Bởi Vì Em! Vĩnh Viễn Khắc Sâu Trong Tim Anh!

Chương 7



Đã làm xong một cái quảng cáo, công ty cà phê không ngừng thúc giục, càng ngày càng gấp, bệnh của Anh Mẫn lại ngày càng nặng thêm, ăn vào lại nôn ra.

Nhíu đôi mi mệt nhọc vì làm việc cả ngày, công việc bận rộn, Anh Mẫn yếu ớt làm tôi thở không nổi, có cảm giác bất lực, không yên tâm.

Tôi dựa vào lưng ghế, đầu ngả vào chiếc ghế làm việc. Trong suy nghĩ lại không ngừng nghĩ tới Anh Mẫn.

Yêu…có lẽ tôi thật đào hoa, rõ ràng trước đây nói yêu Quang vĩnh viễn, thế nhưng trái tim hiện tại lại bị Anh Mẫn chiếm lấy. Đôi tay, không ngừng lật ra xấp tài liệu trong đó có những bức ảnh em chụp quảng cáo.

Điện thoại đổ chuông, là tôi gọi cho em, nhìn dãy số quen thuộc tôi chợt nhớ lần đó tôi đã vì em mà lựa chọn.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng….trái tim tôi giống như bị níu chặt….bốn tiếng, năm tiếng,

“Ôi…” Anh Mẫn mệt mỏi, phát ra chút âm thanh, sau đó lại dồn dập thở dốc.

“Tiểu Anh, em làm sao vậy?” Lo lắng đến mức căng thẳng cả người, tay cầm điện thoại rơi xuống, nhẹ nhàng đạp trên bàn làm việc. Bên kia đầu điện thoại đáp lại “Là…”

Vài tiếng nức nở khổ sở, sau đó thì không ngừng thở dốc, “Lại ói ra? Lại đau đầu? Có đúng không?”

“Là…”

“Vì sao không nghỉ ngơi cho tốt hả?” Tiếng nói của tôi có chút giận dữ, làm cho em sợ đến mức phải dừng nói, chỉ có tiếng thở dồn dập. Buông bàn tay đang nắm chặt caravat của mình ra, thở dài, tôi nói, “Chờ anh, qua thời gian bận rộn này chúng ta đi bệnh viện khám cho em được không? Bảo bối”. Tôi nói xong, dựa vào ghế nhắm đôi mắt lại.

Anh Mẫn im lặng, em đang do dự điều gì? Bỗng nhiên ở đầu bên kia vang lên tiếng điện thoại bị rơi xuống. Tôi mở mắt ra: “Anh Mẫn? Anh Mẫn”

“Anh Mẫn”

“Ách” Âm thanh của Anh Mẫn rất nhỏ, vô cùng yếu ớt, ngay cả tiếng hô hấp dồn dập cùng không có…

Tôi bỏ xấp tài liệu lên bàn làm việc, mở cửa phòng bước ra ngoài chỉ để lại một câu, “ Tôi ra ngoài một chút”, sau đó lái xe như bay về thẳng nhà.

Trên đường lo lắng không yên, tôi tự an ủi mình, không sao, không có việc gì, Anh Mẫn không có việc gì,…

Mở cánh cửa, điều đầu tiên trông thấy là hình ảnh Anh Mẫn nằm dưới đất, vứt tất cả mọi thứ đang cầm trên tay, tôi bước đến cạnh em, trong phút chốc không ngăn được dòng nước mắt chảy dài.

Đôi mắt kỳ lạ, tôi khóc cái gì chứ? Anh Mẫn sẽ không có chuyện gì không đúng sao? Khóc cái gì chứ, khóc cái gì…Tôi đưa tay lau mạnh những giọt lệ đang rơi không ngừng trên khuôn mặt mình.

Quá chậm, quá chậm, thời điểm xe cứu thương chạy tới, tôi đã ôm Anh Mẫn đứng ở ngoài đường, chỉ hận không thể ôm em chạy ngay đến bệnh viện…

Ngồi bên cạnh em, tôi vỗ nhẹ hai má của em, rồi gọi: “Anh Mẫn…Em sẽ không sao, sẽ không sao đâu…”

Nước mắt của tôi chảy xuống, rơi trên môi của em, tôi nhẹ nhàng dùng môi mình lau nhẹ trên làn môi mỏng đó, mạnh mẽ chớp đôi mắt, mạnh mẽ gạt dòng lệ, để nhìn em được rõ ràng hơn nữa.Mân Vũ, em yêu anh, anh có biết hay không…

Trong giây lát, đầu tôi lại vang lên câu nói mà Anh Mẫn nói với tôi vào cái đêm tôi say rượu, em đã nói…em yêu tôi…tôi biết chứ, tôi biết…cho dù không biết, tôi cũng vẫn sẽ yêu em, không biết tại sao, em chính là làm cho tôi yêu mến đến mức giống như trúng độc vậy, chỉ một lúc không gặp, tôi cùng sẽ nhớ em đến hao mòn, trong tim không biết sẽ vang lên bao lời giục giã phải lập tức gặp em…

Tôi đứng bên ngoài phòng bệnh, hai tay vuốt nhẹ lên bức tường bằng kính, nhìn từng tiếng thở yếu ớt của em.

“Trong đầu của cậu ta có một khối u, đã là giai đoạn cuối”. Âm thanh của bác sỹ vang lên ở bên cạnh, tôi dối trá dùng thái độ lãnh đạm đáp lại, kèm theo tiếng thở dài.

“Sẽ, chết sao?” Móng tay đâm sâu vào trong da thịt, ở nơi đó còn thoảng qua một chút hơi ấm của Anh Mẫn khi tôi nắm tay em, điều đó cũng làm tôi thấy lòng ấm lại được một chút.

“Sẽ…”

“Không, không, không phải còn có thể phẫu thuật sao?” Tôi kiềm chế nội tâm đang muốn kêu gào vì kích động.

“Cậu ta, cậu ta đã bỏ lỡ, bỏ lỡ 3 tháng”. 3 tháng, 3 tháng…Đúng là thời điểm tôi gặp em, 3 tháng trước.

Em đứng trước cửa nhà của tôi, kiên quyết muốn vào trong…

“Còn được bao lâu?” Cắn môi dưới, trong tim tôi đau đến mức muốn ngừng thở,

“Một tuần”.

Tôi dựa đầu vào bức tường kính, vì sao? Thượng Đế vì sao lại đối xử tàn nhẫn với một đứa trẻ đáng yêu như vậy?

Em chính là đứa nhỏ ngốc, em, em phải sống tốt, phải hưởng thụ những ngày trôi qua, không nên như bây giờ, nằm trong bệnh viện lạnh băng để nghe mùi thuốc sát trùng quanh quẩn, thật không công bằng,…

………..

Anh Mẫn tỉnh, em mở mắt ra kích động tìm kiếm cái gì đó, nhìn ra bên ngoài tường thấy tôi, em nở nụ cười, giơ lên một cánh tay vẫy vẫy với tôi,

Tôi cố gắng áp chế lòng mình đang muốn nổi sóng, giả bộ bình tĩnh, mở cửa bước vào trong.

“Mân Vũ, bác sỹ có phải đã nói cho anh rằng em bị bệnh gì đúng không?” Em nhìn tôi, ánh mắt thuần khiết, làm tôi không đành lòng nói ra sự thật, cho dù em chỉ còn có 7 ngày để sống trên cõi đời. Anh Mẫn bắt lấy bàn tay tôi, khẽ gật đầu, tôi im lặng thật lâu, cầm ngược tay em, kiên định nói, “Bác sỹ nói, trong đầu em có một khối u, Mẫn à, anh sẽ không rời khỏi em, anh sẽ ở cùng em cho đến ngày cuối cùng…”

Tôi vừa nói gì vậy? Ngày cuối cùng? Cái gì ngày cuối cùng? “Anh…” Tôi định sửa lại, thì Anh Mẫn đã nở nụ cười, em ngồi dậy dựa lưng vào góc giường, bộ dáng lạnh nhạt: “Em đã biết trước”.

“Cái gì?” Tôi kinh ngạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của em, nước mắt đong đầy khóe mắt.

“Hơn nữa, chỉ còn vài ngày, có đúng không?” Em cười thật tươi. Là kiểu cười thoải mái, cười như tỏa nắng, để cố giấu đi điều gì đó đằng sau tiếng cười kia…
Chương trước Chương tiếp
Loading...