Bối Phụ Dương Quang
Chương 50
Thời gian trôi cực nhanh, mới đó đã tới giữa hè. Thái dương vô hưu vô chỉ từ đỉnh đầu chiếu thẳng xuống mặt đất, tựa như đang thách thức sự kiên nhẫn của con người.Trừ một số người bất khả kháng phải bôn ba dưới ánh nắng chói chang, đại đa số mọi người tình nguyện ngồi trong bóng râm mát. Công nhân đi làm việc cũng đem theo cà men, xách theo cơm ăn tại văn phòng, ăn xong tìm một chỗ ngủ một giấc chứ chẳng dám thách thức ánh dương gay gắt bên ngoài. Bởi vậy, sau khi ăn xong, trong cao ốc đặc biệt an tĩnh.Giải Ý ngồi trong văn phòng, tựa lưng vào ghế, mơ mơ màng màng ngủ.Bàn làm việc rộng thùng thình ngăn nắp sạch sẽ vô cùng, hàng đống hồ sơ cùng bản vẻ dựa vào tường, ống đựng bút, văn phòng phẩm, điện thoại, đều rất có chỗ của mình.Sofa đen dựa sát vào bức tường xam xám, cửa sổ mang một màu xám nhạt. Toàn bộ văn phòng không có một chút kiêu ngạo, mà rất dễ chịu vừa ý.Trong phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng ong ong rất nhỏ của máy điều hòa. Dương quang bị rèm cửa ngăn lại bên ngoài, bên trong ngọn đèn nhu hòa chiếu sáng, che khuất đi sắc mặt tiều tụy của Giải Ý.Giờ hắn mệt mỏi cực kỳ, có ngủ, cũng nửa ngủ nửa tỉnh, có lúc mơ phải ác mộng, miễn cưỡng tỉnh lại, cả người còn mệt hơn không ngủ.Vừa mở mắt ra, Lâm Tư Đông đã ngồi đối hiện hắn, tựa hồ đang trầm tư.Giải Ý chậm rãi đứng dậy, sắc mặt còn tệ hơn lúc nãy.Lâm Tư Đông cũng đứng dậy, ôm chặt lấy hắn, nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu Ý, quên chuyện cũ đi. Chúng ta bắt đầu lại, được không?”Giải Ý trầm mặc một lúc lâu, nhưng cũng lắc đầu.Công trình họ hợp tác đã nghiệm thu một tháng rồi, tập đoàn Hoan Nhạc cũng theo hợp đồng mà trả tiền, chỉ để lại tiền bảo hành, khoảng nửa năm nữa là trả hẳn. Đến lúc đó, hai người cũng không còn gì liên hệ với nhau nữa, đây đó phảng phất là kẻ xa lạ.Lâm Tư Đông đưa hắn ôm càng chặt, nhẹ nhàng vỗ về tóc hắn, ôn nhu mà nói: “Tiểu Ý, Lê Vân An kia bởi vì buôn lậu thuốc phiện, chống lại lệnh bắt đã bị cảnh sát bắn tại chỗ.”Giải Ý có chút giật mình, đầu nghiêng đi một bên, chẳng nói một lời.Thanh âm Lâm Tư Đông rất nhẹ: “Tiểu Ý, ta thay ngươi báo thù, ngươi nên cao hứng một điểm chứ?”Giải Ý vẫn trầm mặc.“Tiểu tử Trình Viễn, hiện tại mang theo một nam hài tử ở chung cao hứng bừng bừng.” Lâm Tư Đông buồn cười mà nói. “Có vẻ nhỏ hơn hắn vài tuổi.”Giải Ý thần tình lãnh đạm, toàn bộ đều không có hứng thú.“Nào, đi, chúng ta đi ra ngoài ăn.” Lâm Tư Đông lôi kéo, dẫn hắn ra khỏi công ty, ngồi lên xe.” Chúng ta đi ăn món thôn quê được không?”Giải Ý lấp lững, ủ rũ não nùng.Lâm Tư Đông thấy hắn mệt mỏi bải hoãi, quan tâm mà nói: “Ngươi quá mệt mỏi rồi, chờ khánh thành cao ốc Hoan Nhạc xong, ta mang ngươi ra ngoại quốc giải sầu.”Giải Ý dù nghe, trên mặt không có chút biểu tình nào. Nhìn cảnh đường phố qua cửa xe, hai mắt không có tiêu điểm bỗng nhiên có chút tập trung.Lâm Tư Đông cẩn thận tỉ mỉ mà chú ý tới, vội vã phanh lại, săn sóc hỏi: “Muốn mua gì à?”Giải Ý mở cửa xe, đi tới tiệm đĩa bên đường. Cửa hàng vô cùng náo nhiệt, trên tường còn dán áp-phích một ngôi sao mới nổi.Lâm Tư Đông bất chấp tất cả, vội vã mua lấy một đĩa.Giải Ý không nói một lời theo sát y.Lâm Tư Đông nổ máy xe, đem đĩa bỏ vào máy.Chỉ chốc lát trong xe liền vang lên tiếng nhạc, một khúc violin dạo đầu, sau đó là âm thanh trong trẻo xuất hiện: “Em biết anh trong đêm tối dài dẳng. Anh bảo em là dương quang. Nhưng trong lòng em, anh mới là ánh dương quanh thật sự, suốt năm bốn mùa, soi sáng sinh mệnh em.”Giải Ý nhìn cây cối phía trước, dung nhan trầm mặc bỗng hiện lên một nét nhu hòa.Thanh âm trong sáng phiêu du kia dừng một chút, rồi lại du dương ca lên một điệu tình ca, tràn ngập toàn bộ không gian.“Anh hỏi em yêu là thế nàoNhưng không cần em phải thể hiệnAnh nói thái dương chưa bao giờ soi rọi đêm đenVì băng sơn tan chảy sẽ thành tai họaĐô thị phồn hoa đã trải mấy thanh xuânNhan sắc niên thiếu ít nhiều tàn phaiKhi anh còn đang cười ngắm hồng trần, mong người quay vềHãy cho em nói ra tình yêu ấyAnh hỏi vĩnh viễn là bao lâuVĩnh viễn chính là cùng anh đến đầu bạc răng longKhi em đi đến tận cùng sinh mệnhCả hai còn có thể tay trong tayThế giới biến đổi muôn vànDung nhan hôm qua đã không cònNếu anh đã thấy hết mọi điều trong đờiXin anh hãy quay đầu lạiEm luôn ở phía sau chờ anh”Lâm Tư Đông nhìn đường lớn thưa thớt, nhẹ giọng: “Tiểu Ý, theo ta đi Bắc Kinh đi.”Dương quang càng thêm rừng rực, như muốn theo cháy cả trần gian.Giải Ý thở một hơi dài, nhẹ nhàng lắc đầu, nhắm mắt lại.—————-Khi Giải Ý cầm trong tay toàn bộ hồ sơ công trình, nội công trình nội thất Cao ốc Hoan Nhạc cũng làm xong.Mặt trời chiều ngã về tây, ráng chiều đỏ bừng thiêu đốt tại xa xa. Trước cao ốc Hoan Nhạc, viên chức bộ quan hệ xã hội đang bố trí lễ mừng, bầu không khí tràn đầy vui sướng.Giải Ý ngồi tại văn phòng mình, đem tất cả phong thư bỏ vào ngăn kéo, xắp xếp lại tất cả hồ sơ cùng bản vẽ cho ngăn nấp rồi đứng dậy đi ra ngoài.Mọi người trong công ty đều đã đi cả rồi, dưới hiên ngọn đèn một mảnh âm u, vắng vẻ.Thần tình đạm mạc, Giải Ý đi tới bãi đỗ xe, ngồi chiếc BMW của mình đi.Lâm Tư Đông đang bận rộn vô cùng, chiêu đãi các vị lãnh đạo vì tập đoàn Hoan Nhạc mà đến cắt băng khánh thành, thực sự không có thời gian bận tâm đến Giải Ý. Thế nhưng y vẫn không quên phân phó Vu Hiển Cường bớt thời giờ gọi điện thoại tìm Giải Ý.Vu Hiển Cường tìm không thấy bèn gọi cho Tưởng Liên nhưng cũng không có kết quả.Giải Ý trực tiếp ra nội thành, cấp tốc đi về đường cao tốc phía đông. Xe như một tia chớp xám bạc, bắn thẳng đến Tam Á.Mùa hè nhiệt đới, đêm rất muộn. Trong bóng đêm, đường cao tốc vắng hoe. Giải Ý nhấn mạnh chân ga, hai tay vững vàng nắm bánh lái. Đồng hồ tốc độ tăng vọt, tốc độ xe càng lúc càng nhanh.Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cảnh vật băng băng lướt qua cửa kính, lòng rất bình tĩnh. Giờ đây, chẳng còn gì có thể dày vò hắn, làm hắn đau đớn nữa cả.Vô số gương mặt lướt qua thân xe rồi lập tức biến mất.Điện thoại trong túi vang lên, đành lấy ra nhìn một chút, hắn quyết định nhận điện.“A lô, Ý ca?” Là Mã Khả.“Ừ, là ta.” Hắn bình tĩnh mà đáp.“Ngươi ở đâu vậy?” Cậu cấp thiết hỏi.“Còn ngươi ở đâu?” Giải Ý không trả lời, chỉ hỏi lại.“Ta ở hải khẩu. Ý ca, ta đến xem ngươi.” Thanh âm Mã Khả tràn ngập tình cảm.Nhưng Giải Ý tâm vẫn bình lặng như nước: “Mã Khả, ca khúc của ngươi ta nghe rồi. Ngươi thành công lắm, cứ tiếp tục thế nhé.”“Ý ca, ta muốn gặp ngươi, xin ngươi mà.” Mã Khả lo lắng vạn phần. “Ta trở về là để tìm ngươi.”“Ta hiện không còn ở hải khẩu, đang muốn đi tới một chỗ rất xa, không về nữa đâu. Cổ phần tại công ty băng đĩa, ta đã ủy thác luật sư xử lý tặng cho ngươi rồi.” Thanh âm Giải Ý rất thấp, vẫn êm tai như xưa. “Mã Khả, hãy đi theo con đường của mình, quên ta đi.”“Không….”Giải Ý tắt máy, ném sang bên.Bóng đêm dần dần thâm trầm, ngọn đèn hai bên đường như những ánh sao sáng hiện lên trên thân xe. Chiếc BMW như mũi tên đang rách màng đêm, băng băng lướt gió.—————–Tại hải khẩu, ánh đèn sáng trưng, Lâm Tư Đông khai tiệc, tân khách đều là kẻ quyền thế trong chính giới, đầu sỏ tại thương giới cùng với truyền thông toàn quốc. Y liên tiếp nâng ly, thần tình rất đắc ý.Nửa đêm, Lâm Tư Đông mới lết một thân uể oải bất kham mà trở lại nhà Giải Ý, y buồn ngủ vô cùng. Mơ màng bị Vu Hiển Cường dìu lên lầu, ngã đầu xuống thì lăn ra ngủ, hoàn toàn không chú ý thấy Giải Ý không ở trong phòng.—————Đã gần đến Tam Á, Giải Ý đi vào đường cao tốc, dựa vào ký ức mà đi vào núi.Hai bên đường tối đen, thập phần vắng vẻ.Tới chân núi, lại qua một khúc đường cong cong, Giải Ý vẫn vẫn duy trì tốc độ như cũ, xé gió mà đi. Kinh qua vô số ngã rẽ, xe rốt cục đến đỉnh núi. Dừng xe lại.Khúc đường mang tên “Lộc hồi đầu.” (Nai quay đầu??)Hắn ngồi trong xe, rã rời dựa vào ghế, nhìn hình con nai được khắc trên đá.Câu chuyện xa xưa, người thợ săn đuổi theo một con nai mỹ lệ, đuổi nó đến cùng đường tuyệt lộ. Khi người thợ săn giơ cung lên, con nai nhỏ bỗng nhiên quay đầu lại, hóa thành một thiếu nữ mỹ lệ. Từ đó về sau, người thợ săn cùng thiếu nữ sống hạnh phúc cùng nhau. Nhiều chuyện xưa đều kết thúc hạnh phúc như thế.Nhưng hắn thì lại khác, hắn đã cũng vô pháp quay đầu lại rồi.Trong bóng đêm, tảng đá khắc hình con nai có vẻ cực kỳ ôn nhu, phảng phất toàn bộ chuyện đều là thật, đều sống động lướt qua mắt hắn. Cả người như ấm lại, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười.Hắn xuống xe, đứng ở bên cạnh vách núi, dõi mắt trông về phía xa.Trong bóng tối, toàn bộ thành phố Tam Á đều ở trước mắt. Hừng đông, thành thị đều còn say ngủ, chỉ có đèn đường là vẫn soi sáng. Dù ban đêm “Đông phương Hawaii” này vẫn vô cùng mỹ lệ cùng nhu tình.Giải ý nhìn một lúc lâu, chỉ cảm thấy ngực càng ngày càng an tĩnh.Dưới chân núi một mảnh hắc ám, tất cả đều toát ra một mị lực hút hồn người khác.Hắn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, gió núi phổi bay vạt áo mỏng manh, mái tóc đen nhè nhẹ phiêu du.Lúc này đây, thật tự do. Tự do và vui sướng. Xoay người lại, lên xe.Giải Ý nhấn mạnh chân ga, thẳng về phía trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương