc nhiên. Biết trước có gì vui đâu. “Chậc cậu đúng là IQ cao mà tình yêu lại là số 0. Nếu có biết được trước có phải tốt hơn không đỡ tốn công yêu người khác.” Lam lắc đầu nhìn tôi. Mấy cái này tôi không có hứng thú. Mặc kệ mấy người ở đó nói về cái hồ gì đó tôi đi vào rừng chơi cho vui. “Haizz, sao nóng thế nhỉ?” Tôi nhìn mặt trời “ấm áp” khẽ than thở. Vừa mới đi được một lúc đã muốn thành con cá khô rồi. Chắc phải tìm nơi nào rửa mặt mất. “A, hồ kia rồi!” Tôi reo lên chạy lại gần rửa mặt. Nước ở đây trong thật nhìn được cả bóng của mình. Nhìn được bóng của mình? Chẳng lẽ… đây là cái hồ đó sao?Tôi từ từ nhìn xuống hồ và đập vào mắt tôi là… Hạo Phong. Cái gì? Sao có thể là hắn chứ? Đừng đùa!“Đồ ngốc, nhìn đủ chưa?” Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau lưng tôi vang lên. “A… a… a!” Tôi hét lên cả người ngã xuống hồ. Au ui, chân của tôi! Đau muốn chết! “Haizz.” Hắn chán nản nhìn tôi. Nhìn gì chứ? Chính hắn gây ra còn thở dài cái gì. Dám bắt nạt một cô gái yếu đuối như tôi sao. “Mau đứng dậy đi.” “Chẳng cần cậu nói.” Tôi bực dọc đứng dậy thì một cơn đau truyền tới khiến tôi mất thăng bằng ngã xuống nước. Hu hu sao số tôi khổ thế này? “Chân cô bị trật khớp rồi.” Hắn ngồi xuống cầm lấy chân tôi. Đừng nói là hắn định… Rắc… “A… a… a… a!” Hắn muốn bẻ gãy chân tôi à? Đồ dã man! Đồ tàn bạo! Đồ vô nhân đạo! “Tôi đọc được suy nghĩ của cô đấy.” “Xí, tôi vốn muốn cho cậu đọc mà.” Đồ vô tình, không thèm hỏi han tôi câu nào hết. “Lên đi.” Hắn cúi người ý chỉ tôi leo lên lưng hắn. Cô nương đây không cần! Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng không muốn mình lết cái chân què này về. “Sao cậu ở đây vậy?” Tôi tò mò lên tiếng. “Lạc.” Lạc á? Có ma mới tin hắn. Tôi không thèm nói nữa hai mắt muốn díp vào rồi. Mùi hương tường vi dễ chịu thật. Buồn ngủ quá! ---------------------------------------Hạo Phong nhìn cô gái ngủ trên lưng mình khẽ mỉm cười. “Cảm ơn em!” Cậu thì thầm như gió thoảng khiến Ngọc bất giác mỉm cười. Ánh nắng mặt trời in chiếu xuống hai con người. Phải chăng truyền thuyết có thật? *****“Ngọc này thật là, lại chạy lung tung rồi!” Lam chán nản nhìn xung quanh. Bỗng chợt một chiếc bóng vụt qua mặt cô.“Ai?” Lam lên tiếng nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng gió thổi. Vốn tính tò mò nên Lam bước tới chỗ phát ra tiếng động. Một người đàn ông liền xuất hiện trước mặt cô. Hắn ta có thân hình gầy gò khuôn mặt trắng bệch đôi mắt đỏ thẫm đang nhìn cô chằm chằm. “Cho ta máu! Cho ta máu!” Ông ta lao về phía cô nhưng chiếc vòng lại phát ra thứ ánh sáng đẩy ngã ông ta. “Lốc xoáy nước!” Lam tạo ra một vòng xoáy tấn cô hắn. “Phù may quá!” Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng đột nhiên một con dao xẹt qua gáy cô. Lam chưa kịp ngạc nhiên thì ông ta đã ở rất gần. “Lốc xoáy… ơ.” Chết rồi, chắc lúc nãy con dao đã làm đứt vòng cổ của cô. Bây giờ cô không có sức mạnh nữa… Phải làm sao đây? “Cho ta máu.” Ông ta giơ móng vuốt ra chuẩn bị tấn công Lam. Phập. Một âm thanh vang lên. - Còn tiếp -
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương