Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh
Chương 61 - Gia Yến
Lão phu nhân phái người đến truyền gọi dùng cơm, cả nhà lớn nhỏ ngồi chung một chỗ, lão phu nhân nhìn một vòng, thở dài, rốt cuộc cái gì cũng không nói, những người khác lại càng không dám lên tiếng, chỉ còn thanh âm mấy đôi đũa va chạm vào chén bát. Mã Nguyệt Nga vốn là người không nhịn nói được, ả vẫn luôn tức khí Tô Tử Mặc, hiện tại tốt rồi, Tống Tuấn Kiệt không nạp thiếp thì thôi, mà nạp một cái liền hai người, giúp ả có cơ hội trút giận, sao kiềm chế được việc muốn thể hiện uy phong trước mặt Tô Tử Mặc, gắp miếng sườn, dừng giữa không trung vòng vo phương hướng một hồi rồi bỏ vào trong chén Trịnh di nương, còn mang vẻ mặt ôn hoà hỏi:"Đồ ăn ngon miệng chứ?"Trịnh di nương thụ sủng nhược kinh nói:"Tạ...tạ ơn phu nhân."Mã Nguyệt Nga cười nói:"Cái gì phu nhân, đừng gọi khách khí như vậy, ngươi là lão bà của Tuấn Kiệt, liền kêu ta là bà bà, theo Tuấn Kiệt gọi là nương cũng được".Lời này hiển nhiên là nói cho Tô Tử Mặc nghe, Trịnh di nương chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp, đặt ở nhà người ta có khi còn không cho ngồi vào cùng bàn, này cũng là do được hưởng lợi từ Chung Minh, Chung Minh tuy cũng là thiếp, nhưng còn là biểu tiểu thư, không thể không cho Chung Minh ngồi cùng, Mã Nguyệt Nga cùng Trịnh di nương trước mặt mọi người gắp qua gắp lại cho nhau, không coi chính thê là Tô Tử Mặc vào đâu cả.Tô Tử Mặc lại coi như không nghe không thấy, mặt không đổi sắc chậm rãi nhai nuốt, một bộ tác phong tiểu thư khuê các, nhưng ngược lại lão phu nhân cảm thấy khó xem, cố ý ho khan một tiếng.Chung Minh vốn thích xem náo nhiệt không ngại làm lớn chuyện, ra vẻ thân thiết hỏi:"Ngoại tổ mẫu người không thoải mái sao?"Lão phu nhân nghe nàng hỏi như vậy, chỉ có thể đáp theo:"Ừ, có chút không thoải mái".Chung Minh truy vấn:"Không thoải mái chỗ nào?"Lão phu nhân tức giận nói:"Trong lòng không thoải mái".Chung Minh cười nói:"Người không phải là đang tức giận đó chứ?" Lão phu nhân hừ nói:"Ánh mắt con thật nhanh nhạy, ta đúng là bị bực tức".Lão phu nhân hừ nói:"Ánh mắt con thật nhanh nhạy, ta đúng là bị bực tức".Chung Minh ra vẻ kinh ngạc nói:"Đang ăn cơm ngon lành, mợ mới vừa cùng Trịnh di nương nói chuyện, người liền nổi giận, người là bị mợ làm cho giận, hay là do Trịnh di nương?"Chung Minh đúng là na hồ bất khai đề na hồ*, chuyên sát muối vào miệng vết thương người ta, Tống gia mặc dù không phải nhà Vương Hầu, nhưng cũng là mấy đời quan chức lớn, Tống Tuấn Kiệt lại nạp một yên hoa nữ tử làm thiếp, thể diện đều bị hắn làm ất hết, nếu lão gia tử còn sống, xác định chắc chắn sẽ đánh gãy chân hắn, dù là phụ thân Tống Tuấn Kiệt còn sống, cũng sẽ can thiệp không tha cho hắn, mệt Mã Nguyệt Nga lại xem hắn như bảo bối nhặt được, lão phu nhân nhìn có thể nào không tức giận, đơn giản đập chiếc đũa lên bàn,"Không ăn, đều bị các ngươi làm cho tức no rồi!" Nghĩa bóng ~ miêu tả những người cố ý hoặc vô tình làm khó dễ, đề cập chuyện riêng tư khó nói, điểm yếu của người khác.