Bộ Bộ Kinh Tâm
Chương 50
Chạy chưa được bao xa, đã thấy Thập Tứ đang ghìm cương ngựa đứng ngay trên sườn núi xa xa trông sang phía bên này. Thầm nghĩ lúc này mà thúc ngựa chạy lên trên ấy , với tính khí của hắn chỉ sợ lại cùng nhau cãi cọ một trận to , đơn giản là cứ giả vờ làm như không thấy, tự thúc ngựa quay trở về doanh trại.Sau khi đã đem ngựa dắt về chuồng,ta chầm chậm đi về phía lều trướng của mình, trong lòng dấy lên một vị chua xót khó tả, tự cúi đầu trầm mặc, chợt nghe có tiếng gọi : "Nhược Hi! Đang suy nghĩ cái gì vậy?". Vội vàng ngước đầu lên, đã thấy Hợp Thuật Vương tử cùng Thái tử gia đứng cách đó không xa đang mỉm cười tủm tỉm, ta vội cúi người thỉnh an. Không biết là vì Mẫn Mẫn hay do khối ngọc bội kia mà Hợp Thuật vương tử lại đối đãi đặc biệt với ta không giống như những người khác, bình thường đều gọi thẳng tên ta, như gọi tên Mẫn Mẫn vậy; lại nhiều lần bảo ta ở trước mặt hắn không cần phải câu nệ khách khí quá như thế , ta cũng nói với hắn rằng đó là việc mà ta phải làm thôi.Hợp Thuật vương tử cười nói: "Quan sát ngươi cả buổi, từ đầu đến cuối cũng không thèm để tâm xung quanh gì cả!". Ta cũng cười cười hối lỗi cúi người nói: "Đúng là nô tỳ đã thất lễ, thỉnh Thái tử gia cùng Vương tử trách phạt ạ!". Hắn thở dài: "Chỉ là một câu nói đùa vui , lại không có trách cứ gì ngươi, vậy mà đã gấp gáp nhận lỗi, cần gì phải cẩn thận đa lễ đến vậy? Mẫn Mẫn nếu được một nửa như ngươi, a mã và ta cũng sẽ đỡ phải bận tâm biết bao nhiêu! Hiện tại ngươi ở trong cung hầu hạ, không có cơ hội, đợi sau này khi ngươi đã ra khỏi cung, tiếp đó hãy đến Mông Cổ mà chơi vui vẻ một thời gian, tới lúc ấy nhân tiện cũng sẽ từ từ sửa lại cho ngươi cái tính đa lễ này!". Thái tử gia cười nói : "Hiện tại đúng là không có cơ hội thật, Hoàng a mã đi đến bất cứ nơi nào cũng phải có nàng bên cạnh. Song chỉ có điều sang năm, nàng đã đến tuổi ra khỏi cung, hoàng a mã cũng sẽ ban cho một cái hôn sự, Vương tử mà muốn mời á, chỉ sợ là không mời nổi người thôi!" Hợp Thuật vương tử khẽ cười nhẹ, cũng không nói thêm gì nữa. xem tại TruyenFull.vnSao mà tất cả mọi người ai cũng quan tâm đến hôn sự của ta thế không biết, người người trong lòng đều lo lắng đến thế ư? Còn không thấy ta chưa rước đủ phiền phức ,cứ năm lần bảy lượt phải nhắc khéo ta mới được à! Không muốn dây dưa hơn nữa, khóe miệng ta cố nặn ra một nụ cười, hành lễ xin cáo lui, thái tử gia liếc mắt nhìn ta cười, rồi cũng để cho ta lui ra.Khi gió thu dần thổi đến, Khang Hy quyết định dỡ trại quay về kinh, ngồi trong xe ngựa thầm nghĩ đến liệu sang năm có thật mọi thứ đều trôi qua không dễ dàng như vậy, phải xốc lại tinh thần trước đã, mới đủ sức để chống chọi lại một cơn phong ba bão táp cung đình. Lại nghĩ đến khả năng bị chỉ hôn là rất lớn, càng gieo sầu lên đuôi mắt. Rốt cuộc ta nên làm cái gì bây giờ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương