Bình An Của Anh

Chương 22: Chúng ta cùng nội trú



Điều bất ngờ là: Thẩm Hi Tri cũng ở nội trú. Tiểu Hoa bị anh làm cho tức chết, vì không muốn gặp anh nên mới ở nội trú, giờ thì hay rồi, ngày nào cũng nhìn thấy anh! Bây giờ muốn về nhà cũng chẳng được nữa.

Trường học nhỏ như thế, học sinh nội trú mỗi ngày chỉ đi qua đi lại ba điểm: Kí túc, phòng học, căn tin, bảng giờ giấc nghỉ ngơi đều thống nhất, Tiểu Hoa có muốn tránh Thẩm Hi Tri cũng không được, đi đến đâu cũng có thể thấy anh nổi bật như hạc giữa bầy gà, cùng lời xì xào bàn tán của các nữ sinh.

Tiểu Hoa nghỉ hè lớp 9 xong lại cao thêm một chút, vừa vào học đã trở thành nữ sinh cao nhất lớp, nên lại ngồi bàn cuối cùng. Học sinh cấp ba đã trưởng thành chững chạc hơn, đám bạn cùng lớp đều thân thiện, điều đó làm Tiểu Hoa thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cô không nói ra, nhưng những năm tiểu học bị kì thị chế giễu đã khắc sâu trong lòng cô, thành vết sẹo không bao giờ tan biến.

Đám ‘chip hôi’ đang trong thời kì trưởng thành bí mật bình chọn hoa khôi khối 10, Tiểu Hoa vừa cao ráo vừa xinh xắn, được bình chọn nhiều nhất, bảng xếp hạng lan truyền trong trường, Tiểu Hoa ít chơi với bạn bè nên là người cuối cùng biết chuyện. Tối ngồi tự học cô nghiêm túc suy nghĩ, lúc về phòng tắm rửa lại soi gương một lần, cô không hiểu nổi tại sao khuôn mặt bình thường như cô lại trở thành hoa khôi khối 10. Cô đã gặp hoa khôi khối 11, rất xinh đẹp, là nữ sinh thường hay đứng cạnh Thẩm Hi Tri hồi học trung học.

Vậy nên Tiểu Hoa không thừa nhận danh hiệu này, từ chối những thứ liên quan đến nó.

Có vài tên côn đồ bỏ học nghe tên Tiểu Hoa, đã xem chán hoa khôi 11 12 rồi nên chúng thích ngồi ở sân vận động ngắm Tiểu Hoa học thể dục. Sân vận động trường Tiểu Hoa không ngăn cách với bên ngoài, nên người ngoài đi vào rất dễ dàng. Lúc đầu Tiểu Hoa không biết mấy tên côn đồ nhìn cô, nhưng sau trong một tiết thể dục cô đang chạy thì bị bọn chúng cản đường, hỏi cô tên gì.

Bạn học xung quanh đều vội tránh đi, sợ chọc giận bọn chúng, may mà thầy thể dục phát hiện nên cứu Tiểu Hoa.

Mấy tên côn đồ đều là học sinh cũ của trường, bọn chúng đều bị đuổi học hoặc là tự bỏ học nên cũng không sợ giáo viên, đợi lúc thầy thể dục đi chỗ khác lại chạy qua làm phiền Tiểu Hoa.

Dần dà trong lớp có tin đồn Tiểu Hoa là bạn gái tên côn đồ nào đó. Tiểu Hoa không muốn giải thích, dù sao cô cũng trong sạch. Đương nhiên giáo viên không biết mấy tin đồn này, đám học sinh cũng không ngu gì mà đi mách giáo viên cả, Tiểu Hoa thì chẳng quan tâm đến nó, cô chỉ muốn yên bình vượt qua 3 năm phổ thông, rồi đi làm kiếm tiền.

Nhưng tin đồn này đã mọc cánh, bay vào tai hội học sinh.

Cậu bé Thẩm Hi Tri năm nào đi theo Hứa Kiến Quốc về quê chơi nay đã trở thành học sinh ưu tú – hội trưởng hội học sinh. Anh nhiều lần dẫn đội tuyển đi tham gia các cuộc thi hùng biện cấp thành phố, thi đấu bóng rổ, thi Olympic toán, chế tác mô hình, thi viết thư pháp, vân vân.

Đoạn đường từ căn tin đến lớp học rất ngắn, nhưng đoạn đường ngắn ngủi như thế lại có rất nhiều nữ sinh đứng chờ ở đó, chỉ vì muốn nhìn học trưởng mặc áo sơ mi trắng đồng phục, khuôn mặt đẹp trai tựa ánh mặt trời.

Mỗi khi trong trường có thi đấu bóng rổ, rất nhiều nữ sinh liền lấy cớ đau bụng trốn học, chạy đến sân vận động cổ vũ cho học trưởng, chỉ cần bóng đến tay anh là lập tức hoan hô ầm ĩ, thấy anh ngửa đầu uống nước mặt các nữ sinh lập tức đỏ bừng.

Sau đó ít nhất một tuần, đề tài trong lớp chỉ xoay quanh vị Thẩm học trưởng ưu tú tài năng toàn diện này.

Các bạn nữ ríu rít tám chuyện, lỗ tai Tiểu Hoa ngồi bàn cuối cũng phải chịu tội theo, nhưng cô thật lòng cảm thấy mấy bạn gái trong lớp quá nông cạn. Thẩm Hi Tri có gì tốt chứ? Anh ta là kẻ xấu xa!

***

Lớp Tiểu Hoa có một tiết thể dục trùng với lớp Thẩm Hi Tri. Là hội trưởng hội học sinh tài năng toàn diện, bình thường Thẩm Hi Tri không xuất hiện ở tiết thể dục mà bị các giáo viên khác gọi đi hỗ trợ chữa bài thi, ra đề kiểm tra, làm bản báo cáo hoặc làm chân chạy vặt. Mà thầy giáo thể dục cũng lơi lỏng cho cậu học trò toàn năng này, chỉ cần mỗi khi tham gia hội thao giành mấy giải nhất là được, có đi học hay không cũng chẳng quan trọng.

Nhưng vào một ngày đẹp trời anh liền từ chối hết tất cả, nghiêm túc đi học thể dục, không chỉ làm bạn cùng lớp và giáo viên giật mình, mà các nữ sinh lớp Tiểu Hoa đều thấy đất trời sụp đổ.

Nữ sinh lớp 10 ngày nhớ đêm mong được gặp học trưởng vội vã lấy gương nhỏ ra chỉnh chu nhan sắc, sau đó giả bộ vô tình đi ngang qua học trưởng.

Bình thường học thể dục đều chạy bền 800m, Thẩm Hi Tri dẫn đầu đám nam sinh chạy quanh sân vận động 4 vòng. Nữ sinh lớp Tiểu Hoa từ trước tới nay đều trốn chạy bền, mà giờ lại năn nỉ ỉ ôi thầy giáo cho chạy, thầy giáo thể dục cười gật đầu, hỏi chạy 3000m có được không.

Chỉ cần được chạy cùng học trưởng, 3000m có là gì!

Thế là tất cả hí hửng chạy, bụi đất bay đầy trời.

Tiểu Hoa không chạy gần Thẩm Hi Tri, cô chạy làn ngoài cùng, Thẩm Hi Tri chạy rất nhanh, vừa chạy qua Tiểu Hoa một lát lại thấy anh ngay đằng sau rồi. Bạn học không theo kịp tốc độ của anh, thở hồng hộc đứng nghỉ, Tiểu Hoa coi người nào đó như không khí, chẳng thèm quan tâm đến mấy câu nói của anh như: “Nhấc chân cao lên!”

“Thở bằng miệng!”

“Tay vung lên!”

“Em có ăn cơm không vậy?”

Tiểu Hoa không muốn người khác biết cô quen Thẩm Hi Tri, cho nên kìm nén không giơ tay cho anh một đấm.

Nhóm côn đồ rảnh rỗi ngày nào cũng ngồi trên sân vận động ngắm nữ sinh, các bạn gái đến tuổi này đã có ngực, lúc chạy bộ không giấu được, nếu gặp bạn gái nào ngực bự một chút bọn chúng sẽ cười ầm ĩ, lấy việc đỏ mặt tức giận của người khác làm chuyện vui.

Tiểu Hoa dậy thì không tốt lắm, lớp 10 mà vẫn còn mặc áo lót nhỏ, khi chạy cũng chẳng nhấp nhô chút nào, mặc dù cơ thể ‘thiếu thốn’ một chút, nhưng mỗi khi chạy qua đám người đó cũng cảm giác được ánh mắt bỉ ổi của bọn chúng.

Thẩm Hi Tri cũng nghe thấy bọn chúng chỉ trỏ bàn tán Tiểu Hoa, ánh mắt trầm xuống.

Hoàn thành bài chạy rồi nhưng anh không dừng lại, cứ thế chạy tiếp, mỗi lần chạy qua đám người kia anh đều chạy ngoài Tiểu Hoa, thầy giáo thể dục thổi còi gọi anh: “Thẩm Hi Tri chạy thừa rồi.”

Anh vẫy tay: “Em chạy thêm.”

Sau đó nhìn Tiểu Hoa: “Em đừng chạy nữa.”

Tiểu Hoa không để ý tới anh, mặt đỏ bừng lên vì chạy nhiều.

Nhưng suốt cả chặng đường này anh đều chạy bên cạnh cô, ngăn tất cả ánh mắt đánh khinh kia.

Mặc dù si mê học trưởng, nhưng chạy hết 3000m chỉ có một mình Tiểu Hoa, thầy giáo thể dục cười nói: “Đến đại hội thể dục thể thao em thi hạng mục này đi.”

Tiểu Hoa thật muốn xông tới cắn Thẩm Hi Tri một miếng.

***

3000 m đối với Thẩm học trưởng hàng năm luyện Taekwondo mà nói thì chẳng là gì, tan học rồi còn tiếp tục chơi bóng rổ được. Tiểu Hoa cắn môi lê đôi chân run rẩy đi về phòng, sáng hôm sau tỉnh dậy suýt nữa ngã lăn xuống giường.

Trong tiết tự học sáng sớm cô nghe được một tin: Mấy tên côn đồ kia bị người ta đánh!

Lớp Tiểu Hoa học cũng khá giỏi, đặc biệt là học sinh nội trú – trừ Tiểu Hoa ra, còn lại các bạn khác đều trong top 50 của trường, nên tám chuyện trong tiết tự học chỉ có lúc này thôi. Tiểu Hoa tối qua đau chân ngủ không được, giờ đang dựng sách giáo khoa trước bàn ngủ bù, trong lòng thầm nghĩ: Tốt quá, vị anh hùng nào ra tay vậy nhỉ?

Hôm nay từ trong lớp tới ngoài lớp đều bàn tán chuyện này, Tiểu Hoa nghe thấy lời giải thích khó tin nhất là hội trưởng hội học sinh ra tay trừng trị bọn côn đồ, dập tắt làn sóng của những kẻ xấu xa từ trong trứng nước.

Nhưng dù thế nào thì trong tiết thể dục Tiểu Hoa không còn gặp những tên đáng ghét kia nữa, đôi khi tan học ra cổng trường mua đồ cũng không thấy tăm hơi bọn chúng đâu.

Chỉ là… người cô không muốn gặp nhất vẫn cứ lắc lư trước mặt cô mỗi ngày… thật đáng ghét…

Chớp mắt đại hội thể dục thể thao mùa thu đã đến, đây là mỗi năm chỉ có một ngày tốt để lười biếng trước mặt thầy cô!

Lúc đầu báo danh thi đấu tất cả nữ sinh trong lớp đều viện cớ dì cả ghé thăm (đến tháng), lớp trưởng lớp Tiểu Hoa họ Điền, biệt danh là tiểu Điền Điền, chịu trách nhiệm sắp xếp các hạng mục thi đấu. Lớp trường Điền đi môt vòng quanh lớp đều bị xua đuổi, đành phải đứng trên bục giảng nói: “Tiết thể dục tuần trước các cậu cũng nói dì cả đến, sao giờ lại có tiếp vậy? Chúng ta đều học qua môn sinh lí, các bạn nữ có thể tìm cái cớ nào khoa học chút không?”

Mọi người cười ầm lên, Tiểu Hoa hôm qua gọi điện cho em trai, hứa với cậu bé là mấy ngày đại hội thể thao này sẽ đến trường thăm cậu.

Nên cô không muốn tham gia một chút nào.

Lớp trưởng ngồi trước bàn Tiểu Hoa, lúc đi xuống hỏi cô: “Bình An, cậu báo danh hạng mục nào? Giờ chọn sớm sau này đỡ khổ nhé.”

Tiểu Hoa lắc đầu: “Không vội.”

Sẽ không có ngày đó đâu.

Nhưng cô sai rồi, không biết tiểu Điền Điền lừa dối thế nào mà các bạn nữ thi nhau đăng kí hết, đến phiên Tiểu Hoa chỉ còn chạy 3000m nữ.

Cô tức giận lườm tiểu Điền Điền, cậu ta cười he he giải thích: “Tớ nói với mấy cậu ấy hạng mục cuối cùng là chạy 3000m, cho nên cậu xem… Ừm, Bình An à, cậu là người cuối cùng đó.”

Hai mắt Tiểu Hoa tối sầm, nằm gục xuống bàn.

Người không chịu nổi nhất là Hứa Đống bé nhỏ, hay tin chị gái không thể về thăm cậu, trái tim Hứa Đống cục cưng như muốn vỡ tan, gọi điện khóc ầm lên: “Bao lâu rồi chị không về thăm em? Chị không nhớ em à? Chị, em nhớ chị lắm, hu hu hu!”

Tiểu Hoa bị phần thi chạy bền 3000 m làm cho đất trời tăm tối, vì tiếng khóc của em trai mà vui vẻ đỡ phần nào.

Bạn nhỏ Hứa Đống đau lòng không thôi lập tức gọi điện cho anh Hi Tri của bé, Thẩm Hi Tri lên lớp 11 đã có điện thoại di động, bình thường thích đặt biệt danh cho mọi người, lưu tên Hứa Đống trong điện thoại là: Ngốc Đống.

Nhận điện thoại của Ngốc Đống tâm tình anh rất tốt, vì bé Hứa Đống nước mắt nước mũi ròng ròng khóc than: “Anh hai ơi em buồn quá, chị không về thăm em nữa rồi. Chị nói phải thi chạy, em và Bạo Bạo đều rất nhớ chị mà.”

Từ khi hai anh chị đi học nội trú, Bạo Bạo liền thuộc về một mình Hứa Đống, đêm nào Hứa Đống cũng ôm Bạo Bạo ngủ, một người một chó vô cùng thân thiết.

Thẩm Hi Tri đang ngồi trong phòng làm việc của hiệu trưởng viết chữ thư pháp để chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao lần tới, anh chấm mực, nói: “Vậy em tới đây đi, anh đón em.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...