Bồ Công Anh Nở Muộn

Chap 19: Nếu cậu ghen quá thì cứ nói ra



Làm với chả làm, làm cái đầu nhà cậu. Nguyên khùng, phải chăng cậu đã quên rằng mình sắp kết hôn? Cậu, có thể nào lầy hơn nữa được không?

Nói về độ lầy, nếu Nguyên Anh đứng thứ hai thì tôi quả thực chưa tìm được ai xếp vị trí thứ nhất. Đường đường là thần tượng mỗi show diễn kiếm cả núi bạc nhưng vẫn mặt dày nhắn tin đòi tiền fan, thực không thể hiểu nổi.

"Kiều Anh, cậu nợ tớ hai mươi chín ngàn tiền photo."

Là tiền photo mấy trang sách dạy may vá, tôi phải đợi đến giờ ra chơi mới qua trả tiền được, tôi hẹn Nguyên ở góc khuất cạnh gốc phượng gần lớp 10N1.

-"Nè, hai chín ngàn."

-"Đưa tớ ba mươi ngàn đi!"

Nguyên đòi hỏi, tôi cất đống tiền lẻ, tìm đúng ba mươi ngàn theo lời yêu cầu của bạn. Cậu ấy thản nhiên giúi vào chiếc túi nhỏ của tôi tờ một ngàn và kêu tiền trả lại.

-"Nguyên Anh, cậu bị hâm à?"

Thực tình tôi tức không phải do Nguyên hành xử trái khoáy mà đang bực Misu chôm chỉa thiết kế của tôi. Cả tiết học tôi cố gắng kìm nén, đến giờ ra chơi bao nhiêu ấm ức tuôn trào, tâm trạng đã não nề lại còn bị Nguyên chọc.

-"Tớ hâm? Phải, tớ hâm. Hâm vì bị cậu đối xử như vậy vẫn trơ mặt gặp cậu."

-"Tớ đối xử với cậu như nào?"

-"Cậu quá đáng như nào cậu còn không biết sao?"

Nguyên quát, tôi tủi thân, khoé mắt rơm rớm lúc nào không hay. Tôi cố cắn môi để khỏi bật khóc thành tiếng, cậu ấy đưa ngón trỏ gạt đi nước mắt vương trên má. Tôi gạt tay bạn ra, gặng hỏi.

-"Là tớ thực sự quá đáng hay là cậu không tin tưởng tớ?"

-"Như thế nào là tin tưởng cậu? Bỏ qua vụ tin nhắn đi, vậy hôm đó cậu với Thái có nắm tay nhau không? Những lời yêu thương chính tớ nghe thấy cậu đừng nói là tập kịch bản nhé!"

Quả thật là tập kịch bản, thật trớ trêu!

-"Vậy cứ cho là tớ thích Thái đi, chuyện đó thì sai ở chỗ nào?"

Mỗi khi có chuyện xích mích với những đứa bạn thân khác tôi thường bình tĩnh hơn như thế, chẳng hiểu sao với Nguyên tôi lại có xu hướng giận dỗi và có thái độ công kích lại cậu ấy. Nguyên tức tối bỏ về lớp, tôi cũng phải về lớp của mình.

-"Kiều Anh, thầy hiệu trưởng cho gọi bạn."

Lớp trưởng lớp tôi thông báo, được sự đồng ý của cô giáo dạy Sử, tôi vội vã chạy lên phòng ba. Đập vào mắt tôi là hình ảnh Mẫn Tiên mặt sưng mày sỉa, Misu thì thảm hại với đôi tất rách te tua và quả đầu như tổ quạ. Cánh cửa phòng vừa khép lại, ba mẹ Misu liền đanh mặt tỏ thái độ.

-"Thầy xem có đứa con gái nào đánh bạn học ra nông nỗi này không? Hôm nay thầy không làm sáng tỏ vụ này thì nhất định chúng tôi sẽ kiện."

-"Phải, nhất định phải kiện, kiện chết cha cái loại ăn cắp trắng trợn đi."

Mẫn Tiên chen ngang lời người lớn, ba quát chị im lặng, Misu nước mắt ngắn dài chạy tới cầm tay tôi nức nở.

-"Kiều Anh, mẫu váy hoa sen đó tớ nghĩ ra từ lâu rồi chứ không phải lấy ý tưởng của cậu, cậu xem, trên bản thiết kế có ghi ngày tháng năm rõ ràng."

-"Nói vậy mà nghe được hả? Giờ tao cũng vẽ một bản thiết kế y hệt xong tao lấy bút chì ghi ngày tháng rồi kêu tao thiết kế từ năm ngoái mày có tin không?"

Mẫn Tiên sồn sồn lên, tôi phải chạy qua giữ chị để tránh xảy ra xô xát. Ba cho tôi cơ hội tìm bằng chứng, tiếc rằng tôi chẳng có gì cả ngoài một bản vẽ không ghi ngày tháng năm và một con búp bê mới may xong.

-"Con gái chúng tôi là thiên tài dương cầm, từ nhỏ đã được sang Hàn Quốc đào tạo, chưa đủ nổi tiếng hay sao mà phải giở trò mèo? Chỉ có những người chẳng có tài cán gì mới cứ phải cố ý tạo scandal để được chú ý thôi. Tôi nhắc lại một lần nữa, nếu thầy hiệu trưởng định bao che cho con, tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp."

Ba Misu gây sức ép, nếu là mẹ kế của tôi kiểu gì bà sẽ bảo anh thích làm gì thì làm vì quan niệm của mẹ là càng nhiều lùm xùm Mẫn Tiên càng nổi tiếng. Ba tôi thì ngược lại, ba rất quan tâm tới việc giữ hình ảnh cho chị, điều đó đồng nghĩa với việc Mẫn Tiên phải viết bản kiểm điểm và bị đình chỉ học một tuần.

Được ba tôi cúi đầu xin lỗi, ba mẹ Ánh Dương hài lòng ra về. Lúc chỉ còn ba cha con, vì quá ức chế nên chị tôi đã không giữ được bình tĩnh.

-"Con quá thất vọng về ba!"

-"Con muốn ba phải làm sao? Để con phải ra hầu toà? Để báo chí rùng beng lên? Bây giờ con còn nhỏ, đối với con không quan trọng, nhưng sau này con lấy chồng thì sao? Gia đình người ta nhìn vào những tin tức không hay đó liệu khi rước con về họ còn tôn trọng con?"

Ba tôi hỏi xoáy, chị đuối lý cãi cùn.

-"Không tôn trọng thì thôi, con đếch thèm lấy chồng nữa. Hay ba sợ con ở nhà ăn bám tốn tiền của ba? Ba sợ thì ba cứ nói ra đi, ngày mai con dọn ra ở riêng là được chứ gì, OK?"

Gì vậy trời? Tội nghiệp cái cửa bị Mẫn Tiên đá thảm thương, tội nghiệp ba ánh mắt buồn buồn dõi theo bóng lưng chị. Chị đi khuất rồi, ba mới thở dài hỏi tôi.

-"Con có buồn ba như chị không?"

Nói không tủi thân chút nào chắc là dối lòng, nhưng dẫu sao đâu phải lỗi của ba, lỗi của tôi mà. Lỗi của tôi đến bản thiết kế của mình mà chẳng thể chứng minh, lỗi của tôi may xong rồi cũng cất không kỹ để người ta có cơ hội nẫng tay trên, hại Mẫn Tiên vì tôi mà làm lớn chuyện rồi bị phạt, hại ba hiệu trưởng bị phụ huynh khiếu nại.

-"Ba tin bộ váy cánh sen đó là của con chứ?"

Tôi lí nhí hỏi, ấm ức tôi có thể chịu đựng được, nhưng tôi sẽ không thể nguôi ngoai nếu như ba nghĩ rằng tôi là kẻ dối trá. Ba đi tới bên tôi, vỗ nhẹ lên vai tôi rồi chậm rãi bảo.

-"Kiều Anh, bụi đen không thể che được ngọc sáng."

Lời động viên của ba khiến lòng tôi an ổn phần nào. Cứ coi như bụi đen là những khó khăn tôi gặp thì chẳng phải như ẩn ý trong câu nói của ba đó sao, nếu như tôi thực sự là "ngọc sáng", thì tôi sẽ không bị lu mờ.

Nếu tôi thực sự có năng khiếu, tôi sẽ làm được nhiều hơn một bộ váy. Tôi nhoẻn miệng cười xin phép ba về lớp, cả buổi hôm đó chả nghe giảng được chút nào cả, cứ thơ thẩn tìm ý tưởng mới. Lúc tan học tìm vé xe buýt trong túi, tôi chợt phát hiện ra tờ một ngàn Nguyên đưa là tiền giả, làm giống hệt như thật, chỉ khác là trên mặt giấy in cánh đồng hoa bồ công anh bay bay trong gió, rất đẹp.

Lần đầu tiên gặp nhau Nguyên cũng tặng cho tôi hoa bồ công anh, một bông bồ công anh nở muộn. Nhớ về năm ấy, trái tim tôi bỗng đập thổn thức, tôi quyết định sẽ đem loài hoa mình yêu thích nhất vào trong bản thiết kế của mình.

Tôi không thể may váy kiểu xếp chồng vì thời gian gấp gáp, cánh bồ công anh khác cánh sen và quan trọng nhất, dù tôi có may người ta cũng dị nghị tôi bắt chước Misu. Tôi tự vẽ hoa bồ công anh rồi chọn vải xanh đậm giống như váy đồng phục chúng tôi hay mặc, đem tới xưởng nhờ in.

Để cho đỡ bị chói mắt, tôi dùng gam màu của hoa trùng với màu của váy nhưng đậm hơn, chỉ khi ở gần hoặc có ánh điện chiếu vào mới nhìn rõ. Về phần áo thì chỗ huy hiệu tên trường có những cánh bồ công anh nhỏ li ti đang bay lên, đặc biệt ống tay áo của cả nam lẫn nữ đều có bông bồ công anh nhỏ, màu thẫm trên nền áo trắng.

Cái hôm gửi mẫu váy đi tôi hồi hộp khủng khiếp, hai bộ đồng phục tôi thiết kế chẳng đơn giản để dự thi nữa, nó còn là một món quà nhỏ, là tâm tư tôi dành tặng riêng cho thần tượng của mình, là cả một bầu trời kỷ niệm của chúng tôi được gửi gắm trong từng đường may.

Xong xuôi mọi thứ, tôi yên tâm qua nhà anh Trúc thân yêu rủ đi xem ra mắt MV mới của nhóm P547. Kiểu bực Nguyên là một chuyện, còn thần tượng cậu ấy lại là chuyện khác ý. Nhưng cũng sợ quê nên khi tới nơi tôi đeo băng rôn và ôm poster có ảnh Trường chứ không phải Nguyên như mọi khi.

Dù là thế, nhất cử nhất động của Nguyên đều lọt vào tầm mắt tôi. Ghét nhất cái đoạn Misu đem hoa lên chúc mừng, dù sao cũng là gà của cùng một công ty giải trí, các thành viên P547 đều ôm Misu cảm ơn, Nguyên tất nhiên không ngoại lệ. Biết là lịch sự thân thiện nhưng cứ nóng mắt ấy. Đoạn cậu ấy nhảy thì hay, bài nhảy lần này mấy phút đầu cậu ấy chỉ đứng im một góc cho các thành viên còn lại trổ hết tài năng. Sau đó phút cuối cùng khi mọi người lùi về phía sau Nguyên mới từng bước tiến về gần khán giả hơn để bùng nổ.

Người đâu mà tài năng dã man ý, nhiều khi cảm giác trước mặt mình là người máy được lập trình chứ không phải người thật, được cái hơn người máy ở chỗ các khớp mềm dẻo uyển chuyển chứ không cứng nhắc, và mỗi lần nháy mắt thả thính xuống phía dưới thì fan girl chỉ có chết đứ đừ, tôi cũng ngất ngây con gà tây rồi đây này. Say mê đắm đuối cả buổi, đứng xếp hàng hơn một tiếng chỉ mong được xin một chữ ký nhỏ nhoi, ai ngờ bạn lắc đầu, thực sự muốn gào thét mà.

-"Fan xin có cái chữ ký cũng không cho, ken."

Tôi lủng bủng, Nguyên mỉa mai.

-"Đeo băng rôn, cầm poster cổ vũ người khác mà kêu fan?"

Đầy người đeo băng rôn cổ vũ các thành viên còn lại Nguyên vẫn cho chữ ký đấy thôi, đến tôi lại bắt bẻ là sao chứ? Thôi, tôi không thèm tính toán với người bủn xỉn nữa, cái tôi cần là một chiếc đĩa phiên bản đầu tiên kèm chữ ký của Võ Đình Nguyên Anh. Nhân lúc bạn không để ý, tôi thó luôn một chiếc đĩa trong chồng ký sẵn để tặng phóng viên, sau đó quẳng lại chiếc đĩa của mình rồi lén quay người. Khi Nguyên phát hiện ra thì tôi đã cao chạy xa bay rồi, ở vị trí cách bàn ký tặng tầm chục mét, tôi hươ hươ cái đĩa cười gian.

Bộ dạng tức tối mà không làm gì được của Nguyên năm đó khiến tôi thoả mãn dễ sợ. Tuy nhiên bộ dạng nhì nhèo đòi làm cái chuyện của nam nữ thế kỷ hai mốt của cậu ấy lúc này hại tôi chỉ muốn kiếm cái lỗ nào để chui xuống.

-"Làm gì mà làm, cậu còn non và xanh lắm."

Tôi chẹp miệng ra vẻ chị đại rồi cố ý kéo chăn trùm lên đầu kêu buồn ngủ. Chẳng qua là vì tôi xấu hổ nên muốn trốn tránh ánh mắt của ai đó. Ngặt nỗi, Nguyên không buông tha cho tôi. Bạn hơi nhổm người dậy, tấm chăn mỏng giờ đã vắt hững hờ qua lưng Nguyên, còn cả người cậu ấy thì đè ép lên người tôi. Tay trái của Nguyên đan vào những ngón tay phải của tôi, trong khi đó tay phải của cậu ấy nắm lấy tay trái của tôi, khẽ đưa tay tôi mơn man trên gò má của cậu ấy, rồi cậu ấy nghiêm túc đề nghị.

-"Tớ biết tớ non xanh, vậy cậu có thể nào dạy tớ cho chín vàng, được không?"

Nếu như tôi được tỉnh táo hơn một chút, nhất định sẽ vùng dậy đấm cho hắn một trận vì tội mặt dày. Nhưng tôi như bị thôi miên theo từng nụ hôn mềm mại đó, cánh môi cậu ấy bao bọc quanh vành tai tôi, miên man qua đôi gò má, trượt xuống cần cổ. Rồi cậu ấy nhá tôi như cái cách mà cậu ấy làm hơn ba năm về trước, hồi xưa hai tuần đầu tiên sang Pháp tôi xấu hổ đến mức đi đâu cũng kè kè cái khăn quàng che vết thâm.

Lần đó chỉ đỏ thôi chứ không đau lắm, nhưng lần này thì hơi đau. Một chút tê nhức khiến cho tôi giật mình bừng tỉnh, tôi tự chất vấn chính mình, tôi đang làm gì với người bạn thân nhất của mình vậy? Tại sao khi cậu ấy tháo dây thắt ở cổ áo tôi không cản lại? Tại sao khi nét thanh xuân rực rỡ bị phơi bày, tôi lại không có chút gì tức giận?

Vì đâu trái tim tôi run rẩy đến thế? Những cảm xúc mãnh liệt ấy khiến tôi xấu hổ và thấy mất mặt vô cùng. Tôi ngập ngừng nhận sai vì đã trêu chọc Nguyên, lịch sự cảm ơn bạn đêm qua đã đưa mình về rồi vùng dậy chạy vụt vào nhà tắm, lóng ngóng buộc lại dây áo. Nguyên đi theo tôi, cậu ấy không nói gì, chỉ giúp tôi phết kem đánh răng ra bàn chải rồi rút chiếc khăn mặt gấp ngay ngắn để trên bồn rửa.

-"Chuẩn bị cho tớ à? Tốt thế!"

Tôi cố ý nói kiểu vui vui xoá đi không khí ngượng ngập, Nguyên cười rồi bỏ ra ngoài. Lúc tôi đi ra thì đã thấy bàn ăn lớn trong khu bếp bày hai đĩa bánh mì kèm salad bơ cá hồi, đĩa của tôi có nhiều bơ xanh.

Có những thứ tôi chỉ nói bâng quơ một lần nhưng Nguyên lại nhớ rất kỹ, ví dụ chuyện ngày xưa tôi từng rất ghét ăn tỏi, và ngày xưa tôi cũng từng nói tôi thích quả bơ lắm, phần vì nó ngầy ngậy, phần vì nó tốt cho da, là con gái mà, tất cả những thứ đồ tốt cho da tôi đều ưa chuộng.

Khác với khu tập thể cũ kỹ nhà tôi, penthouse của cậu ấy toạ lạc trên tầng cao nhất của khu cao ốc ngay trung tâm thành phố. Một chàng trai hai mốt tuổi xuất phát điểm không phải con đại gia như Nguyên, để sở hữu những thứ như ngày hôm nay tôi biết cậu ấy đã nỗ lực rất nhiều.

-"Tớ ngưỡng mộ cậu, thực lòng."

-"Rốt cuộc sau bao nhiêu năm, tình cảm của cậu cũng chỉ dừng lại ở ngưỡng mộ và thần tượng."

-"Vậy cậu muốn như nào? Muốn tớ yêu thầm cậu nữa hả?"

-"Nếu được vậy thì tốt!"

Đồ đểu, tôi bĩu môi trả treo.

-"Quên đi, cậu khôn vừa thôi. Mà tớ tới nhà như này...vợ chưa cưới của cậu không buồn chứ?"

Nguyên đáp lại sự tò mò của tôi bằng một câu hỏi tương tự.

-"Cậu tới nhà tớ như này, bạn trai của cậu không buồn chứ?"

-"Tớ chưa có bạn trai."

Tôi thật thà tâm sự, Nguyên cười, nụ cười rất khốn nạn khiến tôi hơi bực mình, hạnh hoẹ chất vấn bạn.

-"Chuyện này thì có gì để vui chứ?"

-"Vui mà, đáng đời cậu."

Nói cứ như tôi đã làm việc gì có lỗi lắm nên mới bị quả báo đến giờ vẫn ế vậy. Còn lâu tôi mới ế, chẳng qua chỉ vì quá thích một người nên chưa thể bắt đầu mối quan hệ nào cả thôi. Tôi tưng tức tu một hơi hết ly sữa rồi đánh lảng sang chuyện khác.

-"Vì sao cậu kết hôn với Misu?"

Người trong lòng Nguyên là một cô gái khác, tôi biết rõ điều đó.

-"Vì sao cậu quan tâm tới chuyện cá nhân của tớ?"

-"Thì là...cậu biết đấy...bạn thân..."

-"Bạn thân kết hôn cậu không vui sao? Sáng hôm qua đi làm mắt cậu sưng húp, và tối qua thì say bí tỉ."

Nguyên đã đặt dĩa xuống rồi, cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, nói chuyện đầy nghiêm túc. Tôi hơi bối rối, kiếm cớ bao biện cho qua.

-"Vui thì có vui...nhưng bạn thân mà, cậu lập gia đình rồi tớ mất đi một người đàn đúm, nghĩ cũng buồn buồn."

-"Là buồn hay là ghen?"

Cậu ấy thắc mắc, đoạn tiến tới bê ghế ngồi gần tôi, chăm chú quan sát tôi. Vừa bị nói trúng tim đen, vừa bị dồn vào thế bí, tôi thực sự không biết phải trả lời như nào cho thoả đáng.

-"Nếu cậu ghen quá thì cứ nói ra, bất cứ lúc nào cũng được, gia đình tương lai của tớ luôn có một chỗ trống dành cho cậu."
Chương trước Chương tiếp
Loading...