Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi

Chương 10: Rắc rối



- Chủ tịch gọi tôi có gì không ạ? - Mặc dù thời tiết ở Đà Lạt rất lạnh nhưng trên mặt người đàn ông này mồ hôi vẫn cứ rơi từng dòng.

Người được gọi là chủ tịch thì lông mày nhíu chặt lại. Bàn tay đầy mỡ của ông ta đập mạnh xuống mặt bàn.

- Cậu làm trợ lí cái kiểu gì vậy hả? Để cho tập đoàn Hàn Gia dành được dự án lần này là như thế nào? Cậu có biết là tôi tốn rất nhiều tiền vào hợp đồng này không hả?

Người trợ lí mặt mày tái mét, anh ta lắp bắp:

- Dạ...dạ...tôi không biết ạ!

-Chết tiệt, Tôi trả tiền cho cậu để cậu nói với tôi những lời này à? Toàn là một lũ ăn hại, không giúp ích được gì cả. Mau tìm ra khe hỡ của Hàn Phong cho tôi

- Vâng...vâng

******************************************************************************************

-Anh Phong, tôi đã kí được hợp đồng với Kevin bây giờ khu đất phía đông ở Mỹ đã thuộc quyền sở hữu của chúng ta..- Vũ đặt văn kiện lên bàn, nhìn Hàn Phong mỉm cười.

- Cậu làm rất tốt. Công ty chúng ta đã được lợi bao nhiêu phần trăm rồi?

- Trung bình mỗi năm sẽ lời khoảng 50%

- Được rồi vất vả cho cậu quá- Hàn Phong cười nói.

- Không sao đâu, anh quá lời - Vũ mỉm cười

Lấy lại vẻ mặt lạnh như ăng, Hàn Phong nói:

- Chúng ta đã thành công lấy được hạng mục lần nay thì Triệu Tử Hào cũng không dễ dàng gì mà tha cho chúng ta, nhất định ông ta sẽ nổ giận và tìm cách hại chúng ta phải cẩn thận.

- Vâng tôi hiểu rồi - Vũ thôi cười lấy lại vẻ nghiêm trang thường thấy.

- Cậu có thể ra ngoài được rồi. - Hàn Phong cúi đầu xem tập văn kiện mà lúc nãy Vũ đã đặt trên bàn.

- Vâng. Vũ cúi đầu cung kính rồi bước ra.

...***...

Ở một mình trong căn biệt thự thì chán quá nên tôi quyết định đi về nhà thăm mẹ. Thấy tôi tới, mẹ vui lắm ôm chặt tôi vào lòng. Tôi âu yếm nhìn mẹ rồi hỏi:

- Mẹ có khoẻ không ạ?

Mẹ xoa đầu tôi rồi bảo:

- Mẹ khoẻ lắm. Con và Phong thế nào rồi?

- Dạ vẫn thế thôi mẹ.

- Mẹ có gì cho con làm không? - Tôi hỏi rồi nhìn xung quanh.

- Thế nào rồi, con gái của mẹ ở đó không phải làm gì hết sao?

- Vâng ạ. Hàn Phong bảo họ gọi con là cô chủ nên không cho con động vào cái gì hết, làm con buồn muốn chết. - Tôi phụng phịu ngã đầu vào lòng mẹ. Bà ôm tôi vuốt ve, khẽ nói:

- Con gái à, Phong thật sự rất thương con, cậu ta mọi mặt đều tốt thế thì tại sao con lại không yêu cậu ta.

- Thôi mẹ ạ. Con không muốn phải chơi trò mạo hiểm, anh ta có biết bao cô gái hôm nay thấy hứng thú thì thích con. Vậy ngày mai anh ta bị những cô gái trẻ đẹp khác vây quanh thì phải làm sao đây?

- Con đừng suy nghĩ nhiều quá.Người lăng nhăng nhất chính là người yêu con thật nhất. Và cũng là người chung thủy nhất.

- Nhưng con sợ con sẽ không giành được anh ta. Người ta luôn có câu: người đẹp thì không phải của mình mà của thiên hạ mẹ à! Con sợ lắm mẹ.

- Không cần sợ. Anh sẽ mãi ở bên em.

Hàn Phong bước vào từ lúc nào, người đẫm mồ hôi, ánh mắt yêu chiều nhìn tôi, hắn nói:

- Cháu chào bác. Uyển Nhi, em đi sao không nói tiếng nào làm anh lo lắng chạy đi tìm khắp nơi.

- Tôi thấy anh đang chú tâm đọc sách đến nỗi tôi vào mà anh còn không biết thế nên tôi mới không làm phiền.

Hàn Phong mỉm cười nói:

- Nha đầu ngốc, sau này muốn đi đâu phải nói cho tôi biết, đừng để tôi lo lắng chạy xung quanh khắp nơi:

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng bảo:

- Tôi biết rồi sau này đi đâu tôi sẽ nói cho anh biết. Nhưng, sao anh không gọi tôi?

- Em đó, có mỗi cái đt cũng không ckịu mang theo báo hại tôi tìm em mệt đến như thê.!

- Phong, lo cho con đến như vậy thì sau này không được quên mà không nói cho phong nghe đó.

- Còn biết rồi mà mẹ. Thôi con về!

Mẹ mỉm cười đưa hai chúng tôi ra ngoài rồi nói:

- Con phải chăm sóc Phong thật tử tế đó.

Tôi ngại ngùng, xoay mặt qua nơi khác:

- Anh ta có thể tự chăm sóc cho mình mà. Mẹ này.

Hàn Phong mỉm cười vui vẻ, còn tôi thì mặt đó như gấc. Mẹ cứ như đưa tôi về nhà chồng vậy.Hàn Phong đưa tôi vào khu mua sắm mới mở tọa lạc giữa thủ đô Hà Nội. hắn nhìn tôi rồi hỏi:

- Cô muốn mua gì?

- Tôi muốn mua một cái áo sơ mi thật cool thật nam tính. - Tôi đưa đôi mắt trong veo nhìn Hàn Phong chớp chớp:

- Tôi muốn nhờ anh thử giúp, có được không?

- Không - Hàn Phong lành lùng đáp

Tôi giật mình hoảng sợ khi mặt của Hàn Phong đã lạnh băng không có tí nào gọi là xúc cảm.Nhưng ngày mai là sinh nhật Gia Khang, tôi muốn tổ chức sinh nhật cho cậu ta nên đành mặt dày mà đi năn nỉ tên chết bầm nhỏ mọn.

Tôi kéo hắn vào một shop nam khá đẹp, lấy ra một cái áo sơ mi trắng, tôi đưa lên cho hắn xem rồi vui vẻ nói:

- Cái áo này đẹp quá ha!

Nhưng đáp lại tôi chỉ là cái nkìn vô cảm. Tôi đành dùng tuyệt chiêu năn nỉ, lay lay cánh tay hắn, ánh mắt đáng thương ngước nhìn:

- Phong, anh giúp em đi mà lần này thôi, chỉ lần này thôi nha, nha.

Hắn nhếch mép cười đểu:

- Bộ dạng cô lúc này rất dễ làm người khác động lòng. Tôi sẽ giúp cô với một điều kiện...

Tôi nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt vẫn trong veo thật trẻ con:

- Điều kiện gì anh cứ nói, em sẽ làm hết.

Hàn Phong cười đểu một cái, hắn ta nói:

- Nếu như em hôn tôi ngay tại đây. Lâu rồi em không hôn tôi, tôi rất nhớ nụ hôn của em đấy!

Tôi đơ hết mặt nhìn cái tên khùng điên đưa ra cái lời nói nhảm nhí. Nhưng mà cứ đồng ý đã để hắn còn thử áo chứ, về nhà thì tôi trốn luôn. Haha ngươi muốn hôn bổn cô nương à? Mơ đi đồ thần kinh lung linh. Nghĩ đên đây tôi mỉm cười thỏa mản, nói nũng nịu:

- Phong, về nhà nhé ở đây đông quá, người ta ngại mà.

Hàn Phong thoáng vẻ ngạc nhiên, khuôn mặt thoáng hiện ý cười:

- Được được. Nhưng chỉ một cái áo này thôi

- Phong à, anh đừng nhỏ mọn thế chứ thử thêm vài cái nữa nhé. Về nhà người ta đền cho anh mà.

- Được thôi. Là do em nói đấy nhé.

Nói rồi, tôi đưa cho Hàn Phong cái áo rồi hắn bước vào phòng thử đồ.

- wow. Hàn Phong, anh mặc đẹp quá.

Quả thật hắn mặc rất đẹp trông trẻ trung lại lịch lãm. Tôi há hốc mồm nhìn hắn còn hắn thì mỉm cười đắc ý.

- Cô mua cho ai?

- Gia Khang

- Gia Khang là ai?

- Là cái người hôm trước anh gặp ở Hoàng Nhật đó.

- Cô mua cho thằng đó sao?

- Phải.

- Đi về không mua gì hết sau này đừng để tôi thấy cô đi cùng thằng đó. Nghe rõ chưa? - mặt Hàn Phong đanh lại.

- Tôi cứ đi đó anh làm gì tôi? - tôi nghênh mặt nói.

Hàn Phong tiến gần về phía tôi, hắn ta tiền một bước, tôi lùi một bước. Cuối cùng hắn cũng dồn tôi vào chân tường của một góc khuất. Tôi đẩy hắn ra, nói lắp bắp:

- Anh...anh định làm gì? Chớ làm loạn tôi la lên bây giờ.

Hàn Phong cười nhếc mép nói:

- Em sẽ không còn cơ hội đễ la lên.

Hắn áp gương mặt hắn vào gương mặt tôi. Nghiêng đầu sang một bên mà hôn ngấu nghiến vào đôi môi tôi, không ngừng dày vò làm tôi đau đớn. Tôi vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng người hắn cứ như một thỏi nam châm dính chặt vào tôi không cách nào ra khỏi.

Tôi đánh hắn bùm bụp trên lưng, hắn dùng tay kiềm chặt tay tôi áp sát lên tường. Tôi trợn to mắt nhìn hắn đang say sưa thực hiện nụ hôn, điều tôi có thể làm lúc này là cắn chặt răng không cho hắn xâm phạm nhưng tôi không cách nào kiềm chế bản thân mà hòa vào cuộc vui do hắn ta tạo ra.

Sau một khoảng thời gian dài, hắn buông tôi ra nâng cằm tôi lên nói:

- Sau này đừng để tôi thấy cô đi cùng thằng đó nếu không...Đây sẽ là sự trừng phạt dành cho cô.

Tôi nhíu mày nhìn hắn trong vô cảm:

- Tôi không bao giờ nghe lời anh đâu, anh muốn quản tôi à? Không dễ đâu Hàn phong.

- Cô cứ thích cứng đầu nhỉ, sao cô không chịu nghe lời tôi chứ hả? - Hàn Phong lạnh lùng nói, đôi mắt ánh lên chút đau buồn

Tôi lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Đó là tính cách của tôi, tôi không bao giờ yêu anh đâu

Hàn Phong nhướn đôi mày, khóe môi vô ý nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng, hắn ta nói:

- Tôi sẽ làm cho cô yêu tôi bằng mọi cách, không có gì Hàn Phong này muốn mà không thực hiện được cô nghe rõ chưa?

Tôi nhếch môi mỉm cười khinh bỉ:

- Không phải anh nói là được. Tôi xem anh thực hiện bằng cách nào?

Hàn Phong cười to nói:

- Uyển Nhi cô tự tin đến thế sao? Tôi sẽ làm cho cô chỉ biết có một mình tôi.

Tôi nhìn Hàn Phong nghi hoặc, hắn định làm gì đây? Tôi có thể tự tin vào lời nói của mình khi nói với người khác nhưng lại bị lung lay khi người đó là Hàn Phong. Lấy lại vẻ lạnh lùng tôi nhướn đôi mày nhìn hắn:

- Bỏ ra, dù anh có nói thế nào đi nữa thì cái áo này tôi nhất định sẽ mua.

- Được thôi cô cứ mua, còn những gì cô nói thì nhất định cô sẽ phải thực hiện khi về nhà.

- Không phải tôi đã hôn anh rồi sao?

- Uyển Nhi à, đó là tôi hôn cô. Cô khôn phân biệt được à?

Tôi điên tiết gào lên khi thấy hắn chỉ trơ ra đó mà nhìn:

-Anh.... Đồ xấu xa !!!

- Cảm ơn cô . Còn bây giờ...về thôi.

Tôi hậm hực bước theo sau hắn, giơ tay đánh đánh sau lưng hắn nhưng tôi có dám đánh đâu, toàn đánh không khí thôi. Đột nhiên hắn quay lại , ối cái tay tôi con đang làm động tác đánh sau lưng hắn. Hàn Phong nghiêng mặt nhìn tôi hỏi:

- Cô đang làm gì thế hả?

- Tôi...tôi thấy muỗi nhiều quá sợ nó cắn anh nên tôi phủi ấy mà.

Tôi lấy tay làm động tác đập muỗi, không ngừng nói:

- Chết này, dám cắn Hàn Phong này

Tôi ngưng lại rồi nhìn Han Phong cười tươi:

- Đó anh thấy không, tôi đập muỗi á mà, thôi đi tiếp đi về

- Kính chào thiếu gia, cô chủ. - Tất cả người hầu xếp hàng hai bên chào cung kính.

- Anh Phong anh về rồi à? Có chuyện rồi. - Vũ nhìn hắn mặt nghiêm nghị nói

- Vào thư phòng nói.

Có chuyện gì thế nhỉ? Thôi mặc kệ họ, lên phòng xem truyền ình còn vui hơn. Truyền hình hiện lên tiếng nói dịu dàng của cô dẫn chương trình.

Vào chủ nhật ngày 7-2 chủ tịch công ty Dương Âu ông Dương Trọng Âu đã bị giết ngay cả sát thủ của ông cũng chết chỉ trong một viên đạn. Điều này cho thấy họ đã bị ám sát bởi một sát thủ giấu mặt, hiện nay nhiều người nghi ngờ rằng đó là tổng giám đốc tập đoàn Hàn Gia- Hàn Phong thuê sát thủ ám sát ông Dương, cơ quan chức năng đang điều tra và sẽ có kết quả sớm nhất.

Tôi kinh hãi chạy đến thư phòng của Hàn Phong. Vừa lúc hắn ta đang đi ra, tôi hỏi:

- Anh có phải là người ám sát ông Dương không?

Hàn phong bình tĩnh đáp:

- Phải.

Tôi như không tin vào mắt mình, hung thủ giết người lại không có chút gì gọi là hoảng sợ nhưng ngược lại tôi mới là người lo lắng thế là sao? Nếu như vậy thì có lẽ là không có chuyện gì.

- Anh không lo lắng thì tôi cũng chẳng cần lo làm gì!

Hàn Phong ngạc nhiên hỏi:

- Cô lo cho tôi sao?

- Lúc nãy thì lo nhưng giờ thì không lo nữa.

- Ừm. tôi rất vui

Cái tên này toàn là làm cho tim tôi đập lỗi nhịp không à. Nếu cứ tình trạng này thì tôi không biết có thể khẳng định mình không yêu hắn không. Hừm thật là...Tôi im lặng và trở về phòng ngủ. Tôi thở dài mở chiếc laptop lên xem.

Bây giờ cái tên Hàn Phong là cái tên được tìm kiếm nhiều nhất trên google. Thời đại thông tin ngày càng phát triển vả giới trẻ thì tha hô mà bàn tán không sợ ai nhận ra mình. Tin tức ngày càng nhiều, có nhiều ý kiến trái chiều bảo rằng Hàn Phong là tan tàn nhẫn xem trời bằng vung lại có người bảo người đó không phải là Hàn Phong, phóng viên đưa ra lời phỉ báng. Hắn ta rất ít khi lộ mặt nên thông tin rất ít. Ngoại trừ những hiểu biết rằng hắn Là tổng giám đốc tập đoàn hưng thịnh Hàn Gia. Con người độc lập ngang tàn,trái tim làm bằng Hàn Băng, là người ác độc nhưng mà khi đã sinh tình thì lại dám yêu dám hận. Biết bao người mơ tưởng đến hắn nhưng nghe mọi người bảo nhau rằng khi còn niên thiếu hắn đã vô cùng say mê một cô gái vì cô ta mà chấp nhận làm mọi thứ nhưng không ai biết cô ta là ai chỉ biết rằng tên cô ta có một chữ Thiên. Lại là cô gái này, sao đi đâu cũng nghe tên của cô gái này chứ thật là bực mà.

Đóng loptop lại, tôi ngã trên giường suy tư vô thức nghĩ đến Hàn Phong. Tôi tự hỏi không biết Hàn Phong có thực sự yêu tôi như lời hắn ta nói hay tôi chỉ là một thú vui nhất thời trong lúc thiếu vắng cô gái có tên Thiên... Suy nghĩ liên miên một hồi tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Chương trước Chương tiếp
Loading...