Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối
Chương 40
Sự cố. Tụi nó và tụi hắn bắt đầu lên đường. Liệu mọi việc có thuận lợi để đến nơi an toàn. Muốn biết thì từ từ đọc nhé. Đầu tiên chúng ta hãy nhìn vào camera và quan sát xe Tuấn Anh -cặp đôi lí lắc trước nhé. - cô thật là hết nói cái gì cũng nghĩ ra được!_ Tuấn Anh còn ấm ức việc mình bị gạt. - hi hi quá khen! mà bộ anh lo cho tôi lắm hả, sao trở lại nhanh vậy? Tiểu An nhe răng cười tươi không ý thức được điều mình vừa nói sẽ ảnh hưởng như thế nào đến đối phương. - lo.. lo... gì chứ...!_ Tự dưng anh nói lắp bắp chắt vì trúng tim rồi. - thiệt không?_ Tiểu An kề sát mặt mình vào anh hỏi lại hơi thở phả vào mặt Tuấn Anh khoảng cách rất gần làm cho tim ai đó đập thình thịch. - thiệt... thiệt... sao không, tránh ra cho tôi lái xe. Anh đẩy cô ra xa nhầm điều hòa nhịp tim của mình. Tiểu An không hề mắc cỡ ngược lại còn hí hửng như tìm được thú vui. Nhỏ ngẫm nghĩ chọc tên này vui thiệt. 2 bên im lặng không nói câu nào. Tiểu An chống tay nhìn qua khung cửa suy nghĩ vẫn vơ gì đó. Dường như tâm tư cô còn đơn giản quá, chính vì điều đó sẽ gây rắc rối sau này. Còn Tuấn Anh thì đang bận phân tích những cung bậc cảm xúc lạ của mình. - nè!_ Tiểu An đột nhiên quay sang gọi làm anh giật mình như bị bắt quả tang làm việc mờ ám. - hả? - kéo mui xe đi át! - ờ Nói xong anh hạ mui xe, xe lăn bánh với tốc độ cao gió thổi tung mái tóc của Tiểu An. Tuấn Anh có một phong thái cực kì "men lì", đeo mắt kiến đen, lái xe bằng một tay. Nhìn họ thật giống một cặp vợ chồng trẻ lái xe đi hưởng tuồng trăng mật. - AAAAAAA MÁT QUÁ, THÍCH QUÁ_ Tiểu An đứng lên hứng luồng gió mạnh, miệng hét to. Tuấn Anh nhìn cô phì cười, nụ cười của anh giết người làm sao! Tiểu An thích thú cười khúc khích và vuốt mái tóc rối lên vì gió. - á hic hic!_ bỗng nhiên một con chim sẻ nhỏ bay vụt qua va vào trán cô. Tiểu An ôm trán la lên và ngồi phịch xuống. - sao vậy?_ Tuấn Anh ngạc nhiên hỏi - hu hu hu.... không biết đâu! - chuyện gì? - hu hu hu đau quá, sưng rồi hic... hic! Tiểu An mếu máo khóc òa như đứa con nít. Tay chỉ vào cục u trên trán. Tuấn Anh thấy cô khóc to vậy thì hơi bị bối rối. - ờ một chút hết hà! - hu hu bể đầu luôn rồi, hu hu đau... đau... hức! - hu hu bể đầu luôn rồi, hu hu đau... đau... hức! - bể đâu mà bể, chút là hết sưng liền, thiệt đó! - không tin đâu hức... hức tại anh đó... tại anh! - ơ tôi... tôi...!_ Tự dưng mình chịu trách nhiệm, anh thật không hiểu nỗi nữa. Cô cứ ngồi khóc la, anh không làm sao thì.... Chụt... - hết đau rồi đó! Tuấn Anh đột nhiên hôn vào vết đỏ Tiểu An im bặt không còn khóc nữa. Anh quay mặt một bên mỉm cười nhẹ. Còn nhỏ thì trở nên như người mất hồn. - ức... ức... ức.... - ức ức... ức... - .... Tiểu An bắt đầu bị nấc lên tục không ngừng được. Tuấn Anh thấy lạ nên hỏi. - sao vậy? - ức... không... ức... biết... ức Nhỏ lắc đầu nói được tiếng có tiếng không. Tuấn Anh phải dừng lại mua nước cho Tiểu An. Uống bao nhiêu là nước. Anh phải tới chạy lui. Cực lực làm mà nhỏ vẫn không hết. Cũng tại thằng chả tự nhiên hôn người ta. Lát sau Tiểu An cũng chìm vào giấc ngủ say trên vai anh. Tuấn Anh lắc đầu nhìn và để yên cho ai đó ngon giấc. Cảm giác ấm áp lan toả khắp người. Hình như đây là lần đầu tiên anh cảm nhạn được nó. Thật kì lạ! rình người ta nhiêu đó đủ rồi giờ đi theo dõi Anh Kiệt và Tiểu San xem có gì thú vị không? - tôi đói bụng quá hà!_ Tiểu San quay sang nhìn Anh Kiệt với đôi mắt cực kì cún con. - cô thật lắm chuyện!_ Nói vậy thôi chứ cũng dừng xe lại một quán ăn nhanh trên đường. - nè!_ Anh Kiệt cầm cái bánh hamburger đưa cho cô. Tiểu San bắt anh phải đi mua. Sau khi nhâm nhi từ tốn hết cái bánh. Cô lại quay sang anh - tôi khát nước! - hả? sao lúc nãy không nói luôn!_ Anh ngả người ra ghế nói. Nhưng vì cái vẻ mặt của Tiểu San lúc này làm cho anh không thể làm khác được. Hình như cặp đôi này có vẻ im ắng nhỉ. - A biết rồi!_ Tự dưng Anh Kiệt kêu lên như vừa nhớ ra mình để vàng ở đâu. - A biết rồi!_ Tự dưng Anh Kiệt kêu lên như vừa nhớ ra mình để vàng ở đâu. - anh bị vậy lâu chưa!_ Tiểu San giật mình quay sang hỏi - bị cái đầu cô! - chứ sao tự nhiên la biết là biết cái gì! - vừa nãy tôi đã nhớ ra một chuyện, Tú Quỳnh có nét hơi giống cô. - vậy là anh đang nghĩ đến Quỳnh à! - ừ! câu trả lời làm cho Tiểu San cảm thấy buồn buồn. Ra là anh lúc nào cũng nghĩ đến cô bạn mới. Cô tự cảm thấy nực cười vì mình. Cô và anh có là gì của nhau đâu , chẳng qua chỉ là oan gia. Vậy thì hà cớ gì lại thấy hụt hẫng kia chứ. - sao im lặng vậy?_ Anh Kiệt thấy cô im lặng lạ thường thì lên tiếng hỏi. - không có gì!_ cô cụp mắt trả lời. Liệu như vậy có được gọi là sự tổn thương? chắt là không đâu nhỉ?. - em nghe!_ Tiểu San áp điện thoại vào tai. - Trời mình anh khổ đủ rồi sao lại lôi em gái mình vào chứ! - ừ thôi được rồi, gửi mail qua em xử lý cho. sau khi nói điện thoại xong Tiểu San lấy laptop ra bấm khí thế. - nói chuyện với tên nào thế?_ Anh Kiệt hỏi - Tên nào là sao? ai cho anh nói anh ấy như vậy hả? - thì sao? làm gì mà tôn trọng dữ vậy? - tất nhiên phải tôn trọng anh trai tôi rồi chẳng lẽ đi tôn trọng anh? - anh trai? - thì sao? - là ai, sao tôi chưa từng gặp? - là người anh gặp ở nhà tôi đó!_ Tiểu San vừa trả lời vừa nhấp chuột. - thiệt hả, hắn là anh trai cô thật sao?_ Anh Kiệt vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt vui vẻ hẳn ra trút được gánh nặng. - không tin đừng hỏi? - vậy làm tôi cứ tưởng..... Anh Kiệt cười cười, vừa lái xe vừa huýt sáo, tự dưng yêu đời ghê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương