Bỏ Qua Hai Từ Giáo Viên Chúng Ta Yêu Nhau Đi
Chương 5: "Sinh Nhật Vui Vẻ."
_ “Anh ấy làm gì mà bí mật quá vậy ta?”Tĩnh Thanh đi đến phòng giáo viên thì thấy cửa đóng, anh nhẹ nhàng đẩy của bước vào.“Bùm…bùm…bùm…”Tiếng pháo, bong bóng nổ, tiếng vỗ tay cười nói rộn ràng của các thầy cô khác làm anh một phen rất bất ngờ. Chưa kịp hiểu ra điều gì thì…_ “Happy birth day… happy birth day… Tĩnh Thanh…”Tuấn Minh cầm chiếc bánh kem đã được thắp nến, ở bên ngoài từ từ đi vào. Không khí trong căn phòng lúc này rất ấm áp, ánh nến lung linh, vàng hoe lập lòe. Anh đặt chiếc bánh kem trên bàn trước mặt Tĩnh Thanh, mọi người cùng nhau hát bài “chúc mừng sinh nhật”.Tĩnh Thanh giờ mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình. Trước giờ, ngoại trừ lúc cha mẹ anh làm thôi nôi cho anh thì ngày này anh cũng không để ý, chỉ biết đi học rồi đi làm. Khi nhớ ra thì cũng đã muộn, nó trôi qua từ ngày nào rồi.--------//---------//-------Hôm nay nhìn thấy mọi người tổ chức làm sinh nhật cho anh thì… rất xúc động. Anh nhớ lại những lúc trước, khi đến sinh nhật mình thì cũng chỉ nhận được ticker chúc mừng từ một vài người bạn.Cái tính hay ngại với người lạ làm cho anh có rất ít bạn, đa số cũng chỉ là những người cùng lớp, quen biết nói vài câu chứ cũng không có ai thật sự là tri kỉ. Anh thật sự chưa có một lần đón sinh nhật đúng nghĩa.Tĩnh Thanh ngay lúc này đây nghĩ ngợi nhiều thứ, cảm xúc cứ thế tuôn trào như thác nước, anh như vỡ òa trong hạnh phúc._ “Cám ơn mọi người, cám ơn mọi người rất nhiều.”_ “Ôi Tĩnh Thanh, sao lại thế này? Hôm nay là sinh nhật em mà, phải vui lên chứ.”Cô Dung cũng sụt sùi theo anh.--------//---------//-------Các thầy cô lần lượt thay nhau chúc mừng cậu. Cuối cùng là Tuấn Minh._ “Chúc em luôn mạnh khỏe và hạnh phúc nhé.”Nói xong liền kéo anh qua ôm vào._ “Chúng tôi ở đây luôn coi em là người một nhà.”Tĩnh Thanh nghe như thế liền cảm động vô cùng.Thầy Lãm Văn đến kéo hai người ra._ “Thôi, được rồi. Tiết mục chúc mừng đến đây kết thúc.”_ “Đúng rồi Tĩnh Thanh, em mau qua đây cầu nguyện nào.”Cô Loan kéo tay anh đi đến trước chiếc bánh.--------//---------//-------Tĩnh Thanh đan hai bàn tay vào nhau để trước mặt, nhắm mắt cầu nguyện. Anh thổi "phù..." ngọn lửa nhỏ biến mất, để lại một làn khói nhỏ._"Tĩnh Thanh em cắt bánh đi. Chị đợi cái này mãi.” Cô Loan hào hứng._ “Trông chiếc bánh ngon quá, em cắt cho chị miếng có hình con thỏ đó nhé” Cô Dung cũng thích thú chỉ vào chiếc bánh.Tĩnh Thanh đang rất vui, anh cẩn thận chia chiếc bánh ra từng phần đưa cho mỗi người._ “Cô Dung, của chị đây ạ.”_ “Ôi! Cám ơn em trai”Cô Mai phấn khích._ “Chị nữa.”_ “Dạ…dạ…của chị đây.”--------//---------//-------Tĩnh thanh đem miếng bánh cuối cùng đưa đến cho Tuấn Minh._ “Của anh đây ạ. Hôm nay thực sự cám ơn anh rất nhiều.”Tuấn Minh quay sang trêu_ “Hồi nãy tôi thấy em khóc nhỉ? Có nên gọi em là “Mít ướt” không?”Vừa nói anh vừa quệt một miếng kem lên mũi Tĩnh Thanh. Tĩnh Thanh bị bất ngờ nhưng nhanh kịp phản ứng, anh cũng lấy một ít bánh trét lên mặt Tuấn Minh._ “Cậu chơi dơ quá nha.”Các thầy cô vẫn bình tĩnh đứng qua một bên ăn bánh, xem hai người họ chơi trò 'con nít'.--------//---------//-------Tầm sáu giờ chiều._ “Chào Tĩnh Thanh nhé, chị về trước đây” Cô Mai lấy túi đi ra cửa.Lãm Văn cũng nhanh chóng ra sau đó: “Tôi cũng về đây, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”_ “Em cám ơn mọi người nhiều, về cẩn thận ạ.”Tất cả đều lần lượt ra về duy chỉ Tuấn Minh vẫn còn ngồi trong phòng._ “Sao anh còn chưa về?”_ “Ở lại giúp em một tay.”_ “Không sao đâu, chỗ này em dọn một chút là xong rồi.”_ "Thật không? Vậy tôi ngồi đây giám sát em làm việc."Tuấn Minh nói xong liền cười trêu anh. "Mau lau dọn đi, làm không xong thì cậu đừng hòng về."'Sao nghe giống de dọa quá vậy?'Tĩnh Thanh có chút sợ, nhanh chóng lau dọn cho xong để còn được về.--------//---------//-------Tuấn Minh thấy vẻ mặt gấp gáp kia liền bật cười._ “Được rồi…được rồi…không trêu cậu nữa.Hôm nay tôi lười đi bộ về, cậu chở tôi về được không?”Tĩnh Thanh ngạc nhiên nhìn Tuấn Minh._ “Sao đây, không muốn chở tôi về à.”_ “Dạ không…làm gì có.”Tĩnh Thanh tiếp tục lau bàn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh một cái._ “Mình không nghe nhằm chứ, anh ấy chủ động kêu mình chở về. Không lẽ…chắc anh ấy không muốn đi bộ về thật.”Đang nghĩ thì cái giẻ lau trên tay anh đã bị Tuấn Minh giật lúc nào không hay._ “Em lau như vậy thì biết chừng nào mới xong, để tôi. Mau qua dọn cái kia đi.”--------//---------//-------Tuấn Minh làm rất nhanh, chỉ ít phút cái bàn đã sạch sẽ, anh thong thả ngồi xuống, hướng phía Tĩnh Thanh nhìn anh dọn rác._ “Tĩnh Thanh, sao chỉ thấy em đi mỗi xe đạp vậy, không có xe máy à?”_ “À…cái này… Nói ra anh không được cười em đấy.”Tuấn Minh gật gật đầu._ “Thật ra… là… em không biết chạy xe máy.”Tuấn Minh phụt cười._ "Lớn như vầy rồi mà còn chưa biết chạy xe máy."_ “Biết ngay là anh sẽ cười mà.”_ “Đừng giận chứ, hôm nào sẽ dạy em lái xe.”_ “Thật chứ?”_ “Sao lại không?”_ “Vậy cám ơn anh trước nhé.”--------//---------//-------Tĩnh Thanh đổ rác vào trong thùng._ “Xong rồi. Giờ về thôi.”Tuấn Minh cũng đứng dậy vươn vai._ “Mau về nào.”Tuấn Minh nhanh chóng leo lên yên ngồi còn chủ động chàng tay qua eo Tĩnh Thanh:_ “Cho mượn lưng cậu dùng tạm nhé. Đến nơi thì gọi tôi dậy.”Tĩnh Thanh rất bất ngờ._ “Dạ được.”Anh thầm nghĩ._ “Thầy Tuấn Minh hôm nay có cái gì đó rất kỳ lạ.”Tuấn Minh ở phía sau, tựa đầu vào lưng Tĩnh Thanh làm một giấc say. Tĩnh Thanh yên lặng đạp xe, bánh xe lăn dần đều trên con đê, cứ thế mà đi về nhà.--------//---------//-------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương