Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!
Chương 25: Hoa hồng đỏ
Gió ấm khẽ thổi, tấm rèm màu lam nhạt trong phòng giáo viên khẽ rung động. Các giáo viên đều uế oải ngồi chấm bài, thỉnh thoảng quay sang tán dóc chuyện thời trang và ăn uống. Hoa của Hạ Trường Ninh đưa tới thì tôi phải làm thế nào? Trong đầu tôi chỉ suy nghĩ mỗi vấn đề này. Không hẳn là không cảm động. Khi hắn nói thích tôi hôm qua, tôi đã tin là thật. Có điều đối với hắn tôi không có cảm giác như đối với Đinh Việt. Tin thì tin, tôi vẫn muốn cách hắn xa một chút. Cho dù Hạ Trường Ninh nghiêm túc thì tôi cũng không có cảm giác. Dường như tôi không hiểu thế nào là rung động. Có lẽ, tôi thực sự không có trái tim. “Cô Ninh, nghĩ gì mà thừ người ra thế?” Cô Trần gõ gõ bút lên mặt bàn. Tôi cười ngượng ngùng, không thể nói cho cô ấy biết tôi sắp được một người tặng hoa, đang đau đầu suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này thế nào đúng không? Còn một tiết nữa là hết giờ, tôi xem giờ, thu thập sách vở đứng dậy. “Còn một tiết nữa thôi, thời tiết này mà được ngủ thì thật tuyệt! Em lên lớp đây”. Tránh được câu hỏi của cô Trần nhưng tôi vẫn cảm thấy đau đầu. Nếu như hoa được đưa tới phòng giáo viên thì bọn họ lại có chuyện để bàn tán. Hạ Trường Ninh, đường rộng thênh thang, ai đi đường nấy, nói thì dễ nghe nhưng thực hiện thì thật khó. Tâm trạng tôi bất an suốt thời gian một tiết, tôi giảng hai mươi phút rồi để học sinh tự học. Cố gắng lắm mới xong một tiết, tôi nhẹ nhàng tới ngoài cửa phòng giáo viên nhìn ngó. Trong phòng giáo viên không có động tĩnh gì. Tôi thở phào, đẩy cửa bước vào. “Oa, về rồi về rồi”. Phòng giáo viên lập tức trở nên nhốn nháo. Tôi nhìn quanh bốn phía tìm hoa của Hạ Trường Ninh, chỉ có chuyện đó mới khiến phòng giáo viên nhộn nhịp thể này. Tôi nhìn mãi mà không thấy, trong lòng khó hiểu. Cô Trần hưng phấn đến nỗi đỏ bừng mặt, cô kéo tay tôi đi về phía cửa số: “Phước Sinh xem kìa. Hoa tặng cô đấy, đẹp quá!” Từ cửa sổ này có thể nhìn ra cổng trường. Tôi thấy một biển hoa ngoài cổng trường xếp thành một trái tim màu đỏ, đẹp tới mức không đỡ được. Cho dù không phải tặng tôi thì tôi cũng rất thích. “A, cô Ninh, Ðinh Việt trở về rồi à?” Trong tâm trí cô Trần thì Ðinh Việt là một người cực kì giàu có. “Chơi trội thế này, chắc chắn là cậu ấy về rồi, lãng mạn quá! Mặc dù là đốt tiền nhưng có cô gái nào lại không thích chứ?” Cố Trần tiếp tục than thở. Các giáo viên tổ ngữ Văn nhìn tôi: “Ngày vui của cô Ninh sắp đến rồi. Phải khao đi, không được giấu mọi người đấy”. “Khao đi, khao đi”. Tại sao tôi lại cảm thấy buồn? Tôi nghĩ mình đang cười khổ. Ðinh Việt, người đàn ông nói chia tay rồi biến mất, người đàn ông từng làm tôi hạnh phúc. Cho dù là anh ấy tặng thì tôi cũng không còn tâm tình như trước nữa rồi. Tôi ngơ ngác nghĩ, nếu thật sự là Ðinh Việt tặng thì tôi vẫn sẽ rất ngọt ngào, rất vui vẻ, rất hạnh phúc nhận lấy sao? Trong đầu tôi chợt nhớ lại những ngày mùa đông Đinh Việt tới đón tôi về, anh luôn kéo tay tôi đút vào trong túi áo ấm áp của anh. Cảm giác đau xót trong lòng dần dần lan rộng như giọt mực rơi vào tờ giấy thấm. “Ha ha, Cô Ninh ngây người rồi kìa, mau ra đi, ra đi”. Cô Trần giành lấy sách giáo khoa của tôi và đẩy tôi ra ngoài. Ra khỏi giảng đường, các giáo viên và học sinh đều đứng ở cửa sổ nhìn tôi. Không biết tại sao tôi đột nhiên có cảm giác rất mệt mỏi, giống như trên lưng vác vật gì đó quá nặng, muốn vứt bỏ mà không được. Chỉ một ngày, chỉ một lần, tôi không thể đối phó được Hạ Trường Ninh. Hắn luôn vô cùng mạnh mẽ, vô cùng hoành tráng. Còn nửa năm nữa mới tới lúc thi nghiên cứu sinh, tôi hi vọng có thể thi đỗ để rồi mau chóng rời khỏi nơi này biết bao. Tôi chậm chạp bước ra ngoài cổng trường, hoa hồng được xếp thành một trái tim khổng lồ. Tiếp theo sẽ thế nào? Tôi cảm thấy hoàn toàn bất lực, hắn muốn thế nào cũng được. “Cô Ninh”. Tôi chớp chớp mắt, ả cảnh sát Ngũ Nguyệt Vi xuất hiện hết sức thời trang với quần bò ngắn và giày thấp cổ. Tư thế ngạo nghễ, Vi nhìn tôi với nhan sắc không gì sánh được, thân hình người mẫu và gương mặt luôn ngẩng cao. “Cô Ngũ, nếu cô thích thì cô mang hết chỗ hoa này đi. Nhân tiện nhờ cô quản chặt Hạ Trường Ninh, tiền nong chú ý một chút không lại táng gia bại sản đấy”. Chắc là do chiến đầu với bọn họ lâu quá rồi nên nhìn thấy Ngũ Nguyệt Vi là lông trên người tôi dựng hết cả lên. “Cô hiểu nhầm rồi. Chỗ hoa này là Ðinh Việt tặng cô, bây giờ anh ấy không tiện trở về, nhưng anh ấy vẫn muốn thể hiện sự nhớ nhung của mình. Phía cảnh sát có suy nghĩ tới việc anh ấy có công phá án nên cá nhân tôi tự bó tiền túi ra mua hoa tặng bạn gái thay anh ấy”. Ngũ Nguyệt Vi uể oải nói. Ðinh Việt không tiện trở về, nhờ cô mua hoa tặng bạn gái? Một cảm giác thê lương tự nhiên sinh ra. Cho dù anh ấy không tiện trở về chẳng nhẽ gọi một cuộc điện thoại cũng không được sao? Tôi luôn luôn là người cuối được biết tình hình của Ðinh Việt. Tôi nhìn trái tim hoa hồng trước mặt, cố gắng duy trì điềm tĩnh: “Cô Ngũ vất vả quá. Tôi nghĩ cô không hiểu rõ tình hình, tôi và Ðinh Việt đã chia tay, thậm chí anh ấy còn đòi lại chiếc áo khoác đã mua cho tôi. Vì thế tôi không thể nhận số hoa này, cũng không dám nhận, tránh sau này phải mua một đống hoa hồng trả lại. Tạm biệt!” “Đợi đã”. “Còn việc gì nữa?” “Cô không thấy làm thế này là tuyệt tình với Ðinh Việt quá sao?” Tôi rất muốn cười, nhìn cô ta mà không biết phải nói gì. Tôi tuyệt tình với Đinh Việt? Tôi tuyệt tình với anh? Thế giới này đảo lộn hết cả rồi. “Ðây là chuyện giữa tôi và Đinh Việt, không liên quan tới cô”. Lúc này cô Trần và các giáo viên khác cũng đi về, họ cười nói đi tới, nhìn trái tim hoa hồng tặc lưỡi than thở. Cô Trần huých tôi một cái: “Người đâu?” Ngũ Nguyệt Vi trả lời như đang xem trò cười: “Ðinh Việt bận làm ăn nên nhờ tôi mang tới”. “Đúng là Đinh Việt! Đã đẹp trai lại lắm tiền. Ôi, Phước Sinh, thế mà cứ giấu mãi”. “Ðúng thế. Khi nào cậu ấy trở về? Phải mời cơm đấy”. Hạ Trường Ninh đâu? Bây giờ tôi mong muốn Hạ Trường Ninh xuất hiện để tiêu diệt con yêu nghiệt Ngũ Nguyệt Vi này xiết bao. Trước mặt các giảng viên tôi thực sự không