Black &Amp; White

Chương 32: Chiến Tranh-Cãi Nhau-Chiến Tranh-Giành Giựt



"Không tồi. Nhưng vẫn chưa bằng tôi." - cô gật gù nhận xét.

"Không bao giờ khen một câu cho thoả đáng được sao." - hắn nheo nheo mắt nhìn cô - "coi như tôi nhận vế trước của cô. Vế sau cô lấy lại đi."

"Không được. Như vậy không đầy đủ ý nghĩa" - cô vẫn ngoan cố không rút lại lời.

"Có rút lại không?" - hắn mặt hầm hầm nhìn cô. Không biết có phải hắn quá nuông chiều cô rồi hay không mà hắn có hù doạ cỡ nào cô cũng chẳng thèm sợ.

"Không." - cô đáp chắc nịch, rồi giựt lấy cái muỗng trên tay hắn, múc một muỗng thứ-chất-lỏng-mà-cô-không-biết-là-cái-gì bỏ vào miệng, đoạn cố tình nhăn mặt như ý muốn chê dở.

"Ha. Cô cũng giỏi lắm đó Miu." - hắn cố nhịn cười khi thấy gương mặt nhăn như khỉ đột của cô. Thật là mất kiên nhẫn với cô gái này.

"Ừm..." - cô lại gật gù đồng tình. Hắn bỗng thấy hoang mang. Cô gái này cũng thật lợi hại, đã thắp lên trong đầu hắn suy nghĩ: không biết hắn sẽ đổ trước cô hay cô đổ trước?

Hắn vòng tay ra sau gáy và eo cô, một tay giữ cô lại không cho chạy nữa, một tay giữ vững đầu cô. Đoạn, hắn cúi xuống, cắn vào vành tai của cô - điểm yếu mà chỉ mình hắn biết. Chiêu đó lúc nào cũng phát huy tác dụng. Cô khẽ giựt mình, mặt đỏ gay lên, vừa đỏ vừa nhăn. Thật là dễ thương!

"Nấu gì thì nấu đi. Coi cô với tôi ai hơn ai." - hắn cúi xuống sát người cô thì thầm, đôi môi của hắn nhẹ nhàng quẹt qua má cô.

Lợi dụng lúc ấy, cô rướn người lên cắn vào tai hắn. Thú thật, hắn chỉ thấy nhột nhột, tuỳ người thì điểm yếu cũng khác nhau chứ. Cô bé này, gọi hắn là ngốc mà hình như còn ngốc hơn hắn.

"Tại sao anh cứ đứng trơ ra vậy!" - cô bất mãn hét lên. Tại sao hắn làm cô thì được, mà cô thì không??

Hắn làm bộ nhăn mặt như cô hồi nãy, rồi cả hơi rụt cổ lại nữa. Vui chưa nhóc?

"Anh..." - cô bực mình liếc hắn một cái. Theo cô nhớ thì trong lịch sử hình thành của loài người, chưa một vị tổng thống hay tướng quân nổi tiếng nào làm cô điên tiết lên được như lúc này.

Cô đưa tay ra, nhéo ở eo hắn một cái làm hắn nhảy cẫng lên. Hắn ngạc nhiên tột độ khi thấy cơ thể phản ứng lại quá quyết liệt. Thì ra hắn cũng có điểm yếu mà nào giờ không biết.

Hai người thôi không giỡn nữa. Cô xắn tay áo sơ mi lên, bắt đầu công việc. Cô không phải là loại người hiếu thắng, nhưng nếu là hắn, cô quyết không chịu thua.

"Ngốc. Đưa tôi con dao nào bự bự."

"Ngốc. Để cái này vào lò hâm khoảng 3 phút."

"Ngốc. Đổ nước vào đây rồi bắt lên bếp."

"Ngốc..."

"Ngốc..."

"Ngốc..."

Cô chỉ đứng yên một chỗ như bếp trưởng, còn hắn phải chạy vòng vòng phục vụ như một tên đầu bếp nghiệp dư đang học nghề.

"Đồ khuyến mãi. Cô không tự làm được à?" - hắn quẹt nhẹ giọt mồ hôi đang sắp chảy xuống, lời nói nhẹ bâng không trách mắng nhưng vẫn rất lạnh lùng.

"Nhà anh mà." - cô cũng đáp tỉnh queo.

Hắn không nói gì, khoanh tay đứng dựa vào tường, nét mặt trầm tư. Thấy cô có vẻ không còn gì sai hắn nữa, hắn mới quay người đi, tay đút túi quần, bước ra ban công châm điếu thuốc.

Cô khẽ nheo mắt, nhìn bóng lưng hắn đang di chuyển ra ngoài.

"Không được hút thuốc nữa." - 5 phút sau, cô cũng theo hắn bước ra. Tay áo sơ mi đã được thả xuống cho đỡ lạnh.

"Sao vậy?" - hắn quay người lại, đôi mắt coffee nhìn thẳng vào cô.

"Hôi. Tôi không thích."

"Ừ." - hắn rít lấy hơi cúi cùng, rồi dập tắt điếu thuốc. Ánh lửa nhỏ bé như đang hấp hối, rồi tắt hẳn. - "xong chưa?"

Cô nhẹ lắc đầu, đưa hai tay lên ôm lấy cơ thể mảnh mai. Hắn nhìn cô, cười cười, rồi nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.

"Ra đây làm gì?" - giọng hắn trầm, đều nhưng rất ấm. Còn chút gì xa cách, có chút gì lạnh lùng, nhưng có lẽ đó đã là bản tính ăn sâu vào máu thịt.

"Nhà anh có rượu Gin không?" - cô cũng không phản kháng, ngược lại còn dựa vào ngực hắn.

"Gin Tonic?" - hắn đặt cằm lên đỉnh đầu cô, đôi mắt nhìn ra phía xa tận chân trời. - "tại sao lại là Gin?"

"Không biết."

Tiết trời rất lạnh, giọng nói của hai người, nghe qua cũng chẳng ấm áp là bao. Chỉ thấy hành động nhường nhịn, dịu dàng và ngọt ngào của hắn, còn cô thì không kháng cự, cũng rất ngoan ngoãn. Không hiểu là bọn họ đang thật lòng, hay bọn họ diễn quá đạt. Có lẽ, trong lòng hai người giờ này, cũng đang thắc mắc.

********

Cuối cùng bữa ăn cũng xong. Đồ ăn cô làm cũng giống như cô, không quá màu mè lộng lẫy, nhưng khẩu vị rất hợp với hắn, rất ngon.

"Không bằng tôi." - hắn miệng nói không bằng nhưng ăn liên tiếp không dừng lại làm cô thấy thật mắt cười.

"Không bằng tôi." - hắn miệng nói không bằng nhưng ăn liên tiếp không dừng lại làm cô thấy thật mắt cười.

"Vậy thì đừng ăn nữa." - cô đưa tay chống cằm, giọng nói hơi khó chịu nhưng cũng rất vui.

"Cô không độc ác đến nỗi bỏ đói tôi và ăn hết chỗ này đấy chứ." - hắn vẫn cứ ăn.

"Ừ. Tôi sẽ độc ác như vậy trừ khi nào anh thừa nhận tôi nấu ngon hơn anh."

Cuối cùng hắn cũng chịu bỏ đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Đồ ăn ngon bằng tôi. Nhưng tôi nghĩ sẽ ngon hơn nếu cô chịu đúc tôi, bếp trưởng kiêm hàng khuyến mãi?" - hắn nhìn, mắt đầy ý cười mà miệng cũng hơi nhếch lên.

Đúc hắn sao? Điều này nhắc cô nhớ đến khoảng thời gian cô còn làm người hầu cho hắn, cũng có một lần hắn bắt cô phải đút hắn, và cũng vì vậy hắn bị sặc không biết trời trăng gì nữa. Ý nghĩ đó làm cô thoáng chốc bật cười thành tiếng nhỏ.

"Bá Hoàng. Anh không sợ tôi đút anh sẽ lại bị sặc sao?" - cô cố kìm tiếng cười, thăm dò hắn một câu. Chỉ thấy hắn nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.

Cô lắc đầu. Đã nấu cho hắn ăn, còn phải đút hắn nữa. Hắn gọi cô là mẹ luôn đi cho rồi.

Hắn cuối cùng cũng ăn hết bình an vô sự. Sau lần bị cô đút mà không kịp trở miệng ấy, hình như hắn có luyện nhai rất nhiều. Tốc độ nhai tăng lên đáng kinh ngạc. Mặc dù cô vừa nhét đồ ăn vào miệng hắn xong quay lại là đã thấy hắn nuốt ực rồi. Đau lòng - ing.

"Anh ăn nhanh quá." - giọng cô nhẹ nhàng, như mắng yêu hắn, còn để lộ chút bất mãn.

"Không phải là tại cô?" - hắn giở giọng châm biếm, lại nụ cười nửa miệng.

"Mai mốt sẽ không đút nhanh nữa đâu. Ăn nhanh quá dễ đau bao tử." - cô đưa cho hắn miếng khăn giấy, rồi quay về chỗ.

"Ý cô là mai mốt cô sẽ đút tôi nữa?" - giọng hắn nghe có vẻ như vui mừng, vừa có vẻ đang chọc cô.

Cô tức giận quay qua lườm hắn một cái. Có lẽ là thẹn quá hoá giận.

"Tối nay ngủ đây đi. Sáng mai tôi chở cô về" - hắn nói - "thế cô định ngang nhiên đi vào nhà với bộ dạng này à? Mất hình tượng không?"

Cô nhìn lại mình, thở dài. Hắn nói cũng đúng. Giờ là hơn 9 giờ rồi, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi còn vương mùi đàn ông, lại còn được một người đàn ông chở về, chăc chắn sẽ sinh chút hiểu lầm. Dù trong nhà cô chỉ toàn là người làm lâu năm, nhưng dù sao cũng phải giữ chút hình tượng.

"Không ngủ chung với anh đâu đấy." - cô cảnh giác nói.

"Ừ." - hắn bật cười thành tiếng khi thấy chú mèo nhỏ giơ nanh đề phòng mình. Ừ gì thì ừ. Tối đến hắn cũng leo qua giường cô đang nằm mặc cô có chống đối cỡ nào hay phản ứng ra sao. Và đây là trích một đoạn đối thoại nhỏ:

"Ừ." - hắn bật cười thành tiếng khi thấy chú mèo nhỏ giơ nanh đề phòng mình. Ừ gì thì ừ. Tối đến hắn cũng leo qua giường cô đang nằm mặc cô có chống đối cỡ nào hay phản ứng ra sao. Và đây là trích một đoạn đối thoại nhỏ:

"Jihoo! Anh là cái đồ sói già! Đi ra chỗ khác!" - Miu gồng mình lấy tay đẩy hắn xuống giường.

"Hàng khuyến mãi. Cô dữ quá!" - hắn vẫn nằm không nhúc nhích. Thật ra hắn đang gồng người để khỏi bị rớt xuống đất do thể diện bảo hắn phải che cái vẻ ôm giường đi mà hành xử thật "đàn ông".

"Lang băm hết thuốc chữa. Có ra không? - cô nghiến rang ken két, phối hợp tứ chi cùng đẩy. Hò dô!!!

"Tôi nằm cạnh cô chứ có ngủ cùng cô đâu. Tối nay tôi không ngủ!" - khỉ thật. Còn dùng chân nữa làm hắn càng phải gồng mình nhiều hơn, bèn lấy cái gối ôm ra ôm thật chặt.

Cô đứng phắt dậy. Không ngủ?? Không ngủ á?? Vậy trong khi cô ngủ hắn làm cái gì?? Cô bực mình chưởng cho hắn một phát karate lăn đùng xuống đất. Một phát bay luôn yayyy!!

"Cô làm tôi gãy xương!" - vừa nói hắn vừa lết lên giường lại, còn nhớ xách theo cái gối ôm trung thành cùng chủ bay xuống đất.

"Đi xuống cho tôi!" - cô leo lên lưng hắn (lúc này đang nằm sấp trên giường) mà nhảy tưng tưng cho tim gan phèo phổi hắn bay ra hết!

"Khô... ôn... ôngg" - giọng nói của hắn ngắt quãng mỗi khi cô đáp xuống và lấy đà nhảy lên lại.

Thiệt ngoan cố! Cô không nhảy nữa, đáp mông xuống lưng hắn một cái rầm. Trời ạ! Cái này còn hơn nhục hình mà hắn thường đem ra tra tấn tù nhân ấy chứ!

"Thôi được rồi. Tôi sẽ cho anh nằm đây với một điều kiện: làm ngựa cho tôi cưỡi." - cô nhìn hắn cười khoái chí. Một người lòng tự trọng cao ngất trời như hắn, chắc chắn sẽ không đồng ý mà cuốn gói ra khỏi phòng. Nhưng...

"Ok." - giọng hắn yểu xìu. Bị cô hành hạ nãy giờ, địa ngục trần gian là đây...

Cô ngồi trên lưng hắn, hắn bò vòng vòng quanh phòng, thậm chí xuống luôn cả phòng khách. Lúc đi xuống cầu thang cộng nhận hơi gian nan, mém lặp lại tình huống cả hai ôm nhau lăn xuống đầy lãng mạn như lúc ở trên đồi.

Cô ngồi trên lưng hắn, vừa tức vừa cảm động. Ai ngờ hăn lại đồng ý chứ. Đúng là chẳng ai hiểu nổi hắn.

Hắn cũng tự hỏi mình, hôm nay bị cái gì mà lại để một cô gái hắn đang định thu phục lợi dụng ngược lại. Có vẻ cô thu phục hắn chứ không còn hắn thu phục cô nữa rồi...

Và cuối cùng nữ chính lạnh lùng của chúng ta cũng để nam chính kiêu kì nằm cạnh. Và các bạn biết không, đường đời không bao giờ là bằng phẳng, ngay cả lúc ngủ cũng gặp khó khăn. Giữa hai con người bình thường lạnh lùng và bình tĩnh đến lạ, thì bây giờ, trước lúc ngủ còn xảy ra một cuộc chiến tranh kịch liệt dầu sôi lửa bỏng giành gối ôm nữa. Và cuối cùng, hai người hoà, và chiếc gối ôm được dùng để phân chia ranh giới.

Thật là một cái kết có hậu mà
Chương trước Chương tiếp
Loading...