Bối Phụ Dương Quang

Chương 52



Trời mùa hè oi bức một cách khốc liệt. Trên đường, chẳng có bao nhiêu người đi lại, ai ai cũng muốn tránh cái việc phơi khô mình trước ánh dương quang gay gắt chết người.

Trước chỗ cao ốc Hoan Nhạc cùng công ty nội thất Tân Cảnh Giới, phóng viên tụ tập thật đông đảo.

Giải Ý lao xe từ vách núi xuống, một màn kinh hoàng như thế khiến ai ai cũng không thể hiểu được. Trong mắt người đời, vị thiết kế sư tuổi trẻ anh tuấn, tài hoa hơn người này đang tương lai rộng mở như thế, sao lại thình lình tự sát? Nội tình trong đó, ý vị sâu xa khó kể đến thế nào?

Với việc này, phản ứng của Lâm Tư Đông cũng khiến người khác cảm thấy rất bất ngờ.

Y nhờ vào quan hệ bằng hữu với cảnh sát, thấy được ảnh chụp của chiếc BMW nay chỉ còn lại một bộ khung chổng chơ, bằng hữu nói cho y, chung quanh xe không tìm thấy vết máu nào, cũng không có phát hiện ra thi thể Giải Ý. Từ đó, Lâm Tư Đông liền nhốt mình trong biệt thự ven biển, một bước cũng không đi.

Công ty Tân Cảnh Giới thành rắn mất đầu, nhất thời loạn cả lên. Dưới sự trấn an của Lộ Phi, mọi người mới không vì kinh hoàng mà thất thố, chỉ là chẳng hiểu chuyện gì, không biết nên xử lý việc này ra sao, đành thương lượng cách tìm Giải Ý.

Người ở cục cảnh sát nói với giới truyền thông, lúc xe hơi lao xuống vách núi, Giải Ý chưa chắc đã ở trong xe, tuy nhiên cũng không thể bài trừ khả năng này. Căn cứ vết tích cùng độ hủy hoại của xe, nếu như lúc đó hắn ở trong xe, nhất định không chết cũng bị thương nặng, họ đã tra soát hết các bệnh viện Tam Á, hy vọng có thể tìm ra Giải Ý.

Đang ở lúc rối ren này, sau khi Giải Ý từ vách núi lao xuống được một tuần, có một người bình tĩnh mà bước vào văn phòng công ty nội thất Tân Cảnh Giới.

“Ta là đệ đệ Giải Ý. Ta gọi Giải Tư.” Người đó nói.

Khi mọi người thấy người thanh niên này, sau khi kinh ngạc thì đều trút một hơi, thở phào nhẹ nhõm.

Nhân viên quản lý cao cấp đều biết công ty là do hai cổ đông cấu thành, một là Giải Ý, hai là Giải Tư. Hiện tại Giải Ý mất tích, vậy Giải Tư có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản công ty rồi.

Lúc này, vị cổ động chưa bao giờ xuất hiện kia đứng tại công ty đưa mắt lạnh lùng nhìn toàn bộ mọi người, cơ hồ có thể nhìn thấy trong ánh mắt ấy còn bùng cháy một ngọn lửa đầy giận dữ.

Giải Tư năm nay mới hai mươi hai tuổi, bề ngoài rất giống Giải Ý, cao gầy, mặt mày sáng sủa, hình dáng so với Giải Ý có chút cường trắng hơn. Cậu nhóc không giống Giải Ý hay mặc comple, lúc nào cũng là T-shirt, quần jean, nhưng đẹp trai chẳng khác nào anh cậu.

Cậu không nói một lời tiến thẳng vào văn phòng Giải Ý, một cổ tịch liêu từ phòng ùa vào mặt cậu. Cậu mở đèn, nhìn chiếc bàn màu gỉ, vươn tay, xoa nhẹ, phảng phất đang cảm thụ hình dáng ôn nhuận như ngọc của Giải Ý lúc ở đây.

Đưa tay với lấy khung ảnh trên bàn, đó là hình cả gia đình nhà họ, có Giải Ý, Giải Tư cùng phụ mẫu. Trong ảnh, phụ thân choàng tay qua vai mẫu thân, mẫu thân ôm thắt lưng Giải Ý, còn Giải Ý thì ôm vai Giải Tư, tất cả đều vui sướng đơn thuần cười, trên mặt Giải Ý là dáng cười phiêu lượng đến hoa mắt, phảng phất tựa dương quang, khiến vạn vật đều sáng ngời.

Ngón tay Giải Tư chậm rãi lướt qua khuôn mặt Giải Ý, sau đó mới ngẩng đầu nhìn mọi người trong công ty đang đứng im, trầm giọng nói: “Họp toàn thể nhân viên.”

Lúc này, mọi người mới có chủ định, lập tức đi về phía phòng họp, hiệu suất nhanh nhẹn, mau lẹ cực kỳ.

Giải Tư bình tĩnh mà ngồi xuống, nhìn từng người từng người chung quanh, cuối cùng mới mở miệng nói. Thanh âm cậu trong trẻo vô cùng, không giống Giải Ý trầm thấp.

“Mọi người.” Thái độ cậu vô cùng cứng rắn. “Ta cùng mọi người chưa từng gặp mặt lần nào. Công ty này, tuy ta là cổ đông nhưng tất cả đều do ca ca làm việc, trước giờ ta cũng chưa bao giờ hỏi qua việc công ty. Hiện tại, ta muốn hỏi một chút, gần nhất nửa năm qua ca ca xảy ra chuyện gì? Là việc gì khiến ca ca lại cùng đường đến thế, phải dùng tới hạ sách như vậy?”

Lời này vừa nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết bắt đầu nói từ đâu.

Hai hàng lông mày Giải Tư nhíu lại, ngữ khí nặng thêm: “Đừng nói ta các ngươi không biết gì cả. Ca ca ta kiên cường thế nào ta nghĩ các ngươi đều rõ cả, hắn giờ lại làm ra chuyện quyết tuyệt như thế, không để ý đến cả phụ mẫu với ta, nhất định có chuyện rất nặng nề đả kích hắn, ta không tin trong công ty không ai biết.”

Tưởng Liên cùng Vu Minh Hoa nhìn nhau, có chút do dự, chẳng biết nên nói hay không. Lộ Phi cũng có chút bất an, tựa hồ cũng không biết có nên nói ra không.

Giải Tư hừ lạnh: “Các ngươi không nói, ta ủy thác thám tử tư cũng có thể điều tra ra. Bất quá, hôm nay các ngươi không nói thì xin nghỉ hết đi. Lão bản bị người ta làm cho cùng đường tuyệt lộ mà các ngươi một chữ cũng không dám nói, ta còn cần nhân viên như thế làm gì?”

Tưởng Liên không chịu được lời đả kích như thế, lập tức thốt ra: “Là do Lâm tổng của tập đoàn Hoan Nhạc, y…y…..” Nói đến đây, Tưởng Liên liền cứng họng, chẳng biết nói như thế nào mới rõ.

Ánh mắt sắc bén của Giải Tư chiếu đến: “Y làm sao?”

Tưởng Liên kỳ thực cũng không rõ ân oán giữa Lâm Tư Đông cùng Giải Ý, chỉ biết là quan hệ hai người khá ám muội, nhưng nội tình ra sao, xảy ra gút mắc ân oán thế nào, làm sao y biết được. Ấp a ấp úng một lúc, y cũng chỉ có thể nói: “Trong một năm nay, Lâm tổng với Giải tổng quan hệ rất tốt, thế nhưng giữa họ xảy ra chuyện gì, chúng ta thực sự không biết, lão bản ghét nhất người khác tìm hiểu việc tư của hắn, chúng ta cái gì cũng không dám hỏi.”

Vu Minh Hoa cũng ở một bên gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta xác thực không dám hỏi thăm, chỉ biết là có đoạn thời gian Giải tổng bệnh rất nặng, nhưng đến tột cùng là bệnh gì thì không rõ, có thể Ly tổng biết một ít.” Lộ Phi cũng biết không ít nhưng thấy Lộ Phi bảo trì trầm mặc, Vu Minh Hoa bất tiện nhắc tới vị tổng giám này.

“Ly tổng?” Giải Tư nhìn Vu Minh Hoa. “Ly tổng nào?”

Vu Minh Hoa lập tức nói rõ: “Ly Đình, hình như là thanh mai trúc mã của Giải tổng.”

Giải Tư nghĩ nghĩ: “Là Ly tỷ? Nàng ở đâu? Cũng ở hải khẩu sao?”

Vu Minh Hoa còn chưa trả lời, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Nghe nói Giải Tư tới, Ly Đình đang chìm trong bi thương đã chạy như bay tới đây.

Giải Tư thấy thân ảnh nữ nhân thở hồng hộc chạy vội vào, bỏ mọi người đi ra đón.

Ly Đình ngửa đầu nhìn cậu, nhớ lại đứa trẻ ngày xưa thế mà nay đã lớn đến thế này, ngực không khỏi đau xót, nước mắt liền rớt xuống.

Trên mặt Giải Tư tràn đầy thần tình nhu hòa, nhẹ giọng: “Ly tỷ tỷ, thì ra ngươi cũng ở chỗ này.”

“Phải, ta ở chỗ này, đã nhiều năm rồi.” Ly Đình nức nở nói. “Tiểu Tư, ngươi trưởng thành. Tiểu Ý, Tiểu Ý hắn……..”

Giải Tư nhẹ nhàng nắm lấy vai nàng, đưa Ly Đình vào văn phòng tổng giám đốc. Vừa ngồi vào sofa, rút khăn tay cho nàng, cậu lập tức hỏi: “Ly tỷ tỷ, ca ca hắn…. rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Ly Đình vừa nghe, liền không thể kìm được, nhất thời thất thanh khóc rống, một chữ cũng không nói được.

Giải Tư rối đến độ đứng ngồi không yên, rồi lại không dám giục. Đành chờ cho Ly Đình bình tĩnh lại.

Lúc này, Trương Duy Cần trầm ổn mà đi đến, lễ phép bắt tay Giải Tư, trầm giọng nói: “Ta gọi Trương Duy Cần, là hôn phu của Ly Đình.”

Giải Tư gia giáo tốt, tuy rằng lòng nóng như lửa đốt vẫn lễ phép bắt tay, ngồi rồi nhìn Ly Đình đang khóc tới tắc tiếng.

Thật vất vả, Ly Đình dưới sự trấn an của Trương Duy Cần mới ngừng khóc rống. Nàng dùng khăn tay lau đi nước mắt trên mặt: “Chúng ta không nghĩ tới, Tiểu Ý hắn…..lại làm việc dại dột đến thế, hắn là bị Lâm Tư Đông bức.”

Giải Tư mặt trầm như nước, vững vàng bình tĩnh: “Lâm Tư Đông kia rốt cuộc làm gì ca ca ta?”

Ly Đình bỗng nhiên sợ hãi mà nhìn về phía cậu: “Tiểu Tư, ngươi….ngươi ngàn vạn lần không thể xung động. Ca ngươi….sinh tử chưa biết, ngươi ngàn vạn lần không thể làm bậy.”

Giải Tư rốt cuộc tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn, hoắc mắt đứng dậy, đi đi lại lại quanh phòng, hỏi: “Lâm Tư Đông rốt cuộc là ai? Hắc đạo lão đại sao?”

“Đều không phải…..” Ly Đình do dự, tựa hồ không dám nói ra.

Giải Tư xoay người, mắt như dao mà nhìn Ly Đình: “Ly tỷ tỷ, ngươi đừng có ấp a ấp úng được không? Lẽ nào không ai nói cho ta, ta không tra ra được à?”

Thân thể Ly Đình hơi rụt lại, mắt nhìn Trương Duy Cần cầu cứu.

Trương Duy Cần thoải mái cầm tay nàng, ngẩng đầu nhìn con báo nhỏ đang nổi giận kia, chậm rãi nói: “Ta có thể nói hết cho ngươi, thế nhưng ngươi nhất định phải bình tĩnh, tuyệt không xung động.”

Giải Tư suy nghĩ chốc lát, ngồi lại vào sofa, thở một hơi dài ngao ngán: “Được, ta hứa, nhất định bình tĩnh.”

Trương Duy Cần mới bắt đầu, chậm rãi nói lại hết mọi gút mắc ân oán của Lâm Tư Đông với Giải Ý. Nội tình bên trong Duy Cần cũng không biết hết, đành giản đơn kể lại tiền căn hậu quả mình biết cho Giải Tư.

Dương quang mùa hè chậm chạp tà tà di chuyển về phương Tây, người ở trong phòng chẳng hề cảm nhận được thời gian đang trôi qua.

Giải Tư dưới lời kể của Trương Duy Cần càng ngày càng khiếp sợ, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt. Tại ánh tà dương nhàn nhạt, gương mặt Giải Tư giống hệt như khi Giải Ý còn trẻ, cái thời vô tri, sáng lạng lúc xưa khiến Ly Đình ngẩn cả ra.

Rốt cục, mặt trời cũng tắt nắng, câu nói cuối cùng của Trương Duy Cần cũng tan biến trong không khí. Tiếng điều hòa yếu ớt mà thấm sau vào tận xương tủy cả ba.

Giải Tư mặt như màu đất, chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.

Ly Đình lo lắng đứng dậy, gọi cậu: “Tiểu Tư, ngươi đi đâu?”

Giải Tư quay đầu lại nhìn, nhàn nhạt nói: “Ra ngoài một chút.”

Ly Đình lo lắng hỏi: “Ngươi….sẽ không tìm Lâm Tư Đông chứ?”

Giải Tư cười cười: “Ly tỷ tỷ, ngươi yên tâm, ta không giống ca ca ta. Ta học luật ở Yale, đó là trường số một về luật, ta biết pháp luật mà.”

Ly Đình tâm tư đơn thuần, nghe thế thì yên tâm. “Vậy ngươi đi nghỉ chút đi, tung tích ca ca ngươi, ngày mai chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.” Mấy ngày nay Ly Đình đều ưu tư quá độ, ăn không ngon ngủ không tốt, lúc này thấy Giải Tư coi như có chút yên tâm, nhất thời cảm thấy uể oải bất kham liền mềm người dựa vào Trương Duy Cần.

Giải Tư trấn an nàng, nói với Trương Duy Cần: “Trương ca, hai người về trước nghỉ ngơi, ta không có việc gì, yên tâm.”

Trương Duy Cần miễn cưỡng cười cười, đỡ Ly Đình đi.

Giải Tư trầm tĩnh đi ra ngoài, hỏi nhân viên bên ngoài: “Công ty có xe không?”

Lộ Phi, Tưởng Liên đều móc chìa khóa trong túi ra đưa cậu.

Lộ Phi lãnh tĩnh nói với Tưởng Liên: “Dùng xe ta đi.”

Xe Lộ Phi là xe Passat, so với xe Tưởng Liên tốt hơn, xe cả hai đều do là công ty phân phối cho, tự nhiên có thể để lão bản dùng.

Tưởng Liên rụt tay lại, Giải Tư liền cầm lấy chìa khóa trên tay Lộ Phi. Vừa ra khỏi cửa, cậu liền nói với mọi người: “Các ngươi nghỉ đi. Từ mai bắt đầu làm như bình thường, tạm thời công ty do ta tiếp quản.” Mọi người một tiếng đáp ứng, tất cả đều yên tâm thở ra một hơi, lúc này mới dần dần tán đi.

Giải Tư nỗ lực khống chế biểu tình cùng hành động bản thân, bình tĩnh mà ra cửa. Theo lời Lộ Phi, cậu đi ra bãi đỗ xe tìm chiếc Passat đen.

Vừa ngồi vào ghế, trấn định lập tức vỡ tan, toàn thân kịch liệt run rẩy. Cậu nỗ lực cắn môi, tay nắm chặt lại, nhưng vẫn không khống chế được tâm tình, tay mạnh mẽ đấm vào vô lăng, không tiếng động mà khóc.

“Ca, tại sao? Tại sao? Ngươi phải chạy trốn y, tại sao không đi Mỹ tìm ta? Ngươi muốn chống lại y, tại sao không kêu ta về?” Vừa khóc vừa nỉ non, thút thít không ngừng. “Ngươi tại sao ngu ngốc như thế? Tại sao lại đi đến đường cùng như thế? Ngươi bảo ta phải làm gì đây? Ta nói với phụ mẫu thế nào đây? Ca….”

Phải mất một lúc lâu, Giải Tư mới dừng nức nở, lung tung lấy tay lau nước mắt, nổ máy.

——————-

Vừa đi vừa hỏi đường, phải mất một lúc lâu, cậu mới tìm ra biệt thự ven biển. Vừa xuống xe, lửa giận trong mắt như tóe ra.

Nhấn chuông cửa. Một người nam nhân còn trẻ nhìn Giải Tư một hồi, tựa hồ nhìn ra đường viền kia, trong mắt hiện lên một đạo tia sáng, hòa ái mà hỏi thăm: “Xin hỏi tiên sinh là….”

Giải Tư lạnh lùng trừng mắt: “Ta là Giải Tư, đệ đệ Giải Ý.”

Nam tử kia lập tức mỉm cười, liên thanh nói: Mời vào, mời vào.”

Vào phòng khách, Giải Tư lập tức ngửa đầu gào lên: “Họ Lâm kia, ló đầu ra đây cho ta.”

Nam tử đi bên cạnh bị dọa đến nhảy dựng: “Giải tiên sinh, ngươi….ngươi làm gì vậy?”

“Câm miệng, không liên quan đến ngươi.” Giải Tư không quay đầu lại quát. Khí thế bức người khiến thanh niên ôn hòa kia cứng người, một thời không nói được chữ nào.

Trong biệt thự một mảnh lặng yên, phảng phất ngoại trừ nam tử này chẳng còn ai khác. Giải Tư cười lạnh, một chữ một chữ gằn: “Họ Lâm kia, ngươi có gan chà đạp ca ta, lại không có gan gặp ta sao?”

Một lúc lâu, cửa phòng lầu hai mở ra, tiếng bước chân nhè nhẹ di chuyển xuống lầu, lãnh tĩnh vô cùng, từng tiếng từng tiếng vang xuống lầu dưới.

Phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Giải Tư đứng ở giữa phòng, lưng thẳng tấp, gương mặt trẻ tuổi tuấn dật như cẩm thạch. Đôi mắt cậu đen thẳm nhìn chằm chằm về phía cầu thang, tựa như một con báo cảnh giác rình mồi.

Không lâu sau thân hình cao lớn khôi ngô của Lâm Tư Đông xuất hiện trong tầm mắt.

Lâm Tư Đông mặc một chiếc áo sơmi màu xám tro, cả quần lẫn áo đều nhăn nhúm, tựa hồ đã lâu rồi chưa thay, tóc rối tung bù xù, trong mắt đầy tơ máu, cằm lởm chởm râu, tiều tụy cực kỳ.

Không cần giới thiệu, Giải Tư vừa thấy liền biết ngay y là kẻ đầu sỏ hại Giải Ý sống không bằng chết, phẫn nộ như thủy triều dâng che mờ lý trí cậu. Giải Tư nắm chặt tay, run run.

Cậu muốn giết chết y.

Lâm Tư Đông nhìn cậu, đôi mắt rỗng không dần dần bình tĩnh lại, nhu hòa cất giọng: “Ta là Lâm Tư Đông.” Thanh âm y cực nhẹ. “Ngươi là Giải Tư à? Đệ đệ của hắn?”

Giải Tư khống chế không được bản thân nữa, liền chớp nhoáng tiến lên cho Lâm Tư Đông một đấm.

Lâm Tư Đông bất ngờ, không phòng bị, bị đánh thiếu chút nữa té ra sau.

Giải Tư không chút nghĩ ngợi, nhấc chân muốn đá y. “Ngươi đã đối xử với ca ta như thế này phải không? Phải không? Ngươi tên hỗn đản này.” Tiếng mắng của Giải Tư một lúc lại biến thành tiếng khóc nức nở, khí lực dưới chân lại càng lúc càng lớn.

Lâm Tư Đông không phản kháng, bị cậu đá ngã nhào.

Thanh niên phía sau Giải Tư ngẩn ra, lập tức chạy lên cuống quýt, giật Giải Tư lại: “Giải tiên sinh, chuyện gì cũng từ từ, đừng như vậy.”

Lâm Tư Đông quát: “Hiển Cường, để hắn đánh tiếp.”

Vu Hiển Cường ngẩn ra, không biết nên buông tay hay giữa lại, Giải Tư dùng một chưởng đẩy người giữ mình ra, như điên mà đấm đá Lâm Tư Đông không ngừng, vừa đánh vừa điên cuồng khóc gọi: “Ngươi đánh trả đi. Ngươi đánh ca ta thế nào thì giờ đánh ta như thế đi. Vì sao? Ngươi vì sao lại đối xử với ca ta như thế? Ngươi vì sao lại bức ca ta cùng đường tuyệt lộ? Vì sao ngươi tàn độc như thế? Ca ta giờ sống hay chết? Ngươi nói đi……Ngươi nói đi……Ngươi nói đi……” Đánh đến phát mệt, Giải Tư ngừng tay, ngã ngồi xuống đất khóc rống lên.

Vu Hiển Cường nhìn cậu tựa hài tử bụm mặt bi ai khóc, không nhịn được cũng lệ nóng doanh tròng.

Lâm Tư Đông chịu đau, cố gắng ngồi dậy, ôm Giải Tư vào lòng, nức nở từng tiếng từng tiếng: “Ta cũng muốn biết, hắn rốt cuộc sống hay chết. Tiểu Tư, ta….ta thực sự yêu ca ca ngươi….ta không ngờ hắn lại……lại làm như thế…..”

Chương trước Chương tiếp
Loading...