Bộ Bộ Câu Tâm

Chương 72



Tin tức về Lam thị vừa nổ ra, Lam Chí Bảo ở bệnh viện cũng nhận được, cảm thấy không ổn, lưu lại một người ở lại chăm sóc Lâm Hướng Bình, liền vội vàng chạy tới công ty.

Lam Diệc Nhiên vừa phát lệnh khẩn cấp triệu tập hội nghị, Lam Chí Bảo đã đến công ty, vào văn phòng Lam Diệc Nhiên, thấy Diêu Phỉ Vũ ở đó, khó hiểu trừng Diêu Phỉ Vũ.

Diêu Phỉ Vũ không nghĩ tới thời điểm này Lam Chí Bảo sẽ qua đây, thấy Lam Chí Bảo trừng mắt nhìn mình, mặt ngoài vờ như không biết rõ tình hình, không hề có phản ứng.

"Me, sao mẹ lại tới đây?" Lam Diệc Nhiên chuẩn bị đi họp.

"Cô đi ra ngoài trước." Lam Chí Bảo biết giờ phút này sự tình trọng đại, chuyện khác đều tạm thời để qua một bên, cho nên kêu Diêu Phỉ Vũ rời đi.

"Vâng." Diêu Phỉ Vũ đảo mắt, chỉ đáp "vâng" rồi rời khỏi văn phòng.

"Diệc Nhiên, hiện tại cổ phiếu của Lam thị đã bị ảnh hưởng thật lớn, con xử lý thế nào rồi?" Diêu Phỉ Vũ vừa ly khai, Lam Chí Bảo liền vội hỏi.

"Con đang định triệu tập hội nghị đây, đầu tiên là vãn hồi niềm tin của người đầu tư, kêu bộ Quan hệ xã hội phát ra một ít tin tức tốt, còn nữa, bộ Nghiệp vụ phải gia tăng thúc đẩy những hạng mục hợp tác chung. Đại khái chỉ có thể như vậy, hi vọng có thể mau chóng vãn hồi sự việc." Lam Diệc Nhiên nói ra ý nghĩ của mình, chỉ là không có mười phần nắm chắc, trong lời nói lộ ra lo lắng.

Lam Chí Bảo nhíu mày, nghĩ đến kết quả, nói: "Có thể, nhưng không nhất định sẽ hiệu quả. Như vậy đi, sau khi con mở hội nghị xong, lập tức mời cổ đông dự họp, con tiếp nhận chức vị chủ tịch, cha con nằm viện, Lam thị một ngày không có chủ, người đầu tư đều đoán được hướng đi sau này, tất cả mọi chuyện cứ thế quyết định."

"Này..., cha vừa nằm viện, con tiếp nhận vị trí, chỉ sợ..." Lam Diệc Nhiên tin tưởng Lâm Hướng Bình sẽ khá hơn, lúc này tiếp nhận không tốt lắm.

"Đã lúc nào rồi, còn nghĩ như vậy; Diệc Nhiên, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, phải biết nắm bắt thời cơ. Cứ quyết định thế đi, dùng danh nghĩa của mẹ mở đại hội họp cổ đông, toàn bộ cổ phần của mẹ sẽ chuyển qua cho con, chỉ có như vậy, mới có thể bình ổn mọi chuyện, Lam thị chúng ta không thể sụp đổ!" Lam Chí Bảo quyết đoán nói.

Lam Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, tuy làm như vậy có chút cảm giác thừa dịp Lâm Hướng Bình đi vắng mà đoạt vị, nhưng đây quả thật là biện pháp cứu cánh tốt nhất, gật gật đầu.

Lam Diệc Nhiên cùng Lam Chí Bảo nói dứt lời, kêu Diêu Phỉ Vũ vào. "Phỉ Vũ, chuẩn bị họp, em sẵn sàng chưa?"

Hiện tại Diêu Phỉ Vũ tiếp nhận vị trí của Lam Diệc Nhiên, đại biểu cả công ty. Lam Chí Bảo ngồi trên sofa, nhìn thấy Lam Diệc Nhiên cùng Diêu Phỉ Vũ, tình huống có chút huyền diệu.

Lam Diệc Nhiên không biết giữa Lam Chí Bảo và Diêu Phỉ Vũ từng gặp mặt riêng, vẫn duy trì sự thân mật với Diêu Phỉ Vũ.

