Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 19-1



Trần Sâm trở thành lái xe hơn nửa tháng, một điểm phát hiện cũng không có. Nghĩ đến cũng đúng, hắn một kẻ ở bên ngoài tuyển vào, nhiều lắm là Trương Vũ Đông cần đi nơi nào thì sẽ kêu hắn lên, còn những chuyện trộm đạo tự nhiên là gọi tâm phúc. Nhưng Viên Lệ không nghĩ như vậy, thời gian kéo càng lâu, lại càng dễ dàng lộ. Cô nhanh chóng chỉ vào mũi Trần Sâm mắng to hắn không có tự giác nằm vùng. Trần Sâm đối với cô khóc lóc om sòm đã quen, từ tai trái chui qua tai phải ra ngoài, hoàn toàn không lo nghĩ. Sau khi một tuần lễ lại qua, sự tình rốt cục có tiến triển — Đỗ Hi ở Kim Sa Loan xuất hiện. Trần Sâm đang ở bãi đỗ xe cùng một người lái xe khác khoác lác cái rắm, đột nhiên một cỗ xe có rèm che cấp tốc xông vào bãi đỗ. Đèn xe xẹt qua hai người ngồi dưới đất, làm hai người thật không mở nổi mắt. “Tên vương bát đản nào mở đèn xe? Trong phòng mở đèn! Hắn mù a?!”

Trần Sâm một hồi cơn tức đi lên liền đứng dậy mắng, lại lập tức bị người bên cạnh kéo xuống. “Đừng gọi bậy a, người nọ chúng ta không đắc tội nổi!”

Lão Vương lái xe giảm thấp giọng khuyên bảo. Trần Sâm cũng là người thức thời, vừa rồi cũng là nhất thời nhiệt huyết. Chuyện này tuy trong nội tâm hắn có khó chịu nhưng vẫn là thức thời ngậm miệng. “Người này ai a? Không phải khách quen chứ? Chưa thấy qua?”

Trần Sâm nhìn bóng lưng âm u từ trên xe bước xuống, hỏi. “Hắn nha –”

Lái xe có một đặc điểm: nói nhiều, bát quái. Việc này có người hỏi lão Vương không thể chờ đợi được liền bắt đầu bài giảng:”

Là con riêng của ông chủ chúng ta– cậu nhìn xem quen mắt không?”

Trần Sâm ha ha bật cười:”

Tôi làm sao có thể gặp qua?”

“Ta thực có can đảm nói cậu gặp qua — Đỗ Hi biết không?”

“Đại thiếu gia tập đoàn Anh Thắng sao, như thế nào?”

Trần Sâm lộ ra nghi hoặc. “Hải cái gì Đại thiếu gia, kỳ thật Đỗ Hi chính là con riêng của ông chủ chúng ta!”

Lão Vương khó tìm được người nghe, máy hát một khi mở liền không thể ngừng, nói răng rắc,kể không ngừng, cũng không phát hiện chú ý của người nghe ở trên người mình đã dời đi. Trần Sâm không đếm xỉa phụ họa lão Vương, ánh mắt lại chằm chằm nhìn vào hướng Đỗ Hi ly khai bất động, trong nội tâm cân nhắc phải như thế nào mới có thể tiếp cận nam nhân này… Nhưng sự thật thường thường so với tưởng tượng càng nằm ngoài ý định của người ta– trong lúc Trần Sâm đau khổ suy tư phải như thế nào tới gần Đỗ Hi, gã đã tự mình tìm tới cửa. Lúc 2 giờ sáng, khi Trần Sâm thay ca về nhà thì bị một chiếc xe taxi ngăn lại ở con đường rất thưa thớt người. Chỗ ngồi phía sau xe taxi cửa mở ra, một nam nhân ngồi ngay ngắn ở bên trong ngẩng đầu nhìn hắn. “Trần Sâm.”

Nam nhân mở miệng gọi hắn, ngữ điệu không có gì, bình tĩnh tựa như thầy giáo đang điểm danh. Trần Sâm nhìn chằm chằm vào mặt bóng ma một hồi lâu, mới xác định thân phận người nọ:”

Ông chủ Đỗ?”

Đỗ Hi gật gật đầu:”

Lên xe.”

Trần Sâm đương nhiên sẽ không cho là nửa đêm bị ngăn đón là một chuyện tốt, hắn vô ý thức dời một bước nhỏ về phía sau chuẩn bị chạy trốn. “Ngươi tốt nhất nên phối hợp.”

Lúc Đỗ Hi nói những lời này, trên tay đã có một khẩu súng.”

Tiến lên.”

Trần Sâm hắc hắc gượng cười hai tiếng:”

Ông chủ Đỗ… Làm sao vậy? Tôi chẳng phải hôm nay lỡ nói bậy một câu, không cần phải làm như vậy a?”

“Ngươi biết ta tìm ngươi là vì cái gì, lên xe.”

Nói xong thoáng cái, súng đã lên nòng. Trần Sâm xem tránh không khỏi, chỉ phải cười theo cẩn cẩn dực dực lên xe:”

Ngài tay cầm ổn, cẩn thận cướp cò…”

Đỗ Hi vẫn là mặt chết vạn năm không thay đổi, đối với trêu chọc của Trần Sâm không hề hay biết, chỉ là nói với tài xế một tiếng lái xe. Trần Sâm cũng không tự đòi phiền phức, ngẩn người sững sờ nhìn chung quanh suy đoán Đỗ Hi đây là muốn dẫn hắn đi đâu. Lái xe ra khỏi thành phố, cuối cùng ở một quán cơm nông gia nhỏ ngừng lại. Trần Sâm lúc xuống xe cảm thấy một hồi không thể tưởng tượng nổi — đây là tiếp tục làm cái rắm gì? Mời hắn đến đây ăn khuya? Đỗ Hi đoán chừng là khách quen, tiểu tử sau quầy hàng giơ lên mi mắt nhìn gã một cái, nói một câu ‘Ở phòng số 9′, liền nhắm mắt lại tiếp tục đi tìm chu công. Tiến đến lô ghế, thật đúng là đã chuẩn xong một bàn rượu và thức ăn, Trần Sâm càng thêm đoán không ra Đỗ Hi nghĩ gì. “Ngồi tự nhiên.”

Đỗ Hi tự mình ngồi xuống trước,”

Rượu có thể a?”

Trần Sâm nhìn Đỗ Hi, lại nhìn rượu và thức ăn, sau một hồi thở dài:”

Các người làm ông chủ đều yêu mến ở tiệc rượu thẩm vấn người khác?”

“Chúng ta?”

Đỗ Hi khiêu mi. “Nói về kẻ có tiền.”

Trần Sâm ‘hảo tâm’ giải thích — tuy nhiên trong giọng nói không hề che dấu khó chịu. Đỗ Hi rõ ràng thiếu khuyết tế bào giải trí, gã chỉ là nhìn chằm chằm vào Trần Sâm một hồi rồi thu lại ánh mắt, chỉa chỉa đồ ăn ý bảo:”

Món ăn ở nông gia, mùi vị không tệ.”

Trần Sâm bĩu môi,”

Không có khẩu vị.”

“A? Ta cho rằng ai trực đêm cũng sẽ đói.”

Đỗ Hi nói những lời này ngữ khí quá mức chăm chú, khiến Trần Sâm thật muốn cho là gã chỉ tinh khiết mời hắn một bữa ăn khuya. Không đợi Trần Sâm cân nhắc qua những lời này có hàm nghĩa gì thì Đỗ Hi lại nói tiếp:”

Chúng ta trực tiếp nói đi — ngươi — có muốn cùng ta hợp tác?”

Trần Sâm đứng thẳng đắp miệng, nhìn gã:”

Tôi có thể cùng ông chủ Đỗ hợp tác cái gì? Ngài cũng thiếu lái xe?”

“Đỗ Viễn ở chỗ ngươi.”

Đỗ Hi thoáng cái ném ra ngoài một câu nặng như bàng tạc bắn ra. Trần Sâm kinh hãi, tim đập trống ngực đều dừng lại hai giây. “Ai?”

Trần Sâm giả ngu, tay cũng không tự giác khẽ run lên. “Cấp dưới của ta gặp qua hắn và ngươi đang ở cùng một chỗ gần đây–.”

Đỗ Hi như là đang đọc một nguyên lý khoa học, ngữ khí khẳng định cùng lãnh đạm. Trần Sâm có loại cảm giác hít thở không thông, hắn giả vờ trấn định nhíu mày:”

Ông chủ Đỗ cũng đừng tùy tiện, oan uổng người a.”

“Ngươi đã từng sống qua ở khách sạn Kim Buồm, hơn nữa thuê Viên Lệ, luật sư sự vụ ở Dương Quang điều tra ta, ngươi đến Kim Sa Loan cũng là Viên lệ an bài cho ngươi — Trần Sâm,”

Đỗ Hi lắc đầu,”

Ngươi là người sảng khoái, ta cũng vậy. Ta chỉ nói cho ngươi biết một câu, ta sẽ không hại Đỗ Viễn, mục tiêu của ta cũng không phải tập đoàn Anh Thắng — nói như vậy, không phải ngươi có thể cùng ta bàn bạc tiếp?”

Trần Sâm không tin chuyện ma quỷ của gã, trong nội tâm nghĩ đến một mặt khác của sự việc — Đỗ Hi đã biết… Gã có thể hay không đối với Tiểu Bạch động thủ… “Ta không động thủ với Đỗ Viễn.”

Nhìn khuôn mặt Trần Sâm vặn vẹo, Đỗ Hi thoải mái đoán được suy nghĩ trong lòng của hắn, nói:”

Không tin ngươi có thể gọi điện thoại về hỏi.”

Trần Sâm lấy điện thoại ra, nhìn một hồi lại buông:”

Tôi tin cậu…”

Đỗ Hi gật gật đầu:”

Như vậy chúng ta vừa uống rượu vừa nói?”

Nói rồi mở một chai rượu đưa tới. Trần Sâm tiếp nhận, tưới một miệng lớn để cho mình tỉnh táo lại. “Ta lúc trước hại Đỗ Viễn, các ngươi đều tưởng vì muốn đoạt được vị trí tổng tài Đỗ thị?”

Đỗ Hi nhìn Trần Sâm uống, chính mình cũng không uống, chỉ là cầm chiếc đũa lúc có lúc không gõ cái chén, như là phối nhạc kể chuyện xưa,”

Kỳ thật đây chỉ là bước đầu tiên — bước đầu tiên ta đoạt Văn Đông hội.”

Trần Sâm bị rượu làm sặc đến mãnh liệt, ho một hồi lâu mới nói ra lời:”

Văn Đông hội? Cậu?”

Đỗ Hi ngược lại không biết là lời của mình có nhiều điều không thể tưởng tượng nổi, phối hợp nói tiếp:”

Chỉ có cầm Đỗ thị làm lợi thế, ta mới có thể tiếp cận Trương Vũ Đông. Ta đã thuyết phục lão ta đi liên lạc Xích Viêm giúp mua súng ống đạn dược mà Đỗ thị buôn lậu, đợi cho lúc súng ống đạn dược giao dịch, ta sẽ nghĩ biện pháp khiến lão ấy đến hiện trường –”

“Sau đó báo nguy cho cảnh sát tới bắt lão ta?”

Trần Sâm bật cười lạnh lùng,”

Cục trưởng cục Cảnh sát cùng lão ta là bái làm huynh đệ sống chết, bắt lão về uống trà?”

Đỗ Hi lắc đầu:”

Chúng ta chỉ cần đến hiện trường trước cảnh sát, làm cho Trương Vũ Đông ‘Trong lúc dùng vũ khí đánh nhau bất hạnh bị người bắn chết’ sẽ tốt hơn.”

“Lão đã chết thì thế nào? Theo dõi vị trí của lão cũng nhiều người đi, lại đổi phiên đến cậu?”

“… Văn Đông hội phía dưới có năm người phân đường, hội trưởng là do các phân đường đề cử ra. Mà hai người trong đó, là người của ta — chỉ cần ta có thể thu mua một tên khác trong ba người còn lại, vị trí hội trưởng cũng không phải là không có khả năng.”

Đỗ Hi thấy Trần Sâm mặt mũi vẫn là tràn đầy hoài nghi, liền nói tiếp:”

Mà cá nhân ta cũng có người đề cử — lão Lý, tính trong năm người phân đường thì ông ta là thân phận trưởng bối lớn nhất. Ông ấy lại là người cố chấp thủ cựu*, kiên trì muốn vị trí hội trưởng do huyết mạch Trương gia kế thừa tiếp tục, mà huyết mạch của Trương Vũ Đông — chỉ có ta.”

(*giữ lại cái cũ một cách cố chấp) Trong lúc Đỗ Hi thừa nhận mình là con của Trương Vũ Đông,Trần Sâm cảm nhận được trong giọng nói của gã chán ghét cùng căm hận mãnh liệt, làm hắn nhất thời đã quên nên phản bác như thế nào. Hít thở sâu một hơi, Đỗ Hi điều chỉnh tâm tình một chút, tiếp tục nói:”

Chỉ cần lão Lý không bắt được chính tay ta hại chết Trương Vũ Đông, ta có thể sẽ có được ủng hộ của ông ấy. Như vậy thì có ba phân đường duy trì — vậy là đủ rồi.”

Trần Sâm trầm mặc một hồi, hỏi:”

Cậu những việc này đều nói cho tôi biết, không sợ tôi xoay người đi một cái đem cậu bán cho Trương Vũ Đông?”

“Ngươi sẽ không, đây với ngươi trăm hại không một lợi.”

Đỗ Hi lắc đầu.”

Ngươi có thể lo lắng thoáng cái, chuyện ngươi cần làm cũng rất đơn giản. Ngươi có thể cùng Trương Vũ Đông tiếp xúc gần gũi, chỉ cần ngẫu nhiên báo cáo ta một chút hướng đi của Trương Vũ Đông — đương nhiên, tối trọng yếu nhất vẫn là ngày cùng Xích Viêm giúp giao dịch, ngươi phải nghĩ biện pháp làm cho Trương Vũ Đông không cách nào rời đi.”

Trần Sâm chống đỡ cái trán, thoáng cái tiếp nhận quá nhiều tin tức, đầu óc hắn đã không cách nào tự hỏi vấn đề một cách bình thường. “Ngươi cũng không phải tất yếu nghĩ nhiều như vậy, ngươi đã không có lựa chọn khác trạch.”

Đỗ Hi một câu chặt đứt đường lui của Trần Sâm. Trần Sâm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Đỗ Hi hỏi:”

Trương Vũ Đông làm cái gì khiến cậu hận lão như vậy?”

“……”

Đỗ Hi không nghĩ tới Trần Sâm sẽ hỏi cái này, sửng sốt một chút. “Điều kiện đầu tiên để hợp tác,ít nhất cậu phải chứng minh thành ý của mình.”

Trần Sâm rất kiên trì. “… Lão ấy hại chết mẹ của ta.”

Đỗ Hi sau khi trầm mặc một hồi mới nhổ ra một câu. “Mẹ cậu? Bà ấy không phải bị tông xe…”

“Là Trương Vũ Đông xếp đặt. Tất cả đều là lão ta xếp đặt.”

Đỗ Hi tựa vào trên ghế dựa, từ từ nhắm hai mắt, nhàn nhạt nói:”

Để cho ta mẹ tới gần Đỗ Kính Văn, sinh ra ta, dùng ta thoả hiệp Đỗ Kính Văn, còn có mẹ ta chết, đều là kế hoạch hoàn hảo của Trương Vũ Đông. Lão nghĩ Đỗ Kính Văn suy sụp, đáng tiếc cuối cùng không thể thành công.”

Đỗ Hi tuy mặt không biểu tình, nhưng Trần Sâm lại có thể cảm nhận được bi thống trầm trọng trong lời nói của gã. “Lúc ấy mẹ của ta sau khi bị xe đụng phải cũng chưa chết, là về sau bị thuộc hạ của Trương Vũ Đông bắn một phát…”

Đỗ Hi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy hận ý. Gã nhớ tới lúc mình ngồi ở trong xe trợ lý của Đỗ Kính Văn, ghé vào trên kính ở phía sau xe nhìn nữ nhân còn đang bò động thân thể chậm rãi đuổi theo, mà thủ hạ Trương Vũ Đông xuất hiện ở phía sau bà, khẩu súng nhắm ngay nữ nhân. Lúc nhìn thấy người nọ dùng ngón tay bóp cò súng đồng thời cũng là lần đầu tiên Đỗ Hi mở miệng gọi nữ nhân kia một tiếng ‘Mẹ’. Và lần đó, cũng là lần cuối cùng. Trần Sâm chỉ là đại khẩu uống rượu, cái gì cũng không nói — hắn không có kinh nghiệm những chuyện này, không có tư cách cũng không muốn đi đánh giá. Đỗ Hi đột nhiên mở một chai rượu mãnh liệt uống, nhất thời trong phòng chỉ có âm thanh uống rượu cô lỗ, hai người đều là trầm mặc. Từ lúc vừa mới bắt đầu uống một ngụm đến thoáng cái ngốc, cuối cùng biến thành hai người đụng được rượu, phát điên cuồng rót, giống như là muốn dùng rượu đến tiêu trừ lung tung trong lòng. “Tôi… Ách…. Đáp ứng cậu… Chỉ cần cậu đúng không ra tay với Tiểu Bạch…”

Trần Sâm ghé vào trên mặt bàn, say rượu mồm miệng nói không rõ. “…”

Đỗ Hi tửu lượng so với Trần Sâm khá tốt, lúc này còn có thể thanh tỉnh đi tiêu hóa lời của Trần Sâm:”

Tiểu Bạch… Đỗ Viễn?”

“Đúng.. Đỗ Viễn… Ách…”

Trần Sâm lại uống một ngụm. “A…”

Đỗ Hi nghe được, như chê cười đồng dạng thấp giọng cười rộ lên,”

Đỗ Viễn cho ngươi chỗ nào tốt? Ngươi đối với hắn để bụng như vậy?”

“Hắn ngốc tử… Tôi không giúp hắn ai… Ai giúp hắn…”

“Hắn ngốc?”

Đỗ hi nhớ lại thám tử tư báo cáo, ứng âm thanh,”

Hắn mất trí nhớ?”

“Đúng, mất trí nhớ… Cho nên cậu cũng đừng phiền toái tìm hắn… Không phải… Ách.. Không phải tất yếu!”

Trần Sâm vất vả ngẩng đầu trừng Đỗ Hi, cuối cùng giơ lên một mí mắt, đầu nặng muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được. “Ngốc chính là ngươi…”

Đỗ Hi hừ một tiếng,”

Hắn mất trí nhớ, như thế nào sẽ đem ngươi cuốn vào đây?”

Trần Sâm muốn lắc đầu, lại không nhúc nhích được, chỉ có thể phất phất tay:”

Hắn gạt ta làm gì …”

“Ngươi không nghĩ tới hắn đang lợi dụng ngươi?”

Đỗ Hi mắt lạnh lùng nhìn hắn. “Ha!”

Trần Sâm cười lớn một tiếng,”

Lợi dụng?.. Đỗ…Hi tôi..Tôi cho cậu biết… Cậu sống mệt mỏi như vậy là vì cái gì? Cũng bởi vì cậu nghĩ nhiều… Cái gì lợi dụng không lợi dụng … Làm người cũng không phải là buôn bán, tính rõ ràng như vậy là tự tìm khó chịu cho chính mình, biết không?…. Cậu… Cậu không phải là hận Đỗ Kính Văn hận Trương Vũ Đông…Hai bên đều mơ tưởng đền bù tổn thất… Kết quả cậu muốn cái gì? A?…. Cẩn thận cuối cùng đem mạng cậu cũng bồi đi vào……”

Đỗ Hi ngẩng đầu nhìn Trần Sâm vài lần, nở nụ cười:”

Nhìn không ra ngươi tư tưởng cao như vậy a?”

“Đó là…”

Trần Sâm vẫn không quên đắc ý cười hắc hắc hai tiếng. Hai người sau đó lại uống vài chai rượu, cuối cùng Trần Sâm trước uống không ngừng ngược lại sau ngã bùm trên bàn, Đỗ Hi mới diêu diêu hoảng hoảng hô người đem hắn đưa trở về.
Chương trước Chương tiếp
Loading...