muốn tuyên bố tôi và Ðinh Việt không còn liên quan đến nhau một lần nữa. Đây là chuyện dù có mấy cái miệng cũng không thanh minh được, càng xóa càng đen. “Hoa đưa đến rồi, ý của Ðinh Việt tôi cũng chuyển hộ rồi. Tạm biệt”. Khóe miệng Ngũ Nguyệt Vi lộ ra nụ cười đắc thắng. Tôi chợt hiểu ra tất cả. Có lẽ Đinh Việt nhờ cô ta tới đưa tin, có lẽ Ðinh Việt cũng nhờ cô ta mang hoa tới thật, nhưng cô ra cố ý làm to chuyện thế này để khiến tôi phải khó xử. “Đợi đã”. Tôi gọi cô ta lại, bình tĩnh nói: “Nhờ cô chuyển lời tới Đinh Việt, tôi và anh ấy đã chia tay, không còn dính dáng gì cả. Số hoa này tôi không thể nhận được”. Tôi nói xong liền bước dài bỏ đi, để lại đám giáo viên và học sinh đứng xung quanh hóng chuyện. Cô Trần đúng là một người nhiều chuyện, chạy tới kéo tay tôi lại rồi lo lắng hỏi: “Ôi, Phước Sinh, chia tay thật rồi à? Thật không? Thật chứ?” Đột nhiên tôi thấy thông cảm với đám học sinh viên lớp cô, có một giáo viên thế này thực sự rất đau khổ. Chưa kịp đợi tôi tuyên bố lần nữa thì Hạ Trường Ninh đã xuất hiện cứ như đã chờ đợi cơ hội này từ lâu. Hắn xuất hiện dưới ánh mặt trời ấm áp và rực rỡ của buối chiều, trên mặt còn mang nụ cười dịu dàng. Thậm chí hắn còn lên tiếng chào hỏi cô Trần: “Chào cô Trần, vân nghe Phước Sinh kể cô và cô ấy rất thân nhau”. Miệng cô Trần há hốc, chỉ chỉ Hạ Trường Ninh rồi hiểu ra: “A, là giám đốc Hạ!” Nói xong liền hất tay tôi ra như vẩy nước mũi rồi cười trộm nói: “Không làm phiền hai người nữa, mai gặp lại nhé cô Ninh”. Tôi không nói gì, quay lại nhìn Ngũ Nguyệt Vi rồi lại nhìn Hạ Trường Ninh: “Ðúng là chiến hữu tốt, vở kịch này diễn hay thật”. Trong tay Hạ Trường Ninh không có bông hoa nào, tôi chợt nghĩ rằng chẳng có hoa nào của Ðinh Việt cả, đó là Ngũ Nguyệt Vi phối hợp với Hạ Trường Ninh diễn trò. Hạ Trường Ninh không đáp mà quay sang nói với Ngũ Nguyệt Vi: “Vi, ngày mai em giúp anh tặng hoa Phước Sinh nhé? Em nhiều tiền, tặng hoa cũng sẽ xa xỉ hơn anh nhiều”. Ngũ Nguyệt Vi lười nhác nhìn hắn rồi đáp lạnh lùng: “Anh Ninh, trên thể giới này đâu chỉ có mình anh là đàn ông tốt. Cô Ninh nói Đinh Việt và cô ấy đã chia tay, em nghĩ Ðinh Việt có thể yên tâm ở bên em rồi”. Đầu óc tôi chợt ong ong, ở Lệ Giang Đinh Việt nói tôi và Ngũ Nguyệt Vi không giống nhau. Trong lòng anh... Tôi chậm rãi hỏi cô ta: “Là cô bảo Ðinh Việt đòi lại chiếc áo khoác đó? Là cô làm anh ấy ra đi mà không nói lời nào?” Ngũ Nguyệt Vi kiêu ngạo đi tới bên tôi nói: “Là tôi để Ðinh Việt và cô yêu nhau đấy. Anh ấy vẫn không quên được ba ngày đó, hiểu chưa?” Tôi bỗng nhớ lại cảnh tượng tôi và Ðinh Việt gặp Ngũ Nguyệt Vi trong nhà hàng. Đinh Việt không phải loại người như thế, anh nói đã quên rồi, anh nói không yêu Ngũ Nguyệt Vi nữa, anh nói thích tôi… Ngũ Nguyệt Vi quan trọng với anh ấy như vậy sao? Quan trọng tới mức anh ấy phải lừa dối tình cảm của tôi? Từ trước tới giờ tôi chưa bị ai bắt nạt thảm như thế này. Tôi quay đầu bỏ chạy. “Đủ rồi! Vi”. Hạ Trường Ninh hét vào mặt cô ta rồi đuổi theo tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương