Bổn Vương Ở Đây 2

Chương 65



"Phải, thật không thể hiểu nổi!" Hành Chỉ khẽ đáp, môi hắn mơn trớn nhẹ nhàng bên cổ Thẩm Ly, chầm chậm trượt xuống vùi vào ngực nàng, liếm láp giống như nàng làm lúc nãy, nhẹ nhàng kích thích đầu ngực Thẩm Ly, khuấy đảo sự kiên cường đã sụp đổ từ lâu của nàng.

"Hành Chỉ!" Nàng ôm đầu hắn, giác quan trong cơ thể đều tập trung trước ngực, Thẩm Ly cảm thấy đau đớn bên dưới đã dịu đi bớt, nàng đánh bạo khẽ chuyển động eo. Chỗ gắn kết của hai người chỉ khẽ khàng cọ sát một chút, nhưng toàn thân nam nhân đang vùi đầu vào ngực nàng lập tức căng lên, phát ra tiếng rên rỉ vô cùng ám muội.

Thì ra mình... Hành Chỉ áp vào cơ thể Thẩm Ly cười nhẹ, thì ra thần minh... chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi. Hắn đã gắng sức khắc chế sự nhột nhạt trong tim đến vậy rồi, nhưng chỉ một động tác nhẹ nhàng của Thẩm Ly thôi đã khiến phòng tuyến của hắn trong phút chốc lập tức đổ sụp, không còn hàng ngũ.

Nhưng Thẩm Ly không có thêm động tác thứ hai, vì chỉ một cử động nhẹ như thế đã khiến thân thể nàng không kìm được lại run rẩy, chỉ có đau đớn, không còn cảm giác gì khác.

"Ta không hiểu..." Hơi thở nàng hỗn loạn, "Tại... tại sao lại có người nhiệt

tình với chuyện này?"

Rõ ràng là khó chịu hơn dao cứa.

.

Hơi thở hai người đan quyện với nhau, sau khi họ bình tĩnh lại một lúc,

Hành Chỉ nói: "Nếu đau quá thì thôi vậy."

Thẩm Ly nghiến răng: "Lời này mà chàng cũng nói ra được ư!" Hô hấp nàng trầm xuống, bụng căng lên, sau khi đau đớn qua đi, một cảm giác tê dại lan truyền giữa hai người, tay nàng siết chặt lưng Hành Chỉ, răng cắn lên vai hắn:

"Hôm nay cho dù có đau đến chết bổn vương cũng tuyệt đối không thôi!"

Đây là lần duy nhất, Thẩm Ly cắn răng, lần đầu tiên có lẽ cũng là lần cuối

cùng hòan toàn có nhau, triệt để thuộc về nhau, nàng dốc toàn lực buông bỏ trọng trách Tam giới lại sau lưng, bỏ hết tất cả thân phận, trách nhiệm, như cướp như trộm mà đổi lấy Hành Chỉ, sao có thể thôi được.

Nàng muốn hắn, cho dù xé rách bản thân, cho dù hồn phi phách tán, cho dù rơi xuống tầng cuối cùng của Địa ngục nàng cũng muốn hắn.

Đời này ít ra cũng có một khoảnh khắc như vậy, nàng chỉ làm Thẩm Ly, toàn tâm toàn ý trao mình ột người, dung hòa người đó vào thân thể mình, nàng không dám ước mong quá nhiều, cũng không ước mong được qúa nhiều như vậy, chỉ khoảnh khắc này thôi đã đủ lắm rồi.

Thân thể nàng run rẩy chuyển động lên xuống, sự cọ xát chỉ mang lại cho Thẩm Ly cảm giác đau đớn, nhưng đối với Hành Chỉ lại là cực khoái. Máu Thẩm Ly chảy ra từ nơi sâu thẳm của cơ thể, thấm ướt nơi gắn kết giữa hai người, Hành Chỉ mặt đỏ bừng, hơi thở không khống chế được trở nên nặng nề, đôi tay ôm chặt lấy Thẩm Ly, cảm nhận thân thể đang run rẩy vì đau đớn cùa nàng, nghe nàng không nhịn được ngân lên những tiếng rên rỉ trầm thấp.

Ngoài sự ngất ngây khi thân thể giao hoan mang lại, còn có cả sự đau đớn như trái tim bị bóp nát, hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng của Thẩm Ly, không khó để hắn đoán được Thẩm Ly đang nghĩ gì. Cũng vì hiểu Thẩm Ly, hiểu thấu tâm tư nàng, nên Hành Chỉ càng không thể kìm nén nỗi đau lòng vì

nàng

Nàng là một người thích tỏ ra mạnh mẽ như vậy, hắn lại không kìm được lòng yêu một người như thế...

"Thẩm Ly!" Hắn lào khào gọi tên nàng, "Ta sẽ ở bên nàng." Hắn nói như

tuyên thệ, "Mãi mãi ở bên nàng!"

Động tác của Thẩm Ly càng mạnh mẽ hơn, nhưng Hành Chỉ biết, nàng không hề cảm thấy vui sướng, hắn ôm chặt lấy nàng, khống chế tất cả giác quan đang bị Thẩm Ly chi phối, chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy nàng, chặt đến mức khiến Thẩm Ly không thể nào tiếp tục động tác, hắn nhẹ vỗ vai nàng để nàng

bình tĩnh lại: "Bởi vậy, nàng đừng sợ. Nàng không cần sợ hãi như vậy."

bình tĩnh lại: "Bởi vậy, nàng đừng sợ. Nàng không cần sợ hãi như vậy."

Thẩm Ly như vô lực ngồi trên người hắn, dần đần bình tĩnh lại. Nàng đưa tay xoa mặt Hành Chỉ bật cười: "Thật kỳ quái, tại sao rõ ràng tựa gần nhau

đến vậy, ôm chặt nhau đến vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy... sợ hãi."

"Hãy tin ta!" Hành Chỉ đặt xuống cổ nàng một nụ hôn, hắn thở nhẹ, "Thẩm

Ly, tin ta đi!"

Thẩm Ly không biết phải tin hắn thế nào, nàng chỉ biết biến bất an trong lòng thành hành động, nàng cúi đầu hôn thật mạnh lên môi Hành Chỉ một lần nữa.

Không suy nghĩ gì hết, bây giờ chỉ làm việc nàng nên làm là được, những chuyện khác chờ sau khi tỉnh táo lại sẽ thu xếp sau vậy.

Nàng muốn nắm quyền chủ động một lần nữa, nhưng không ngờ vật bên dưới bỗng bất chợt chuyển động, quyền sinh sát đột nhiên hoán đổi khiến Thẩm Ly không quen lắm, đằng nào cũng đau, nàng cũng không buồn dùng sức nữa, để mặc cho Hành Chỉ hầu hạ.

Nhưng động tác của Hành Chỉ lại vô cùng chậm chạp, lúc ở trong quân Thẩm Ly từng nghe các nam nhân thảo luận chuyện này, nàng biết, trong tình huống bình thường tuyệt đối không phải như vậy, thân thể bên dưới nóng rực, hơi thở của hắn cũng cật lực khắc chế, Thẩm Ly biết Hành Chỉ nhất định chưa

"tận hứng", trong tình huống thế này... hắn vẫn còn chăm lo cho nàng sao...

Thẩm Ly quyết tâm, lòng nói dù sao cùng đến nước này, ít nhất, phải để một trong hai người được vui vẻ chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Nàng đưa tay vòng qua lưng Hành Chỉ, môi lưỡi mút chặt động mạch nơi cổ hắn, nàng nghe thấy tiếng nuốt nước bọt khó chịu của Hành Chỉ, động tác ở thân dưới hơi nhanh hơn một chút, nhưng vẫn cật lực khắc chế, Thẩm Ly cắn tai hắn nhẹ

giọng nói: "Nhanh chút nữa đi, không sao đâu."

Hành Chỉ bật cười, giọng khàn đặc: "Không vội, nàng sẽ đau."

Thẩm Ly ôm Lấy hắn: "Ta không sao, có thể nhịn được."

Động tác của Hành Chỉ khựng lại, hắn khẽ thở dài: "Sao nàng vẫn không

hiểu vậy?" Hắn ngẩng đầu cắn vào cằm Thẩm Ly, ý như khiển trách, "Ta muốn

để nàng... được vui mà."

Họ đều muốn để đối phương vui hơn một chút.

Thẩm Ly cố nhịn cơn đau, giành lại quyền chủ động: "Hành Chỉ, chàng

không biết bây giờ ta đã vui lắm rồi sao?" Động tác của nàng khiến Hành Chỉ không thể khắc chế nổi nữa, hắn xoay người kéo y phục bên cạnh lót dưới người Thẩm Ly, hoán đổi vị trí trên dưới, động tác của hắn cũng trôi chảy hơn nhiều.

Tay Thẩm Ly vạch vô số vết tích trên lưng Hành Chỉ, nhưng nàng chẳng hề kêu đau tiếng nào, chỉ thỉnh thoảng nặn ra tên hắn từ trong cổ họng, dường như hắn là điều duy nhất nàng có thể cảm giác được, dường như thế giới này chỉ có sự tồn tại của họ, triền miên đến chết: "Hành Chỉ!" Giọng nàng vỡ vụn,

"Chàng không biết ta muốn được ở bên chàng đến dường nào đâu!"

"Vậy hãy ở bên nhau đi! " Hắn cúi người, nhẹ nhàng chạm vào môi Thẩm Ly hơi thở hắn ngày càng gấp gáp, động tác ở thân dưới càng nhanh, Thẩm Ly cắn răng, cơ thể cũng bắt đầu co giật.

"Vậy hãy ở bên nhau đi! " Hắn cúi người, nhẹ nhàng chạm vào môi Thẩm Ly hơi thở hắn ngày càng gấp gáp, động tác ở thân dưới càng nhanh, Thẩm Ly cắn răng, cơ thể cũng bắt đầu co giật.

Cái nóng lan tỏa, hơi thở hỗn loạn.

"Nhưng mà không được... "

Hơi thở nàng hỗn loạn như vậy nhưng giọng nói lại vừa rõ ràng vừa lạnh

lẽo, "Nhưng mà không được!"

Thẩm Ly rã rời nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại, thị giác của Thẩm Ly đã hồi phục, nàng nhìn xung quanh,

thì ra thạch động này có hình dáng như vậy. Thân thể nàng vẫn trần trụi, trong thạch động này không khí không lưu chuyển, khí tức vô cùng ám muội như vẫn còn đây, y phục của Hành Chỉ phủ lên hai người, Thẩm Ly bật cười, lòng nghĩ thế này chắc cũng coi như là đã từng chung chăn gối.

Nàng ngồi dậy, đua tay kéo y phục của mình vẫn đang bị Hành Chi đè lên,

nhưng Hành Chi vẫn bất động, để mặc cho nàng kéo rất lâu vẫn không kéo ra được, Thẩm Ly nhíu mày, nghe Hành Chi đang nhắm mắt than khẽ: "Ta vẫn đang chờnàng lên tiếng gọi ta đó" Hắn mờ mắt, đôi mắt trong vắt kia nào có dáng vè lúc mới tỉnh đâu.

Thẩm Ly im lặng nói: "Bây giờ tỉnh rồi thì hãy đưa y phục cho ta."

Hành Chỉ vẫn bất động, hắn chỉ nói: "Bốn năm canh giờ nữa nàng lại phải

trị liệu"

Thẩm Ly nghe xong lời này, nhất thời vẫn chưa phản ứng được, đến khi phản ứng được, sắc mặt nàng hóa cứng, phải rồi, bốn năm canh giờ sau lại phải trị liệu rồi! Vậy thì sao? Hắn định để nàng cưỡng bức một lần nữa sao? Hắn nuốn họ trần trụi thế này ngồi đây bốn năm canh giờ sao? Hơn nữa... trong tình huống hiện giờ mà nói những lời như vậy, da mặt ngài không bị

thiêu cháy sao Thần quân?

Thẩm Ly im lặng hồi lâu, cuối cùng dùng lực kéo y phục dưới người Hành

Chỉ ra: "Đến lúc đó trị là được."

Kéo y phục ra, Thẩm Ly tự nhiên mặc áo trước mặt Hành Chỉ. Nhưng đến khi nàng quay lại thì thấy Hành Chỉ vốn cũng lõa thể đã y trang chỉnh tề, hắn cười nhẹ: "Vương gia lấy lễ đối đãi, Hành Chỉ đương nhiên không thể đường

đột."

Thẩm Ly gật đầu ngồi xuống, nàng nghiêm mặt: "Chuyện hôm nay tất cả

đều là lỗi của ta, Thần quân không cần tự trách."

Thấy nàng nghiêm túc nói lời này, Hành Chỉ ngẩn người một lúc rồi lắc đầu bật cười: "Thứ nhất, ta không hề tự trách, thứ hai, nàng có lỗi gì? Thứ ba, Thẩm Ly, nàng lấy gì để cưỡng bức ta? Cuối cùng..." Hành Chỉ bỗng đứng dậy, chớp mắt đã lướt đến trước mặt Thẩm Ly, hắn quỳ một gối, cúi người nâng cằm nàng, trong lúc Thẩm Ly còn chưa phản ứng được gì, môi hắn in lên môi nàng, cọ xát chốc lát mới buông ra, hắn không hề tránh né ánh mắt ngây ngốc của Thẩm Ly, giọng cười có vài phần bất lực, "Ta biết ta đang làm gì, ta vẫn

luôn rất tỉnh táo."

Thẩm Ly như bị đóng băng, quên đi tất cả phản ứng.

Thẩm Ly như bị đóng băng, quên đi tất cả phản ứng.

Một lúc sau nàng mới đẩy mạnh Hành Chi ra, Hành Chỉ không động đậy,

còn nàng lại ngã ra đất.

Thẩm Ly che miệng nhìn hắn: "Chàng điên rồi."

Hành Chỉ cười nhẹ: "Có lẽ vậy, từ khoảnh khắc nàng "chôn thân Đông Hải",

hình như ta đã không được bình thường!"

"Không được!" Sắc mặt Thẩm Ly nghiêm lại, "Không được! Ta có thể điên, người khác có thể điên, thậm chí Tam giới đều có thể điên cuồng, nhưng chàng thì không được. Thân chàng gắn liền với Tam giới, chàng không thể

điên."

"Vậy ta biết phải làm sao đây?" Hành Chỉ nói, "Ta đã bước xuống vực sâu vạn trượng, ta đã giãy dụa, đã cự tuyệt, nhưng cuối cùng ông trời vẫn không

tha cho ta, Thẩm Ly? Nàng nói ta phải làm sao đây?"

Thẩm Ly im lặng, Hành Chỉ nhìn nàng một lúc nói: "Nếu chỉ là động tình không làm chuyện nghịch hành Thiên đạo thì sẽ không bị Thiên đạo phản phệ. Thẩm Ly, nếu nàng bằng lòng tin ta..." Hắn cười, "Có lẽ nên nói nếu nàng bằng lòng giúp ta thì hãy thử ở bên ta được không? Thiên ngoại thiên không

bị ngoại giới quấy nhiễu, chúng ta có thể mãi mãi ở đó."

Thẩm Ly nhìn hắn, tiếp đó lắc đầu: "Ta không làm được!"

Bây giờ vẫn còn nhiều chuyện chưa giải quyết, Phù Sinh vẫn còn thì Ma giới

vẫn còn bị uy hiếp, thân thế của nàng cũng dần dần trở nên ly kỳ mơ hồ, Thiên ngoại thiên tuy yên ổn, nhưng yên ổn không phải là trạng thái cuộc sống mà Thẩm Ly theo đuổi, trong thạch động này, nàng có thể nói với mình rằng nàng chỉ làm Thẩm Ly, có thể tha thứ ột khắc tham thú hoan lạc của mình, nhưng một khi đã ra ngoài, nàng là Bích Thương vương, có nhà là Bích Thương vương phú ở Ma giới, trong tay nàng còn có rất nhiều tướng quân binh sĩ.

Cho dù Hành Chỉ có thể tiêu sái phóng khoáng, chỉ lên trời thề rằng hắn sẽ

không vì tư tình mà nghịch hành Thiên đạo, nhưng Thẩm Ly không thể nào buông bỏ được trách nhiệm của mình.

Hơn nữa, cho dù lui một vạn bước, họ thật sự đến Thiên ngoại thiên, bên cạnh Hành Chỉ có một nữ nhân không biết lúc nào sẽ khiến hắn xảy ra chuyện như vậy, Thiên giới sao chịu để một Thiên ngoại thiên có thể sụp đổ bất cứ lúc nào treo trên đầu mình.

Lúc đó Thiên ngoại thiên vốn yên ổn e là cũng không thể yên ổn được nữa.

Hành Chỉ im lặng hồi lâu, cuối cùng cười nói: "Thôi vậy, bây giờ ở nơi này

nói gì cũng đều không thật, sau khi ra ngoài sẽ tính sau."
Chương trước Chương tiếp
Loading...