Mà Lam Chí Bảo ngồi trên sofa không nói được một lời, hiện tại chuyện gì cũng không trọng yếu bằng Lam thị, nàng có thể buông tha không để ý, tang sự của Lâm Diệc Hoàng, bệnh tình của Lâm Hướng Bình, đều không quan trọng bằng Lam thị. Loại người hệt như Lam Chí Bảo rất hiếm thấy, đáng tiếc là, từ khi nàng gả cho Lâm Hướng Bình thì không còn tiếp xúc với việc của công ty nữa, bằng không sẽ làm tốt hơn cả Lâm Hướng Bình.

Diêu Phỉ Vũ đảo mắt, nghĩ không ra thái độ của Lam Chí Bảo, nếu bà ta có thể giả bộ cái gì cũng không xảy ra, chính mình cũng có thể bình thản ung dung, đi đến bàn làm việc trước kia của Lam Diệc Nhiên, ngồi xuống, mở ngăn kéo, bắt đầu tìm kiếm văn kiện, lúc sau tiếp tục kêu người cầm tài liệu đi sao chép.

Lam Chí Bảo ngồi một bên, khoé mắt liếc đến Diêu Phỉ Vũ đang làm việc, kỳ thật phía trước điều tra Diêu Phỉ Vũ, nàng đã biết, Diêu Phỉ Vũ quyết đoán giỏi giang, tuyệt đối là một nhân tài, điểm ấy nàng không phủ nhận, nhưng người này tâm cơ quá sâu, mục đích cũng không trong sạch, giữ lại không được.

Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ chuẩn bị xong liền tham dự hội nghị, lưu lại một mình Lam Chí Bảo ở trong phòng làm việc.

Mạnh Tử Cường cầm hiệp thương cho vay của Lâm Diệc Hoàng, vội vàng chạy tới bệnh viện tìm Lam Chí Bảo, mới biết Lam Chí Bảo đã đến công ty, lại vội vàng chạy tới Lam thị.

Gõ cửa, Mạnh Tử Cường hối hả nói: "Phu nhân!"

"Hử? Anh đã đến rồi, phiền anh đi lấy công văn cổ phần của tôi, còn có, lập tức soạn thảo một bức thư chuyển nhượng cổ phần. Lập tức đi." Lam Chí Bảo thấy Mạnh Tử Cường, không đợi hắn nói chuyện liền phân phó.

"Vâng. Phu nhân, thiếu gia..." Mạnh Tử Cường nghĩ phần hiệp thương cho vay kia rất quan trọng, bất kể như thế nào đều phải báo cho Lam Chí Bảo trước.

"Cái đó không cần anh lo, hiện tại anh đi làm chuyện tôi vừa nói đi!" Lam Chí Bảo nói, nàng tuy thương tâm chuyện của Lâm Diệc Hoàng, nhưng lúc này Lam thị càng trọng yếu, không muốn lại vì đó mà phân tâm, ngăn cản Mạnh Tử Cường tiếp tục.

Mạnh Tử Cường ngẫm lại, cũng chỉ có thể chờ mọi việc xong xuôi lại đi hội báo, vội vàng rời đi, làm chuyện Lam Chí Bảo vừa phân phó.

Buổi chiều bảng tin H thị lại truyền ra: Thiếu gia Lam thị tử vong do tai nạn xe cộ, chủ tịch Lâm Hướng Bình bệnh tình nguy kịch, trưởng nữ Lam Diệc Nhiên hoả tốc cường thế tiếp nhận chức vị chủ tịch.

Không lâu sau Lam Diệc Nhiên xuất hiện trước mặt phóng viên, mặc dù không nói lời nào, nhưng làm cho người ta thấy được thái độ kiên cường quả cảm của mình.

Cổ phiếu Lam thị rốt cuộc đã vững vàng, nhưng không có dấu hiệu đi lên, trong khoảng thời gian ngắn tài sản bị ngâm nước nghiêm trọng, đông đảo cổ đông bất mãn.

Một ngày gian nan trôi qua, chuyện này coi như đã bình ổn một ít, Lam Diệc Nhiên cảm thấy đau đầu. Tới giờ tan tầm, Lam Diệc Nhiên dựa vào sofa, đầu càng ngày càng đau.

Diêu Phỉ Vũ giúp Lam Diệc Nhiên xoa nhẹ huyệt Thái Dương. "Lam tỷ, chị sợ là một ngày không nghỉ ngơi rồi, như vậy không thể được, hiện tại đã là mùa thu, rất dễ dàng bị cảm mạo."

Lam Diệc Nhiên biết Diêu Phỉ Vũ lo lắng cho mình. "Không có việc gì, hôm nay cuối cùng cũng xong. Đêm nay chị phải về nhà, em trở về nhớ nghỉ ngơi thật tốt. Hiện tại em là Tổng Giám Đốc, nhiệm vụ nặng nề, nếu không thích ứng thì có thể tìm chị, biết không?" Nàng dặn dò Diêu Phỉ Vũ phải chú ý nghỉ ngơi.

...

Lam Diệc Nhiên trở về nhà, xuống xe vươn vai, lại xoa nhẹ ót, đau đầu một ngày, sợ là bị cảm.

Vào phòng khách đã thấy Lam Chí Bảo vẻ mặt lạnh lẽo ngồi ở đằng kia, Mạnh Tử Cường cúi đầu đứng một bên. Lam Diệc Nhiên có dự cảm không tốt, sẽ không lại xảy ra chuyện gì đi? Trong lòng có chút sợ hãi, chuyện xấu cứ đến liên tiếp. "Làm sao vậy?"

Lam Chí Bảo quay đầu lại, không nói gì, gương mặt lạnh lẽo không thay đổi, chỉ chỉ một phần văn kiện trên bàn, uể oải nói: "Con xem đi."

Lam Diệc Nhiên nhìn xem Lam Chí Bảo, mới chậm rãi đi đến trước bàn cầm văn kiện lên. Sau khi xem xong, Lam Diệc Nhiên vô lực thảy về chỗ cũ, ngồi liệt ở sofa. "Đây là có chuyện gì?"

"Mẹ cũng không biết. Cái thứ trời đánh không tiền đồ!" Lam Chí Bảo chửi rủa.

"Nó làm sao sẽ vay hai ngàn vạn? Còn dùng cổ phần Lam thị để cầm? Số tiền kia đâu?" Lam Diệc Nhiên bất đắc dĩ hỏi, vốn tưởng rằng sự tình giải quyết không sai biệt lắm, lại lòi ra việc Lâm Diệc Hoàng dùng cổ phần Lam thị đi vay hai ngàn vạn.

"Tra qua tài khoản của thiếu gia, bên trong... Trống rỗng." Mạnh Tử Cường lúc này mới nói.

Nghe Mạnh Tử Cường nói, Lam Diệc Nhiên cảm thấy có chút kỳ quặc, sự tình thật trùng hợp, bên này mới vừa vay, hơn nữa là vay ngắn hạn, sau đó Lâm Diệc Hoàng chết, hai ngàn vạn cũng chẳng biết đi đâu. Tựa hồ hai chuyện có chút liên hệ, đây chính là chuyện lớn, Lam Diệc Nhiên ngồi dậy, nhíu mày suy tư, sau đó nói với Mạnh Tử Cường: "Nghĩ biện pháp điều tra thêm hướng đi của số tiền đó... Mau chóng!"

"Tôi đã biết, Đại tiểu thư. Cơm đã chuẩn bị xong, phu nhân và Đại tiểu thư đã mệt mỏi một ngày, chuẩn bị ăn cơm đi."

Lam Diệc Nhiên và Lam Chí Bảo nhìn nhau, ai cũng không có tâm tình ăn cơm, nhưng không thể không ăn. Hai người không nói, gật gật đầu.

Đang dùng cơm thì Lam Chí Bảo nói: "Việc này của em trai con có chút kỳ quặc, giao cho con xử lý. Mẹ chiếu cố cha con, còn chuẩn bị tang sự cho em trai con, vào ngày mốt." Rồi sau đó thở dài: "Thật sự là làm cho người ta không yên lòng a..."

"Vâng, con biết. Không cần quá mệt mỏi, mẹ." Lam Diệc Nhiên nhẹ giọng trả lời, thấy Lam Chí Bảo tiều tuỵ, mới phát hiện mình thật đau lòng, hiện giờ nhà này chỉ còn lại nàng và Lam Chí Bảo hai người ăn cơm, càng nên quý trọng người trước mắt a.

"Con cũng chú ý nghỉ ngơi."

Buổi tối, Diêu Phỉ Vũ gọi điện đến, bình thường Lam Diệc Nhiên không qua đêm ở chỗ Diêu Phỉ Vũ thì điện thoại luôn đúng hẹn, chỉ là hôm nay quá trầm trọng. "Phỉ Vũ, vẫn chưa ngủ sao?" Lam Diệc Nhiên tận lực khiến thanh âm của mình vững vàng, không lộ ra vẻ mệt mỏi.

"Chưa, Lam tỷ, chị hôm nay thần sắc không tốt. Phải chú ý nghỉ ngơi đó, trời lạnh, không cần mở điều hoà, dễ dàng cảm mạo." Diêu Phỉ Vũ bên này không ngừng dặn dò.

"Ừ, chị biết. Em cũng phải chú ý." Lam Diệc Nhiên tạm dừng một hồi mới tiếp tục nói: "Chị vừa phát hiện em trai của chị đã dùng cổ phần Lam thị đi vay hai ngàn vạn, hiện giờ tiền chẳng biết đi đâu, việc này có chút kỳ quặc." Chuyện buồn rầu trong lòng quá nhiều, mà người duy nhất có thể cùng mình chia sẻ chỉ có Diêu Phỉ Vũ.

Diêu Phỉ Vũ bên kia cũng tạm dừng hồi lâu, mới từ từ nói: "Có việc này? Thật là kỳ quặc."

"Ừ, chị nghĩ việc này có liên hệ với cái chết của nó, nếu thật sự là như vậy... Chị sợ nó chết, chưa chắc là ngoài ý muốn." Lam Diệc Nhiên nói ra suy nghĩ, mọi chuyện đều quá mức trùng hợp.

"Em không biết, cũng không nhất định. Lam tỷ, chị trước tiên chiếu cố tốt chính mình, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết. Hửm?" Diêu Phỉ Vũ không có ý kiến, Lâm Diệc Hoàng chết, Diêu Phỉ Vũ xem ra, quả thật không dính dáng đến cô, Lam Diệc Nhiên mới là người cô lo lắng.

...

Mạnh Tử Cường suy tư hồi lâu, đến thư phòng Lam Chí Bảo tìm nàng, việc này không nói, trong lòng hắn giống như bị tảng đá lớn đè nặng.

"Phu nhân, tôi đã xem qua điện thoại của thiếu gia, hai cuộc gọi cuối cùng cậu ấy đều gọi cho một người, Diêu Phỉ Vũ. Sợ là... Sợ là cô ta hạ độc thủ, hại chết thiếu gia."

Lam Chí Bảo lắng nghe lời Mạnh Tử Cường, im lặng không nói, nhíu mày suy tư, hồi lâu mới lên tiếng: "Khả năng không lớn. Cô ta không có lý do mưu hại Diệc Hoàng, có lẽ hai cuộc gọi kia chỉ là trùng hợp, nếu như có người mưu hại, thì người này lai lịch không nhỏ."

Mạnh Tử Cường nghe Lam Chí Bảo nói xong, nhíu mày, hắn thật sự không muốn nhắc tới người kia trước mặt Lam Chí Bảo, chỉ là nếu như không nói, Lam Chí Bảo sẽ không biết cô gái kia nguy hiểm ra sao. Hồi lâu mới nói tiếp: "Phu nhân, ngài có cảm thấy Diêu Phỉ Vũ rất giống một người?"

"Giống ai?" Lam Chí Bảo không biết vì sao Mạnh Tử Cường nói như vậy, cũng bắt đầu hồi tưởng tướng mạo của Diêu Phỉ Vũ, lần đầu tiên nhìn thấy Diêu Phỉ Vũ, nàng quả thật có cảm giác không thoải mái.

Mạnh Tử Cường thấy Lam Chí Bảo bắt đầu suy tư, không vội trả lời Lam Chí Bảo, có lẽ nàng sẽ nhớ ra được.

"Hoang đường!" Lam Chí Bảo đột nhiên đứng dậy, gầm lên giận dữ, nàng nghĩ bộ dạng Diêu Phỉ Vũ quả thật rất giống một người, mà người kia, mình cũng không muốn nhớ tới, thấy thái độ cẩn thận của Mạnh Tử Cường lúc nói chuyện liền biết hắn muốn nói đúng là người này. "Anh có biết anh đang nói cái gì không? Hắn... Một nhà đều chết hết... Không có khả năng."
Chương trước Chương tiếp
Loading...