Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu
Chương 27: Em Nghĩ...em Nên Rời Đi
*Sau những ngày nhập viện thì Lê Đan cũng đã đồng ý phẫu thuật. Phía bên ngoài, Lâm Phi Sương ngồi giữa Trương Dĩnh và Anh Ngọc. Đôi tay của bà siết chặt lấy tay cả hai, vì lo lắng nên mồ hôi cũng nhễ nhại. Không biết Lê Đan ra sao rồi? Phẫu thuật lâu như vậy liệu tiến triển ra làm sao? - Bác đừng lo quá, Lê Đan đang ở giai đoạn nhẹ nên không sao đâu. Thấy lực siết tay của bà càng lúc càng chặt khiến Anh Ngọc càng lo lắng thêm. Không rõ tình hình đã ra làm sao nhưng cô vẫn cố gắng trấn an. Hạo phu nhân sức khỏe từ đầu đã không tốt vì thế không được quá căng thẳng. Trương Dĩnh cũng siết chặt tay của bà mà vỗ về. Tuy rằng cô rất tức giận việc bà ấy thiên vị Anh Ngọc nhưng vì Lê Đan nên cô cố gắng chịu đựng. Mẹ con họ nhất thời bị Hoàng Anh Ngọc chi phối. Không bao lâu nữa thì sẽ như lúc trước mà thôi. - Sức khoẻ không tốt, bác đừng xúc động nhiều như vậy. Lê Đan sẽ mau chóng bình phục thôi mà. - Không biết Lê Đan phẫu thuật ra sao rồi nữa. Bác lo cho nó quá. Mà hai đứa ngồi đây đi, bác chạy ra mua mấy gói cháo có gì nấu cho nó ăn đỡ. - Bác để con đi cho.- Anh Ngọc nhanh nhảu. - Để bác đi được rồi. Không chừng chốc nữa Lê Đan lại đòi gặp con. Lâm Phi Sương thở dài rồi rời khỏi nơi đó. Anh Ngọc ngồi lại vị trí của mình, đôi mắt lo âu dán chặt vào cửa phòng phẫu thuật. Bây giờ tâm trí của cô không thể suy nghĩ thêm được điều gì nữa. Thật sự cô rất lo lắng cho Lê Đan. Cô sợ cảm giác không còn anh bên cạnh, cũng sợ lắm những khi không thể nghe được giọng nói của anh. Anh Ngọc không hiểu nổi trong lòng mình là thế nào, cảm xúc ra làm sao. Nhưng ngay bây giờ thâm tâm của cô chỉ tồn tại mỗi Hạo Lê Đan mà thôi. - Da mặt của cô quả là không mỏng như tôi nghĩ. Nghe câu nói của Trương Dĩnh, Anh Ngọc nhìn sang thì thấy cô ấy chỉ nhếch môi cười còn mắt thì khẽ liếc nhìn mình. Không trả lời, cô khịt mũi, hít một hơi sâu rồi lại nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật. Nơi đây là bệnh viện chứ đâu phải nhà riêng mà đôi co với nhau. Thấy Anh Ngọc im lặng không nói gì, Trương Dĩnh lập tức cười khẩy khinh khi. Đã nhơ nhuốc còn muốn tỏ vẻ thanh cao. Cô ta nghĩ mình là ai mà dám ngó lơ tiểu thư Trương Thị như cô? - Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Tôi và Lê Đan vốn là thanh mai trúc mã. Cô thôi hoá thành tiểu tam mà chen chân vào có được không? - Trương tiểu thư, tôi không muốn tranh giành cùng một người đàn ông với chị.- Anh Ngọc chỉ mỉm cười nhẹ.- Tôi cũng không muốn chúng ta xảy ra bất kể hiềm khích gì. Sự có mặt của tôi ngày hôm nay là vì sức khỏe của Lê Đan. Sau khi anh ấy khỏi bệnh thì tôi cũng không làm phiền chị nữa đâu. - Cô có thể đến nhưng đừng quá thân mật với hôn phu của tôi không? Có con ngốc mới tin lời của cô nói đó. Làm ơn giữ khoảng cách giúp tôi, đừng có mặt dày không biết thân biết phận.- Vòng tay trước ngực, Trương Dĩnh khinh khỉnh liếc mắt nhìn. - Tin hay không tùy chị. Giữa tôi và Lê Đan cũng chẳng có một chút nào là tình cảm. Yên tâm đi, tôi chẳng bao giờ yêu anh ấy đâu. Anh Ngọc đứng dậy bỏ đi một mạch. Bây giờ cô thà rằng đi xuống tầng trệt cùng mẹ Lê Đan còn hơn ngồi đó đôi co chỉ với một chủ đề ngán ngẩm. Trương Dĩnh đưa mắt nhìn theo. Tốt nhất thì nên như những gì cô ta nói. Để cô biết một lần nữa đi quá giới hạn thì đừng trách sao lại không báo trước. Ngoại trừ Trương Dĩnh thì đời này chẳng một ai xứng đáng bước vào Hạo Gia đâu. Sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật thì Anh Ngọc có đi tìm Lâm Phi Sương nhưng chẳng thấy bà đâu. Chán nản quá, cô đi đến hoa viên của bệnh viện mà đi dạo, sẵn tiện có thể yên ổn suy nghĩ một vài điều. Có lẽ Trương Dĩnh nói đúng. Hai người họ thực chất là một đôi, sự xuất hiện của cô hiện tại chẳng phải là kỳ đà cản mũi hay sao? Dù có ra sao thì kết quả tốt đẹp cũng chẳng là của mình. Thôi thì cô nên rút lui sớm thì hơn. *Xoảng* Vừa đi vừa suy nghĩ, Anh Ngọc vô tình đâm sầm vào một người nào đó khiến ngăn đựng cháo của anh ta rơi xuống đất và đổ hết ra ngoài. Hai mắt nhắm chặt, thân người của cô mất thăng bằng mà nhã xuống. Cơn đau truyền đến từ cổ chân khiến Anh Ngọc nhăn nhó, bàn tay cũng vô thức sờ vào chỗ bị thương. - Cô à, cô không sao chứ? Người đàn ông vươn tay đỡ lấy Anh Ngọc, ánh mắt nhìn cô thoáng ánh lên những tia lo lắng. Giọng nói của anh rất ấm, kèm theo những hành động dịu dàng tựa như ánh ban mai. Đỡ cô ngồi lên băng ghế gỗ, anh nhặt lại đồ đạc xong thì đi đến ngồi cạnh cô. - Cô còn đau không?- Ánh mắt tập trung ở cổ chân của cô, anh hỏi. - Vẫn còn, chắc phải một lúc nữa mới đi được.- Cắn chặt môi dưới, cô cố gắng nén cơn đau. - Đưa chân đây, tôi có một ít dầu, tôi giúp cô xoa. - Tôi tự xoa được mà.- Anh Ngọc vội lắc đầu từ chối.- Như vậy thì phiền anh lắm. - Xoa cũng cần phải đúng cách, cô xoa không khéo thì không chừng lại đau thêm. Không sao, tôi sẽ giúp cô. Anh Ngọc gỡ đôi giày sandal rồi nhấc chân. Nhẹ nhàng nâng một chân lên, anh ấy thoa một ít dầu rồi dịu dàng xoa ở vùng bị trật. Lúc đầu hơi đau và ngượng khiến chân cô hơi rụt lại nhưng anh ấy đã giữ chặt lấy rồi tiếp tục việc đang dang dở. Trong lúc người đàn ông kia đang xoa cổ chân cho mình thì Anh Ngọc ngước mắt nhìn anh một cái. Đúng là ngoài cực phẩm như Lê Đan thì anh ấy là người thứ hai khiến cô công nhận về vẻ đẹp của mình. Nhưng phải nói thì anh ấy lại là người đầu tiên khiến cô ấn tượng mạnh về ngoại hình. Thân người to cao rất nam tính, còn gương mặt và thái độ lại rất ôn nhu. Nhìn ngăn cháo đã đổ ra hết, Anh Ngọc mím môi, chất giọng cũng lí nhí. - Thật xin lỗi quá, tôi làm rơi hết thức ăn của anh rồi. - Không sao, chốc nữa tôi ra ngoài mua lại phần khác là được.- Anh mỉm cười đến tít cả mắt.- Cô tên gì vậy? - Tôi tên là Anh Ngọc! - Còn tôi là Giang Vũ Hiên. Rất vui được gặp cô. - Chào anh! Anh Ngọc mỉm cười. Xem ra anh ấy cũng rất tốt lại rất nhiệt tình. Kiểu của anh đúng là bạn trai lý tưởng luôn đấy. Với ngoại hình và sự dịu dàng này thì chắc chắn bạn gái của anh rất hạnh phúc và hãnh diện. - Chân tôi đỡ rồi. Cảm ơn anh nha! Ngại ngùng rụt chân lại, Anh Ngọc ngồi nhích xa ra một tí. Dẫu sao thì cô cũng không biết anh ấy có bạn gái hay vợ con gì chưa, tốt nhất đừng nên gây hiểu lầm. Vũ Hiên nhìn Anh Ngọc, anh chợt nhận ra một vài điều đặc biệt. Cô không xinh đẹp xuất sắc nhưng gương mặt lại rất ưa nhìn. Có vẻ như có một sức hút nào đó khiến người khác ngắm mãi không chán. Càng nhìn càng thấy đáng yêu. Thấy Vũ Hiên cứ nhìn mình chằm chằm, trên môi còn nở nụ cười nhẹ. Anh Ngọc ngượng ngùng đến nỗi mặt đỏ như gấc. Không biết phải làm gì để né tránh ngay lúc này. Chợt nhớ Lê Đan vẫn còn phẫu thuật, cô vội vàng đứng dậy rồi cúi chào. - Tôi phải quay lại phòng phẫu thuật thăm một người bạn. Tạm biệt anh! - Uhm, chào cô. Hẹn gặp lại. Khó khăn đi lại, Anh Ngọc bước từng bước nhỏ đi về phòng phẫu thuật. Không biết Lê Đan đã phẫu thuật xong chưa? Bây giờ chỉ có nhìn thấy anh khoẻ mạnh thì cô mới vơi đi lỗi lo âu trong lòng. Ở trước phòng phẫu thuật không còn một ai. Anh Ngọc biết chắc là Lê Đan đã về lại phòng dịch vụ rồi. Lại khó khăn bước đi. Anh Ngọc hướng đến thang máy để đi lên tầng trên. Tuy nhiên khi đi ngang góc khuất thì cô đã nghe tiếng cãi vã. À không, là tranh luận mới đúng. "Ông nghĩ làm sao vậy? Lê Đan vốn đang bất ổn về tâm lý mà ông lại mang Trương Dĩnh ra gạt nó. Ông làm cha như vậy đó à?" "Trương Dĩnh chẳng phải là vợ tương lai của nó sao? Trước mặt con bé mà lại ôm ấp một đứa con gái khác thì còn gì mặt mũi của tôi? "Trương Dĩnh là vợ tương lai của Lê Đan khi nào? Lê Đan không chấp nhận thì tôi cũng không chấp nhận. Tôi cũng nói rõ ràng rồi, Lê Đan chọn ai thì tôi chấp nhận người đó." "Nhưng con bé kia làm gì môn đăng hộ đối. Hai mẹ con của bà muốn làm xấu mặt Hạo Gia à?" "Tôi nói rất nhiều lần rồi. Lê Đan không thể nào như tôi và ông của hiện tại và trước đây. Bắt đầu cuộc hôn nhân không tình yêu. Lê Đan từ nhỏ lại không có được tuổi thơ êm đềm như bao đứa trẻ khác. Cũng vì buồn bã gia đình nên quyết định đến đất nước xa xuôi, lạ lẫm mà du học. Tôi không muốn cháu nội của tôi cũng thế. Một đời cha của nó là quá đủ đớn đau, không cần phải giày vò đến thế hệ sau nữa đâu." "Lâm Phi Sương, mẹ con bà bấy lâu nay đều không biết phải trái. Mẹ thì ba lần bảy lượt lạnh nhạt với tôi, con thì nuôi nấng chăm lo cho đến lớn lại đối đầu, ngang nhiên tuyên bố đè bẹp Hạo Thị. Bao năm qua xảy ra cớ sự như hiện tại cũng đều do bà gây ra cả." "Phải, tôi gây ra. Tôi gây ra mà lại ở nhà mở to mắt nhìn ông cặp kè từ người này cho đến người khác. Là tôi gây ra nên mới nhịn nhục cho đến tận hôm nay để cho Lê Đan một gia đình hoàn chỉnh. Đừng nghĩ tôi không lên tiếng là tôi không biết gì, tôi im lặng thì ông mặc cả hô mưa gọi gió. Tôi cảnh cáo ông, bây giờ cơn tức giận tôi còn có thể kiềm chế, nếu ông khiến nó bùng phát thì hãy cẩn thận chiếc ghế Chủ tịch của ông. Cổ phần của cha tôi, tôi mà rút lại thì ông chỉ có nước ra đường mà ở. Ngày hôm nay được như hiện tại thì công lao đều của Lâm Gia, ông chỉ là tên cướp đội lốp quân tử mà thôi." "Lâm Phi Sương, bà..." "Không cần nói nhiều nữa. Ông còn làm càng thì chúng ta sẽ li hôn. Đến lúc đó Hạo Thị phồn thịnh hay suy đồi đều do biểu hiện của ông lúc bấy giờ và về sau." "Đứng lại đó! Bà mau đứng lại đó!!" Cả người run rẩy, tay chân lại bủn rủn. Anh Ngọc vội vàng đi nhanh vào thang máy rồi ấn cho đóng ngay lại. Cô không thể tin được mẹ của Lê Đan lại nắm trong tay quyền lực như vậy. Trước đây trong nhận thức của cô thì bà rất hiền từ và dịu dàng nhưng bấy giờ mỗi câu từ đều đanh thép và quyết đoán. Điều đầu tiên khiến cô bất ngờ là Lâm Phi Sương. Còn điều thứ hai lại khiến tâm tình của cô xấu đi và không ngừng đắn đo suy nghĩ. Hạo Chính Quốc nói đúng. Hạo Gia là một gia tộc lớn. Lê Đan lại là người thừa kế duy nhất thì cô làm sao có thể sánh được. Ông phản đối là đúng rồi. Với lại Anh Ngọc không hề...yêu anh nên không thể cứ mãi bên cạnh anh được. Cánh cửa thang máy mở ra. Chưa bao giờ cô cảm thấy sợ nó như hiện tại. Dù rằng sẽ bắt đầu rất trống trải khi thiếu mất Lê Đan nhưng khoảng cách giữa cả hai quá xa và cô cảm nhận được sự gượng gạo đang tồn tại. Cô càng muốn phá vỡ thì sẽ càng khiến cả hai chịu tổn thương. Đặc biệt là Lê Đan. Chẳng hiểu anh yêu cô vì điều gì. Anh Ngọc biết bản thân mình hoàn toàn không xứng. Thôi thì ban đầu chưa đậm sâu thì cô nên rời đi thì hơn. "Lê Đan, anh sao cứ mãi cố chấp như vậy? Anh Ngọc chẳng hề yêu anh, anh làm ơn hãy tỉnh ngộ ra đi." "Anh không muốn nghe, em về đi." "Bây giờ anh còn đuổi em? Cô ta không hề nghĩ đến anh. Anh phẫu thuật mà cô ta có quan tâm không? Đến bây giờ còn không thấy mặt mũi đâu cả. Như vậy là vì anh đấy sao?" "Anh không quan tâm, Anh Ngọc còn công việc riêng. Chỉ cần cô ấy không bỏ đi nữa thì muốn làm gì anh cũng không cản." "Anh...cuối cùng thì anh bị cô ta dùng bùa mê gì rồi? Mối quan hệ tốt đẹp suốt hơn hai mươi năm qua của chúng ta lại bị một đứa con gái gặp gỡ chưa lâu làm rạn nứt?" "Mối quan hệ của chúng ta chỉ còn tốt đẹp khi em đừng làm quá vấn đề lên nữa. Đời này ngoài Anh Ngọc thì anh cũng chẳng yêu ai." "Hạo Lê Đan, anh quá đáng lắm. Hức, em sẽ không quên những lời ngày hôm nay đâu." Trương Dĩnh chạy ra khỏi phòng bệnh của Lê Đan. Đôi vai gầy không ngừng run rẩy, nước mắt cũng thi nhau tuôn thành dòng. Có lẽ chuyện này đã đi quá xa. Nếu như không có sự xuất hiện của cô thì Trương Dĩnh sẽ không đau lòng, Lê Đan cũng không đối xử với cô ấy như vậy. Bây giờ tốt nhất là nói chuyện thật rõ ràng. Như lần trước tự động bỏ đi thì cô đúng là quá trẻ con. Bước vào phòng bệnh, Anh Ngọc nhẹ nhàng đóng cửa. Biết có người vào trong tuy nhiên Lê Đan vẫn cứ lặng thinh, không nói lời nào. Ngầm suy nghĩ về tất cả những điều xảy ra. Anh không ngờ cha của mình - Hạo Chính Quốc lại có thể âm thầm sắp đặt chuyện hôn ước. Từ khi anh còn nhỏ ông luôn đi sớm về muộn. Mọi thứ đều một tay mẹ lo lắng cho anh. Rồi đùng một cái có những người phụ nữ xung quanh, ông càng lơ là đi gia đình nhỏ này. Dẫu biết không có tình yêu nên ông không thiết tha gì đối với mẹ nhưng anh là con của ông, miệng thì nói yêu thương nhưng hành động lại luôn muốn dồn anh xuống đáy bần cùng xã hội. Hiện tại ông lại muốn liên kết với Trương Thị nên mới tồn tại cuộc hôn nhân này. Tuyệt nhiên chẳng bao giờ anh đồng ý. Người phụ nữ của anh phải được cưng chiều, cùng anh tận hưởng hạnh phúc. Cả hai lúc nào cũng đong đầy yêu thương và luôn hướng về tổ ấm chứ không phải ngày nào cũng chán chường khi đặt chân về nhà. Cuộc sống hôn nhân thì như địa ngục. Anh Ngọc lặng lẽ đứng nhìn Lê Đan. Xung quanh anh bao phủ một màu u tối. Cô biết, cô biết anh luôn tạo vỏ bọc đầy gai bên ngoài nhưng sâu thẳm bên trong lại tổn thương rất nặng. Có thể nói, cho đến hiện tại, cô có thể nhìn thấu được con người anh. Anh muốn gì, anh cần gì và anh đang ao ước điều gì. Nhưng đáng tiếc, cô và anh gặp là đúng người nhưng sai thời điểm. Đáng ra cô không nên đến Lê Viễn, đáng ra cô không nên gặp mặt anh để bây giờ ai cũng khó xử. Anh Ngọc cũng không nghĩ rằng Lê Đan có tình cảm với mình. Điều đó đối với cô quá ư là xa vời. Thở dài một cái, giọng nói của Anh Ngọc cũng như nghẹn đi. - Lê Đan! Chúng ta nói chuyện một lúc được không? - Em ngồi đi rồi hẵng nói. Anh đã biết có người vào phòng. Tuy nhiên chỉ nghe tiếng bước chân vài bước rồi lặng im, ngoài ra không còn tiếng động nào khác. Vậy cho nên người còn lại trong phòng vẫn đứng chứ chưa ngồi. Anh Ngọc bước đến rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Cô biết rằng Lê Đan sẽ luôn phản bác nhưng tốt nhất là nên nói rõ một lần. - Em nghĩ...em nên rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương