Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 14



Trần Sâm cho rằng lần thứ nhất bèo nước gặp nhau, sau sẽ là vĩnh viễn không hề gặp lại. Nhưng duyên phận-thứ đó hết lần này tới lần khác sẽ không yêu mến theo ý nghĩ của bạn, bạn càng cho rằng là phía đông nó lại càng yêu mến phía tây, vì vậy ở dưới cái mơ hồ gọi là ‘Vận mệnh dẫn dắt’, một tuần lễ sau, Trần Sâm lại gặp được Viên Lệ. Nhưng lần này bối cảnh đổi thành khách sạn Kim Buồm huy hoàng. Trần Sâm cũng như thường ngày ở trong khách sạn tuần tra, đi qua một gian phòng, vừa vặn thời gian người phục vụ từ bên trong đi ra. Cửa vừa mở ra trong phòng liền truyền ra thanh âm nói chuyện nhẹ nhàng, Trần Sâm vừa nghe đến âm thanh liền lập tức dừng bước lại — cái này không phải là giọng của tên Tạ Tề? Trần Sâm ngăn lại người phục vụ, hỏi:”

Bên trong là Tạ Tề –à, Tạ tổng cùng ai?”

Thiếu chút nữa đem ‘tên Tạ Tề’ hô lên,Trần Sâm tranh vội đổi giọng. Người phục vụ hồ nghi nhìn Trần Sâm vài cái, Trần Sâm lập tức móc ra thẻ công tác cũng giả vờ một biểu lộ nghiêm túc như diễn viên chính nghĩa trong kịch truyền hình, hạ giọng nói:”

Cấp trên đã phân phó, muốn chú ý bảo vệ Tạ tổng!”

Người phục vụ phỏng chừng cũng là phim truyền hình đã xem nhiều, cũng không nghĩ xem Tạ Tề có cấp trên hay không, liền vẻ mặt ngầm hiểu liên tục gật đầu, học bộ dáng Trần Sâm hạ giọng nói:”

Là Tạ tổng cùng một nữ nhân!”

“Nữ nhân?”

Không phải là tiểu tình nhân của Tạ Tề a? “Cô biết là ai không?”

Người phục vụ rõ ràng không có thiên phú làm gián điệp, tới vấn đề thứ hai chỉ lắc đầu:”

Tôi làm sao biết a!”

Trần Sâm bĩu môi, phất phất tay đuổi người phục vụ đi. Người phục vụ không chịu, nói muốn ở cửa ra vào chờ phân phó, Trần Sâm thấp giọng mắng lại, đừng làm trở ngại công tác của người làm nhiệm vụ! Xảy ra chuyện cô phụ trách!? Người phục vụ lúc này mới bán tín bán nghi bỏ đi. Chờ nàng vừa đi, Trần Sâm đem lỗ tai dán ở trên cửa, hận không thể lúc này hóa thân thành FBI gián điệp nước Nga gì đó, đem hành động của hai người trong phòng toàn bộ quản chế. (ảnh cũng hiền lành lắm =_____=) “… Không thể tiếp nhận.”

Loáng thoáng âm thanh nữ nhân truyền đến. “Nếu như là vấn đề thù lao, chúng ta còn có thể thương lượng một chút…”

Kẻ gian Tạ Tề khó có lúc sẽ dùng giọng điệu cầu người, làm cho Trần Sâm càng hoài nghi anh vừa muốn làm chuyện nham hiểm gì a. “A! Thù lao là thấp, bất quá cũng không phải vấn đề này.”

Nữ nhân không chút khách khí trả lời “Án chết như thế nào cũng không nên Tạ tiên sinh đến ủy thác a? Người ủy thác chính thức không muốn lộ diện, thì phải là đối với chúng tôi không tín nhiệm? Đã như vậy chúng ta cũng không cần hợp tác là tất yếu.”

“Cô muốn gặp người ủy thác, tôi có thể an bài thời gian –”

Nữ nhân cười lạnh cắt đứt Tạ Tề:”

Xin lỗi! Lịch trình rất dày, qua hôm nay cũng không biết ngày nào đó mới rảnh. Tôi là người không có nhiều tâm tư như vậy, cậu muốn ủy thác án chết, tư liệu, người ủy thác, đủ chúng ta tiếp tục bàn, làm không được chúng ta cũng không cần bàn nữa — cáo từ.”

Nói xong cũng truyền đến thanh âm kéo ghế, Trần Sâm tranh thủ thời gian thu hồi máy bộ đàm trên thân, loay hoay tựa ở một bên. Chỉ chốc lát cửa gỗ mở ra,bên trong bước nhanh đi ra một nữ nhân vóc dáng cao mặc tây trang. Trần Sâm liếc qua, cảm giác có chút quen mắt. Nữ nhân nhận thấy ánh mắt Trần Sâm, theo thói quen trừng lại. Nhưng vừa nhấc đầu, liền sững sờ sinh sinh dừng bước. “Là anh?”

Nữ nhân giọng điệu rất kinh ngạc, nhìn đến chế phục bảo vệ của Trần Sâm, sau lại a một tiếng:”

Anh làm bảo vệ ở đây a?”

“Ân… Ân?”

Trần Sâm nhìn nữ nhân một hồi lâu, không có nhớ tới cô là ai, xấu hổ tùy tiện ứng lại. “Anh không phải quên tôi rồi?”

Nữ nhân tức giận hỏi, sau đó từ miệng túi móc ra một cái card đưa tới trước mắt Trần Sâm”

Cái này anh hẳn nhớ rõ a?”

Viên Lệ, chủ nhiệm luật sư sự vụ Dương Quang– Trần Sâm lúc này mới nhớ lại, không phải là nữ nhân gặp được cuối tuần trước sao? “Xảo a.”

Trần Sâm đánh cho cái bắt chuyện, nghĩ thầm ngày đó nàng tóc tai lộn xộn, nhìn không ra bộ dáng. Không nghĩ tới cách ăn mặc đàng hoàng lại nhìn rất xinh đẹp. Viên lệ cười cười:”

Là xảo a ~ anh như thế nào sẽ ở đây công tác a? Ông chủ này keo kiệt như vậy, hay là sớm đi tìm công việc khác tốt hơn ~”

Ông chủ kiêm thủ trưởng của Trần Sâm, Tạ Tề đối với cái đánh giá này ngược lại không nói gì, đôi mắt phượng trong lúc đó ở chỗ Trần Sâm cùng Viên Lệ đổi tới đổi lui, suy nghĩ kỹ một hồi mới dường như quyết định nói:”

Viên tiểu thư, cô muốn gặp người ủy thác — liền ở tại trước mắt cô.”

Một câu ngắn ngủn của Tạ Tề thành công khơi gợi lên quan tâm của Viên Lệ, vì vậy cũng có hi vọng bàn bạc tiếp. Ba người trở về phòng, Tạ Tề để tỏ lòng thành ý đem chân tướng của sự tình nói qua một lần, khái quát lại chính là: âm hiểm ngoan độc tội ác tày trời Đỗ gia lão đại vì tài sản hãm hại lão đệ tiểu bạch thỏ vô tội đáng thương, sau đó tiểu bạch thỏ được đại anh hùng chính nghĩa thiện lương Trần Sâm cứu. Vì vậy hiện tại nên vì tiểu bạch thỏ lấy lại công đạo. (=))) tiểu bạch thỏ, ai vậy??) Đôi mắt Trần Sâm liền chưa từng rời đi Tạ Tề, hắn sao chịu được cái miệng so với súng máy còn hơn, biên chuyện xưa gọi là một cách có thứ tự a!Không đi làm biên kịch thật sự là nhân tài không được trọng dụng! Viên Lệ uống trà, nên tâm dễ chịu chút, cũng không biết có nghe hay không Tạ Tề mò mẩm. Tạ Tề nói xong xem Viên Lệ vẫn là bộ dáng không hứng thú nhiều, liền lấy răng cọ xát cường tiếu nói Đỗ Viễn bây giờ đang ở dưới lầu, nếu không gọi y đến đây để Viên tiểu thư hỏi một chút? “Hỏi cái gì a, tôi cũng không phải cảnh sát –”

Không đợi Tạ Tề trả lời, Viên Lệ lại nhếch miệng cười tiếp “Bất quá hắn đã ở đây, mời đến trông thấy cũng tốt.”

Trong truyền thuyết vốn là một viên kim cương kim quy tế* trẻ tuổi nhất đầy hứa hẹn a, cho dù không tiếp cái án chết này, có thể nhìn thấy y bản thân cũng sẽ không thiệt thòi phải không? (* chỉ trượng phu làm quan) Cuối cùng vẫn là Trần Sâm xuống dưới tìm Tiểu Bạch. Mở cửa phòng nghỉ ra, lúc này tất cả mọi người là phiên trực phải đi ra ngoài, chỉ có Tiểu Bạch oa ở trên ghế xem TV, Trần Sâm nhìn y vùi đầu trầm thấp, cho là y là nằm ngủ đi, liền hô một tiếng Tiểu Bạch. Tiểu Bạch làm như bị dọa sợ nhảy dựng, nhưng quay đầu lại cũng đã đổi thành cười sáng lạn:”

Sâm–”

Hô xong liền nhảy xuống ghế bổ nhào tới. Trần Sâm nghe được tiếng cười của phục vụ sinh đi ngang qua sau lưng đi ngang qua, vội vàng kéo Tiểu Bạch ra, trầm mặt cảnh cáo y không cần phải ở bên ngoài đối với hắn ấp ấp ôm ôm. Tiểu Bạch nghe xong chỉ cười, cũng không biết có nghe vào không. “Đi dép vào, ta mang ngươi đi gặp một người.”

Trần Sâm chỉa chỉa dép lê trong phòng,Tiểu Bạch cũng không hỏi là gặp ai, nhảy lại mang dép rồi lại chạy tới, bộ dáng chỉ cần Trần Sâm ở đây gì cũng không sợ làm cho Trần Sâm trong nội tâm không hiểu có chút nặng nề. “Ngươi không sợ bị ta bán…”

Trần Sâm nhượng một câu, Tiểu Bạch không có nghe, tiến đến bên tai Trần Sâm thổi hơi:”

Sâm nói cái gì?”

“Không có việc gì… Có thể hay không đi đường ngươi!? Đi thẳng!”

Trần Sâm đại chưởng không chút khách khí đẩy khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Bạch, sau đó tâm sự nặng nề bước nhanh về phía trước, Tiểu Bạch ở phía sau chạy mới đuổi kịp. Dừng trước cửa, Trần Sâm tay đặt lên trên tay cầm cửa, cũng không vặn mở. Hắn do dự một chút, quay đầu hỏi:”

Ngươi có nghĩ là…”

Lên tiếng đến một nửa lại không tiếp tục, đôi mắt Tiểu Bạch nháy mắt cũng không nháy nhìn Trần Sâm, lại chính là không thấy hắn nói tiếp. “Ai! Không có việc gì, vào đi thôi.”

Trần Sâm uốn éo mở cửa, hai người trong phòng sắc mặt cũng không tốt. Phỏng chừng lúc hắn lúc đi hai người kia lại là một phen đấu võ mồm anh tới tôi đi, lúc này nghe được động tĩnh ở cửa ra vào mới đem ánh mắt treo trên người nhau rời đi. “Ân?”

Viên Lệ rướn cổ lên nhìn tiểu tử sau lưng Trần Sâm, lại nhất thời không nhận ra. Trước kia đều là Đỗ gia lão gia tử chưởng sự, hai đứa con trai đều rất ít lộ diện. Nói từng gặp mặt thật ra Viên Lệ cũng chỉ ở xa xa xem qua Đỗ Viễn một hồi, chỉ nhớ rõ y ăn tây trang tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, đẹp trai được kêu là trời đất không thể tha — mà người nam nhân trước mắt này, lông mi lộn xộn Lưu Hải ngăn trở, nhếch nhẹ phát vĩ, áo T-shirt hàng vỉa hè, quần rộng thùng thình… Để cho cô không thể tin nhất chính là ánh mắt của y, loại ánh mắt mê mang lại hiếu kỳ, đánh chết cô không tin sẽ xuất hiện ở trên người Đỗ gia nhị thiếu gia đằng kia. Khó trách cô đêm đó không nhận ra y…Khí này chất… Kém quá nhiều! Thấy Viên Lệ trợn mắt há hốc mồm, Tạ Tề trong lòng rất là sung sướng, anh giả vờ ho hai tiếng:”

Viên tiểu thư, hiện tại có thể tin tưởng lời của tôi đi?”

Viên Lệ im lặng, mắt vẫn là gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch. Tiểu Bạch bị ánh mắt nữ nhân thăm hỏi nhìn chằm chằm được toàn thân không thoải mái, nhịn không được hướng sau lưng Trần Sâm rụt co lại. “Ngươi –”

Viên Lệ há mồm, lại tựa hồ không quá xác định, trầm mặc một hồi mới chậm rãi nói ‘Ngồi đi.’ Chờ hai người ngồi vào chỗ của mình, Viên Lệ lại không nói, đôi mắt ở trên mặt ba nam nhân tới tới lui lui bắn phá, nhất thời trong phòng chỉ còn lại thanh âm ngón tay của Viên Lệ gõ tay vịn ghế. “Theo các vị nói, Đỗ tiên sinh mất trí nhớ?”

Thời điểm Trần Sâm bị nhìn chằm chằm đến không còn kiên nhẫn, Viên Lệ rốt cục liền mở miệng. “Đúng.”

Câu này là Tạ Tề đáp lại. “Các vị nghĩ thông qua thủ đoạn pháp luật đả kích Đỗ Hi cũng đoạt lại cho Đỗ tiên sinh được gì đó?”

Tiếp theo câu trước lại là một câu hoàn toàn không có vấn đề gì. “Tôi đã nói rất rõ ràng.”

Tạ Tề nhíu mày. “Tốt lắm,”

Viên Lệ ngồi thẳng người,”

Tôi cũng nói thẳng, chỗ chúng tôi hiệu suất cùng chất lượng cao, phí tổn ủy thác cũng chắc chắn sẽ không tiện nghi, đặc biệt loại án chết này, liên lụy chúng tôi đến đại nhân vật — mà theo tôi biết, Trần tiên sinh tiền lương căn bản không đủ để gánh phí tổn này, thậm chí cả dự chi cũng không được –”

“Viên tiểu thư không cần lo lắng, Tạ mỗ sẽ gánh chịu toàn bộ.”

Tạ Tề cắt đứt Viên Lệ. “Cậu?”

Viên Lệ cười lạnh liếc Tạ Tề. “Có vấn đề?”

Tạ Tề không cam lòng yếu thế cười trừng lại. “– tôi nghĩ tôi hiểu được”

Viên Lệ cũng không để ý đến anh, phối hợp nói tiếp:”

Kỳ thật cái án này để tự nhiên thì tôi tuyệt đối không tiếp. Một là chứng cứ không đủ, hơn nữa thời gian trôi qua quá lâu. Hai là đối phương là Đỗ Hi, hắn giảo hoạt thế nào tôi đã lĩnh giáo qua — nhưng hiện tại tôi tiếp, lý do sao… Đại khái là lòng hiếu kỳ hại chết con mèo …”

Nói xong Viên lệ đem ánh mắt chuyển đến trên người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cúi đầu xuống, nhìn không ra biểu lộ. Trần Sâm sớm nghe không quen phương thức hai người nói chuyện. Cái này sẽ xem ra được chuyện, cũng không cần tiếp tục lại ngồi ngốc ở đây. Hắn lên tiếng chào hỏi liền nhấc chân rời đi, Tiểu Bạch nhìn hắn rời đi, tự nhiên là lập tức đi theo. Viên Lệ cũng không ngăn cản bọn họ, tỏ vẻ không sao cả nhún nhún vai, bắt đầu nói đại khái kế hoạch của mình, hai người châm chọc đến châm chọc đi tốt xấu cũng đem chuyện này bàn bạc xong. Viên Lệ là mình chạy xe đến, nói thẳng không cần đưa. Tạ Tề cũng vui vẻ thoải mái phất tay chào tạm biệt. Viên Lệ đi thang máy trực tiếp đến bãi đỗ xe dưới tầng ngầm. Lúc thang máy đến tầng thứ ba dừng lại, cửa thang máy mở ra, ngoài cửa chỉ có một người lẳng lặng đứng. Đỗ Viễn. Y ngẩng đầu nhìn thẳng Viên Lệ, rõ ràng là đang cười lại làm cho người ta cảm thấy thấy lạnh run. Y chậm rãi giơ tay lên đem ngón trỏ chống đỡ ở trên môi làm động tác “đừng lên tiếng”

, sau đó không đợi Viên Lệ kịp phản ứngcũng nhanh bước rời đi. Viên Lệ ở lại lật ra cái xem thường, hung hăng đóng cửa thang máy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...