Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Chương 10



Thiển Uyên bị quấy rầy làm toàn bộ hứng thú đều không còn, tùy tiện ăn chút gì rồi trở về khách điếm, vào phòng đã thấy Kỉ Minh đang thu dọn hành lý.

“Viễn đệ! Đệ về vừa đúng lúc, ta đang muốn tìm đệ!”

“Xảy ra chuyện gì sao?”

“Ừ, gia phụ gởi thư, chính phái liên minh muốn vây quét võ lâm đệ nhất tà phái ‘Trường Nhạc Cung’! Ta vốn định trước đến Chung Nam Sơn lấy dược, sau đó đi Lương Châu cùng sư phụ và phụ thân tụ họp, thời gian cấp bách, ta phải đi bây giờ!”

“Vây quét ‘Trường Nhạc Cung’?!”

“Đúng! Nghe nói cung chủ Trường Nhạc Cung Lâm Chi Diêu hai tháng trước khi luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, hiện tại võ công mất hết, Trường Nhạc Cung quần ma vô thủ, đúng là cơ hội tốt! Cuối cùng có thể vì võ lâm trừ hại, ta nhất định không thể bỏ qua!” Kỉ Minh thần sắc hưng phấn không chú ý đến vẻ dị thường của Thiển Uyên, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

“ . . . . . ”

Hai tháng trước tẩu hỏa nhập ma, là lúc ta vừa ly khai, sao lại tẩu hỏa nhập ma, yêu tinh kia từ trước đến này đều luyện công sơ sài . . . . . Đúng rồi, khi đó nói phải bế quan, chẳng lẽ là thật? . . . . . Lâm Chi Diêu, ngươi đặc biệt viết thư kêu ta đừng trở về, chẳng lẽ bởi vì ngươi đã biết chính phái muốn vây đánh Trường Nhạc Cung sao? A, ngươi liền khẳng định sau khi ta biết được tin tức sẽ trở về? Ngươi sẽ không cho rằng Diêu Viễn ta thực tủy tri vị, đối thân thể của ngươi nhớ mãi không quên chứ? Ngươi cũng quá coi trọng chính mình, quá coi thường ta!

“Viễn đệ, không bằng đệ theo ta cùng đi đi! Đệ võ công tốt như vậy, nếu lần này ra sức vì võ lâm nhất định tương lai tiền đồ vô lượng!”

“Kỉ đại ca, thật không dám giấu diếm, ta lần này trở về vô danh tự, không có ý định ly khai nữa. Việc này thứ tiểu đệ không thể giúp đỡ . . . . .”

Kỉ Minh nghe lời này của hắn lấy làm kinh hãi, trầm mặc một lúc rồi nói “Mỗi người một chí hướng, ta thật lỗ mãng, mong rằng Viễn đệ không lấy làm phiền lòng! Chính là . . . . .”

“Kỉ đại ca, có gì muốn nói cứ nói, đừng ngại.”

“Viễn đệ, đệ còn trẻ như vậy, vì sao lại sinh ra tạ thế chi tâm? Có nguyên nhân gì sao? Lời này của ta tất nhiên là vượt quá giới hạn, chính là ta đã cùng đệ quen biết, cũng coi như có duyên, nhìn thấy đệ xuất gia, ta, vi huynh ― ” Kỉ Minh càng nói càng gấp, trong lòng cũng thiên nhân kích chiến, một bên mắng to chính mình không nên nói ra lời này, một bên quản không được miệng mình, nhất thời trên trán ứa ra mồ hôi nóng! Thiển Uyên cùng y ở chung mấy ngày nay, biết y chân thực nhiệt tình, thái độ làm người chính trực, trong lòng cũng cảm thấy thực ấm áp, rót cho y chén trà rồi mới nói “Kỉ đại ca, cám ơn đại ca quan tâm đệ như vậy, nhưng đệ cũng có lý do không thể không làm thế. Mấy ngày nay cùng Kỉ đại ca đồng hành, đệ thật sự rất vui vẻ, nếu hữu duyên, chúng ta còn có thể tái kiến.”

Đã nói đến vậy rồi, Kỉ Minh tự biết không thể vãn hồi nữa, vốn bọn họ bình thủy tương phùng, y không nên quản việc của người khác, tiếc rằng khi nghe Thiển Uyên nói phải làm hòa thượng, y liền cực kỳ lo lắng, nhịn không được mở miệng giữ hắn lại đã rất không thích đáng rồi, không thể lại lỗ mãng.

“Ừ, một khi đã như vậy, ta liền cùng đệ đi Chung Nam Sơn cũng tốt.”

“Không phải đại ca đang gấp lắm sao?”

“Cũng không gấp lắm, ở lại đây một ngày nửa ngày, ta dẫn đệ đi dạo nội thành tham quan ngắm cảnh! Mời đệ uống rượu, coi như tiệc tiễn biệt, a, không đúng không đúng, sao ta lại quên đệ không uống được rượu, đệ xem ta lại hồ đồ . . . . .”

“Kỉ đại ca! Ha ha, đi thôi! Đệ mời huynh uống trà.”

. . . . .

Hai người quất roi thúc ngựa lên đường, bốn ngày sau thì đến dưới chân núi Chung Nam Sơn. Thiển Uyên chỉ mơ hồ nhớ được vô danh tự nằm ở phía đông của núi, vị trí cụ thể thì không biết, hoa mà Kỉ Minh muốn tìm lại nằm ở phía tây, vì vậy hai người chia tay nhau tại chân núi, Kỉ Minh cảm thấy không nỡ, si ngốc nhìn bóng lưng anh tuấn của Thiển Uyên tiến vào rừng, dần dần biến mất không thấy nữa.

Kỉ Minh muốn tìm chính là một loại mạn đà la ba màu hiếm thấy, chỉ sinh trưởng ở sườn núi phía nam của một huyền nhai tại Chung Nam Sơn, thời kỳ nở hoa rất ngắn, sư phụ hơn mười năm trước bị “Thiệp Giang ma” Lâm Chi Diêu đả thương, nội thương vẫn chưa lành, lần này thật không dễ gì nhờ được võ lâm minh chủ thỉnh thiên hạ đệ nhất thần y “Linh Ẩn Y” trị thương cho sư phụ, mạn đà la ba màu này chính là dược dẫn do Linh Ẩn Y chỉ định.

Từ huyền nhai trèo xuống dưới cốc, tìm kiếm suốt ba ngày, chịu bao nhiêu gian khổ, may mắn cuối cùng cũng tìm được mạn đà la ba màu, Kỉ Minh cẩn thận hái nụ hoa tốt nhất, cười đến vô cùng thư thái. Dược dẫn tìm được rồi, tiếp theo liền lên đường đi Lương Châu tìm sư phụ, Kỉ Minh tâm niệm vừa động, lại hướng phía Đông của Chung Nam Sơn mà đi: hiện tại từ biệt không biết đến khi nào mới có thể tái kiến, vẫn là đi gặp hắn vậy! Tự biết không có lý do gì để làm như vậy, nhưng mà chân so với tâm lại thành thật hơn, lúc bắt đầu hối hận người đã đi được mấy dặm rồi.

Kỉ Minh chỉ nghe Thiển Uyên nói vô danh tự nằm ở sườn núi phía đông, nhưng muốn tìm một tự miếu nho nhỏ tại một ngọn núi lớn như vậy thật quá khó khăn, đang lúc bối rối thì trước mặt một tiều phu đi tới, Kỉ Minh mừng rỡ, vội vàng tiến lại hỏi đường.

“Cái gì? Vô danh tự cháy?” Kỉ Minh thoạt nghe tiều phu kia nói vô danh tự cháy vô cùng giật mình.

“Đúng vậy, ba ngày trước có một nhóm người đến đây, đằng đằng sát khí, một ngọn lửa hỏa thiêu tòa tự miếu kia, hiện tại cái gì cũng không còn!”

“Vậy người trong miếu đâu rồi?”

“Không thấy ba vị hòa thượng kia đi ra, có thể chết cháy cả rồi.”

“Bề ngoài của bọn người phóng hỏa ra sao? Có đặc thù gì không?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Bề ngoài ra sao ta cũng không thấy rõ, ta lúc đó đi đốn củi ngang qua, sợ muốn chết, tránh ở trong rừng không dám đi ra, chỉ nghe bọn họ nói cái gì ‘Trường Nhạc Cung’ hay gì đó.”

“Trường Nhạc Cung?!” Trường Nhạc Cung vì sao phải thiêu hủy tự miếu nho nhỏ ở nơi thâm sơn này?! Nhất định là hướng về phía Diêu Viễn, Viễn đệ gặp nguy hiểm!

“Cụ già, ngươi có hay không thấy một người trẻ tuổi, vóc dáng cùng ta không khác lắm, rất gầy, đầu đội nón có mạng che.

“Không có, ngoại trừ bọn người kia, không nhìn thấy có người nào tới đây nữa.”

Kỉ Minh tạ ơn người tiều phu, hỏi rõ hướng đi tới vô danh tự, vận toàn bộ công lực mà đi.

Viễn đệ, ngươi tuyệt đối không được có chuyện gì!

Vô danh tự hiện giờ đã là một mảnh hoang tàn đổ nát, Kỉ Minh đi quanh nơi đó vài vòng không phát hiện dấu vết gì, theo dòng suối nhỏ thông qua hậu viện của tự miếu đi xuống dưới, không lâu sau phát hiện ba phần mộ mới xây, không có bia, trước mộ có đặt hoa dại. Tuy rằng rất không phúc hậu, nhưng Kỉ Minh nhìn đến mấy đóa hoa nhỏ kia còn rất tươi, bỗng nhiên an tam: Viễn đệ vừa đi không lâu, nhất định có thể đuổi kịp!
Chương trước Chương tiếp
Loading...