Boss À, Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!

Chương 7



Trong 2 ngày Chu Nhất Dương ở nhà bố mẹ, cậu đã khoanh vùng những người thân quen bạn bè biết nhà cậu. Rồi còn nghe ngóng tin tức xung quanh, và mang 2 lọ thuốc đi kiểm tra thành phần.

Gần hai chục người biết nhà cậu, giờ mà đi hỏi từng người một thì cũng đứt hơi, nhưng may mà cũng không nghe ai bàn tán gì về chuyện hôm đó. Và thành phần của thuốc thì đều an toàn.

Cho dù là ai, thì người đó cũng có ý tốt. Nên cậu có thể yên tâm ném việc đó ra sau đầu.

Ờm thì, có một việc không liên quan lắm, đó là chủ tịch mới Phó Dật Thần sau khi lên nhậm chức đã đổi tên tập đoàn từ PR thành SUN.

Việc này thì chả liên quan gì đến Chu Nhất Dương cả, cậu chỉ không hiểu dạo này làm sao mà cậu hay "tình cờ gặp" Phó Dật Thần thế. Nói một cách chính xác là thỉnh thoảng cậu đi học hay tan học hoặc đi đâu đó về thì lại bắt gặp hôm thì chiếc Ferrari đỏ, hôm thì Rolls - Royce, hôm thì Bentley.

Này này, có biết là cậu thích siêu xe lắm không hả???? Anh ta đang cố tình khoe khoang trước mặt cậu à???

Một buổi tối tháng 11, Chu Nhất Dương ra ngoài vứt rác, khi quay về nhà thì thấy có đốm sáng nhỏ như đầu của cây thuốc lá đang cháy, có người đứng hút thuốc. Nhìn lại thì hóa ra là Phó Dật Thần.

Chu Nhất Dương nhìn thấy anh trong một hoàn cảnh và phong cách khác, ừm, thì, cũng đẹp trai đấy. Tuy mặc đồ ở nhà, tóc tai không chải chuốt nhưng sao vẫn thu hút thế kia.

Nhưng Chu Nhất Dương vẫn kiên quyết quay đầu, cậu nhủ thầm "coi như không nhìn thấy, coi như không nhìn thấy."

Đang mừng rỡ vì sắp bước chân vào cổng nhà thì nghe tiếng Phó Dật Thần gọi đằng sau làm Chu Nhất Dương được phen giật bắn mình.

"Tam thiếu".

Trời cao ơi, nếu ngài còn thương xót con thì làm ơn trong những tình huống như này chuẩn bị cho con ít thuốc trợ tim.

Chu Nhất Dương nặn ra một vẻ mặt bình tĩnh, hơi mỉm cười, khóe môi phải cong đúng 25,9999 độ.

Khi mặt đối mặt với Phó Dật Thần, phải làm như bất ngờ khi biết anh ta ở đây.

"Ồ, là Phó tổng sao? Nhà anh cũng ở đây à?"

Chu Nhất Dương tự mình nghe cũng thấy giả trân.

Phó Dật Thần đột nhiên bật cười làm Chu Nhất Dương khó hiểu.

Gì dợ? Anh ta cười là có ý gì? Cơ mặt mình có chỗ nào cứng quá à?

Phó Dật Thần đi đến chỗ Chu Nhất Dương, trong tay vẫn cầm cây thuốc lá đang cháy dở. Mà Chu Nhất Dương thì vốn không thích mùi thuốc lá, theo phản xạ tự nhiên, cậu nói.

"Này, tôi không thích mùi thuốc lá lắm."

Không biết có phải cậu gặp ảo giác hay không mà thấy hình như bàn tay đang cầm điếu thuốc của Phó Dật Thần đột nhiên cứng lại, anh ta bước chậm lại.

Sau đó không nói gì, dập tắt điếu thuốc, vứt vào thùng rác gần đó.

Chu Nhất Dương đột nhiên thấy mình có hơi vô duyên, cũng có chút ngại ngùng.

"Hình như tam thiếu có vẻ hơi sợ tôi nhỉ?"

Phó Dật Thần đứng trước mặt Chu Nhất Dương, nhìn cậu. Đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước phẳng lặng, dịu dàng mà ấm áp.

Chu Nhất Dương nhất thời bị hút trong đôi mắt của anh ta, nhưng rồi rất nhanh, cậu lấy lại tinh thần.

"Ai, ai sợ anh chứ?"

Nói một phát liền lộ ngay mà còn kêu không sợ.

Phó Dật Thần lại phì cười.

Thực ra thì, tên họ Phó này lúc bình thường trông lạnh lùng khó gần thế, mà cười lên như làn nước mùa thu vậy, rất dịu dàng.

"Không sợ thế tại sao cậu cứ luôn tránh mặt tôi, trong khi chúng ta là hàng xóm của nhau được mấy tháng rồi."

Ủa, ủa???? Tránh mặt, ai biết gì đâu? Oan uổng quá, cậu mới biết anh ta là hàng xóm của mình mấy hôm nay mà.

"Này, này, anh nói thế là không phải. Tuy chúng ta là hàng xóm, nhưng tôi cũng có mấy khi gặp anh đâu. Mấy hôm nay tôi mới biết anh là hàng xóm mà. Với lại, anh không cảm thấy là, là..."

Chu Nhất Dương ngập ngừng.

"Là sao?"

"Thì một nhân vật lớn như anh, lại xuất hiện ở đây, tôi nghĩ anh phải ở nơi cao cấp hơn, với lại trông anh cũng, cũng....khó gần".

Chu Nhất Dương càng nói càng nhỏ. Cậu cũng phục mình thật, thế mà nói ra được lời đó.

Phó Dật Thần hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Chu Nhất Dương. Mỗi lần hàng mi như cánh bướm của cậu chớp chớp, là tim anh lại nổi một trận rung động.

"Tôi đùa thôi mà."

Ngừng một chút, anh lại nói tiếp.

"Hôm nay cậu nói chuyện với tôi rồi, cậu thấy đó, tôi đâu có khó gần lắm đâu."

Gì đây? Anh ta đang dụ dỗ mình à?

Chu Nhất Dương tuy nghĩ vậy nhưng vẫn gật đầu. Quả thật là chỉ nghe đồn thì đúng là đáng sợ, tiếp xúc gần mới thấy anh ta cũng được phết.

Hình như não cá vàng của cậu quên hết mấy chuyện hôm bữa tiệc rồi thì phải.

"Tôi gọi cậu là Dương được không? Chứ cứ gọi là tam thiếu mãi cũng không tiện, dù sao chúng ta cũng là hàng xóm mà."

Chu Nhất Dương lại một phen choáng váng, gì dợ????

Cái tên này có biết là tên Dương chỉ có bạn bè thân thiết và người thân trong gia đình gọi thôi không. Nếu muốn cho tiện thì anh ta cũng có thể gọi là Nhất Dương màaa.

"Đổi lại, cậu có thể gọi tôi là Thần."

Được rồi, coi như cậu không bị lỗ. Tạm chấp nhận đi.

"Được, anh có thể gọi tôi là Dương, nhưng mà tôi không quen gọi mình tên người khác, tôi gọi anh là Dật Thần nhé."

Chu Nhất Dương nói rồi liền bật cười. Cơn gió đầu đông thổi qua làm cậu run lên từng hồi vì lạnh, mái tóc cậu bay bay, nhưng nụ cười của cậu vẫn rất sáng.

Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của cậu, dù trời lạnh nhưng trong tim Phó Dật Thần lại ấm rực lên, một dòng suối nóng chảy vào tim anh.

Chu Nhất Dương vẫn luôn là cái tên mà anh tâm tâm niệm niệm.

Chàng thiếu niên anh từng gặp nhiều năm trước vẫn như thế, không thay đổi. Nụ cười của cậu vẫn sáng như vậy, sáng hơn bất kì vì tinh tú nào trên bầu trời.

Phó Dật Thần hơi ngơ ngác trước nụ cười của Chu Nhất Dương, nhưng rồi anh nhanh chóng hoàn hồn, cười nhẹ.

"Có thể cho tôi chạm vào nốt ruồi dưới đuôi mắt cậu được không?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...