Bó Hoa Mùa Xuân
Chương 7
Edit & Beta: Calcium61.Nhà thiết kế hai mắt đỏ hồng nhìn Càn ca.“Em vẫn không tin, trừ khi chính miệng anh ấy nói ra.”“Em còn không tin cái gì, bọn họ chính là đồng bọn, hắn ta chưa từng yêu em! Từ đầu tới cuối! Hắn chỉ yêu ông chủ kia thôi!”Nhà thiết kế không ngừng lau nước mắt.Nức nở nói: “Em không tin, trừ khi anh ấy nói với em, hắn không muốn ở bên em.”Càn ca thấy không khuyên được cậu, liền tàn nhẫn.“Cho dù em không tin mình bị hắn ta lừa nhưng anh trai em sẽ không để bị uy hϊế͙p͙ như vậy. Bọn họ có ý muốn anh nhả cổ phần đã mua ra, nếu có thể dùng tiền để giải quyết thì sẽ giải quyết. Nhưng em không thể ở bên cạnh hắn ta nữa. Nếu không sẽ chỉ tiếp tục chịu lừa gạt xảo trá mà thôi. Anh…”Nhà thiết kế lắc đầu, lau hết nước mắt.“Bên họ muốn bao nhiêu tiền, em trả, anh không cần giúp em, em tự….”“Đây không phải vấn đề tiền nong…”“Em biết, nhưng mặc kệ, dù thế nào em cũng muốn biết rõ mọi chuyện rốt cuộc ra sao.”62.Đầu óc nhà thiết kế trở nên hỗn loạn.Cậu chỉ nghĩ tới việc tìm tới nam thần nhằm muốn biết rốt cuộc mọi chuyện như thế nào.Nhưng không có ai ở nhà.Điện thoại nam thần cũng không nghe.Cậu ngồi xổm trong phòng khách, do dự hồi lâu.Trêи bàn ăn còn có cơm mà nam thần đề phần cho cậu kèm theo một tờ giấy nhỏ.Dù thế nào, cậu không muốn tin tất cả mọi việc anh đối với cậu đều là âm mưu.Cho dù là bao dưỡng cũng được, cậu cũng không muốn tin chuyện kia.Chuyện nam thần từ đầu tới cuối là lừa cậu.63.Nhà thiết kế ở nhà một lát rồi gọi điện qua cho Càn ca, xin địa chỉ của ông chủ.Cậu hoảng loạn đứng dậy ra khỏi nhà.Lái xe tới nhà ông chủ.Mới vừa xuống xe.Lập tức nhìn thấy ông chủ và nam thần cùng nhau ra khỏi tòa nhà văn phòng.Ông chủ cúi đầu nhìn tay vừa đi vừa nói.Không chú ý tới chiếc xe đang chạy trêи đường.Chiếc xe chạy như bay đến.Nam thần kinh hoảng thất thố.Gần như bay chạy qua, không hề để ý đến chuyện mình có bị xe nghiền thành thịt nát hay không.Đem ông chủ ông vào ngực.Trêи mặt vô cùng sợ hãi.Nhà thiết kế trở nên vô lực dựa vào tường.Không cần giải thích gì cả, cậu hiểu rồi.64.Cậu thất hồn lạc phách muốn chạy đi.Nam thần đang ở ven đường nhìn thấy nhà thiết kế đang đứng phía bên kia.Nhóc Teddy của anh mất mát đứng ở đầu phố bên kia.Đôi mắt tròn tròn vô cùng ảm đạm.Lại dường như nhìn thấu cái gì đó.Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì.Nhưng nam thần cảm thấy nếu cứ để như vậy nhóc Teddy của anh sẽ đi mất.Giống như sẽ thật sự mất đi cậu.Nam thần không quan tâm tới gì mà đuổi theo.Anh cảm giác phía sau có người đang hơi kéo anh lại.Nhưng nam thần không quay đầu lại.Toàn tâm toàn thân anh.Chỉ là nhà thiết kế của anh.65.Nhà thiết kế muốn chạy.Nhưng cậu lại không quá muốn chạy đi.Cậu rất thích nam thần.Cậu nhất kiến chung tình với nam thần.Cho dù biết là bị lừa gạt.Cậu vẫn muốn theo đuổi đối phương, cho dù là lừa cậu cũng được.Vẫn nói yêu cậu, vẫn nói thích cậu.Cũng vẫn luôn vẫn luôn ngốc bên người cậu.66.Chạy không nhanh, rất nhanh nam thần đã đuổi kịp.Anh dùng một tay ôm lấy nhà thiết kế vào lòng.Lớn tiếng nói: “Em chạy cái gi!”“Anh không thích em!”“Cái gì?”“Anh gạt em!”“Hả?”Nam thần thực sự ngây ngốc rồi.Lúc này cũng không còn cách nào mà khởi động bộ não cẩu huyết được nữa.Nước mắt của nhóc Teddy cứ tí tách rơi điên cuồng.Anh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đoạn đối thoại này làm cho ngơ ngác.67.Đành phải gắt gao ôm lấy nhóc teddy vào ngực xoa xoa.Nhà thiết kế nghẹn một hơi.Tuy rằng rất muốn đối chất.Nhưng chuyện tới lúc này rồi lại không dám nói nữa.Sợ giấy tiếp theo sẽ phải nghe đáp án đó.Cậu sợ hãi.Nam thần không buông tay, cau mày nghiêm túc nhìn cậu: “Đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”Nhà thiết kế nghẹn nghẹn, hơi ủy khuất nói: “Ảnh nóng…”“Hả?”“Ảnh nóng của em bị lộ ra ngoài.”“Cái gì?! Là ai! Chuyện này là sao! Ảnh gì gì cơ?”Nam thần nhìn như đang tiến vào trạng thái cuồng bạo.Nhà thiết kế bất ngờ trở nên an tâm.68.“Là anh truyền ra sao?”“Hả?”Nam thần động nhiên khựng lại, anh tiêu hóa lượng lớn tin tức rồi mới đột nhiên hiểu chuyện này là thế nào.Nhà thiết kế cho rằng anh ở bên cạnh cậu là có mục đích.Ảnh nóng cũng là bị anh đê tiện mà chụp lại.Nam thần phản ứng lại.Chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.Anh buông lỏng nhà thiết kế, không thể kiềm chế nổi, hai mắt đỏ hồng.“Em cảm thấy tôi chụp sao? Cảm thấy tất cả đều có mục đích?”Bộ não cẩu huyết của nam thần lại không bắt đầu khai mở.Anh đã tưởng tượng tới cảnh nhà thiết kế hiểm lầm ghét bỏ.Anh lưu lạc tha hương, tâm tình buồn thảm, cuối cùng hậm hực mà chết, trước khi chết gọi điện thoại cho nhà thiết kế.Lại bị đối phương tàn nhẫn cúp máy.Vừa tưởng tượng tới đây, nam thần liền rơi lệ.69.Nhà thiết kế nhìn nam thần khóc thì mặc kệ hết tất cả.Tuy rằng mạch não của hai người không cùng kênh.Nhưng vẫn không chịu nổi tâm tình yêu thích nhau.Cậu nhanh chóng ôm lấy nam thần: “Anh đừng khóc mà, em sai rồi em sai rồi.”Lúc này đến lượt nam thần không thèm quan tâm mà chỉ bụm mặt không hé răng.Thiếu chút nữa khiến nhà thiết kế phát điên rồi.Cậu vội vàng đem mọi chuyện kể lại, thuận tiện đem kết luận mà kim chủ nói lại với nam thần.Trong lòng run rẩy chờ phản ứng của nam thần.Kết quả nam thần hai mắt hồng hồng nhìn cậu, hơi biệt nữu nói: “Rõ ràng là ngay từ đầu em muốn bao dưỡng tôi, sao giờ lại nói tôi cố ý tiếp cận em chứ.”“Đúng đúng đúng, đừng khóc.”“Rõ ràng ngay từ đầu em muốn tôi yêu em, sau đó trả thù việc bọn tôi bắt cóc em.”“Đúng đúng đúng….A? Cái gì?”“Em dường như vẫn luôn yêu tôi, hiện tại tôi yêu em thì em lại cảm thấy tôi lừa gạt em….”“A? Anh yêu em?”“Anh phải đi tha hương, em còn cắt đứt cuộc điện thoại cuối cùng tôi gọi tới….”“A????Điện thoại gì cơ!”Nam thần đã hoàn toàn tan vỡ.Nước mắt vẫn không dừng lại được.Nhà thiết kế cũng mặc kệ cho dù nam thần nói cái gì.Dù sao nam thần cũng nói yêu cậu, vậy đủ rồi.Cậu gắt gao ôm eo nam thần, thủ thỉ nói vào tai đối phương: “Em cũng yêu anh, Nam Thăng.”[TOÀN VĂN HOÀN]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương