Bộ Bộ Liên Hoa

Chương 15



Nam nhân bên cạnh không nói thêm gì nữa, cũng không có hành động gì khác. Có lẽ vì mệt thật, cũng có lẽ là do ngấm say. Sau một lúc lâu, Thiện Thủy nghe hắn phát ra tiếng hít thở đều đều, len lén mở mắt nhìn, thấy hắn nhắm mắt ngửa mặt lên trời, khuôn mặt lúc ngủ vô cùng bình thản, nhìn như đã ngủ say thật rồi.

Một đêm động phòng phi thường tồi tệ.

Nàng tận mắt chứng kiến sự ngang ngược và vô tình của hắn, có lẽ hắn cũng biết nàng không phải là dạng hiền lành gì. Như vậy cũng tốt, dù sao cũng sống với nhau cả đời, giả bộ vài ngày thì dễ, chứ cả đời thì thật khó. Còn về sau...... Sau này nàng chỉ cần đừng châm chọc đối đầu đấu khẩu với hắn như đêm nay, nên cùng nam nhân này tốt nhất là tương kính như băng mà yên ổn sống qua ngày, chuyện này từ lúc hắn bước chân trở lại lên giường có thể thấy được.

Nàng biết mình hành động như vừa rồi thật ra rất mạo hiểm, ngộ nhỡ hắn là tên khốn kiếp, căn bản coi thường sự uy hiếp tự sát của nàng vẫn muốn đi, thì nàng phải làm sao? Thế là tự giết mình ư, nàng không có ngu xuẩn như vậy đâu: đi chặn cửa ngăn không cho hắn mở thì sức nàng đấu không lại hắn, còn mở miệng cầu xin hoặc quyến rũ để giữ hắn lại, thì nàng lại càng không làm được. Cho nên nàng cuối cùng đành lựa chọn đánh cược, cược vì con người sống trên đời tuyệt đối không có khả năng không kiêng kỵ bất cứ chuyện gì, huống chi người có thân phận địa vị giống như hắn hơn nữa còn phải giữ sĩ diện ở trên triều nữa. Nên nàng lập tức nắm bắt lấy cơ hội giảng đạo lý với hắn, cuối cùng thì nàng cũng thắng cược.

Thật ra thì chính hắn cũng biết rõ nên làm thế nào, mặc dù còn rất trẻ, nhưng dù sao không còn mười bảy mười tám tuổi, cũng coi là kẻ có thủ đoạn, chỉ là do mất khống chế lúc nãy mới trở mặt. Sau lại được nàng cho cái bậc thềm tiện thể phải đi xuống thôi?

Đến đây, Thiện Thủy mới hoàn toàn thở nhẹ ra. Nhẹ nhàng dịch cơ thể mình vào phía trong, cuộn người nhắm mắt lại.

Nàng thật sự rất mệt, bây giờ tỉnh táo lại, cũng ngủ thiếp đi rất nhanh.

......

Đêm đầu tiên ở nơi xa lạ, nhưng Thiện Thủy lại ngủ rất say sưa, thậm chí cũng không hề mộng mị. Vừa đến canh năm, lúc cửa vang lên tiếng gõ, nàng vẫn không hề hay biết mặc sức ngủ vô tư.

Cố ma ma quản sự trong Vương phủ  đứng ngoài cửa thấy nến hỉ đỏ tươi trong phòng vẫn cháy sáng, nhưng gõ cửa không thấy ai trả lời, hơi nhíu mày rồi lại tiếp tục gõ thêm vài cái.

Bà là một bà lão rất nghiêm khắc, hơn nữa địa vị tương đối cao ở trong Vương phủ, y hệt nửa chủ nhân. Lúc tuổi còn trẻ ở trong cung là nhũ mẫu của Vĩnh Định Vương khi còn nhỏ, cũng là tâm phúc bên cạnh Mục Thái hậu. Năm Vĩnh Định Vương thành nhân được ra phủ ban thưởng đại trạch, bà liền theo hầu cho đến tận bây giờ. Khi Hoắc Thế Quân còn nhỏ, có lần bướng bỉnh leo lên trên xà nhà cao gần mấy trượng ở tiền đường biễu diễn chúc mừng, vì trượt chân trên ngói lưu ly, nhất thời giẫm hụt xuống, bọn hạ nhân ở dưới kinh ngạc đến ngây người không kịp phản ứng thì được Cố ma ma đang đi tìm nhìn thấy, dũng cảm quên mình xông lên đỡ được, kết quả tiểu thế tử bình yên vô sự, nhưng bà lại bị gãy hai xương cánh tay, dưỡng hơn nửa năm mới bình thường trở lại, đến bây giờ mỗi khi trời tối và đổ mưa thì bị sưng đau nhức ê ẩm. Qua chuyện này cả phủ trên dưới không ai dám bất kính với bà. Diệp Vương phi thì khỏi cần nói, ngay cả Hoắc Hi Ngọc không sợ trời không sợ đất, trước mặt bà cũng thu liễm mấy phần.

Cố ma ma tự mình dậy sớm tới gọi đôi tân lang tân nương, là có hai chuyện. Đầu tiên là muốn gọi họ dậy đi lạy tông miếu.

Đúng vào canh năm sau ngày tân hôn của con cháu hoàng tộc, phải đến trước cửa trái tông miếu Hoàng Thành tế bái tổ tiên, rồi đến cung Di Ninh bái tạ, khi trở về mới đến nhà chính trong phủ thăm viếng trưởng bối và thân quyến, đây là quy củ đã có nhiều năm luôn được kế thừa. Cố ma ma dĩ nhiên rất coi trọng, tự mình đến gọi Thế tử và Thế tử phi. Ngoài chuyện này, chuyện thứ hai chính là đến lấy khăn trắng.

Đây cũng là một quy củ không cần nói ra. Cố ma ma dĩ nhiên rất tin tưởng nữ nhi Tiết gia, bà cũng nghe nói rất nhiều về Tiết Lạp, cho nên cũng có hảo cảm với Thế tử phi mới vào cửa này. Nhưng nếu đã là quy củ thì vẫn phải làm theo.

Thiện Thủy rốt cuộc bị tiếng gõ cửa lần thứ hai đánh thức, tay chân cựa quậy, cố hết sức mở mí mắt nhập nhèm mơ màng, đầu óc lúc này vẫn còn mơ hồ chưa tỉnh hẳn. Thật ra thì từ lúc ngủ đến bây giờ, chẳng qua mới được ba bốn giờ mà thôi. Đối với lúc trước còn ở Tiết gia mỗi đêm nhất định ngủ tròn mười canh giờ với nàng mà nói đây thật sự là hành hạ. Đến khi nàng rốt cuộc tỉnh táo mở mắt ra lại bất thình lình trông thấy một tên đàn ông xa lạ để trần nửa người đang nằm nghiêng quay mặt về hướng mình, hai mắt sáng ngời sắc bén mà nhìn chằm chằm nàng, nhất thời khiến nàng sợ đến giựt bắn người, ngơ ngác nhìn nhau với hắn mấy giây, lúc này trong đầu mới phản ứng lại.

Nơi này là phủ Vĩnh Định Vương, tên đàn ông xa lạ mà mới sáng sớm đã nhìn nàng chằm chằm chính là chồng mới cưới của nàng.

Nàng phi thường không quen mới sáng sớm đã có người đối diện gần nàng thế này, huống hồ tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên lần thứ ba, bỗng nghe thấy giọng nói uy nghiêm của một người phụ nữ có vẻ như đã lớn tuổi vang lên: "Thế tử, Thế tử phi, nên dậy thôi! Canh năm tế tổ là việc đại sự, không nên để trễ!"

Thiện Thủy trở mình bò dậy, cúi đầu tìm quần áo của mình.

Trên người nàng lúc này còn đang mặc chiếc áo lót đỏ và tiết khố mặc vào trước lúc đi ngủ, cái yếm cởi xuống từ tối qua xong không có mặc lại. Bây giờ đương nhiên phải mặc vào trước tiên. Loay hoay tìm một vòng, mới nhìn thấy nó nằm ở phía cuối giường bị chăn đè lên lộ ra một góc. Vì màu đỏ thẫm, ánh nến chiếu vào lại cách tấm màn cho nên lúc đầu không nhìn rõ.

Thiện Thủy vội khom lưng đưa tay tới rút ra, nhưng không ngờ lại rút không được, xốc lên tấm chăn mới thấy nó đang bị một chân to của hắn chặn lại.

Thiện Thủy lại kéo tiếp, vẫn không kéo được, quay đầu nhìn hắn, thấy hai tay hắn vòng sau gáy, vẻ mặt nhàn nhã nhìn nàng, trong đôi mắt dường như đang cười.

Đêm qua gặp chuyện không vui, hôm nay vừa sáng sớm đã bị đánh thức, hắn đương nhiên không có tinh thần mà xuống giường, nhưng xem ra tâm trạng cũng không tệ lắm. Thiện Thủy hơi kinh ngạc, nhưng cũng không muốn đùa giỡn gì với hắn. Cái yếm này là vật bên người, tuy mình mất không ít công sức mới thêu được, vốn là chuẩn bị cho Trương Nhược Tùng vào đêm tân hôn. Giờ lại bị cái chân to của hắn đè lên, nàng quyết định không mặc nữa, chờ sau này lén vứt đi là được.

Thiện Thủy buông tay ra, vòng qua đôi chân to của hắn, leo xuống ở phía cuối giường, tới trước rương để nội y của mình rồi chon đổi một cái khác.

Đến nơi này đã nhiều năm, mặc dù được nuôi dưỡng chân tay không cần động vào việc gì nhưng không thể đến cả mấy loại ngũ cốc cũng không phân biệt được, nhưng có vài chuyện là nàng có thói quen tự mình làm, không tệ đến nỗi nội y mình để đâu cũng không biết phải đợi nha đầu vào hầu hạ.

Thiện Thủy nhìn trúng một cái yếm màu quả hạnh, đưa tay đang muốn lấy ra, chợt thấy có một bóng đen đến gần, hắn đã bước tới đem cái yếm lúc nãy bị hắn đè trên giường ném đến trên tay nàng, hai tay cũng từ phía sau đỡ eo nàng lên, cử chỉ cực kỳ tự nhiên giống như bọn họ vốn nên như vậy.

Cả người Thiện Thủy cứng đờ, cảm nhận được tên đàn ông ở phía sau cũng áp sát tới, rồi cúi đầu kề vào tai nàng, cố đè thấp giọng nói: "Ma ma tới lấy đồ rồi. Nàng lại không có, vậy nên làm thế nào đây?" Lúc nói chuyện, hơi thở âm ấm lướt nhẹ bên tai nàng, làm nửa bên cổ nàng đột nhiên lại nổi lên lớp da gà.

Thiện Thủy miễn cưỡng quay đầu lại, thấy hắn cười như không cười nhìn mình. Có thể do sáng sớm vừa mới ngủ dậy, lại ngược hướng với ánh nến nên nhìn không rõ sự lạnh lẽo u ám trong đôi mắt đó dường như đã không còn nữa, thay vào đó là sự lười biếng uể oải.

Thiện Thủy nhìn về phía chiếc khăn tay nhỏ xíu ở trên bàn ngà voi sơn màu đen đặt ở cạnh giường, khăn được đặt trong khay nhỏ sơn đỏ, gấp ngay ngắn chỉnh tề.

"Nếu nàng nói một tiếng, ta không ngại giúp nàng vượt qua kiểm tra......"

Tay hắn từ phía sau hơi siết chặt lại, một bàn tay đã luồn vào trong cổ áo hơi mở lỏng của nàng ôm trọn một bầu ngực đầy đặn nhẹ nhàng xoa nắn, giọng nói cũng khàn khàn không còn bình tĩnh, "Mặc dù hơi gấp, nhưng bảo họ đợi thêm một chút cũng không sao......"

"Thế tử, Thế tử phi! Nên dậy thôi!"

Cho dù đôi phu thê trong phòng này có chơi đùa cả đêm đi nữa, trong tiếng kêu hô hoán như thúc giực oan hồn lúc này của bà ắt hẳn cũng phải sớm dậy rồi chứ. Cố ma ma cũng đã nghe kể lại dung mạo của tân nương thật là xuất chúng, hiện tại chậm chạp không ra mở cửa, chẳng lẽ bởi vì Thế tử dậy sớm ham vui còn cuốn lấy Thế tử phi không thả ra?

Cửa phòng vào buổi tối trong Vương phủ không bao giờ đóng, ngoài cửa hiên có người trực người gác cổng suốt đêm, chỉ cần đẩy là có thể đi vào. Nhưng không có tiếng chuông vàng nhỏ bên trong báo hiệu, bất kể thế nào hạ nhân cũng không thể tự tiện đi vào trong.

Cố ma ma lớn tiếng gọi thêm lần nữa. Giọng lớn hơn, chân mày cũng nhíu chặt hơn.

Thiện Thủy tránh né khỏi người hắn, đè thấp giọng nói: "Mọi người sắp vào rồi. Mau buông ta ra!"

Tên đàn ông ôm lấy nàng từ phía sau thật ra cũng không dùng sức mạnh lắm, theo đà đẩy của nàng cánh tay cũng văng ra. Thấy nàng chỉ lo cúi đầu vội sửa lại vạt áo vừa rồi bị hắn xốc lên, ngược lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Thiện Thủy chỉnh sửa y phục ngay ngắn xong, không thèm ngó ngàng gì đến hắn, đến trước bàn trang điểm của mình kéo hộc tủ ra, mở nắp một cái hộp Quỳ Hoa được tráng men màu đen lấy ra một chiếc khăn hình vuông đã được chuẩn bị sẵn từ trước, bước nhanh đến cái bàn nhỏ cạnh giường đổi đi chiếc khăn vốn nằm ở đó, thuận tay cầm lên cái chày nhỏ để cạnh khung giường gõ xuống cái chuông vàng nhỏ ở trước mắt.

Hoắc Thế Quân nhìn một loạt động tác của nàng chỉ biết trợn mắt há to miệng.

Cố ma ma vừa nghe được tiếng chuông liền lập tức đẩy cửa đi vào, bọn nha đầu thị nữ nối đuôi đi theo vào ở phía sau lưng, vừa vào ngay tức khắc chuyển đến tấm bình phong Tứ Quý đang ngăn lại tầm mắt, trông thấy toàn thân Thế tử chỉ mặc duy nhất mỗi cái quần đứng ngơ ngác ở trước tủ âm chạm sơn đỏ cạnh vách tường phía Tây, sắc mặt cứng đờ cứ gắt gao nhìn chằm chằm đến một hướng, bà theo hướng tầm mắt hắn nhìn sang, không ngờ nhìn thấy Thế tử phi ngược lại quần áo chỉnh tề đặt tay ngồi trên giường, yên ổn hơi cúi đầu xuống, nghe tiếng bước chân lúc này mới ngẩng mặt lên còn mang theo ý cười ngượng ngùng. Đối diện với tầm mắt Cố ma ma chính là một khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn như hoa, trong lòng cũng thầm bật lên tiếng hoan hô.

Bà là người già tinh anh, có đôi mắt rất lợi hại. Mới vừa rồi còn nghi ngờ hai vị ở trong này ‘hồ thiên hồ đế’ cho nên mới không gọi người, lúc này liếc mắt nhìn một vòng thì cảm thấy không giống. Khi nhìn kỹ lại lần nữa, không hiểu sao lại có cảm giác trong tân phòng này vừa rồi nhất định có gì đó mờ ám, nhưng không đoán ra được là gì nên ho nhẹ cho có lệ, rồi đưa ánh mắt cản lại bọn nha đầu ở phía sau tự mình đi đến trước khay sơn đỏ, vươn tay lật ngược lại mặt trong chiếc khăn nhìn thấy một vết máu đỏ sậm, đầu ngón tay sờ nhẹ lên đó, ‘đã làm rồi’, trên mặt còn hơi dinh dính, biết là không có sai sót gì cảm thấy rất hài lòng, cất vào chiếc khăn rồi mới xoay người lại nhíu mày nhìn Hoắc Thế Quân nói: "Sao lâu như vậy mới trả lời? Còn đứng sững sờ ở đây làm gì nữa? Nhanh lên, trễ giờ bái tông miếu là chuyện lớn đấy!" Liếc mắt nhìn sang thấy Thiện Thủy vẫn còn đang xấu hổ thì lên tiếng chào Thế tử phi, rồi tự mình đến tắt nến hỉ châm đèn dầu lên, sai đám người Bạch Quân hầu rửa mặt.

Phía bên kia Thiện Thủy đã đứng dậy được hầu hạ rửa mặt, Hoắc Thế Quân nhìn chằm chằm bóng mặt nghiêng của nàng một lúc, thấy thần sắc nàng vẫn bình tĩnh không lo ngay cả khóe mắt cũng không thèm nhìn về phía hắn lần nào. Đã vậy còn nghe Cố ma ma phàn nàn than phiền, lúc này mới cố dằn lại sự bực bội ở trong lòng xuống, chỉ ồ một tiếng rồi đi đến phòng bên cạnh để người hầu làm vệ sinh.

Hôm nay bái tế tổ miếu, bái tạ Thái hậu cùng tất cả trưởng bối thân tộc, không được ăn mặc tự tiện hay qua loa. Thiện Thủy bị một đám nha đầu thị nữ vây quanh lau mặt trang điểm chải đầu mặc quần áo, trong phòng tuy có nhiều người, nhưng không có tiếng động nào, tiếng thị nữ đi cũng không nghe thấy, chỉ có lúc lấy ra một chiếc trâm bằng men có treo chuỗi chuông bạc phát ra tiếng leng keng nhỏ. Đến khi nàng đã mặc xong bộ triều phục dành cho Thế tử phi, trông thấy Hoắc Thế Quân ở phía bên kia cũng đã được hầu hạ chỉnh đốn xong trang phục. Phẩm cấp dành cho Thế tử là áo mãng bào, trông hắn vai dài chận rộng cao lớn vô cùng. Chỉ tiếc sắc mặt quá u ám, không đẹp mắt chút nào, giống y hệt như bầu không khí nặng nề trong căn phòng này. Như cảm giác được nàng đang nhìn mình, hắn lập tức quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau, một đống lửa lộp bộp văng tung tóe khắp nơi.

Thiện Thủy coi như không có chuyện gì xảy ra thu hồi ánh mắt lại, ăn vài cái bánh trôi nước với nửa chén canh hạt sen Bách Hợp nhỏ, rồi lau lau miệng. Bạch Quân giúp nàng tô lại chút son. Cố ma ma lên tiếng ra lệnh, bọn thị nữ túm tụm lùi về phía sau, tân Thế tử phi liền theo sau Thế tử đang sải bước ở phía trước, uy vũ bước ra khỏi phòng bắt đầu đi về hướng tông miếu ở phía Đông Hoàng Thành.
Chương trước Chương tiếp
Loading...