Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi
Chương 49: Bi thương
Cô đột nhiên ngất xỉu, cả người rụn rời toàn lực dựa vào hắn, không nghĩ ngợi nhiều Hàn Phong lập tức bế cô lên chiếc xe Audi, phóng như bay đến bệnh viện, nghiêng mặt nhìn về phía cô gái còn đang trong cơn hôn mê đôi mày cương nghị bất chợt nhíu lại , tốc độ của chiếc xe phóng như điên cuồng trên con đường Hà Nội. Hắn đúng là một tay lái siêu hạng cho dù đường đông như thế cũng đến bệnh viện trong vòng tíc tắc.- Uyển Nhi, Nhi. Hàn Phong cất giong lay gọi nhưng cô gái vẫn không trả lời một mực nhắm đi đôi mắt. Hắn nhanh chóng bế cô lên, chạy thật nhanh đến phòng cập cứu trong lòng hỗn loạn không biết nên nói gì.- Mau cứu cô ấy.Hàn Phong hét lên, giọng nói như hổ dữ khiến ý tá bác sĩ đều tái xanh mặt mày, mỗi lần gặp hắn đều là khiến mọi người hoảng sợ đến như vậy , họ không dám chậm trễ lập tức đưa vào phòng cấp cứu.Bên ngoài Hàn Phong ngồi trên chiếc ghế, khuôn mặt lạnh lùng không biểu lộ một chút cảm xúc nhìn chăm chăm vào chiếc đèn phòng cấp cứu. Dãy hành lang sáng chưng tràn ngập mùi thuốc khử trùng khiến hắn cảm thấy khó chịu mà nhíu mày. Hàn Phong hầu như rất ít khi phải đến bệnh viện vì hắn cực kì ghét cái mùi này và cũng vì người mẹ của hắn đã mất ở trong đây mà ngay cả lần cúôi hắn cũng không thể gặp, từ đó hắn cũng ghét luôn nơi này nhưng bây giờ lại phải quay lại vì cô.Hàn Phong nắm chặt lòng bàn tay gương mặt có chút biến đổi.Thấy vị bác sĩ đi ra, hắn vội vàng đi đến cất tiếng hỏi. Ngữ khí bình thường nhưng không kém phần nghiêm trang.- Cô ấy thế nào rồi?Vị bác sĩ tháo chiếc khổ trang ra rồi run run đáp:- Cô ấy không sao nhưng mà phần trí nhớ chưa hồi phục khiến cô ấy luôn bị ám ảnh, dạo này do ăn uống không thường xuyên dẫn đến suy nhược cơ thể. Và một điều nữa cô ấy bị nhiễm lạnh do môi trường sống, khí oxi bị ô nhiễm dẫn đến hô hấp bị trì trệ không hấp tụ được vào cơ thế nên mới xảy ra tình trạng này. Nếu cô ấy mà tỉnh dậy thì không sao rồi.- Khoan đã, nếu tỉnh dậy thì không sao phải không?- Phải.- Vậy còn nếu không tỉnh thì sao? - Hàn Phong hơi chấn động, nhíu mày hỏi.Vị bác sĩ run lên một cái, ngữ điệu khi đối mặt với người này cũng theo đó run lên- Thì sẽ hôn mê trong suốt một thời gian dài. Đành phải nhờ vào ý chí thôi.- Ông nói cái gì. Tôi nói cho các người biết nếu không chữa khỏi cho Uyển Nhi tôi giết chết các người. - Hàn Phong trở nên mất đi tầm kiểm soát, kích động hét lớn.- Vâng, vậng. - Nói rồi vị bác sĩ mau chóng rời khỏi đây, sợ là nếu còn ở lại không biết chừng vị sợ hãi mà trở nên tăng xông.Hàn Phong đi đến phòng bệnh mà cô được chuyển vào, ngồi nhìn cô gái nhỏ đang nhắm mắt, tâm trạng hắn rối bời. Hắn nắm lấy đôi bàn tay của cô. Nó rất nhỏ thật sự nhỏ lắm, mà hắn đã khiến cô từ một người hoạt bát mà trở thành thế này.Sự lạnh lùng của hắn lại khiến cô tổn thưởng nghiêm trọng...Hàn Phong vốn là như vậy, cách biểu lộ cảm xúc cũng khác với người thường. Tại sao hắn lại để cô ở nhà kho đó chứ? Để cô phải chịu như thế này tất cả đều là lỗi của hắn gây ra, giờ phút này hắn chỉ mong cô mau chóng tỉnh lại, mau mau tỉnh lại.Nước mắt tràn ra gương mặt cương nghị, sự ấm nóng đang dần dần thiêu đốt tâm can của hắn...Bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc cô, hôn nhẹ lên vầng trán thanh tú, từ từ di chuyển đến khuôn mặt tinh tế của cô, chậm rãi ma sát. Làn da mềm mại như dãy lụa trơn óng ả khiến hắn cảm thấy tâm trạng có chút đỡ hơn.Cô vẫn không chịu mở mắt cứ nhắm lại, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng vây lấy chóp mũi của hắn.Reng...reng....Hắn dừng lại động tác bàn tay to rộng của người đàn ông dừng trên đỉnh đầu Uyển Nhi, nhẹ vỗ về khẽ thở dài…- Chuyện gì vậy Thiên Băng? - Hắn hỏi.- Anh có thể gặp em một chút không?Hàn Phong nhìn cô gái đang mê man rồi đáp:- Không thể. Anh bận rồi.Thiên Băng nghe vậy thì nổi lên sự tức giận, cô hét lên:- Có phải là vì Trần Uyển Nhi hay không?Hàn Phong nhướng mày.- Từ khi nào chuyện của anh em xen vào thế hả?Thiên Băng biết mình không nên nói vậy, dịu dàng trở lại, cất giọng nhẹ như tiếng than thở:- Phong, là em nhớ anh. Gặp em đi.Hàn Phong đi đến xoa đầu Uyển Nhi một cách cẩn thận, mỉm cười nói:- Thôi được rồi. Em đến Hoàng Nhật đi, anh sẽ đến.Hàn Phong cúp điện thoại nhưng vận không đi ra, hắn ngồi xuống nhìn cô như cũ, động tác vẫn là rất say mê.Bầu không khí vô danh từ từ lưu chuyển, Hàn Phong đột nhiên ngẩn người khi nhớ về ngày hôm đó, nỗi bi thương tràn ngập vào trong mắt hắn, nhẹ nhàng lan tỏa ra khuôn mặt lạnh như băng...- Cô ấy thể nào rồi? - Hàn Phong đứng trước cửa phòng Uyển Nhi cất tiếng hỏi hai người vệ sĩ.- Vẫn không chịu ăn chút gì thưa ngài. - Họ kính cẩn đáp.- Được rồi cứ đứng trông chừng cô ấy cho tôi, có bất kì động tĩnh nào lập tức báo.- Vâng.Hàn Phong mở cửa bước vào, không khí bên trong tràn ngập một sự ảm đạm khiến hắn cảm thấy ngột ngạt. Bước lại gần vách tường ngăn cách gian phòng của cô, hắn định bước vào nhưng nghe thấy có tiếng hát nên sững người lại, ý định đó cũng không biết tại làm sao mà tiêu tan, chỉ im lặng đứng nghe.Tiếng hát vang lên, thanh âm lẳng lặng, thanh cao mà trong trẻo, như nước suối trong vắt trong khe, rung động lòng người; Giờ khắc này, tâm Hàn Phong chưa bao giờ yên tĩnh được như vậy, yên tĩnh như khi chỉ có một người, trong bóng tối lại thấy được ánh sáng nhàn nhạt.Tiếng hát của cô hòa với tiếng gió lao xao vang lên...Đừng để một ai khác đứng giữa anh và emSợ bàn tay chẳng còn thuộc về nhauĐừng để câu xin lỗi trở thành một thói quenVết thương chưa lành mãi không thể lànhĐừng dùng lời nói dối níu kéo nụ cười emEm sẽ bước để anh tìm hạnh phúcDù bao nhiêu nước mắt tim em đau thắt lạiGiữa cơn mưa lạnh chỉ có mình emLàm sao anh cảm thấy nỗi xót xa của một trái timĐã yêu hết lòng đã từng tin hết lòngLàm sao anh trông thấy khóe môi kìm chặt tiếng khócNếu như anh không phải là chính anhLàm sao anh xóa hết được nhớ thương từng ngày đã quaMỗi khi nghĩ về chỉ thêm đau nhói lòngLàm sao anh hay biết khoảng trống của những ngày xa nhauNếu như anh không phải là chính em.Tiếng hát lúc cao trào lúc bi thương như cơn sóng tràn vào lòng Hàn Phong. Nhất là giọng hát này như cào xé tim gan hắn. Theo bản năng, hắn nhắm mắt lại.Lòng hắn không thể nào đối mặt được với bóng dáng như không còn một chút sự sống nào kia.Là hắn sai lầm rồi sao?Không, cho tới bây giờ, hắn, không bao giờ phạm sai lầm.Tiếng ca dần dần dừng lại, trong một nốt trầm thấp tựa như nỗi lòng ai oán của cô. Hàn Phong dường như vẫn còn đắm chìm trong tiếng hát mềm mại của Uyển Nhi, cho đến khi mở mắt ra, hắn mới ý thức được bầu không khí yên tĩnh quỷ dị!Khác với sự yên tĩnh của lúc nãy là bầu không khí là sự im lặng chết chóc, xuyên qua từng tế bào của Hàn Phong. Hắn nhìn về phía gương mặt xanh xao của cô tâm co thắt lại...Cô…thế nhưng lại là tự mình giày vò đến như thế sao?Chẳng lẽ...cô tình nguyện lựa chọn cách thức này mà rời xa hắn sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương