Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 54: Nhà có một hổ



Ngày phủ đệ của Vệ Đông Li dựng xong, hắn liền tự tay đề một câu đối. Vế trên là: Rừng hạnh hổ cưỡi gió trăng. Vế dưới là: Xuân nồng cùng nàng say đắm. Hoành phi: Nhà có một hổ.

Tử Viết ngửa đầu nhìn cửa nhà, bùi ngùi nói: “Lần này thì hay rồi, e là tất cả người Duệ Quốc đều sẽ biết Vô Song Vương gia của bọn họ đã lấy một con hổ cái về làm vợ.” cô nhướn mày, vô lại nói, “Chậc…bức đối này mà treo lên thì ta xem ai còn dám tặng chàng mĩ cơ với luyến đồng nữa!”

Vệ Đông Li liếc mắt nhìn hai viện mới xây một trái một phải cạnh nhà mình, hắn lạnh lùng nói: “Chỉ e có kẻ muốn trở thành người hầu của nàng ấy chứ?”

Vệ Đông Li vừa nói dứt thì trên tưởng tòa viện bên trái đột nhiên nhô ra một bóng người màu xanh, gã nói: “Vệ Đông Li! Ngươi chớ có coi thường người khác! Ta cho ngươi hay, ta không tự biến thành nam hầu của Tử Viết đâu! Chuyện đê tiện như thế, bản Diêm Vương khinh thường nhé!” gã nheo đôi mắt trăng lưỡi liềm, dõng dạc nói: “Nhưng bản Diêm Vương đã lập chí phải làm một tay hái hoa tặc đáng mặt! Nên…hì hì…” Lời Bách Lí Phượng còn chưa nói hết thì cũng cần nói cũng hiểu.

Vệ Đông Li xem thường nhướn mày nói: “Xem ra công việc ở địa phủ rất nhàn nhã thì phải. Bọn linh hồn lang thang khắp nơi có phải dễ cai quản lắm phải không?”

Bách Lí Phượng nghe thế, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc, gã vội cảnh cáo: “Vệ Đông Li, ngươi chớ có tác quái! Không thì…”

Bách Lí Phượng còn chưa dứt lời thì một tên hàng xóm khác của Vệ Đông Li đã đạp tung cửa nhà hắn ra, sau đó…đến nói với Tử Viết: “Hôm nay ta có làm hai món rất hợp với khẩu vị của nàng. Hay là giờ nàng tới phủ ta thưởng thức món đi, được không?”

Khổng Tử Viết còn chưa đáp thì Vệ Đông Li đã nói: “Tử Viết chỉ thích ăn cay, còn với những thứ tỏa ra mùi lẳng lơ thì nàng không có hứng đâu.”

Hồ Li giận sôi gan, xắn tay áo định đánh nhau với Vệ Đông Li.

Tử Viết vội ngăn Hồ Li lại, nói một thôi một hồi mới khuyên được gã đi về, cô còn chưa thở phào nhẹ nhõm thì Hồ Li đã quay lại, gã hùng hổ xông tới trước mặt cô, tóm lấy tay cô rồi ngang ngược nói: “Đi, chúng ta đi ăn cơm!”

Tử Viết thầm khóc thét một tiếng, ngay lập tức thấy đau đầu như búa bổ. Rõ ràng người trước mặt không phải là Hồ Li mà là Ân Tà Ma Quân.

Vệ Đông Li nheo mắt lại, móc một vật trong ngực ra dựng thẳng trước mặt Ân Tà Ma Quân.

Ân Tà Ma Quân cứng đờ người, hét lên thảm thiết, hắn buông bàn tay đang nắm tay Tử Viết ra rồi ôm mặt chạy về nhà.

Tử Viết thấy Vệ Đông Li lại nhét “pháp bảo” vào trong ngực, cô vội nhích lại gần xem. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thì Tử Viết giật cả mình! Hóa ra “pháp bảo” của Vệ Đông Li là…cái cái gương đồng.

Ân Tà Ma Quân tội nghiệp lại buồn nôn vì bông hoa hồng Hồ Li vẽ trên mặt rồi. Ôi…chắc giờ hắn chẳng còn tâm trạng nào mà ăn uống nữa, không chừng lại nhảy vào trong bể tắm cọ rửa thân thể rồi ấy chứ.

Tử Viết lắc đầu cười, rồi nắm tay Vệ Đông Li đi ăn cơm.

Sau bữa tối, Vệ Đông Li ôm Tử Viết ân ái quấn quýt rất lâu rồi mới cùng đi ngủ.

Bách Lí Phượng bôi nhọ tới viếng, chọc thủng giấy cửa sổ rồi thổi mê hương vào trong phòng.

Chắc chắn Tử Viết và Vệ Đông Li đã hôn mê rồi gã mới gian ác nhếch mép cười, sau đó nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa phòng đi vào định bế Tử Viết chạy mất.

Đúng lúc này, một bàn tay bỗng nhiên đập lưng gã! Ngay sau đó, giọng nói chỉ có của Hồ Li vang lên, “Bách Lí Phượng, sao ngươi lại làm chuyện bỉ thế này mà không rủ ta đi cùng hả?!”

Bách Lí Phượng quay đầu lại, gã cười tít mắt ngây thơ như một thiên sứ. Gã nói: “Trời tối rồi, sợ làm phiền ngươi nghỉ ngơi nên mới không rủ.”

Hồ Li tặc lưỡi: “Bách Lí Phượng, bình thường ta xem thường ngươi quá. Lâu rồi không ai có thể nói mấy câu không biết ngượng này một cách ngây thơ vô tội như thế!”

Bách Lí Phượng bực mình, quay qua cãi nhau với Hồ Li.

Vệ Đông Li thấy hai người sắp động tay chân, hắn mở đôi mắt màu tím đỏ ra, quát: “Cút ra ngoài!”

Bách Lí Phượng và Hồ Li đưa mắt nhìn nhau, lập tức co giò chạy. hai người vừa bước ra thềm cửa rồi lại quay lại, cùng đứng bên giường Vệ Đông Li mà đồng thanh nói: “Vệ Đông Li, ra ngoài nói chuyện!”

Vệ Đông Li ngồi dậy, vén chăn cho Tử Viết xong rồi mới đi ra ngoài cùng hai người kia.

Ba người đứng trong sân, nhưng chẳng ai chịu mở mồm nói trước.

Một cơn gió thổi tới, ba người đồng thời ra tay đánh nhau! Lúc cơn gió kia thổi qua thì đồng thời dừng tay. Động tác ấy nhanh đến nỗi giống như trận đấu ấy chưa từng xảy ra vậy.

Ba người đưa mắt nhìn nhau im lặng, Bách Lí Phượng mở miệng nói trước: “Tử Viết đã hứa sẽ ở cùng ta một kiếp!”

Hồ Li lập tức tiếp lời: “Nàng cũng bảo ta sẽ cho ta một kiếp!”

Vệ Đông Li hấm hứ nói: “Nằm mơ!”

Bách Lí Phượng lập tức chuẩn bị dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, gã quát: “Vệ Đông Li, ngươi muốn độc chiếm phải không?!”

Hồ Li cũng lắc vai, chuẩn bị dạy cho Vệ Đông Li một bài học, “Nếu ngươi có thể đánh lại bọn ta thì bọn ta sẽ đi ngay, không quấn lấy Tử Viết nữa!”

Bách Lí Phượng nhìn Hồ Li, “Câu không biết xấu hổ như thế mà ngươi cũng nói ra miệng được!”

Hò Li nhướn mày nói: “Sao, ngươi thích một mình đấu với hắn phải không?”

Bách Lí Phượng lắc đầu nhếch mép cười, “Ta nói là ta rất thích tinh thần không biết xấu hổ của ngươi.”

Hồ Li cười gian nói với Vệ Đông Li: “Ngươi đừng có do dự lâu thế, nếu Tử Viết vô tình với bọn ta thì bọn ta cũng không khổ sở quấn lấy như thế. Đương nhiên cho dù nàng vô tình thì ta cũng đã quấn bao nhiêu năm trời như thế rồi cũng chẳng sợ quấn tiếp. Nay ta có một sáng kiến, ngươi nghe thử xem sao.”

Vệ Đông Li lạnh nhạt liếc nhìn Bách Lí Phượng và Hồ Li, sau đó mỉm cười ngả ngớn hỏi: “Sáng kiến gì? Nhất thê đa phu, cùng chung Tử Viết ư?”

Hồ Li sững sờ, rồi lập tức lắc đầu như điên, “Sao thế được?! Cả đời tiểu gia không muốn nhìn thấy ngươi nhất! Tiểu gia muốn cùng Tử Viết sống thế giới hai ngươi, nắm tay đến già, sao có thể cho ngươi kẹp ở giữa được?!”

Vệ Đông Li nhíu mày, trầm tư nói: “Thế giới hai người, nắm tay đến già ư?”

Hồ Li đắc ý cười nói: “Tử Viết đã hứa cho chúng ta mỗi người một đời một kiếp, vậy chúng ta hãy lấy một đời một kiếp làm kì hạn, chia nhau ra cùng nàng đi một luân hồi, cùng nàng nắm tay ân ái trăm năm.”

Bách Lí Phượng lập tức bổ sung: “Cũng có nghĩa là một trong ba người chúng ta sẽ giấu đi tu vị và pháp lực của mình để cùng vào luân hồi cùng Tử Viết, cùng nàng sinh lão bệnh tử, cùng nàng trải qua một cuộc sống của người thường. Tuổi thọ của mỗi người chúng ta có thể tính là một trăm năm, nhưng nếu nửa đường ngươi có chuyện gì, hay là tai bay vạ gió gì gì đó thì kiếp đó của ngươi cũng coi như kết thúc. Nghĩa là duyên phận của ngươi và Tử Viết cũng đã tận cùng. Sau đó Tử Viết sẽ cùng một người khác đi vào luân hồi, bắt đầu một cuộc sống mới. Như thế thì mỗi người chúng ta đều có thể nắm tay đến già cũng người phụ nữ mình yêu. Hơn nữa bản Diêm Vương cũng đã mở một con đường tinh khiết không bị ô nhiễm, có thể cho mọi người giữ nguyên kí ức mà luân hồi chuyển thế. Đương nhiên nếu ai không muốn giữ kí ức kiếp trước thì cũng được.”

Hồ Li nói: “Thời gian một trăm năm thì rất dài với loài người, nhưng với đám yêu ma quỷ quái bất tử chúng ta mà nói thì như chỉ như chớp mắt mà thôi. Nếu ai không muốn nhìn thấy Tử Viết ân ái cùng người khác thì có thể vào núi tu luyện. Nhập định một cái chớp mắt đã trăm năm rồi. Cũng có nghĩa là ngươi vừa ngủ dậy thì Tử Viết lại là của ngươi. Như thế chúng ta không ai phải chịu nỗi khổ tương tư nữa. Vả lại địa phủ, ma giới còn có công tác chiêu hồn, cũng chẳng nhàn rỗi đến thế. Trách nhiệm của bọn ta cũng tốn khá nhiều thời gian. Tóm lại một câu, chẳng cần đầu thai chuyển kiếp cùng hai người Tử Viết cũng có thể giết thời gian rồi.”

Vệ Đông Li nhướn mày nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao? Các ngươi phải biết giờ người Tử Viết yêu là ta.”

Hồ Li và Bách Lí Phượng lập tức xắn tay áo, vẻ mặt hung tợn kiểu “ngươi dám không đồng ý xem, hãy chờ bị phanh thây đi”!

Bách Lí Phượng nói: “Nếu ngươi không dám đồng ý thì đêm nào ta cũng sẽ đứng trước cửa sổ nhà ngươi…rồi hát!” Không phải Bách Lí Phượng tự khen đâu, nhưng giọng hát của gã chẳng những có thể làm ác quỷ rơi lệ, còn có thể khiến Vệ Đông Li liệt dương kìa! Phải biết rằng ở mười tám tầng địa ngục, hình phạt tàn khốc làm bọn ác quỷ sợ nhất chính là phải nghe đoạn băng thu âm của gã!

Hồ Li cười hi hi nói: “Thế thì ngày nào ta cũng bám theo Tử Viết như hình với bóng!” khả năng quấn người của Hồ Li hoàn toàn có thể hành hạ một hòn đá bị bệnh thần kinh!

Hồ Li vừa nói xong thì Ân Tà Ma Quân lập tức làm chủ cơ thể, hắn đe dọa: “Vệ Đông Li, ngươi liệu đi, đừng có chọc giận bổn tọa! Vả lại trong mình bổn tọa còn có một người nữa, nếu tính một đời một kiếp thì bổn tọa phải có hai kiếp mới đúng!”

Bách Lí Phượng lập kêu: “Cái gì, ngươi muốn có hai kiếp hả?! Đừng có nằm mơ! Theo như ngươi nói thi nếu ta phân bản thân thành hai mươi nhân cách thì có phải Tử Viết phải ở cùng ta liên tiếp hai mươi kiếp phải không?!”

Ân Tà Ma Quân bực mình, vươn tay ra đánh thẳng vào đầu Bách Lí Phượng!

Bách Lí Phượng rụt cổ lại, ném cái ghế đá bên cạnh vào Ân Tà Ma Quân!

Vệ Đông Li thở ơ nhìn hai người đánh nhau trong sân nhà hắn, cho đến khi bọn họ biến cả cái sân thành một đống đổ nát hắn mới hờ hững mở miệng nói: “Mỗi người một kiếp sao? Ta đồng ý.” Ngay lúc Ân Tà Ma Quân và Bách Lí Phượng tỏ vẻ mừng rỡ thì hắn lại bồi thêm một câu, “Kiếp này Tử Viết yêu ta, là lựa chọn của nàng. Kiếp sau chúng ta bắt đầu luân hồi mỗi người một kiếp, nhưng phải do ta bắt đầu. Không thì miễn bàn.”

Bách Lí Phượng và Ân Tà Ma Quân nghiến răng đồng ý với Vệ Đông Li. Đã đợi bốn ngàn năm, chỉ có khoảng trăm năm thì sao không đợi nổi?! Nhưng…hì hì…sinh mạng của con người rất yếu ớt. Vệ Đông Li, ngươi phải cẩn thận đấy!

Vệ Đông Li trước khi vào phòng lại bổ sung thêm một câu, “Mời hai vị hãy tự tay quét dọn sân cho sạch sẽ, biến thành nguyên dạng, không thì đừng có trách ta tâm trạng xấu rồi trí nhớ kém đấy.”

Ngoài phòng Bách Lí Phượng và Ân Tà Ma Quân nghiến răng nghiến lợi quét dọn sân nhà Vệ Đông Li. Trong phòng, Tử Viết ngả vào lòng Vệ Đông Li, cô cảm động nói, “Cảm ơn.”

Vệ Đông Li nhướn mày nói: “Nàng cảm ơn ta làm gì? Hẳn là ta phải vỗ tay khen ngợi vì nàng đã nghĩ ra cái “sáng kiến” này chứ nhỉ?”

Tử Viết ngẩn ra, lập tức sởn cả tóc gáy! Mẹ ơi, sao hắn lại biết cô đã nghĩ ra “sáng kiến” này, sau đó để lộ cho Hồ Li và Bách Lí Phượng vậy?

Tử Viết chột dạ, chốc sau cô tóm lấy cổ áo Vệ Đông Li, nín nhịn mãi mới nghiêm túc nói: “Ta biết, cho dù ta không nghĩ ra ý này thì bọn họ cũng sẽ nghĩ ra một cách giải quyết khác. Nhưng ta nghĩ ta nên đưa ra trước. Ít nhất cũng phải chủ động đề ra trước khi bọn họ nghĩ ra cách giải quyết. Ta phải để bọn họ biết rằng ta nghiêm túc, không hề đùa cợt tình cảm của hai người họ. Ta không muốn cũng không thể cứ chui trong lòng chàng hưởng hạnh phúc của bản thân, mà mặc kệ bọn họ được.

Vệ Đông Li, ta yêu chàng, kiếp này ta cũng chỉ yêu có mình chàng thôi. Nhưng tình cảm của con người còn có rất nhiều kiểu. Ta thích bọn họ, thật sự thích. Kiếp này nếu không gặp chàng, có thể ta sẽ yêu một trong hai người bọn họ.”

Bốn ngàn năm rồi, những thứ ta nợ bọn họ thực sự là quá nhiều. Bọn họ đã đợi ta như thế, cho dù là hòn đá cũng sẽ cảm động vì tình cảm của bọn họ.

Nhưng ta là một người tàn nhẫn, ích kỉ biết bao, ta muốn bọn họ tiếp tục đợi, đợi đến ngày ta trả nợ tình cho bọn họ! Không, không thể nói là trả lại, đối với bọn họ trả lại là một sự sỉ nhục. Phải nói là đợi một ngày ta yêu bọn họ mới đúng!

Ta biết lời này rất buồn, nhưng ta vẫn phải nói, ta sẽ yêu mỗi người một kiếp bằng tất cả của ta, cho người ấy duy nhất vì người ấy đáng được như thế. Cho dù người ấy là Bách Lí Phượng, hay là Hồ Li và Ân Tà Ma Quân hay là chàng cũng vậy!

Vệ Đông Li, đó chính là con người ta!”

Dưới cửa sổ, Bách Lí Phượng và Ân Tà Ma Quân đều rũ mắt xuống giấu đi nước mắt của mình, sau đó đứng dậy làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, cả hai trở về tòa viện của mình, lôi rượu ra uống với trăng. Lúc này, bọn họ không cần bạn, cũng không thấy cô đơn, chỉ muốn một mình lặng lẽ hồi tưởng lại mỗi câu nói của Tử Viết, cảm nhận nỗi hạnh phúc ngà ngà và chờ đợi luân hồi chỉ thuộc về hai người.

Trong phòng, Tử Viết thấy Vệ Đông Li mãi không có thái độ gì, cô không kìm được lại bắt đầu chột dạ. Cô len lén nhìn Vệ Đông Li, không biết hắn sẽ nổi điên hay là cười gằn đây? Hay là không thèm để ý đến cô nữa?

Vệ Đông Li vừa nhúc nhích ngón tay thì Tử Viết đã lập tức nín thở, chuẩn bị sẵn tinh thần ôm chặt lấy hắn. Nói gì thì nói cô cũng không thể cho Vệ Đông Li bỏ đi được! Có vấn đề thì giải quyết tại trận, sống hay chết thì cũng phải thẳng thắn!

Ai dè Vệ Đông Li chỉ vuốt ve tóc cô, nhẹ giọng nói: “Tử Viết, nàng và ta đều không phải người phàm, không thể già đi theo năm tháng. Thực ra với ta, không thể nhìn thấy nàng già lọm khọm ta cũng hơi tiếc nuối.”

Khổng Tử Viết cảm động, thâm tình gọi một tiếng, “Đông Li…”

Vệ Đông Li cúi đầu hôn trán cô: “Nếu nàng từng hứa cho mỗi người họ một đời một kiếp thì đương nhiên ta sẽ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện này. Nhưng nàng cũng phải nhớ rằng, nàng hứa một đời một kiếp chứ không phải đời đời kiếp kiếp đâu đấy.”

Tử Viết nghẹn họng. Té ra Vệ Đông Li đã nghĩ thế rồi! Cô đã bảo mà, Vệ Đông Li chẳng thể nói được câu nào hay ho đâu!

Vệ Đông Li nâng cằm cô lên, hắn nheo mắt hỏi: “Sao, nàng còn có dị nghị ư?”

Tử Viết vội lắc đầu, cười trừ nói: “Không có, tuyệt đối không có!”

Vệ Đông Li nói: “Nhưng ta thì có đấy.”

Tử Viết ôm ngực đang run rẩy, cô hỏi: “Vị đại ca này, chàng còn có ý kiến gì với tiểu muội ta ư?”

Vệ Đông Li mỉm cười nói: “Tiểu muội muội, nàng phải nhớ ta rất không thích bị người khác bảo phải làm chuyện nào đó như thế nào.”

Tử Viết đã hiểu Vệ Đông Li đang tranh đoạt chủ quyền. Hắn đang cảnh cáo cô, sau này cho dù có chuyện gì thì cũng phải bàn bạc với hắn đầu tiên, không thì…cho dù cô và bọn Bách Lí Phượng có lập kế hoạch gì thì cũng sẽ bị coi như vô hiệu!

Tử Viết gật đầu, gật lấy gật để!

Vệ Đông Li vừa lòng cười hỏi: “Nàng không mệt sao?”

Tử Viết nịnh hót: “Không mệt, không mệt, vừa hay vận động xương cổ.”

Vệ Đông Li thâm ý cười nói: “Xem ra vừa nãy ta còn chưa chỉnh xương cổ của nàng đến nơi đến chốn. Nàng còn chưa mệt à?”

Tử Viết vội lắc đầu, “Mệt rồi, mệt rồi…”

Vệ Đông Li mỉm cười, mắt long lanh nhìn Tử Viết, hắn đưa tay ra từ từ cởi dây lưng áo mình ra. Tử Viết nuốt nước bọt, gào lên đè Vệ Đông Li xuống!

Vệ Đông Li đẩy Tử Viết, hắn trêu ghẹo: “Không phải Tử Viết đã mệt rồi hay sao?”

Tử Viết cắn môi hắn, ậm ờ nói: “Ta nói là mệt…cái con khỉ ấy!”

Vệ Đông Li cười quyến rũ, lật người đè lên Tử Viết, “Tốt, rất tốt. Tiểu cải thìa không mệt thì đêm nay chúng ta cố gắng tranh thủ năm nay tăng thêm vài đôi bát đũa đi.”

Trong cơn tình mê ý loạn, Tử Viết chợt nhớ tới một vấn đề, cô hỏi: “Đông Li, chàng nói xem, nếu ta mang thai sinh con ra thì sẽ là một chú hổ con hay là một bông hoa bỉ ngạn đây?”

Vệ Đông Li khàn khàn nói: “Ta mỏi mắt mong chờ xem.”

Trước mắt, cuộc sống của Tử Viết vừa hạnh phúc lại vừa tính phúc. Thi thoảng bọn Bách Lí Phượng sẽ tới thăm, tâm trạng cô tốt không thể diễn tả dduojc.

Lúc rảnh cô chợt nhớ tới Thượng tiên. Thế là cô hắng họng, gọi Thượng tiên xuống, nói một câu đều đều: “Thượng tiên à, ta còn nhớ ông vẫn còn nợ ta một nguyện vọng nho nhỏ đấy!”

Thượng tiên nhìn Vệ Đông Li đằng sau Tử Viết, ông ta lau mồ hôi trán, run run nói: “Tử Viết, ngươi nói đi. Hễ là chuyện bản tiên có thể làm thì dù là lên núi đao hay nhảy vạc dầu, bản tiên cũng sẽ làm cho ngươi!”

Tử Viết cười hi hi xòe hai ngón tay ra, cô bảo: “Ta là một người rất công bằng, giờ cho ông hai sự lựa chọn, ông chọn làm một chuyện là được rồi. Thứ nhất, chính là…ông hãy đi dụ dỗ Ngọc Hoàng Đại Đế, cởi hết rồi bò lên giường lão ta. Thứ hai, ông có chọn đâm vào mông Vương mẫu nương nương bằng một con dao căm không sắc lắm.

Ơ, sao ông lại run chân thế? Đừng có run, đừng có run, mau chọn một cái đi, ta không có thời gian lằng nhằng với ông đâu, ta còn phải đi ăn cơm trưa đây này.”

Thượng tiên nghiến răng, ôm ngực, chọn…cái thứ hai! Sau đó run run bờ vai, nước mắt đầm đìa mà đi.

Một tháng sau, Hồ Li đích thân mang đến một tin tức cho Tử Viết, “Nghe nói Thượng tiên trúng độc rồi, tự dưng trở nên rất bạo lực, đâm mông Vương mẫu nương nương bằng một con dao găm! Vương mẫu nương nương nổi trận lôi đình, Thượng tiên tỉnh lại chẳng còn nhớ gì sất. Đối mặt với Thượng tiên vô tội như thế, Vương mẫu cũng đành nghiến răng nghiến lợi ngậm bồ hòn làm ngọt.”

Tử Viết cười như điên, đập bàn bôm bốp, suýt nữa thì té xuống gầm bàn.

Vệ Đông Li thì ra hiệu cho gã sai vặt tiễn khách, đuổi Hồ Li và Bách Lí Phượng ra khỏi phủ, sau đó còn cấm cửa bọn họ tới thăm.

Năm sau, Tử Viết sinh ra một đôi thai long phượng. Mi tâm bé trái có một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ, còn sau mông bé gái lại có một cái đuôi xù lông! Có vẻ không giống đuôi hổ mà giống một cái đuôi thỏ hơn.

Tử Viết nói: “Đây là tiến hóa!”

Vệ Đông Li nói: “Được, chúng ta cố thêm chút nữa để tiến hóa một đứa con gái không có đuôi.”

Cuộc sống cứ ân ái quấn quýt như thế mà trôi qua.

Tử Viết tự mở một sòng bạc để moi tiền. Vệ Đông Li thì tiếp tục làm Vô Song Vương gia của hắn để đòi mạng! Hai vợ chồng nhà này hoành hành ngang ngược khắp Duệ Quốc, vênh váo không ai sánh bằng!

Năm nay mùa xuân đến sớm, tơ liễu bay đầy trời.

Mắt thấy Tử Viết và Vệ Đông Li sắp bước vào đội những người già trăm tuổi, Bách Lí Phượng và Hồ Li bắt đầu thường xuyên xuất hiện trước mặt hai người hơn, câu đầu tiên thốt ra lần nào cũng là hỏi Vệ Đông Li, “Cuối cùng thì bao giờ ngươi mới chết hả?”

Vệ Đông Li vừa mân mê bàn tay Khổng Tử Viết, vừa không biết ngượng mà nói: “Ta và Tiểu cải thìa đang luyện thuật song tu, chắc còn sống dăm ba năm nữa.”

Tử Viết thấy Bách Lí Phượng và Hồ Li tức giận bỏ đi, cô khỏi nhịn được mím môi cười trộm, cảm thấy tương lai càng lúc càng đầy hi vọng.

Vệ Đông Li nhìn Tử Viết, cẩn thận hỏi cô: “Bình thường nàng lúc nào cũng cười to thoải mái, hôm nay sao lại cười kín đáo như thế?” hắn thấy Tử Viết không đáp, bèn tỏ vẻ hiểu ra rồi cười, “À, ta biết rồi, chẳng lẽ tối qua nàng gặm xương bị gãy hai cái răng cửa rồi ư?”

Tử Viết lập tức đính chính: “Không phải! Không phải hai cái, chỉ có một cái thôi mà!” vừa nói xong mới nhận ra mình đã trúng gian kế của Vệ Đông Li để cho hắn cười cợt.

Vệ Đông Li đưa tay ôm Tử Viết đã già vào lòng, hắn cười suýt không thở nổi.

Hồ Li ở trên tường thì lẩm bẩm: “Nếu Vệ Đông Li chết vì cười thì hay biết mấy. Mình đỡ phải ngày đêm nghĩ cách hãm hại hắn bị vỡ đầu, thật là nhức đầu!”

Bách Lí Phượng lắc đầu bùi ngùi nói: “Cách dăm ba hôm ta lại cải trang thành thích khách tới ám sát hắn, nhưng chưa bao giờ thành công. Nếu hắn chết vì cười thế này thì làm tổn thương lòng tự tôn của ta quá.”

Sự thật là cách chết của Vệ Đông Li đúng là đã làm tổn thương lòng tự tôn của Bách Lí Phượng thật.

Vệ Đông Li ôm Tử Viết mỉm cười mà chết, đặt một dấu chấm tròn vẹn cho bức tranh này, mà không phải dấu chấm lửng.

Tử Viết thấy mình vẫn có thể gặm thêm một cái đầu heo kho tương nữa, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại đi cùng Vệ Đông Li.

Hạnh phúc vẫn đang tiếp diễn, kiếp nào cũng đáng để mong chờ.

Cuối cùng Bách Lí Phượng cũng chờ được đến kiếp luân hồi chỉ thuộc về gã và Tử Viết, gã dẫn Tử Viết đi hành hiệp trượng nghĩa, phiêu bạt giang hồ, làm một đôi tình nhân chỉ mong làm uyên ương không mong làm thần tiên trên trời.

Bách Lí Phượng vốn định sau khi nổi danh thì sẽ sáng lập ra một môn phái, trở thành nhất đại tông sư. Ai ngờ gã tự dưng lại biến thành một tên ma đầu bị nhân sĩ chính nghĩa trong giang hồ truy sát!

Đương nhiên kẻ đã lập kế hãm hại Bách Lí Phượng khắp nơi, chính là kẻ đã trà trộn vào ma giáo, trở thành giáo chủ ma giáo...Vệ Đông Li!

Còn Hồ Li và Ân Tà Ma Quân, bọn họ cũng không rảnh rỗi chút nào, không trà trộn vào trong đám nhân sĩ chính nghĩa mà xúi bẩy châm ngòi thì cũng phái mĩ nữ đi hạ độc Bách Lí Phượng!

Đừng có thấy Bách Lí Phượng mềm nhũn như con chi chi trước mặt Tử Viết mà lầm, trước mặt người khác gã tuyệt đối không phải kẻ dễ tính! Gã lập ra hàng loat trận phản kích, chẳng những rửa sạch hàm oan cho mình, mà còn đoạt được chức minh chủ võ lâm, sau đó triển khai một cuộc ác chiến dài hơn mười năm với ma giáo của Vệ Đông Li!

Đương Bách Lí Phượng tuổi tác đã cao buông lỏng cảnh giác, gã liền bị Hồ Li hạ độc mà chết, Tử Viết thản nhiên dặn dò ba thằng con trai không cần trả thù cho gã, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi mới nằm vào trong một cỗ quan tài khác, chuẩn bị…tắt thở.

Tử Viết vừa nhắm mắt lại thì Bách Lí Phượng không cam lòng chết lại ngồi bật dậy, nhảy bắn ra khỏi quan tài, chui vào trong quan tài của Tử Viết, trong ánh mắt kinh hoàng của ba thằng con trai, gã ôm eo Tử Viết, vô lại nói: “Tử Viết, bọn chúng hạ độc hại ta, nên nàng phải hứa cho ta một kiếp nữa, không thì ta chết không nhắm được mắt mất!”

Tử Viết hết cách, đành gật đầu đồng ý.

Bách Lí Phượng nhếch mép cười, mãn nguyện nhắm mắt lại.

Vì Bách Lí Phượng “xác chết bật dậy” đã phá vỡ quy tắc, nên gã vừa thoát ra khỏi cơ thể đã chết, liền bị bọn Vệ Đông Li dần cho một trận tơi tả!

Điều khiến Tử Viết khá buồn rầu là, mỗi lần Hồ Li dỗ cô nói mấy câu âu yếm thì Ân Tà Ma Quân lập tức sẽ xông ra, sau đó ép Tử Viết cũng phải nói lại như thế với hắn.

Tử Viết vốn định lờ phắt hắn đi, nhưng tính cách của Ân Tà Ma Quân đã thay đổi quá nhiều, hắn biết đổi nhiều cách để quấn lấy cô, làm ầm lên, rồi lại nhằng nhẵng quấy rầy, thủ đoạn ấy cứ phải gọi là đã đạt tới trình độ đỉnh cao.

Tử Viết hết cách, đành nghe theo hắn vậy.

Thế nhưng Hồ Li cũng không chịu thua kém, tính cách gã trở nên cứng cỏi hơn, thỉnh thoảng còn có thể cướp lại quyền khống chế cơ thể, ép Ân Tà Ma Quân phải lui vào trong một xó.

Hồ Li và Ân Tà Ma Quân vốn là một thể, nhưng ai cũng làm theo ý mình. Mỗi lần Tử Viết cùng hắn triền miên, số lần ân ái liền tăng gấp bội. Hồ Li vừa ngủ thì Ân Tà Ma Quân lại bò lên. May mà xương cốt Tử Viết chắc khỏe, không thì sẽ bị giày vò không thể xuống giường được mất.

Còn Vệ Đông Li và Bách Lí Phượng thì sao, bọn họ cũng không rảnh. Dẫu sao cuộc sống không có Tử Viết rất cô đơn nên cuộc sống không nghĩ cách hại chết Hồ Li còn buồn tẻ hơn.

Bách Lí Phượng chẳng những sai khiến bọn tiểu quỷ đi phá đám cửa hàng của Hồ Li, làm chuyện buôn bán của gã bất lợi, đã vậy còn tự tay trộm mất ngân phiếu của Hồ Li, làm gã tức đấm ngực dậm chân, đau đớn khôn tả!

Còn Vệ Đông Li, hắn vừa phe phẩy quạt, thường xuyên xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của Hồ Li và Tử Viết, làm người ta hận không thể cầm một cục gạch đập nát cái bản mặt quyến rũ của hắn!

Trước mắt thì ngay cả đám cháu của Hồ Li và Tử Viết cũng biết, có một người đàn ông tuyệt sắc thích bà nội của chúng nó!

Có một hôm, Hồ Li và Tử Viết tóc đã điểm bạc ngồi trong đình hóng mát cùng đám cháu thưởng thức tiết trời mát mẻ ngày mưa.

Thằng nhãi Vệ Đông Li kia tay cầm ô, từ xa lại gần. Hắn đi vào đình, cầm một đóa hoa thủy tiên cài vào búi tóc, sau đó mỉm cười xoay người đi.

Hồ Li phẫn nộ!

Gã bê một cái ghế đá lên, vung quá đỉnh đầu định nện Vệ Đông Li, ai ngờ cái ghế nặng quá, gã chẳng nện được Vệ Đông Li thì thôi mà còn bị cái ghế đè ngã xuống đất! Ngay lập tức hai mắt trợn ngược, một chiêu toi mạng chuẩn xác vô cùng!

Đám cháu của Hồ Li và Tử Viết nói: “Bà nội, cháu sẽ trả thù cho ông nội!”

Tử Viết chỉ vào cái ghế đá đã đè chết Hồ Li: “Cháu ngoan, có chí khí lắm! Cháu ơi, giờ cháu hãy đập nát cái ghế kia đi. Ông nội dưới suối vàng có biết cũng có thể nhắm mắt được rồi.”

Thằng cháu kia muốn cãi lại, nhưng không biết phải nói gì.

Tử Viết cười cười nói: “Cháu ơi, đời người phải trải qua rất nhiều gian nan thất bại. Có chút trắc trở, cháu chỉ cần bước qua là có thể sống tiếp, có chút tai nạn cháu không tránh được thì hãy vui vẻ mà chấp nhận. Cháu phải biết kẻ thù kiếp này có lẽ chính là oan gia kiếp trước của cháu. Chẳng nói rõ được cuối cùng là ai nợ ai đâu.

Bà nội sắp đi rồi, cháu phải nhớ kĩ cho dù là giàu sang hay nghèo hèn, chỉ cần cháu yêu người bên cạnh mình thì cháu chính là người hạnh phúc nhất trên đời này.” Tử Viết dặn dò chuyện hậu sự xong, ăn thêm hai hộp bánh ngọt nữa rồi mới quẹt miệng, nhắm mắt chạy thẳng tới kiếp luân hồi hạnh phúc tiếp theo.

Đời người ai cũng thích dung nhan xinh đẹp khi phụ nữ còn trẻ, nhưng lại có người chỉ yêu Tử Viết lúc tuổi xế chiều. Nếu có một ngày bạn nhìn thấy một bà già trăm tuổi có nốt chu sa ở trán thì đó chắc chắn là Tử Viết hạnh phúc nhất nhất nhất trên đời.

Tử Viết: bờ đối diện có yêu tinh, nó ăn tình yêu mà bất lão.
Chương trước Chương tiếp
Loading...