Biểu Tiểu Thư Muốn Xuất Gia

Chương 12:



Bóng cây lắc lư, gió nhẹ lướt qua cành cây, ánh nắng mặt trời rực rỡ dừng ở Thôi Mộ Lễ trên vai, nổi bật lên hắn cao lớn vững chãi, thanh tuyển quý khí.

Dù là Thôi Tịch Ninh đều nhịn không được hoảng hoảng thần.

Nàng vị này đường ca thật là quá phận xuất chúng, không nói Tạ Miểu, toàn kinh thành lại có bao nhiêu người có thể chống cự được? Nghĩ Như vậy liền nhìn về phía Tạ Miểu, lại thấy nàng lực chú ý đều tại Thôi Sĩ Thạc trên người, cung kính cười nói: "Dượng thích liền tốt; chỉ là quả hồng tính lạnh, dượng nhớ coi chừng cô, đừng làm cho người ăn nhiều."

Thôi Sĩ Thạc rất là hưởng thụ Tạ Miểu đối Tạ thị quan tâm, " n, có thời gian hãy đến thư phòng của cô con nhiều chút."

Thôi Tịch Ninh hướng hai người chào hỏi, Tạ Miểu làm theo gọi qua một tiếng "Thôi biểu ca", Thôi Mộ Lễ lược nhất gật đầu, trả lời: "Biểu muội."

Thôi Sĩ Thạc cùng Thôi Mộ Lễ còn có việc, đơn giản hàn huyên hai câu liền rời đi.

Hai người đi tới thư phòng, hạ nhân dâng trà bánh sau khép cửa rời đi.

Thôi Sĩ Thạc uống hớp trà nóng, mày ẩn có ghét sắc, nói: "Trước có Tứ hoàng tử cùng nhau giải quyết quốc chính, sau có Trương Hiền Tông thăng làm nhất quốc tả tướng, chắc hẳn thánh thượng trong lòng đã có tính toán trước... Đến lúc đó Trương Hiền Tông lên chức yến, ta và con tổ phụ sẽ tìm lấy cớ từ chối, từ con thay tham gia."

Tuy sớm có suy đoán, nhưng khi Thừa Tuyên Đế thật hạ ý chỉ phong Trương Hiền Tông làm tả tướng, Thôi Sĩ Thạc vẫn cảm giác được vạn loại tư vị khó tả. Kể từ giờ phút này, triều đình tình thế đã hướng hắn nhất không muốn phương hướng chạy đi, Trương gia vô luận tại tiền triều hoặc hậu cung đều cực kỳ phong cảnh, trái lại, những người cùng Trương gia có khoảng cách thì nguy cơ tứ phía.

Trương gia xưa nay thích kết bè kết cánh, Thôi gia lại là kiên định trung lập đảng, chưa từng cùng thế lực khắp nơi có quá nhiều liên lụy. Hai nhà trước kia liền có thù cũ, nhất quán mặt hòa tâm bất hòa. Lần này Trương Hiền Tông thăng chức, cho dù Thôi Sĩ Thạc chướng mắt hắn giả nhân giả nghĩa, nhưng cũng không thể không nể mặt hắn.

Thôi Thái phó tuổi tác đã cao, hiện giờ không thế nào quản sự. Thôi Sĩ Thạc không kiên nhẫn cùng Trương Hiền Tông hư tình giả ý, dứt khoát đem việc này giao cho Thôi Mộ Lễ.

Thôi Sĩ Thạc biết rõ năng lực của mình, Lại bộ thị lang sợ rằng đã là vị trí cao nhất hắn có thể ngồi. Đại phòng cùng Tam phòng năng lực không tốt, may mắn Nhị phòng có Thôi Mộ Lễ, bất luận phương diện nào đều cực kỳ ưu tú, so với hắn thích hợp hơn ở triều đình chơi trò quyền mưu chính trị.

Thôi gia tương lai toàn ký thác tại trên người Thôi Mộ Lễ.

Thôi sỹ thạc dùng con mắt mong chờ, và gửi gắm kỳ vọng nhìn thôi mộ lễ, thôi mộ lễ dưới con mắt nhìn chăm chú của phụ thân vẫn bình tĩnh.

"Phụ thân yên tâm, con sẽ xử lý tốt việc này."

Thôi Mộ Lễ trời sinh thông minh, từ nhỏ được tổ phụ tự mình giáo dục, lòng dạ kiến thức tự nhiên không phải bình thường.

Trương gia lần này vừa là Hồng Môn yến, cũng là khoe khoang mua chuộc lòng người, chỉ nhìn cá hay không mắc câu, mà câu cá người lại muốn như thế nào thu lưới.

Nếu là có thể, Thôi Sĩ Thạc thật muốn không hỏi thế sự, một lòng làm tốt Lại bộ thị lang. Nhưng triều đình thế cục hay thay đổi, chỉ sợ hắn bất động, cũng có người buộc hắn phải hành động.

Hắn nhịn không được, thở dài, "Liền không có cứu vãn đường sống sao?"

Thôi Mộ Lễ biết nỗi lo của phụ thân, từ những hành động hiện tại của Thánh Thượng mà suy ra, Trương gia có thể sẽ một bước lên trời.

"Phụ thân, thế sự khó liệu, thay đổi trong nháy mắt, không ai có thể nói trước điều gì." Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt nhạt mà ổn, "Ngài cứ an tâm chờ."

Chưa biết ai thắng ai, bây giờ Trương gia đắc thắng còn quá sớm.

*

Sau một hồi trò chuyện với phụ thân, Thôi Mộ Lễ đi bái kiến Thôi lão phu nhân. Thôi lão phu nhân từ nhỏ thương nhất hắn, hắn bận rộn công vụ không thường tới thăm được, bà cũng thông cảm, chưa từng tính toán.

Bà cười híp mắt lôi kéo tôn nhi tay, nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy hắn quá mức gầy, liền phân phó phòng bếp đưa tới đầy một bàn điểm tâm.

"Lễ nhi, đây đều là con từ nhỏ thích điểm tâm, nhanh chút ăn."

bánh ngọt Bột củ sen , bánh ngọt mứt táo, bánh trôi trân châu, bánh hoa sen, canh tổ yến trân trâu... Bánh làm rất tinh xảo, sắc hương vị đầy đủ.

Thôi Mộ Lễ ăn miếng bánh ngọt củ sen, lại uống lại uống một chén nhỏ canh tổ yến trân châu, ngẩng đầu nhìn Thôi lão phu nhân, thấy nàng đang ăn bánh quả hồng.

Thôi Mộ Lễ ở khoảng nửa canh giờ liền trở về Minh Lam Uyển, vừa ngồi xuống lật xem hồ sơ, bên ngoài vang lên Thôi Tịch Quân thanh âm.

Thôi Tịch Quân thanh âm rất có sức sống, lúc này cao vút lại nhảy nhót, có vẻ tâm tình vô cùng tốt.

"Nhị ca, muội có lời muốn cùng huynh nói!"

Giữ cửa là Trầm Dương, nghe được Thôi Mộ Lễ đồng ý thì mới mở cửa, "Tam tiểu thư mời vào."

Nàng kích động chạy vào, đồng tử đen mà sáng, trong tay nắm roi mềm bằng da trâu, "Trong mã tràng Kinh Đan mới nhập về một đám hãn huyết bảo mã, lông sáng bóng, muội thật sự rất thích!"

Thôi Mộ Lễ quét nàng một chút, ánh mắt lại nhìn hồ sơ, "Nếu thích, thì cứ mua ."

Thôi Tịch Quân vươn ra ngón trỏ, làm nũng nói: "Một con ngựa muốn ngàn lượng bạc trắng, phụ thân khẳng định không đồng ý cho muội mua, Nhị ca, huynh trợ giúp ta chút đi..."

Nàng Nhị ca bổng lộc tuy không cao, nhưng trong tay lại có mẫu thân lưu lại rất nhiều cửa hàng thôn trang cùng ruộng đất, mỗi tháng chỉ riêng thu tiền thuê liền có vạn lượng bạch ngân, ngàn lượng bạc trắng với hắn mà nói chẳng đáng kể gì.

Đối với cô muội muội này, Thôi Mộ Lễ luôn luôn hào phóng, "Thiếu bao nhiêu?"

"Cho muội thêm tám trăm lượng là được!" Thôi Tịch Quân vui sướng nói.

Hóa ra nàng là mua dấm chua thiếu cua, muốn hắn làm người đưa cua. (Chú thích: câu này ý chỉ là muốn chiếm lợi của người khác, giống như bạn muốn ăn món bò nhúng dấm, nhưng bạn chỉ mua dấm là thứ rẻ tiền nhất, rồi dụ người khác mua thịt bò là thứ chính đắt tiền nhất trong món ăn này, cho bạn).

Thôi Mộ Lễ nói: "Đi gặp người quản trương mục lấy tiền."

Thôi Tịch Quân hắng giọng, "Còn có việc cũng muốn huynh hỗ trợ."

"Nói."

"Đám Hãn Huyết Bảo Mã này đã sớm đã bị thần phong doanh đặt trước, huynh đi tìm người nói một câu, để họ lưu cho bọn muội 2 con ngựa cái thấp bé chút được không? " Thôi Tịch Quân bổ sung thêm: "Phán Nhạn cũng muốn một con."

Thần phong doanh là một trong ba doanh trại quân đội lớn nhất Kinh đô, lệ thuộc Đại đô đốc phủ, nổi danh là phi thường dũng mãnh thiện chiến. Chủ tướng là đô đốc đồng tri thiệu Lãng, cùng Thôi gia lui tới không nhiều, nhưng Thôi Tịch Quân biết, ca ca của nàng tự có biện pháp làm thỏa đáng việc này.

Quả nhiên gặp Thôi Mộ Lễ mí mắt cũng không nâng nói: " n."

Người đáng tin thì không nói nhiều, câu này nói chính là ca ca nhà nàng!

Thôi Tịch Quân tâm tình vui vẻ muốn lên mây, lời lẽ ca ngợi liên miên không ngớt, "Ca ca vừa ra tay, là sẽ thành công! Muội liền biết bất cứ sự tình gì cũng vậy, ca ca đều có thể không đánh mà thắng, dễ dàng giải quyết!"

Thôi Mộ Lễ trong mắt hiện lên chút ý cười, "Tịch Quân, ta còn có việc."

Ngụ ý chính là muội có thể đi .

Được như ý nguyện Thôi Tịch Quân nhún nhảy chuẩn bị rời đi, nhưng đi không được vài bước lại quay người lại, hung dữ nói: "Ca ca, không cho huynh ăn Tạ Miểu đưa những cái bánh hồng kia, muội đã ném đi, huynh cũng phải ném!"

Thôi Mộ Lễ: "..."

Tạ Miểu rời đi trong khoảng thời gian này, Thôi Tịch Quân có thể nói an tâm vui vẻ, bị cảm lạnh đều cảm thấy chỉ là bệnh vặt.

Tạ thị gả vào Thôi phủ thì Thôi Tịch Quân đã tám tuổi, sớm đã biết chuyện. Hà thị hàng năm triền miên giường bệnh, Thôi Sĩ Thạc đối nàng không nóng không lạnh, đến cuối cùng Hà thị qua đời, cũng không thấy Thôi Sĩ Thạc biểu hiện ra nhiều đau lòng không dứt.

Bốn năm sau đó, Thôi Sĩ Thạc kiên trì muốn cưới Tạ thị vào cửa, Thôi Tịch Quân mới đầu không có quá nhiều mâu thuẫn, dù sao phụ thân vừa vặn tráng niên, sớm muộn cũng sẽ cưới người khác về.

Thẳng đến Tạ thị vào cửa, Thôi Tịch Quân chính mắt thấy được hai người tình thâm ý trọng, nhớ lại ngày xưa cha mẹ bằng mặt không bằng lòng, tựa như mèo hoang xù lông, đối Tạ thị lại không thể vẻ mặt ôn hoà.

Phụ thân vì sao đối với mẫu thân cung kính lãnh đạm, lại đối Tạ thị nhẹ lời nhỏ nhẹ? Rõ ràng mẫu thân mới là vợ cả, còn vì hắn sinh ra một trai một gái! Nếu như mẫu thân không có qua đời, mà phụ thân gặp được Tạ thị, có phải hay không cũng sẽ không để ý gia quy, nhất định phải nạp tạ thị làm tiểu thiếp? Việc này đối với mẫu thân mới bất công làm sao!

Tâm tư thiếu nữ hay thích suy nghĩ viển vông, nàng tự trong đầu suy luận ra cái nàng cho là sự thật, rồi nghĩ nhiều, nghĩ nhiều, tưởng nó là thật, nên coi Tạ thị như là thủ phạm phá hư tình cảm của cha mẹ nàng, rồi oán hận Tạ Thị.

May mà Tạ thị là người có đạo đức rất tốt, tận tâm tận lực đối xử tốt với 2 đứa con của chồng, nên mới đổi lại được bọn họ vài phần tôn trọng. Nhưng từ ba năm trước đây, từ khi Tạ Miểu đến kinh thành tìm nơi nương tựa Tạ thị, Thôi Tịch Quân gặp Tạ thị đối Tạ Miểu nhiều thêm yêu thương, không biết như thế nào, trong lòng lại bắt đầu mang khúc mắc.

Huyết mạch tương liên có thân sơ, Tạ thị có cháu gái, làm sao sẽ còn quan tâm đến con gái của chồng? Nhất là khi nàng phát hiện Tạ thị muốn tác hợp Tạ Miểu cùng Thôi Mộ Lễ, kia quả nhiên là tháng 6 giữa mùa hè lại khoác thêm áo da, khiến nàng trong ngoài đều bốc hỏa!

Từ đây, Thôi Tịch Quân bắt đầu chống đối Tạ Thị, Tạ thị là trưởng bối, nàng không thể quá mức gây sự. Chủ yếu vẫn là liên hợp trong tộc tiểu bối chén ép Tạ Miểu, muốn nàng cắt đứt tâm tư muốn trèo cao, gả cho thôi mộ lễ.

Nhưng mà Tạ Miểu da mặt dày, mặc nàng vạn loại trào phúng đều không biểu hiện tức giận, dường như hạ quyết tâm muốn ăn vạ Thôi Mộ Lễ.

Thôi Tịch Quân oán hận thầm nghĩ: Muốn làm nàng tẩu tẩu, Tạ Miểu còn kém xa lắm thôi! Xứng đôi Thôi Mộ Lễ nữ tử, phải là tiểu thư khuê các, ôn nhu hiền thục, tài tình hơn người, giống như, giống như Tô Phán Nhạn!

Đáng tiếc Phán Nhạn đã cùng người đính hôn, hai năm nữa sẽ xuất giá.

Thôi Tịch Quân âm thầm tiếc nuối.

*

Cử thường các đưa sản phẩm mới đến Thôi phủ, mấy phòng các tiểu thư đều đến chọn lựa.

Quý nào trong năm cũng đều làm đồ mới, lại không người ngại nhiều. Đã là phái nữ thì thường không có sức chống cự với xiêm y và trang sức.

Thời tiết chuyển lạnh, lụa tơ cùng vải mỏng đã qua mùa, trước mắt kinh thành giới quý tộc lưu hành là gấm vũ hoa cùng lông nhung. Trên người mặc váy áo gấm vũ hoa, trên cổ tay, cổ áo lại viền lông nhung, nhìn sẽ rất mềm mại, đáng yêu.

Áo choàng cũng ắt không thể thiếu, áo choàng kết từ lông nhung, lông vũ, lông cừu, hoặc làm bằng gấm thêu hoa, rất được các thiếu nữ khuê các ưa thích.

Đủ bộ phối sức nói trên, cùng với giày da, khăn quàng cổ làm bằng lông bạch hồ, noãn thủ lô là những vật dụng không thể thiếu trong ngày tuyết.

Các loại trang sức, quần áo Rực rỡ muôn màu chất đống một phòng, các vị thôi gia tiểu thư đều chọn rất vui vẻ.

Đợi các nàng đã chọn lựa gần như xong xuôi thì tạ miểu mới thong dong đến chậm.

"Mặt mũi thật lớn, lại muốn chúng ta một đám người cũng chờ ngươi. Như thế nào, đi chùa miếu ở một tháng, liền khinh thường chúng ta này phàm phu tục tử ?" Thôi Tịch Quân mở miệng liền gắp súng mang gậy, không cố kỵ chút nào ở đây còn có người ngoài.

Cử thường các chưởng sự trong lòng thầm kêu không tốt: Lại tới nữa! Mỗi lần chọn xiêm y, này Thôi nhị tiểu thư luôn muốn cùng tạ miểu tiểu thư cãi cọ . Hoặc là phải nói, là Thôi nhị tiểu thư đơn phương tìm việc, tạ miểu tiểu thư luôn là nhẫn nhục chịu đựng.

Cử thường các quản sự đang muốn hoà giải, chợt nghe Tạ Miểu cười nói: "Tịch Quân muội muội nói phải, lần tới ta liền sớm đến, đỡ phải chọn không đến vải ta ưa thích."

Nàng bước sen nhẹ nhàng, một tay xoa Thôi Tịch Quân chọn xong vải vóc, "Ta xem thất vải này rất tốt, hoặc là, nhờ tịch quân muội muội nhường lại?"

Thôi Tịch Quân hỏa nháy mắt đốt tới đỉnh đầu.

Tịch Quân muội muội là nàng có thể kêu sao! Nàng là Thôi phủ nghiêm chỉnh tiểu thư, Tạ Miểu chẳng qua là mẹ kế nửa đường mang đến cháu gái, cho nàng xưng hô mình một tiếng biểu muội đã là nể mặt nàng, nàng làm sao dám gọi như vậy thân mật?

Thiên Tạ Miểu còn mỉm cười hỏi: "Tịch Quân muội muội không nói lời nào, là đã đồng ý ?"

Mắt thấy Tạ Miểu muốn đi lấy vải, Thôi Tịch Quân không để ý tới xưng hô có hợp ý nàng không, vội vàng đem đồ vật nhét vào trong tay nha hoàn, "Ngươi nghĩ hay lắm! Đây là ta nhìn trúng đồ vật, hừ, ngươi cũng chỉ xứng chọn còn dư lại."

Mấy vị khác tiểu thư trên mặt hiện lên xấu hổ: Không chỉ Thôi Tịch Quân, các nàng đều chọn xong đồ vật. Lưu cho Tạ Miểu , tự nhiên là các nàng mấy người chọn còn dư lại.

Tốt xấu gì ngày hôm trước vừa thu qua Tạ Miểu đưa tới bánh quả hồng...

Nhưng ai đều không lên tiếng, tất cả mọi người rõ ràng Thôi Tịch Quân thái độ đối với Tạ Miểu, nên cũng xa lánh nàng đã thành quen.

Tạ Miểu vẻ mặt không thèm để ý, đối cử thường các quản sự nói: "Còn có cái gì?"

Chọn còn dư lại tự nhiên không có đồ gì tốt, Tạ Miểu qua loa chọn mấy thứ liền rời đi.

Vài vị Thôi gia tiểu thư trước mặt chất đống lăng la tơ lụa, hồ cầu giày da, lộng lẫy hoàn mỹ, chỉ là mới vừa hưng phấn cảm xúc chẳng biết tại sao có chút xìu xuống.

Nói ra thì sự tình tương tự cũng không phải chưa xảy ra, nhưng trước kia khi Tạ Miểu bị xa lánh, nàng luôn làm ra vẻ mình bị bắt nạt, bị khi dễ, nếu có Thôi Mộ Lễ ở đó, nàng càng là tay nâng ngực, hận không thể té xỉu. Hiện giờ như vậy thái độ không để ý, ngược lại làm người khó hiểu có chút áy náy.

"Tịch Quân tỷ tỷ, chúng ta là có phải là hơi quá đáng ?" Nhỏ tuổi nhất Thôi Tịch Đồng hỏi. Nàng tuổi tác còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, duy nhất thích liền là ăn, ngày hôm trước ăn Tạ Miểu đưa tới bánh quả hồng thật là thích, lúc này liền cảm thấy tâm có bất an.

Ăn của người thì nhớ ơn, vậy mà hiện tại nàng còn giúp Tam tỷ cùng nhau bắt nạt Tạ Miểu, nàng có chút băn khoăn nha.

Thôi Tịch Quân khinh thường nói: "Không có Thôi phủ, nàng sợ là đến áo khoác mới cũng chẳng có mà mặc, có tư cách gì mà đòi kén cá chọn canh."

Thôi Tịch Đồng nghĩ một chút, nói cũng phải a.

Ngược lại là Thôi Tịch Ninh như có điều suy nghĩ.

Tạ Miểu vậy mà đáp trả lại Tịch Quân, việc này ở dĩ vãng chưa từng có. Liên tưởng đến phản ứng lãnh đạm của Tạ Miểu khi nhìn thấy Thôi Mộ Lễ, Thôi Tịch Ninh không khỏi hợp lý hoài nghi: Chẳng lẽ nàng thật sửa tính tình ?

Hết chương 12: .
Chương trước Chương tiếp
Loading...