Biết Vậy Sẽ Không Làm Tổng Tài
Chương 10
Chương 10: Thẩm Kiều vẫn còn giữ lại lịch sử trò chuyện wechat với Lâm Dịch Tâm, cho nên trên giao diện box chat hiện giờ có chút quá đáng. - Chị đừng hối hận. - Chị đừng hối hận. Nó lặp lại xuất hiện trước mặt cô, giọng của Lâm Dịch Tâm bay bổng truyền đến. "Tôi không hối hận, cô hối hận không?" Trọng điểm ở đây thật ra không phải Thẩm Kiều có hối hận hay không, cô có hối hận hay không chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Trọng điểm chính là "Tôi không hối hận." Nếu Lâm Dịch Tâm thản nhiên nói ra những lời này mà Thẩm Kiều lại đi thừa nhận mình hối hận, vậy không phải đang bốp bốp bốp vả vào mặt mình, hơn nữa còn vả một cách vô nghĩa sao? Thẩm Kiều xoa xoa bên má, có lẽ vì trong thời gian nhắn cảm xúc dao động lên rồi lại xuống, bây giờ mặt của cô cũng nóng lên. Một cảm giác khó hình dung. "Đã làm phiền." Cuối cũng, Thẩm Kiều chỉ có thể nói ra ba chữ này. Tắt máy, Thẩm Kiều sửng sốt đứng tại chỗ hồi lâu, trong đầu không ngừng nhớ lại tất cả những chuyện vừa rồi mình làm. Nhận được tin nhắn của Tiểu Dĩnh nói là "Lâm Dịch Tâm muốn nhận điện thoại của cô", cô vui sướng đến mức giậm chân, lúc gọi điện căng thẳng xoa lấy hai tay, khi giọng Lâm Dịch Tâm truyền tới, như có dòng nước ấm chảy vào tim cô, làm cho cô cảm thấy cả người khoan khái. Nhưng giây phút khoan khoái qua đi, dòng nước bị thái độ quyết tuyệt của Lâm Dịch Tâm làm cho đóng băng, vừa lạnh lẽo và vừa sắc bén. Thật đau lòng. Thẩm Kiều xoa lồng ngực của mình. Còn nói cái gì đã làm phiền, đúng là chạy trốn hèn mòn. Thật mất mặt. Thẩm Kiều đấm đấm vào ngực mình. Có người gõ cửa, Thẩm Kiều quay về chiếc ghế giám đốc của mình, trở lại làm một Tiểu Thẩm tổng. Trợ lý đưa cho cô lịch làm việc vài ngày tới, Thẩm Kiều lật lật, hỏi: "Không có đi đâu xa xa một chút sao?" "Dạ?" Trợ lý mơ hồ, "Ngài nói là thời gian đi lâu hay là một nơi xa?" "Vừa tốn thời gian vừa cách xa." Thẩm Kiều nói, "Tốt nhất là không còn thấy tổ quốc non sông của chúng ta." "Ngài chờ một lát." Trợ lý lấy máy tính bảng, nhanh chóng kiểm tra, "Có một hợp đồng với công ty DM sẽ khiển khai trong thời gian tới, công ty chúng ta sẽ phái đoàn khảo sát sang bên đó, chuyến thực địa kéo dài một tuần." "Ở nơi nào?" Thẩm Kiều tựa người vào ghế, ủ rủ hỏi. "Phần Lan." "Địa phương tốt!" Thẩm Kiều ngồi thẳng người, "Đổi thời gian khảo sát thành ba tuần, dự án lớn thế này cần phải chú trọng hơn. Hơn nữa đã lâu rồi công ty chúng ta không tổ chức công đoàn ra nước ngoài, Phần Lan là một nơi tốt." "Ồ." Trợ lý ngắn ngủi cảm thán. "Để mọi người chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta xuất phát." Thẩm Kiều ném cây bút trong tay xuống một cái, đưa ra quyết định Ánh mắt trợ lý đầy phức tạp lui ra ngoài, Thẩm Kiều ngã vào ghế xoay vài vòng trong phòng làm việc rộng lớn, cảm thấy tâm trạng chợt tốt hơn. Phần Lan, một đất nước không có Lâm Dịch Tâm, không thấy vật sẽ không nhớ người, không cần phải nhớ thương! Không còn điện thoại từ Thẩm Kiều, ngày ngày ở đoàn phim của Tiểu Dĩnh không còn vướng mắc. Trước khi đến đây, cô nhiều lần nhấn mạnh với bạn bè là mình sẽ biến mất một thời gian, công việc lần này phải hoàn toàn bảo mật, ra vẻ thần bí đây là một việc đặc biệt to lớn, làm người khác cảm thấy mình thật trâu. Kết quả của việc thổi phồng sự trâu của mình chính là, ngay cả ba mẹ cũng không dám gọi điện đến cho cô, chỉ nhắn tin cho cô trong thời gian cố định, cẩn thận hỏi một câu: Dạo này con khỏe không? Một trợ lý như cô mà đã như vậy, Lâm Dịch Tâm bên đây chỉ có hơn. Công ty ngừng mọi thông cáo của Lâm Dịch Tâm, vốn dĩ là một nghệ sĩ không có nhiều việc, đương nhiên sau đó cũng không có nhiều người hỏi thăm việc này. Hai cái điện thoại nằm trong túi Tiểu Dĩnh, một tiếng rung cũng không cảm nhận được. Vì vậy nói, đời người thật cô đơn như bông tuyết. Khi đầu óc nhàn rỗi, cũng chỉ có thể cống hiến cho công việc. Công việc của Tiểu Dĩnh là phục vụ cho Lâm Dịch Tâm, trong rừng núi vắng vẻ, cô cảm thấy bản thân có thể viết được một quyển 《 Sổ tay phục vụ nghệ sĩ 》. Đột nhiên cô hiểu ra, Khương đạo tại sao lại muốn đem diễn viên và nhân viên của đoàn làm việc ở một không gian kín như nơi này. Trừ đi phiền nhiễu, khi tĩnh tâm mới có thể chuyên chú sáng tạo. Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc lại thêm một tháng. Ngày đông phương nam đã có dấu hiệu ấm dần, hôm nay, căn tin của đoàn từ sáng sớm đã nấu cháo cho ngày 8 tháng chạp (*), thông báo vào diễn đàn, căn dặn mọi người đến ăn, Tiểu Dĩnh lúc này mới sực nhớ, sắp hết năm rồi. (*)Tục lệ ngày 8 tháng chạp: Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ Cô đang nghĩ, làm cách nào để mình và nghệ sĩ trong đoàn cùng trôi qua cái Tết này đây, vào những ngày như thế không nên sinh hoạt riêng lẻ, rồi đột nhiên cô nhận được thông báo, sau phân cảnh cuối cùng hôm nay của Lâm Dịch Tâm, sẽ đóng máy. Tiểu Dĩnh chấn động không nói nên lời. Lúc này, Lâm Dịch Tâm đang ở phim trường Thời gian kịch bản đảo ngược, cảnh cuối cùng là lúc Chi Hoa còn trẻ, là ánh mắt đầu tiên bắt đầu cho một câu chuyện dài. Cô nương mặc chiếc váy thô với bím tóc dài, nụ cười còn tươi sáng hơn cả ánh mặt trời, nàng hỏi cậu con trai xa lạ ở đầu thôn: "Anh từ đâu đến đây, tên anh là gì?" Cậu con trai cả người bẩn thỉu, gặp cô nương xinh đẹp, cậu thẹn thùng xòa tay lau mặt, để rồi cái tay áo toàn là than tro làm cho mặt cậu thêm bẩn, mặt cậu bẩn đến nổi đôi mắt to đen láy và hàm răng trắng toát trở nên nổi bật, cậu nói: "Tôi vượt cả một ngọn núi đến đây, tôi tên Phùng Sinh." "Phùng Sinh, anh đến đây tìm người hay sao?" "Người nhà tôi ở núi kia, mất cả rồi, tôi đến để tìm nhà." "Giày của anh hư hết rồi." "Đi đường nhiều quá." "Giày này không được, tôi may đế giày là bền nhất, có đi bao lâu cũng sẽ không hư." "Cô thật giỏi." "Khi anh đến nhà, tôi cho anh một đôi." Hoàng hôn buông xuống, Khương Chí chăm chú nhìn vào máy theo dõi, hô "Cắt." Lâm Dịch Tâm dừng lại, người vào vai Phùng Sinh khi còn bé, lo lắng quay lại hỏi đạo diễn: "Được chứ?" Khương Chí đứng lên, cười cười: "Được, Chi Hoa《 Cô loài 》, đóng máy." Cả người Lâm Dịch Tâm run lên, xoay mặt đi. Nàng không nhìn về phía đạo diễn, nhưng trước mặt nàng vẫn có máy quay. Vì vậy nàng chỉ có thể giơ tay ôm mặt để nước mắt rơi xuống, nó rơi vào lòng bàn tay nàng, sau đó nàng nhanh chóng lau nó đi Tiếng vỗ tay vang lên từ bốn phía, tất cả mọi người đang cổ vũ cho nàng. Tiêu Chấn Dư ở một bên ngồi xem, ôm một bó hoa chưa được gói lại, bước đến trước mặt nàng, đem hoa nhét vào lòng nàng. "Đóng máy vui vẻ." Anh ta nói. "Đừng ghét bỏ bó hoa này, Phùng Sinh vì có được một bó, đã đem hết hoa vừa khai xuân ở núi này nhổ trọc hết rồi." Lâm Dịch Tâm cười rộ lên: "Cho Tiểu Dĩnh một chữ ký đi, em ấy là fan của anh lâu rồi, mấy tháng nay cũng không dám xin anh." "Đều ở cũng Bắc thị, sau này còn nhiều cơ hội để gặp mặt." Tiếu Chấn Dư vẫy tay gọi Tiểu Dĩnh đang đứng ở xa xa nhìn bọn họ, "Sợ là sau này em ấy còn thấy tôi phiền." Tiểu Dĩnh một đường lảo đảo chạy tới trước mặt hai người, tâm tình đang rất kích động, trong lòng có hàng vạn nguyên do. Mặc dù Tiếu Chấn Dư gọi cô đến nhưng cô không quên chủ của mình, đi đến ôm Lâm Dịch Tâm trước, ở bên tai nàng lải nhải "Đóng máy vui vẻ.", "Chị, chị thật giỏi." Đến khi Lâm Dịch Tâm bị cô ôm đến phiền, lúc này mới chịu buông ra, xoay lại nhìn Tiếu Chấn Dư, mắt không dám nhìn vào mặt người ta: "Tiêu lão sư, tìm tôi có việc gì không?" "Không phải em thích tôi sao?" Tiếu Chấn Dư cười nói, "Kí tên hay là chụp ảnh cùng đây?" Tiểu Dĩnh là người từng trải sự đời, nếu thay thành một nghệ sĩ khác ở trước mặt cô làm ra vẻ đẹp trai hỏi cô "không phải em thích tôi sao", Tiểu Dĩnh sẽ thuận miệng trả lời lại một câu, có ma mới thích anh. Nhưng đây là Tiếu Chấn Dư, Tiểu Dĩnh sẽ biến thành con ma đó, thích, là rất thích. Vì vậy thẹn thùng một lúc, vừa nịnh hót vừa xấu hổ nói: "Trẻ con mới phải lựa chọn, người lớn thì chọn tất." Tiếu Chấn Dư bị cô làm vui vẻ cười hồi lâu. Để cho Tiểu Dĩnh và thần tượng được gần gũi tiếp xúc, Lâm Dịch Tâm đi đến chỗ Khương Chí, không màng đến sự có mặt của mọi người, một cái khom người đầy trịnh trọng, nói: "Cảm ơn đạo diễn Khương, đạo diễn vất vả rồi." "Không vất vả, cháu là người để người khác ít lo nhất." Khương Chí nâng người lên. "Cháu... không làm ngài thất vọng chứ?" Một câu hỏi đã biết đáp án nhưng khi hỏi, Lâm Dịch Tâm vẫn thấp thỏm. "Không." Khương Chí trả lời rất nghiêm túc, "Cháu chính là hình tượng mà tôi kỳ vọng." Lâm Dịch Tâm lặp lại hai câu: "Cảm ơn, cảm ơn ngài." Trước giờ nàng chưa từng như thế này, cảm ơn thế giới đã cho nàng. Nếu như nói, khi biết mình nhận được nhân vật này chính là may mắn từ trên trời rơi xuống, thì hôm nay, sau khi thành công thể hiện nhân vật này, đó chính là khát vọng và chờ mong lâu dài được đặt lên đôi vai. Kiên định, hạnh phúc và an tâm. Sau khi vội vàng chúc mừng rồi tạm biệt, Lâm Dịch Tâm lên đường trở về. Ban đầu dự tính thời gian quay từ ba đến sáu tháng, giờ chỉ hơn hai tháng đã hoàn thành, đây chắc chắn là chuyện tốt, Tiểu Dĩnh vừa lên xe liền điện ngay cho Trần Tiêu, báo cao thành quả công tác xuất sắc. Lâm Dịch Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt cười. Tiếng điện thoại vẫn vang bên tai Lâm Dịch Tâm, Tiểu Dĩnh hứng khởi nói: "Trần tỷ nói muốn hôn khen ngợi chị." Lâm Dịch Tâm cũng đùa giỡn với đầu dây bên kia: "Em đây cừ như vậy, có khen thế nào cũng không quá đáng." "Em nói đúng." Tâm tình Trần Tiêu cũng tốt, "Cho nên chị sẽ không nói miệng nữa, dùng thực tế chứng minh, cho em nghỉ nửa tháng, về nhà ăn Tết vui vẻ, nghỉ ngơi cho tốt rồi lại tiếp tục công việc." "Được." Lâm Dịch Tâm không có gì phản đối. "Nhưng đương nhiên, lời chị nói như vậy không phải là không chuẩn bị thông cáo cho em." Đối với nghệ sĩ mà nói, được nghỉ dài hạn cũng không hẳn là chuyện tốt, cho nên Trần Tiêu nhấn mạnh thêm, "Bởi vì thời gian đóng máy của 《 Cô loài 》 không xác định, có nhiều hạng mục chị chuẩn bị cho em nhưng chưa sắp xếp thời gian cụ thể. Nửa tháng này, chị sẽ sắp xếp rõ ràng cho em, qua cái Tết em sẽ bận đến chân không chạm đất." "Được, đều nghe theo chị sắp xếp." Từ trước đến nay Lâm Dịch Tâm luôn nhu thuận. "Dịch Tâm này." Đột nhiên Trần Tiêu gọi nàng một tiếng. "Dạ?" Lâm Dịch Tâm nhẹ nhàng hỏi. "Trước đây để em chịu thiệt rồi." Trần Tiêu nói, "Yên tâm đi, từ giờ trở đi, em sẽ bay lên." "Ừm." Lâm Dịch Tâm vui vẻ. Nàng muốn nói rằng mình không thiệt, Thịnh Thế chưa từng để nàng chịu thiệt, Thẩm Kiều cũng chưa từng thiệt thòi nàng, bởi vì những ấm ức thiệt thòi trong mắt người ngoài, đối với Lâm Dịch Tâm lại không là gì cả. Số phận đã đánh nàng rất nhiều đòn hiểm, cuộc sống ngày hôm nay đã là mặt trời ban sớm, hào quang tỏa sáng. Nhưng không cần phải nói rõ, vì rất phiền phức. Máy bay hạ cánh dưới nền trời Bắc thị, Lâm Dịch Tâm đuổi Tiểu Dĩnh về nhà. Từ sân bay về đến nhà thuê còn một đoạn đường rất dài, sau khi lên xe Lâm Dịch Tâm nhắm mắt dưỡng thần, khi tâm trạng ổn định và bình tĩnh, lúc này nàng lấy điện thoại ra, gọi điện. "Bác sĩ Trương, là tôi, ừm, công việc xong rồi. Tình trạng của nàng hiện giờ thế nào, ngày mai đến thăm được chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương