Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 8



Sau sự kiện kia, Trần Sâm liền do dự không biết có cần phải duy trì làm việc ở Mỏ Vàng hay không. Mặc kệ đi, nhất thời cũng tìm không thấy việc khác; Nhưng tiếp tục duy trì a, con cóc Hoàng Lợi Tân nhất định sẽ tìm hắn lấy người. Trần Sâm dựa vào sô pha, nội tâm đấu tranh nửa ngày. Thẳng đến khi Tiểu Bạch một bên xem tv leo đến bên cạnh hắn, lấy tay ở trước mặt hắn lung lay vài cái, hắn mới hồi phục tinh thần lại. “Đói.”

Tiểu Bạch miệng dẹp trứ phàn nàn. “Đói?”

Trần Sâm vô ý thức nhìn đồng hồ trên tường, lại nhanh đến 1 giờ chiều.”

A đều đã quên… Ngươi chờ ta, ta xuống lầu mua thức ăn.”

Nói xong đứng dậy đi tìm quần áo. Chuông cửa đột nhiên vang lên, Trần Sâm thấy kỳ quái. Lúc này sẽ có người tới, vừa mở cửa vừa tưởng tượng xem ngoài cửa là ai. Đứng ngoài cửa là một nam nhân mặc tây trang thẳng thóm. Trần sâm ở trong đầu nhớ lại một vòng cũng không nhớ rõ gặp qua người này, liền ngữ khí không kiên nhẫn nói tiếng tìm nhầm rồi muốn đóng cửarời đi. Hắn vừa nhấc chân lại bị nam nhân mở miệng gọi lại. “Là Trần sâm Trần tiên sinh a?”

Người tới chỉ mặt gọi tên, một chút cũng không khách khí. Trần Sâm do dự đóng hay là mở cửa,”

Là tôi, anh là ai?”

“Tôi là trợ lý của đổng sự trưởng Tạ. Ngài Tạ muốn mời Trần tiên sinh ăn bữa cơm, không biết Trần tiên sinh nhận được phần thưởng có hay không hãnh diện?”

Nam nhân mặc tây trang văn trâu trâu hỏi pháp làm cho Trần Sâm một hồi chán ghét, không hề nghĩ ngợi liền khoát tay cự tuyệt. “Tôi không biết ai là đổng sự trưởng Tạ, anh tìm nhầm người rồi.”

Trần Sâm vừa nói xong liền muốn đóng cửa. Nam nhân mặc tây trang ngược lại một chút cũng không có biểu hiện xấu hổ, chỉ là cười dịu dàng phối hợp nói tiếp:”

Đổng sự trưởng Tạ nói ngài ấy có thể giúp Trần tiên sinh giải quyết phiền phức Hoàng Lợi Tân bên kia.”

Trần Sâm rốt cục nhớ tới ‘Đổng sự trưởng Tạ’ mà nam nhân mặc tây trang nói là ai — Tạ Tề. Hắn không nghĩ ra Tạ Tề nói lời này là có ý gì, giúp hắn đối với Tạ Tề có chỗ gì tốt? Trần Sâm chưa bao giờ tin trời sập thật là việc tốt, hắn đối với nam nhân mặc tây trang lộ ra một loạt hàm răng chỉnh tề,giả cười hai tiếng, nói:”

Thay tôi cám ơn đổng sự trưởng Tạ của các anh, hỗ trợ cái gì bỏ qua, tôi xin phép được từ chối đổng sự trưởng Tạ. Anh đi thong thả không tiễn.”

Nói xong cũng muốn đóng cửa. “Trần tiên sinh!”

Nam nhân mặc tây trang thân thủ nhanh nhẹn giữ chặt cửa, đồng thời tay kia chống đỡ ở bụng Trần Sâm, mặt không đổi sắc nói:”

Ngài Tạ thật là có ý tốt, không cần phải từ chối.”

“……”

Trần Sâm đương nhiên biết rõ cái vật vừa lãnh lại vừa cứng ở bụng là cái gì, giữ một tiếng nghĩ thầm không phải nói Trung Quốc súng ống đạn dược trông nom vô cùng nghiêm? Như thế nào liền cả một trợ lý cũng có súng? Cuối cùng Trần Sâm vẫn là thỏa hiệp đi ra ngoài cửa, sau khi đi ra mới phát hiện trên hành lang lại vẫn có hai bảo tiêu mặc áo đen đứng thẳng tắp, xem ra bọn họ đã sớm nghĩ đến dùng sức mạnh. Nam nhân mặc tây trang nam đi tới sau đó liền phất phất tay cho một bảo tiêu vào phòng. Trần sâm trong nội tâm một giật mình ngăn lại bảo tiêu, giận tái mặt hỏi:”

Làm gì vậy?”

“Ngài Tạ nói đem theo vị bằng hữu trong phòng với Trần tiên sinh cùng đi, Trần tiên sinh không có ý kiến a?”

Nam nhân mặc tây trang vốn là đang nói kể lể câu, một điểm hỏi xin ý kiến đều không có. Trần Sâm nhìn chằm chằm hai bảo tiêu, khẽ cắn môi đáp không có, sau đó còn nói:”

Tôi đi gọi hắn.”

Nam nhân mặc tây trang cùng Trần Sâm nhìn nhau một hồi, thân thủ bày ra một tư thế xin mời, nhưng cuối cùng vẫn là một bảo tiêu đi theo hắn đi vào tìm Tiểu Bạch. Tiểu Bạch thấy Trần Sâm cùng một người xa lạ tiến đến, có điểm sợ người lạ hướng sô pha sau lưng co rụt lại. Trần Sâm kéo ra một cái cười:”

Tới a, ta mang ngươi đi ăn cơm.”

Tiểu Bạch chằm chằm vào Trần Sâm nhìn một hồi lâu, mới gật gật đầu chậm rãi đi tới. ============ đại não muốn làm cơ =================== Trần Sâm khó được ngồi lần đầu limousine, nhưng lại là ở tình huống ở phần eo một mực chống đỡ một khẩu súng. Trần Sâm trên đường đi đều nghĩ, Tạ Tề tại sao phải tìm tới hắn? Chẳng lẽ nói Tạ Tề cũng là song tính luyến, hơn nữa cũng vừa ý Tiểu Bạch rồi? Trên đường thời gian không phải như hắn muốn, chỉ chốc lát xe đã tới nơi. Nhìn khách sạn Trung Hoa to lớn trước mặt, Trần Sâm lừa mình dối người muốn nói Tạ Tề không định thực sự chỉ là mời bọn họ ăn một bữa cơm? Đoàn người dưới sự dẫn dắt của tiếp tân đi tới gian phòng ở lầu cao nhất. Mở cửa, liếc nhìn tới bàn ăn trước mặt, là Tạ Tề đang không có việc gì làm chuyển trứ cái chìa khóa. (chém =.=) “Tới rồi.”

Tạ Tề thấy bọn họ, cười mời:”

Ngồi tự nhiên, món ăn một hồi liền lên.”

Đừng nói, chỉ xem biểu hiện này của Tạ Tề bộ dáng chủ nhân hiếu khách thật đúng là liền nóng lên, Trần Sâm trong lòng chửi bới một câu người khuông cẩu dạng (hình người mặt chó), liền một mực nắm Tiểu Bạch tránh ở phía sau hắn, ngồi đối diện Tạ Tề. “Tạ tổng ”

Trần Sâm cũng không ý định cùng anh ta đánh Thái Cực gì đó, đi thẳng vào vấn đề, hỏi:”

Ngài có chuyện gì nói thẳng a, chúng tôi thân phận không đáng để ngài chiêu đãi phô trương như vậy.”

“Ha ha…”

Tạ Tề cười cười, trong lời nói có chuyện nói một câu:”

Các ngươi thân phận gì? Thân phận của ngươi ngươi biết, còn thân phận của hắn ngươi không biết.”

Trần Sâm nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chỉ là nhãn tình mê man trát trát, tựa hồ căn bản không biết bọn họ đang nói cái gì. “Tạ tổng biết Tiểu Bạch?”

Trần Sâm nghĩ đến thời điểm vừa nhặt được Tiểu Bạch, mặc dù toàn thân y là bùn cùng rác rưởi, nhưng y một thân hàng hiệu cũng không phải là giả, muốn nói Tạ Tề thật sự biết Tiểu Bạch, hắn cũng không thể không tin. “Ngươi không xem tin tức a?”

Tạ Tề không đáp lại hắn, ngược lại hỏi vấn đề không hiểu ra sao. “… Ngẫu nhiên có xem.”

Ngẫu nhiên rất nhỏ,ít nhất cũng được hơn một năm một lần. Tạ Tề biểu lộ vẻ mặt ‘ta biết’, sau đó giơ lên trước mặt hắn tờ báo đặt ở trên bàn ăn vòng vo qua lại.”

Vậy nhìn đi a.”

Trần Sâm nhìn chằm chằm vào Tạ Tề như nhìn người ngoài hành tinh một hồi lâu mới cầm lấy tờ báo — họ Tạ này không có bệnh chứ? Đưa hắn tới là vì muốn cho hắn mở rộng tầm mắt hiểu rõ thời sự? Trang đầu của tờ báo là ảnh chụp chiếm cứ 2/3 trang, trên tấm ảnh là nam nhân mặc trang phục hưu nhàn, tuổi trẻ, anh tuấn, đôi mắt đặc biệt đẹp, cùng với đôi mắt của Tiểu Bạch tương xứng. “…”

Trần sâm lập tức lĩnh ngộ ra, hắn quay đầu nhìn Tiểu Bạch, lại cúi đầu nhìn tờ báo — ngoại trừ kiểu tóc, Tiểu Bạch cùng nam nhân trên báo chí giống như đúc. Tiểu Bạch cũng đi tới, thấy hình của mình trên báo rất vui vẻ, chỉ vào ảnh chụp cao hứng hô “Ta, ta!”

Trần Sâm trong ngực rầu rĩ, nhìn Tiểu Bạch cao hứng như vậy nhưng không biết muốn nói những thứ gì, trong đầu chỉ là muốn tìm người đã đăng thông báo, Tiểu Bạch… Muốn rời đi hắn a…. “Đừng chỉ thấy dễ nhìn a, đọc nội dung đi.”

Tạ Tề nhìn Trần sâm mang một bộ mặt chết, xì một tiếng bật cười, không khỏi trêu ghẹo. Trần Sâm giật nhẹ khóe miệng, lúc này mới nhìn xuống. Có thể thấy được tiêu đề rất lớn ‘Nhị thiếu gia của Đỗ gia mất tích ly kỳ, nghi là bị người bắt cóc’. Bị bắt cóc? Tiểu Bạch này không tốt? Trần Sâm cảm khái một chút báo chí hiện tại thực thật tính, cảm khái xong rồi hắn mới phát hiện trọng điểm không ở chỗ này — trọng điểm là, Nhị thiếu gia của Đỗ gia là ai? ‘Vốn là con trai của tổng tài tập đoàn Anh Thắng Đỗ Kính Văn. Đỗ Viễn ngày hôm trước [2 số ] ra ngoài muộn chưa về, về sau một mực không có tin tức, cảnh sát đã gia nhập điều tra. Suy đoán sơ bộ là bị bắt cóc…’ Tập đoàn Anh Thắng hắn biết rõ, toàn bộ tiết kiệm nộp thuế đội quân danh dự; Đỗ Kính Văn hắn cũng biết rõ, là một ông tỉ phú — chính là, Đỗ Viễn? Tiểu Bạch sẽ là Đỗ Viễn?? Nhìn thời gian tờ báo đưa ra, thật đúng là không sai biệt lắm so với thời gian hắn nhặt được tiểu tử này… “Không cần nhìn,vị bằng hữu bên cạnh ngươi chính là con trai của Đỗ Kính Văn, Đỗ Viễn!”

Rất có hứng thú nhìn xem sắc mặt Trần Sâm đổi tới đổi lui, Tạ Tề mắt ánh lên ý xấu, lại bỏ thêm một câu:”

Ngươi nhặt được bảo bối, đem người đưa về có thể cầm vài vạn phí cảm tạ.”

Trần Sâm đột nhiên bật cười, Tiểu Bạch bị hắn doạ lại càng hoảng sợ. Hắn vỗ vỗ trấn an Tiểu Bạch, sau đó mới nói với Tạ Tề:”

Tạ tổng sẽ giúp tôi đưa hắn trở về sao?”

Tạ Tề cười lắc đầu:”

Không nhất định.”

Nói nhảm! Ngươi như vậy phí thời gian hoảng hốt tìm chúng ta tới sẽ chỉ vì làm người tốt? Trần Sâm trong nội tâm nghĩ ngoài miệng lại nói:”

Tạ tổng đừng vòng vo, tôi là người thô kệch, nghe không hiểu.”

“Được”

Tạ Tề cũng sảng khoái đáp ứng”

Nếu ta không đoán sai, thời điểm ngươi nhặt được Đỗ Viễn là lúc hắn bị trọng thương a?”

Sau khi thấy Trần Sâm gật đầu, anh ta tiếp tục nói:”

Người ra tay chính là đại ca của Đỗ Viễn, Đỗ Hi.”

Tiểu Bạch nghe thấy cái tên, trong mắt hiện lên một tia hung ác, rồi lại trôi qua tức thì, người bên ngoài căn bản phát hiện không đến biến hóa của y. “Rất kỳ quái! Đỗ Hi tại sao phải đối với huynh đệ của mình ra tay?”

Tạ Tề đem cái cằm chống đỡ tại trên ngón tay giao nhau,”

Rất đơn giản, Đỗ Hi là con riêng của Đỗ Kính Văn, chỉ có xử lý Đỗ Viễn, hắn ta mới có thể được lão nhân tiếp nhận ~”

Trần Sâm nhìn mặt bàn, không nói chuyện, chỉ là nắm thật chặt tay của Tiểu Bạch. “Vốn tiểu tử Đỗ Hi kia ở Đỗ gia vốn không được coi trọng, muốn minh trứ đến khẳng định đấu không lại Đỗ Viễn. Chỉ cần Đỗ Viễn không chết, luôn luôn có cơ hội trở về đoạt lại vị trí người thừa kế — chính là –”

Tạ Tề nhìn Tiểu Bạch không biết làm sao lắc đầu,”

Ta không nghĩ tới Đỗ gia lão Nhị kia so với quỷ còn tinh hơn sẽ bị đánh thành ngu ngốc. Bởi như vậy cho dù ta muốn giúp hắn cũng không giúp được — so với phía dưới, ngươi chưa phát giác ra đích ta đem hắn vụng trộm đưa cho Đỗ Hi xử lý, sẽ càng trợ giúp ta cùng với tổng tài tương lai của tập đoàn Anh Thắng tạo quan hệ tốt?”

Trần Sâm như không có nghe đến lời nói Tạ Tề, chỉ là nhìn chằm chằm vào mặt bàn. Trầm mặc cơ hồ làm cho Tạ Tề cho là hắn ngủ, Trần Sâm đột nhiên đem thân thể nghiêng về phía trước, đem đĩa thủy tinh trên bàn đĩa một phen nhấc lên đập bể, hướng hai bảo tiêu phía sau ném tới. Bảo tiêu thật không ngờ Trần Sâm sẽ đột nhiên làm khó dễ, đều sững sờ vừa vặn bị đĩa quay đập bể ném trúng. Tạ Tề phản ứng nhanh liền dạt ra tránh bị thương, lại bị Trần Sâm vượt lên trước một bước đem cái bàn đá lại. Tạ Tề đụng phải bàn gỗ thoáng cái liền lùi lại vài bước. Thừa dịp hỗn loạn Trần Sâm liền kéo Tiểu Bạch hướng cửa ra vào chạy, trước lúc chạy vẫn không quên nắm lên khăn trải bàn làm vũ khí đem bảo tiêu ở phía trước bao lại, dùng sau này khuỷu tay hung hăng đánh vào mặt người nọ, làm gã thoáng cái ngã nhào trên đất che mặt kêu thảm thiết. Bảo tiêu ngoài cửa nghe được tiếng vang lập tức tiến vào, cửa vừa mở ra nghênh đón bọn họ là một khối khăn trải bàn màu vàng nhạt.Trần Sâm cho bọn hắn một người một quyền sau đó đạp vào chân chúng, kéo Tiểu Bạch vọt tới cửa ra vào. Đột nhiên người ở sau Tiểu Bạch hô lớn một tiếng, Trần Sâm vừa quay đầu lại đã nhìn thấy hai bảo tiêu chộp lấy cái ghế đổi phiên tới. Cơ hồ là vô ý thức,Trần Sâm đem Tiểu Bạch bên cạnh tránh va chạm, chiếc ghế hung hăng nện ở trên người hắn. Đau nhức kịch liệt ở lưng còn chưa hết, một cái khác cái ghế đã hướng về phía đầu hắn đập mạnh,cảm giác được đầu óc ‘Bùm’ một tiếng, cảnh sắc trước mắt tức thì biến thành màu đen. Trần Sâm rốt cuộc duy trì không được, lung lay hai cái sau nặngnề quỳ gối trên mặt đất, sau đó thân thể nghiêng một cái, cả người liền ngồi phịch ở trên mặt đất. Trần Sâm nghĩ hô ‘Chạy mau’, miệng vừa mới mở ra, hắn liền một hồi đầu váng mắt hoa, sau đó mất đi ý thức
Chương trước Chương tiếp
Loading...