>Tống Tuấn Kiệt thấy thế nói:"Biểu muội, muội cứ nhiều lời, coi muội làm lão phu nhân giận rồi kìa". Nói xong nháy mắt một cái với Chung Minh, ý bảo nàng đừng lắm miệng gây chuyện.Chung Minh tự nhiên hiểu được ý tứ của hắn, lại làm như không phát hiện, vẻ mặt vô tội nói:"Sao trách lên đầu ta, là lão phu nhân giận mợ bất công đó chứ, chỉ gắp thức ăn cho Trịnh di nương, ta thì không nói tới, nhưng Mặc tỷ tỷ là chính thất, là thiếu nãi nãi của Tống gia, vậy mà có thấy qua mợ đối với nàng như vậy đâu?" Tô Tử Mặc thật muốn lấy chiếc đũa gõ lên đầu Chung Minh. Chung Minh ở giữa châm ngòi thì thôi đi, còn dám lấy nàng ngụy trang. Nhưng nàng lại không muốn ngược ý làm mất mặt Chung Minh, tạm thời im lặng cam chịu.Tống Tuấn Kiệt thấy Chung Minh không nhìn ánh mắt hắn mà hiểu chuyện, đành phải nói:"Kia còn không phải bởi vì Trịnh di nương vừa mới vào nhà nên mẫu thân ta mới tốt với nàng nhiều hơn chút ít".Chung Minh lập tức nói: "Lời biểu ca nói quả thật bất công, ta cùng Trịnh di nương là chân trước chân sau, chẳng qua ta so với nàng sớm hơn hai ngày, cũng không thấy mợ phá lệ chiếu cố ta".Mã Nguyệt Nga cười châm biếm:" Minh nhi thật là miệng lưỡi sắc bén, chuyện thế nào cũng đều không thể thiếu ngươi, ngươi là vừa mới vào nhà thật sao? Ngươi là biểu tiểu thư Tống gia, ai còn có thể thân thiết Tống gia hơn ngươi chứ, còn ở chỗ này ghen tuông cái gì".Chung Minh cũng cười nói:"Mợ nói sai rồi, tuy ta là biểu cô nương, nhưng cũng chỉ là thiếp, không dám tranh giành tình cảm với ai, miễn cho làm cả nhà náo động gà bay chó sủa, không được an bình".Lão phu nhân trừng mắt liếc một cái, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói thầm một câu:"Không tiền đồ!" Sau đó nói,"Ta mặc kệ các ngươi tranh giành tình cảm cũng được, bất công cũng được, ai vì cái nhà này khai chi tán diệp trước tiên mới là đứng đắn".Lão phu nhân trừng mắt liếc một cái, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói thầm một câu:"Không tiền đồ!" Sau đó nói,"Ta mặc kệ các ngươi tranh giành tình cảm cũng được, bất công cũng được, ai vì cái nhà này khai chi tán diệp trước tiên mới là đứng đắn".Mã Nguyệt Nga vội nói tiếp:"Đúng vậy, đúng vậy!" Sau đó cõi lòng đầy hy vọng nhìn về phía Trịnh di nương, bỗng nhiên nghĩ đến xuất thân của nàng, trong lòng nhất thời lạnh đi nửa phần, một yên hoa nữ tử, cho dù sinh nam hài cũng không phải chuyện thể diện gì, nói không chừng còn có thể làm người ta nói ra nói vào, vừa rồi còn tràn đầy vui vẻ với Trịnh di nương, qua một chút liền có thành kiến.Ở chuyện hương khói Tống gia thì lão phu nhân và Mã Nguyệt Nga đều có cùng tâm tư, căn bản là không vừa mắt Trịnh di nương, ước gì nàng đừng xuất hiện mới tốt, chờ thời gian trôi qua, tìm cái lý do thật tốt để đuổi nàng đi, mà cũng không trông cậy được gì vào Tô Tử Mặc, còn lại chỉ có Chung Minh. Dù gì Chung Minh cũng là ngoại tôn nữ, đã thân càng thêm thân, bộ dáng lại xinh đẹp, tương lai hài tử sinh ra cũng nhất định là thông minh đáng yêu, lão phu nhân tha thiết nói với Chung Minh:"Minh nhi, tuổi tác ta đã cao, trông mong tằng tôn* đến cổ đều dài cả rồi, đêm nay cứ cho Tuấn Kiệt vào phòng con, thật sớm sinh được một tiểu tử béo tốt, để cho ta được như nguyện".Nãy giờ Tô Tử Mặc vẫn không nói chuyện, cúi đầu uống canh, bất chợt nghe lão phu nhân nói như thế, tay liền run lên, muỗng canh rơi xuống trong bát, phát ra âm vang, đem ánh mắt mọi người đều hấp dẫn lại đây.Người bên ngoài chỉ nghĩ Tô Tử Mặc sinh bất mãn trong lòng, cố ý như thế, chỉ có Chung Minh biết sao lại như vậy. Khi nàng nghe được Tô Hầu gia nói để cho Tô Tử Mặc cùng Tống Tuấn Kiệt viên phòng, cũng là phản ứng này, xem ra Tô Tử Mặc thật có để ý đến nàng, trong lòng làm sao mất hứng được, trên mặt cũng là biểu tình coi nhẹ chuyện này, nói:"Biểu ca đã đáp ứng Trịnh di nương rồi, buổi tối đi đến phòng nàng ấy, Minh nhi cũng không tranh giành làm gì". Tống Tuấn Kiệt tất nhiên muốn cùng phòng với Chung Minh, nếu không cũng sẽ không đi theo nàng ra ngoài rồi bị Tô Hầu gia bắt gian, nghe Chung Minh nói như thế, lập tức nghi hoặc nhìn Trịnh di nương, lời này khẳng định xuất ra từ miệng nàng, về phần Chung Minh làm sao biết, chỉ sợ là Trịnh di nương cố ý nói ra để cho hai nàng kia đố kỵ, mà Trịnh di nương lại không biết hai nàng Chung Tô căn bản là không cho hắn chạm vào, hắn là không có chỗ đi mới phải ở lại phòng Trịnh di nương, hiện tại lại bị Chung Minh tìm được lý do chối từ, có thể nào không giận chó đánh mèo đổ sang Trịnh di nương, hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái.Trịnh di nương vốn có bản lĩnh sát ngôn quan sắc*, liên hệ lại chuyện tối hôm qua, cộng thêm phỏng đoán, liền đoán được đại khái, chắc là Tô Tử Mặc cùng Chung Minh không nguyện ý cùng phòng với phu quân các nàng, về phần là nguyên do gì, thời gian lâu có lẽ sẽ hiểu được, hôm nay đành phải chịu chút uỷ khuất, nếu không đắc tội hai người này, chỉ sợ sẽ bị đuổi đi lập tức, mà Tống Tuấn Kiệt cũng sẽ không giúp nàng nói một câu nào, sau khi cân nhắc một phen, liền bày ra bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng thật đáng thương, cũng chính là thừa nhận lời Chung Minh nói là thật .Lão phu nhân thấy thế còn biết nói cái gì, trong thâm tâm buồn bực, ở trong mắt Tống Tuấn Kiệt, Tô Tử Mặc cùng Chung Minh còn không bằng một yên hoa nữ tử hay sao?! Lão phu nhân tức giận đến ngực khó chịu, chỉ bỏ lại một câu,"Sớm muộn gì cũng bị các ngươi tức chết!" rồi phất tay áo rời khỏi bàn cơm.Một bữa cơm thế là tan rã trong không vui.Chung Minh vừa về phòng liền ồn ào kêu đói, Tri Thư đi phòng bếp làm canh ngọt, khi trở về, trên tay bưng hai chén, Chung Minh lập tức khen ngợi:"Vẫn là Tri Thư có nhãn lực tốt!"Tri Họa không đồng tình ,"Ý của tiểu thư chính là ta không làm cho tiểu thư hài lòng?"Tri Họa không đồng tình ,"Ý của tiểu thư chính là ta không làm cho tiểu thư hài lòng?"Chung Minh nói:"Không phải ngươi, là Thanh Nhi kia, luôn vướng chân vướng tay".Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa có người nói:"Biểu tiểu thư nói xấu sau lưng người ta, cũng không phải tốt đẹp gì đi". Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, đúng là giọng nói của Thanh Nhi.Tri Thư đi mở cửa, Tô Tử Mặc mang theo Thanh Nhi tiến vào. Chung Minh vui vẻ nói:"Ta vừa định đi tìm ngươi, vậy mà ngươi đã đến đây, chúng ta thật sự là tâm linh tương thông".Bọn nha hoàn đều ở đây, Chung Minh nói lời này, làm cho Tô Tử Mặc có chút không được tự nhiên.Tri Thư, Tri Họa thức thời lui ra ngoài, chỉ có Thanh Nhi còn đứng phía sau Tô Tử Mặc, Chung Minh bĩu môi nói:"Ta nghĩ vậy".Tô Tử Mặc che miệng cười, trực tiếp ngồi xuống uống canh. Chung Minh nhìn Tô Tử Mặc uống canh, dáng vẻ thật đẹp mắt, nghĩ tới cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia nhất định rất ngọt liền muốn âu yếm, khổ nỗi có Thanh Nhi ở đây, chỉ có thể ngắm nhìn, thúc giục vài lần, Thanh Nhi vẫn không để ý tới nàng, còn nói:"Tiểu thư nhà ta cũng không chê ta vướng bận." Chung Minh đành phải ra hiệu ngầm cho Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc lại làm như không thấy, Chung Minh hận đến nghiến răng, lại không thể làm được gì.Rốt cuộc cũng là Tri Hoạ theo Chung Minh đã lâu, biết tâm tư Chung Minh, chờ Thanh Nhi hoài không được, liền ở bên ngoài kêu,"Thanh Nhi, ta có đôi hài này, ngươi giúp ta nhìn xem".Tô Tử Mặc lúc này mới hạ lệnh cho Thanh Nhi đi ra ngoài.Bên này cửa vừa mới đóng, Chung Minh liền ôm chặt Tô Tử Mặc vào lòng, lầm thầm nói:"Là ngươi tự mình tới đây, không thể nào không chiếm tiện nghi một chút".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương