Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau

Chương 34



CHƯƠNG 34

Bỗng nghe thấy có tiếng động, Tuyết Du giật mình bỏ lại viên Long Nhãn, không ngờ trượt tay viên Long Nhãn lại rơi xuống, biến mất.

Lúc đó nàng thật sự hốt hoảng, không biết viên Long Nhãn đã đi đâu mất, nàng suy nghĩ một lúc mới nhận ra nó đã lạc xuống nhân gian.

Viên Long Nhãn cứ theo đà mà bay xuống, nó liên tục phát ra thứ ánh sáng kì lạ, toả ra cả một không gian, giống như tia nắng Mặt Trời lan toả sự sống.

Cùng lúc đó...

- Lão gia, lần này phu nhân sinh khó, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tính mạng! - Một tiểu nha hoàn từ ngoài cửa chạy vào phòng khách, hốt hoảng thông báo cho Quách Trần Duật, khiến ông lo lắng chạy ra ngoài.

- Phu nhân! - Quách Trần Duật định xông vào, một vài gia đinh trong phủ ngăn ông lại, khuyên ông nên bình tĩnh tránh gây ảnh hưởng đến bên trong.

Bên trong, tiếng gào thét của một người phụ nữ vang lên, tiếng hét đấy đầy thống khổ, giống như bị đứt từng khúc ruột ra ngoài.

Quách Trần Duật đau lòng, hai tay đặt lên trán, ông tự nhủ mình phải vượt qua thử thách này, ông sẽ có vợ, có đứa con đang sắp chào đời kia.

Mấy chục nha hoàn trong phủ liên tục đi lại trong căn phòng kia, vẻ mặt ai cũng tràn đầy lo lắng, đã hơn chín tiếng đồng hồ trôi qua, vậy mà tại sao vẫn không có chuyển biến gì?

- SINH RỒI SINH RỒI!!! PHU NHÂN SINH RỒI!!! - Tiếng của bà đỡ vui mừng vang lên, trên tay bà hiện tại là một cậu bé, hai mắt nhắm nghiền đang co người lại.

Không có một tiếng khóc nào cả...

Không có một âm thanh hay tiếng động nào vang lên...

Tất cả mọi người trong phủ không hề nói một tiếng nào, ai cũng mong đợi một tiếng khóc từ đôi môi nhỏ bé mới chào đời kia...

Nhưng họ phải thất vọng vì đứa bé đó không hề khóc!

Linh khí của tiên một khi đã dung hoà vào cơ thể con người, cho dù là người lớn thì sức chịu đựng không thể lớn, huống chi đây chỉ là một bào thai còn trong bụng mẹ!

Quách phu nhân thân thể rã rời ngồi dậy, trên người bà hiện giờ toàn là mồ hôi chảy ra, bà nhìn người đỡ đẻ, giọng yếu ớt vô cùng:

- Lý ma ma, mau đưa đứa trẻ đó cho ta!

Đỡ lấy sinh linh nhỏ trong tay mình, Quách phu nhân bật khóc, tại sao đứa nhỏ này mới sinh ra đã không khóc?

Nhìn thân hình đứa nhỏ đang thu gọn mình, bàn tay nó đưa lên miệng, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nó hồng hào, đoán được sau này nhất định sẽ là một nam nhân anh tuấn!

Mọi người trong phòng cũng rất ngạc nhiên, tiểu vương gia của bọn họ thật sự rất khác xa so với những đứa trẻ khác, người có vẻ to và đầy đặn hơn nhiều.

Đột nhiên, trên khoảng trời xanh rộng kia, một tia sáng vàng chói từ trên cao rơi xuống với tốc độ rất nhanh, đến độ, tốc độ còn nhanh hơn cả sao băng nữa! Cứ với đà rơi thẳng xuống như vậy, đích của nó nhất định là Quách Quận Phủ.

Quách Quận Phủ lúc này bị bao trùm trong ánh sáng vàng, nhìn mọi thứ xung quanh cũng chỉ là màu vàng, chói mắt đến không thể thấy được gì, ai ai cũng nhắm mắt nên không hề biết, viên Long Nhãn đã biến mất vào trong người cậu bé mới chào đời.

Sau khi thứ ánh sáng kia biến mất, mọi người đồng loạt mở mắt ra khi nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ, tiếng khóc chào đời đó thật dễ thương, khiến tim mọi người ở đó khẽ rung động.

- ĐỨA BÉ KHÓC RỒI! KHÓC THẬT RỒI!!! - Một nha hoàn trong phủ đi ra sân hét to lên cho cả phủ nghe, mọi người thấy vậy đều vui mừng, ai ai cũng không ngừng khen đứa trẻ sau này nhất định sẽ khoẻ mạnh, lại là một nam nhân có tài có đức.

Quách Trần Duật nghe tin vợ hạ sinh, vui mừng chạy vào phòng, thấy đứa trẻ trong tay Quách Phu Nhân không ngừng khóc, ông mỉm cười đến rơi nước mắt.

- Phu nhân... nhìn con chúng ta xem! - Ông đưa tay gạt nước mắt.

Quách Phu nhân người tuy yếu ớt, thấy bộ dáng vui vẻ đến nỗi khóc của phu quân mình, bà đưa tay đập nhẹ người ông:

- Thôi đi, đừng khóc! Chàng nhìn xem, con chúng ta rất dễ thương đúng không?

Quách Trần Duật gật đầu, đưa tay bế đứa con từ Quách Phu Nhân, giọng ông vui vẻ:

- Con ơi... ta là cha của con đây... - Ông bật cười khúc khích, đứa trẻ nhìn ông, hai con mắt long lanh chợt loé sáng.

rRr

- Tuyết Du Bạch Nguyệt phạm phải đại tội, đánh mất viên Long Nhãn, Ngọc Hoàng có lệnh, cắt chức của người, sau đó hoá thành muỗi phải xuống nhân gian tìm lại nó!

- Mong các vị tiên đừng nói cho Thiên Giai biết chuyện này, ta không muốn ảnh hưởng đến huynh ấy!

Tuyết Du vừa mới trở ra từ địa ngục, nàng bị giam ở đây đã hai mươi ngày rồi, cũng như Thiên Giai từng nói với nàng, một ngày trên địa phủ, thiên đình tương ứng với một năm trên trần gian. Không ngờ... bây giờ đã là hai mươi năm sau rồi...

Lởn vởn khắp nơi với đôi cánh nhỏ bé, Tuyết Du phát hiện ra, không ngờ, trần gian nay lại hoàn toàn thay đổi.

Lởn vởn khắp nơi với đôi cánh nhỏ bé, Tuyết Du phát hiện ra, không ngờ, trần gian nay lại hoàn toàn thay đổi.

Nơi thành Lạc Hoa này, mọi thứ đều nhộn nhịp, khác xa so với tưởng tượng khi nàng ở trong địa ngục, cứ nghĩ khi nàng trở ra cây cối cao lớn, cỏ mọc um tùm, ai có thể ngờ được nơi này lại đông vui như thế này!

" Ở đây có rất nhiều người!". Giọng nói trong veo của nàng thoang thoảng trong không khí, từng tiếng ngân phát ra y như tiếng chuông gió.

Linh linh linh linh... Tuyết Du tiến lại chỗ một con người, mở giọng làm quen, tiện thể hỏi được.

" Vị tiểu thúc thúc này... cho ta hỏi một lát được không?"

Người nàng vừa nói chuyện không hề biết có sự xuất hiện của nàng, ông ta vẫn ung dung đi trên đường.

" Này, vị tiểu thúc thúc, người không nghe thấy ta nói gì sao?". Tuyết Du tiếp tục hỏi ông ta, nhưng ông ta không hề có phản ứng gì cho dù là một cái quay đầu.

Hết lần này đến lần khác, nàng đều hỏi những người đi trên đường, nhưng không có ai có thể nghe thấy nàng nói cả.

Chán nản, nàng bay đến một nơi mà nàng thấy rất đẹp bởi cách trang trí ở đó rất thu hút, lại có rất nhiều tiểu cô nương xinh đẹp.

Lượn qua lượn lại, nàng bay lên tầng, vào đại một phòng nào đó, không ngờ gặp phải hai nam nhân đang ngồi nói chuyện.

- Huynh nghĩ lần này chúng ta sẽ thành công chứ ? - Một nam nhân trong khá bắt mắt lên tiếng, nhìn điệu bộ của hắn, trông thật giống mấy gã nam nhân phong lưu, đào hoa.

Tuyết Du đứng trên bệ cửa sổ, nghe ngóng một chút, điệu bộ nàng trông khá thích thú về chuyện trần gian nha.

Một nam nhân khác phẩy phẩy quạt, vẻ mặt khá đăm chiêu:

- Lần này nhất định thành công.

Tiếp theo, nàng nhìn hành động của hai tên nam nhân đó nhưng không hiểu. Đám cô nương kia không hiểu sao lại nhận một thứ gì đó từ hai người, theo nàng nghĩ khi đi trên thành thì thứ đó là tiền, những người đó mắt sáng lên, nhận lấy chúng rồi ra ngoài.

Tuyết Du nhìn mặt hai tên đó trông rất gian xảo, lại cười to như chưa từng được cười, nàng cứ nghĩ... bọn chúng không trả đủ tiền cho những cô nương kia, hai cánh nàng đột nhiên hoạt động, phát ra những tiếng chuông ngân.

Khi hai tên đó phát hiện ra nàng rồi, nàng nhìn hai tên đó đầy gian xảo, nàng tiếng đến bay sát mặt vào một tên, khiến tên đó hét lên.

" Cuối cùng cũng nhận ra ta là muỗi á hả? Hai tên ngốc này!"

Đột nhiên chiếc quạt nào đó định đè bẹp nàng, nhưng cũng may, nàng né sang một bên, cảm thấy trò đùa của nàng cũng nên kết thúc, nàng nhanh chóng bay đi, trước khi đi còn chửi hai tên đó.

" Mấy cái tên chết tiệt!"

TA NGUYỆN CHẾT CÙNG NÀNG!

Hắc Phong cười thê lương, hắn nhớ lại rồi, cuối cùng hắn đã nhớ lại rồi!

Người hắn không trụ vững mà ngã quỵ xuống đất, hắn ôm lấy ngực, cảm thấy con tim này đang rất đau!

Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên!

Những kí ức trước kia đã mất, một lần nữa được khơi dậy, nhưng ông trời có biết làm như vậy khiến hắn đau đến thế nào không?

Khuôn mặt Hắc Phong tràn đầy đau đớn, nhìn hắn như vậy, Thiên Giai vỗ nhẹ vai hắn, thở dài:

- Thiên Truỳ, ta có lỗi với đệ, thật ra... ngày mà đệ đến căn nhà tranh đó, ta đã biết trước rồi! Không như đệ tưởng, là Tuyết Du bị thương nên ta đã điều trị cho cô ấy!

Những giọt nước mắt trên khuôn mặt anh tuấn tuyệt hảo kia chảy ra ngày càng một nhiều, Hắc Phong tiếc thật không thể giết chế chính mình ngay lúc này, Tuyết Du đã vì hắn làm như vậy, hắn lại còn hiểu nhầm nàng, khiến nàng phải đau đớn vì hắn.

Khuôn mặt u khuất của Thiên Giai càng trầm xuống, hắn đau lòng cho Tuyết Du, một người còn chưa nếm trải tình đời nhiều:

- Hôm đệ thành thân cùng cô nương khác, Tuyết Du cũng ở đó, nhưng nàng ấy lúc đó chỉ là một con muỗi, nàng ấy càng không muốn đệ phải chờ đợi vì nàng ấy! Đệ không thể biết được, lúc trở về, Tuyết Du đã khóc rất nhiều, nàng ấy còn bị thổ huyết, suýt mất đi cả tính mạng!

Mọi chuyện là như vậy sao? Tại sao Tuyết Du không nói cho hắn biết, tại sao lại phải chịu đựng một mình cơ chứ? Nàng nói đi, Tuyết Du!!!

Thiên Giai càng nói, mọi tội lỗi của Hắc Phong ngày càng lớn, lại càng biến hắn thành một kẻ xấu, không thể bảo vệ được người mình yêu!

Toàn thân rơi vào bất động, Hắc Phong không thể chịu nổi cú sốc này, khuôn mặt hắn trông đến bơ phờ.

- Cho dù đệ đã có người khác, ngày ngày Tuyết Du đều đứng từ xa, nhìn đệ hạnh phúc bên cô nương khác, nàng ấy không khóc, nhưng ta biết, trong lòng nàng ấy, thật sự là không chịu nổi! - Thiên Giai gằn từng chữ mà nói ra, tâm can hắn thắt lại từng đợt, nói ra cũng khó khăn.

- Tuyết Du... nàng ấy đâu rồi? Ta phải gặp nàng ấy!- Hắc Phong cố đứng dậy, nắm lấy bàn tay Thiên Giai hỏi, đôi mắt lưu ly lúc này tràn đầy mong đợi.

- Tuyết Du... nàng ấy đâu rồi? Ta phải gặp nàng ấy!- Hắc Phong cố đứng dậy, nắm lấy bàn tay Thiên Giai hỏi, đôi mắt lưu ly lúc này tràn đầy mong đợi.

Thiên Giai quay mặt đi chỗ khác, hai mắt hắn nhắm nghiền, nghĩ đến cảnh nàng đang đau khổ chịu đựng ở nơi còn không bằng địa ngục!

- Tuyết Du... nàng ấy... đang ở Hoả Kim Chỉ!

Những cánh đào mỏng mang yếu ớt kia đang cố bám lấy mặt đất, cố không để gió thổi đi mình, càng không muốn đi đâu xa, nó muốn mình chỉ ở một chỗ mát, không bắt gặp ánh nắng mặt trời, có khi... sự sống của nó sẽ được kéo dài...

Bầu trời hôm nay sao lại âm u đến lạ thường, nó giống như đang báo trước cho một điều kinh khủng đang sắp diễn ra...

Hắc Phong đứng dậy, trong thâm tâm hắn lúc này chỉ tồn tại hai chữ "Tuyết Du", nếu thiếu hai từ này, e rằng sau này hắn sẽ không sống nổi, cho dù sống cũng sống không bằng chết!

- TUYẾT DU!!! NÀNG PHẢI CHỜ TA!!! - Hắn như gào thét, như tự định đoạt số phận hắn và nàng, hắn muốn nàng phải ở bên cạnh hắn, phải luôn cười với hắn, phải sống với hắn cho đến hết cuộc đời.

Toàn thân Hắc Phong lúc này nhẹ bẫng, hắn bay nhẹ trên không trung, người hắn không ngừng phát ra thứ ánh sáng kì ảo, nó càng ngày càng lớn, càng áp đảo toàn bộ cơ thế hắn.

Người hắn bây giờ, không còn là của Hắc Phong lúc trước, hắn bây giờ là Thiên Truỳ, người có sức mạnh vô cùng lớn, tinh khí sau hơn hai mươi năm ngủ yên giấc lại bùng nổ ra, viên Long Nhãn cộng thêm sức mạnh của Tinh khí càng khiến hắn khó đánh bại hơn, ai cũng không thể là địch thủ.

rRr

Thiên Truỳ lao nhanh về phía tầng mây, nhắm đến Hoả Kim Chỉ...

Hàng ngàn thiên binh thiên tướng canh giữ Hoả Kim Chỉ, nhìn thấy hắn thì ai cũng ngạc nhiên cúi đầu:

- Bát hoàng tử, lâu lắm không gặp!

Nhận được ánh mắt sắc lạnh của Thiên Truỳ, bọn họ khẽ rùng người.

Quét tia nhìn đầy băng giá lên những thiên binh, giọng hắn lạnh lùng, đầy sắc đá, nếu muốn hắn còn có thể giết người không cần đao:

- Ai dám cản đường ta, nhất định phải chết!

Hắn ung dung bước vào cánh cổng dẫn đến Hoả Kim Chỉ, phải vượt qua những tám ải hắn mới có thể gặp được Tuyết Du.

Cho dù là kính trọng hắn, nhưng bọn họ vốn là được nhận lệnh canh gác nghiêm ngặt, không được để bất cứ ai tiến vào trong, thiên binh ngay lập tức ngăn hắn lại, không để hắn tiến vào trong.

Thiên Truỳ thấy bọn họ chống đối, đôi mắt hắn quét qua bọn họ, lập tức ai nấy đều biến thành băng tảng.

Nhếch môi một cái, hắn tiếp tục tiến vào trong...

Mọi thứ giường như tối dần, hắn nhìn thấy ngay trước cổng vào ải ba, một thứ gì đó đột nhiên quấn lấy hắn.

Nhìn lại, hoá ra là Mị Hà*. Toàn thân cô ta toả ra một mùi hương rất quyến rũ, có thể làm lay động những người hít phải nó.

Thiên Truỳ không bận tâm đến cô ta, hắn đưa bàn tay nắm chặt lấy người cô ta, vứt sang một bên, sau đó xuất hiện một tấm lưới quấn cô ta lại.

Mị Hà: Người có khả năng quyến rũ ngay cả những vị tiên, cô ta dùng người mình để ngăn cản những ai đi ngang qua, có người còn bị mùi hương trên người cô ta làm mê man, mất ý thức dẫn đến chết.

Thiên Truỳ đi qua bảy ải, gặp không ít những người có tiên thuật cao, bảo vật hay dù là thần thánh hắn vẫn đánh bại không bị suy chuyển đến một cọng tóc.

Ải thứ tám...

Hắn vừa bước vào đã nhìn thấy một con rồng lửa rất lớn, nó phun ra những tia lửa độc, những làn khói đen bốc lên. Thiên Truỳ nhanh chóng né qua một bên, sau đó vung kiếm ra chém nó một nhát.

Con rồng tuy bị chém nhưng vẫn không bị suy chuyển, nhìn Thiên Truỳ đầy thù hận.

Nó dùng đuôi quật ngã hắn, làm hắn đánh bật ra đằng sau. Dùng kiếm chống dậy, hắn nhìn con rồng đó, trong lòng đang rất đắn đo: " Nhất định có điểm yếu, nhưng sao ta lại không phát hiện ta?"

Con rồng lửa thấy hắn phân tâm thì liên tục tấn công, dùng đuôi quật hắn, lại dùng lửa thổi hắn.

Thiên Truỳ bị thương, gắng gượng đứng dậy, chỉ còn một cơ hội, hắn vung kiếm lên chém vào cổ nó, con rồng lửa la lớn, hét to đến chói tai sau đó nằm gục ra.

Thiên Truỳ đưa tay lau nhẹ vết máu trên miệng, trực tiếp bước vào Hoả Kim Chỉ.

Bao quanh hắn là những âm thanh nhức chói tai, chúng thật ghê rợn, nó chỉ muốn làm bay não hắn ra, Thiên Giai nhíu mày nhìn ra xung quanh, ruốt cuộc Tuyết Du đang ở đâu?

- TUYẾT DU! TUYẾT DU! NÀNG Ở ĐÂU? - Thiên Truỳ hét to, mong sẽ nhận được câu trả lời của nàng.

Nhưng những âm thanh đặc sệt của Hoả Kim Chỉ không thể để hắn nghe thấy gì, hắn đưa hai tay bịt tai lại, tiếp tục tìm bóng dáng đó.

Thân ảnh yếu ớt đang nằm bất động ra sàn, hai mắt Tuyết Du khẽ mở.

Thân ảnh yếu ớt đang nằm bất động ra sàn, hai mắt Tuyết Du khẽ mở.

" Mình... mình nghe thấy Hắc Phong đang gọi mình!"

Nàng gắng gượng ngồi dậy, nhưng sức lực nàng không thể cho phép, nàng không thể nào động đậy được, toàn thân nàng lúc này bất động, ê ẩm đau nhức vô cùng.

Thiên Truỳ đi sâu vào bên trong, lúc nào cũng gọi tên Tuyết Du, trái tim hắn lúc này đang rạn nứt.

Đôi mắt hắn giống như tìm thấy gì, mắt hắn đăm đăm nhìn vào bộ xiêm y màu hồng đào kia.

Thiên Truỳ cười, cuối cùng hắn cũng tìm được nàng rồi, hắn nhanh chóng chạy đến đỡ lấy nàng, những âm thanh đau nhức kia vẫn văng vẳng bên tai.

rRr

- Ngọc Hoàng, Ngọc Hoàng, không xong rồi! - Một tthiên binh từ bên ngoài hớt hải chạy vào, khiến Ngọc Hoàng có đôi chút không hài lòng.

- Ngươi không thấy... ta đang đón tiếp khách sao? - Ngọc Hoàng dùng giọng uy nghi, trừng mắt nhìn hắn, tiểu binh kia nhìn sang vị khách của Ngọc Hoàng sau đó cúi đầu.

Vị tiên đó mỉm cười, giống như biết trước được điều gì, vị tiên đó quay sang nói với Ngọc Hoàng:

- Bệ hạ, người cũng nên nghe hắn nói một lần, biết đâu là do chuyện gấp nên mới vậy?

Ngọc Hoàng nghe vậy gật đầu, ra lệnh cho tiểu thiên binh kia nói, người đó lập tức báo cáo:

- Ngọc Hoàng, Bát hoàng tử đã trở về, nhưng ngài ấy đang xông vào Kim Hoả Chỉ, lúc này có khi đã đến ải thứ năm rồi ạ!

Hai hàng lông mày của Ngọc Hoàng cau lại, có vẻ là lúc này ông đang có rất nhiều cảm xúc xen lẫn nhau. Sau một hồi, vị tiên thấy Ngọc Hoàng không có phản ứng gì, liền nói với ông:

- Xin ngài cứ yên tâm, chuyện này đã có ta lo!

rRr

Tuyết Du nhìn thấy nam nhân đó, trong lòng rất vui, nàng mỉm cười, giọng yếu ớt:

- Hắc Phong, sao chàng lại đến được đây?

Thiên Truỳ nhăn nhó đau khổ, ôm lấy nữ nhân đang bất lực kia và lòng, hắn khóc mà người rung lên:

- Đừng gọi ta là Hắc Phong nữa, ta là Thiên Truỳ!

Tuyết Du ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt nam nhân này rất giống Hắc Phong, chỉ có điều sắc đẹp đã nâng lên gấp bội, không lẽ người này chính là nam nhân mà nàng yêu năm xưa sao?

Thấy nàng không trả lời, chỉ nhìn mình chằm chằm, Thiên Truỳ cóc nhẹ đầu nàng, hắn cười đầy yêu thương:

- Nữ nhân của ta, nàng thật ngốc! Ta là Hắc Phong, cũng chính là Thiên Truỳ!

Không để cho Tuyết Du phải thắc mắc thêm điều gì, hắn đưa tay che miệng nàng, nói nhỏ vào tai:

- Ta sẽ cứu nàng ra, nàng cứ nghỉ một giấc đi!

Thiên Truỳ chuẩn bị bế nàng dậy, bàn tay không còn chút sức lực của nàng nắm lấy bàn tay mạnh mẽ kia:

- Thiên Truỳ, ta phải ở đây! Ta đã phạm phải đại tội, ta nhất định phải chịu phạt!

Thiên Truỳ nhìn nàng, sắc mặt của hắn chợt đen lại, cũng tại hắn nên mới ra cơ sự này, hắn lại ngồi xuống bên cạnh nàng, càng ôm chặt nàng hơn:

- Vậy thì... ta sẽ ở đây với nàng!

Tuyết Du phản đối, nàng không cho hắn làm vậy, nàng dãy giụa nhưng sức lực nàng không còn, làm sao phản kháng đây? Để mặc cho nam nhân này ôm, nàng bật khóc:

- Chàng đâu cần phải làm vậy?

Nhìn người mình yêu đang khóc trước mặt mình, Thiên Truỳ đau lòng, hắn đưa tay lau giọt nước mặt trên khuôn mặt trắng trẻo, hắn mỉm cười:

- Ta nợ nàng, ta có lỗi với nàng, điều quan trọng nhất là... TA YÊU NÀNG!!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...