Boss Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

Chương 1: Thế Giới Thứ Nhất: Đoạt Mẹ Nam Chính



:

Khanh Vân không nghĩ tới mình sẽ là nhân vật phản diện.

Y ngồi ở đỉnh núi, dưới thân là xe lăn điều khiển bằng linh thạch. Một trận đau đầu đột nhiên truyền đến, làm Khanh Vân nhịn không được ho khan.

Y một khi ho liền không dừng được, trăm vạn đại quân dưới chân núi cầm vũ khí, trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch cứ như vậy nhìn Khanh Vân ho đến cả người phát run, thế nhưng không một ai dám động.

"Thân thể lão quái đã không chịu đựng nổi," nam tử dẫn đầu giơ lên trường kiếm ủng hộ sĩ khí, "Mọi người tiến lên, hôm nay nhất định phải tiêu diệt y!"

Nghe vậy Khanh Vân khẽ cười một tiếng, khăn lụa kim sắc dính máu trong tay lẳng lặng bốc cháy, nhưng lại không có một tia tro bụi rơi xuống.

"Ngươi là người thứ 100."

Thanh âm bình đạm truyền vào trong tai, tay giơ cao trường kiếm của nam tử dẫn đầu không khỏi run lên, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi.

Khanh Vân là một nhân vật phản diện, mặc dù cho tới bây giờ y cũng không rõ "Nhân vật phản diện" là cái gì.

Thẳng đến ngày hôm qua, Thiên Đạo nhìn 99 thiên mệnh chi tử đều chết trong tay y, rốt cuộc không nhịn được, cưỡng chế Khanh Vân linh hồn ly thể, khống chế y đi luân hồi, chuẩn bị một thế giới khác tiêu hóa năng lượng y.

Khanh Vân cũng là vào lúc Thiên Đạo nhập vào thân thể y cùng năng lượng giằng co, mới biết được một chút thông tin.

"Thiên mệnh chi tử" lần này nói không sai, Khanh Vân sắp không chịu nổi. Tu vi y tuy cao thâm, nhưng căn bản vô pháp đối kháng Thiên Đạo.

Luôn có biện pháp.

Khanh Vân duỗi tay một mạt kiếm khí liền xuất hiện, không hề do dự đâm tới nam tử dẫn đầu.

Công kích này vừa ra, toàn bộ không trung chợt âm trầm.

Quả nhiên tới!

Trong mắt Khanh Vân hiện lên một mạt tinh quang, y vẫn luôn suy đoán, nếu y liều mạng linh hồn tự hủy cũng không muốn phục tùng Thiên Đạo, vậy Thiên Đạo lại sẽ có phản ứng gì?

Dưới chân núi nam tử dẫn đầu khó khăn ngăn trở công kích của Khanh Vân, nhưng công kích tiếp theo nối gót tới, một lần so một lần sắc bén hơn.

Mây đen chậm rãi tụ tập ở đỉnh đầu Khanh Vân, gương mặt đều đã đen như mực.

Khanh Vân trạng thái điên cuồng, như con thú giãy giụa trên bờ vực sinh tử, nhưng sâu trong ánh mắt lại cực hạn bình tĩnh. mục tiêu của y không phải "Nhân vật chính" dưới chân núi, mà là Thiên Đạo!

Rốt cuộc, một đạo sấm sét màu đen đột phá tầng mây đánh xuống Khanh Vân.

Ánh mắt Khanh Vân chợt lóe, bên môi lộ ra một tia ý cười nhỏ đến không thể phát hiện.

Trong chớp mắt lôi đình hoàn toàn đi vào thiên linh của Khanh Vân, đem từ thân thể đến linh hồn y đều đánh đến dập nát.

Thiên Đạo kiêu ngạo, tuyệt không sẽ cho phép một con kiến liên tiếp phản kháng nó, nếu Khanh Vân không cam lòng bị khống chế, vậy hoàn toàn xóa bỏ.

Lôi đình màu đen lượn vòng một chút, xác nhận đã diệt được Khanh Vân, lúc này mới chậm rãi tiêu tán.

- ----

"Xin lỗi, xin lỗi! Để tôi mang ngài đi thay quần áo." Người hầu cầm khay nói lắp bắp, cậu nhìn tây trang định chế tinh xảo của người đàn ông dính rượu, bất an cắn môi.

"Tây trang...... Tây trang tôi sẽ bồi thường......"

"Ân? Cậu định bồi như thế nào?"

Nhiếp Thần Uyên nhìn người hầu "Chân tay vụng về" trước mặt, nhướng mày thanh âm ái muội.

"Tôi...... Tôi......" Người hầu khẩn trương đầy mặt đỏ bừng, "Tôi đều có thể, tôi cái gì cũng sẽ làm!"

Ngôn ngữ nghe như hoảng loạn, lại mang theo tính ám chỉ cực kì.

Nhiếp Thần Uyên khẽ cười một tiếng, tiến đến bên tai người hầu: "Vậy cậu...... Có thể hay không......"

"Nói cho tôi là ai sai cậu lại đây?"

Thanh âm nháy mắt chuyển lạnh, đỏ ửng trên mặt người hầu còn chưa rút đi, trên trán liền đổ mồ hôi lạnh.

Nhiếp Thần Uyên ngồi dậy, ý bảo hai người áo đen phía sau mang người đi.

Hắn nhìn rượu dính trên người, bất đắc dĩ nhún vai: "Hôm nay là tiệc mừng Vũ Hào đạt được giải nhất trong đại hội cổ võ, xem ra tôi phải thất lễ."

Nói xong hắn đi lên phòng nghỉ trên lầu, đơn giản thu thập một chút.

Tay cầm then cửa phòng nghỉ, một mùi máu tươi cực nhạt truyền đến.

Khóe miệng Nhiếp Thần Uyên tươi cười, xem ra trong phòng còn có một con mèo nhỏ.

Một thanh âm trò chuyện từ hành lang bên kia truyền đến, Nhiếp Thần Uyên nhíu mày nhìn qua. Lúc này cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, một đôi tay khóa trụ yết hầu đem hắn kéo vào.

"Lạch cạch"

Máu dính lên tay Nhiếp Thần Uyên, hắn theo lực đạo trên cổ mà ngửa đầu, đôi mắt lại hơi rũ xuống nhìn về phía người bắt cóc mình.

Người này so với hắn lùn hơn một cái đầu, từ góc độ này, chỉ có thể thấy người này ở dưới vết máu đỏ thắm, càng hiện rõ cái mũi trắng nõn đĩnh kiều.

Trên hành lang.

"Vũ Hào, sao anh lại đột nhiên thay quần áo?"

Bạn gái bên người nhẹ giọng dò hỏi, thanh âm mang theo một chút ghen tuông. Trong bữa tiệc, bạn trai đột nhiên đổi quần áo cũng không phải chuyện gì tốt.

"Nghĩ cái gì vậy?" Lâm Vũ Hào ngừng động tác sửa sang lại cà vạt, cúi đầu hôn trán bạn gái, "Không cảm thấy bộ quần áo này của anh càng xứng với lễ phục của em sao?"

Gã nói như vậy, dư quang lại nhìn ngón út trên tay trái của mình, không tiếng động chà xát vết máu ở khe hở ngón tay của ngón út.

"Anh Nhiếp đi đâu rồi? Anh phải chào hỏi anh ấy một cái." Lâm Vũ Hào lơ đãng hỏi, bước chân đi tới phòng nghỉ Nhiếp Thần Uyên.

"Nghe nói theo người hầu vào phòng nghỉ."

Nghe được lời này, khoé miệng Lâm Vũ Hào xả ra một nụ mỉm cười ẩn ẩn khinh thường, gã nghe nói người thừa kế Nhiếp gia Nhiếp Thần Uyên xưa nay lưu luyến bụi hoa, nam nữ không kỵ, không nghĩ là thật. Bất quá hiệu quả, còn muốn chính gã đi xem mới yên tâm.

"Nga? Có phải hay không thân thể không khoẻ? Chúng ta đi xem đi......"

Thanh âm Lâm Vũ Hào càng ngày càng gần.

Lực độ trên cổ Nhiếp Thần Uyên cũng càng lúc càng lớn, trên mặt hắn cũng không thấy hoảng loạn, ngược lại cúi đầu tiến đến bên tai thiếu niên bắt cóc mình nói: "Như thế nào? Sợ nó phát hiện?"

Ngón tay người này kiềm chế địa phương cực kỳ đặc thù, làm hắn căn bản không thể lớn tiếng kêu to, chỉ có thể phát ra một chút âm thanh.

Khanh Vân ngẩng đầu, lạnh lùng liếc hắn một cái.

Bắt cóc Nhiếp Thần Uyên đúng là Khanh Vân, là thế giới này Khanh Vân, cũng là cái kia bị Thiên Đạo tru sát Khanh Vân.

Trời biết lúc này trong lòng Khanh Vân giận muốn chết, y giả chết tránh được Thiên Đạo giam cầm, trốn vào tiểu thế giới này. Linh hồn mới vừa tiến vào khối thân thể đã tử vong cùng oán khí tận trời này, còn không kịp thở phào nhẹ nhõm, lại nhận ra một tia dao động của Thiên Đạo, là ở trên người Lâm Vũ Hào bên ngoài kia.

Quả thực mới ra đầm long, lại vào hang hổ.

Lấy kinh nghiệm giết 99 "Nhân vật chính" của y tới nói, có thể xuất hiện loại dao động này, nhất định là cái gọi "Nhân vật chính" của thế giới này, mà Thiên Đạo giờ này khắc này nhất định dựa vào Lâm Vũ Hào chặt chẽ điều tra y.

Nếu bị Thiên Đạo phát hiện y còn sống......

Khanh Vân cắn chặt răng, lúc trước nghiệm qua công kích của Thiên Đạo cũng đã làm linh hồn y hư hao hơn phân nửa, nếu lại đến lần nữa, y hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

"Ân?" Nhiếp Thần Uyên tinh tế quan sát thần sắc Khanh Vân, càng xem càng cảm thấy có ý tứ, "Nhóc sợ Lâm Vũ Hào?"

Nói, cổ hắn xảo diệu chuyển động hai lần, tránh thoát Khanh Vân giam cầm.

Khanh Vân không khỏi nheo mắt cẩn thận đánh giá một chút Nhiếp Thần Uyên. Chính mình tựa hồ coi khinh người này rồi.

Tiếng bước chân của Lâm Vũ Hào càng ngày càng gần, Thiên Đạo mang đến cảm giác áp bách cũng càng lúc càng trần trọng.

Phòng nghỉ bố trí đơn giản, ở giữa chỉ đặt một cái sô pha cực kì to rộng, cùng một bàn trà.

Khanh Vân giật mình, giơ tay kéo cà vạt Nhiếp Thần Uyên xuống, lại đi giải nút thắt tây trang hắn.

"Ấy, nhóc còn chưa thành niên?"

Nhiếp Thần Uyên bị hình động dứt khoát động tác lưu loát của y làm cho muốn cười, có điều chỉ nhìn giáo phục xanh trắng đan xen trên người Khanh Vân.

Bị một người non nớt ngoan ngoãn, vừa thấy chính là "Học sinh ngoan" cao trung bắt cóc, Nhiếp Thần Uyên* thật sự nhấc không nổi cảm giác khẩn trương gì.

( Vi: ở chỗ này tác giả để là Nhiếp Thần Vân, mà hai người chưa có con nên sửa lại vậy [thở dài tiếc nuối])

Khanh Vân nghiến răng nghiến lợi, lưu lạc đến nước này, y dù là lão quái sống hơn vạn năm cũng bị tức muốn mắng nương.

Thân thể phù hợp với y này đích xác vẫn là học sinh cao trung, tên cũng kêu Khanh Vân, trùng hợp ở chỗ nguyên thân là bị Lâm Vũ Hào bên ngoài kia tức giận đánh chết.

Nói đến Khanh Vân là em trai cùng mẹ khác cha của Lâm Vũ Hào, nhưng mẹ Lâm Vũ Hào lại là bị cha Khanh Vân năm đó lấy tánh mạng cha con Lâm Vũ Hào uy hiếp, cường cưới trở về.

Năm đó Lâm Vũ Hào ở hiệp hội cổ võ được đề cử tham gia đại hội cổ võ sau, tự nhiên nhịn không được vạch trần âm mưu năm đó, đánh bại phụ thân Khanh Vân Khanh Hạo Lâm, mang mẹ Lâm đi. Hơn nữa đoạt được giải nhất đại hội cổ võ, dẫn tới giới cổ võ mọi người khen ngợi.

Mà Khanh Hạo Lâm lại bởi vì Lâm Vũ Hào ngầm nhốt đánh mà thương tích bỏ mình, hôm nay Khanh Vân tìm tới cửa cũng bị Lâm Vũ Hào im lặng phế bỏ đan điền, ném tới trên núi chờ chết.

Vòng đi vòng lại, Khanh Vân luôn tránh không được cùng "Nhân vật chính" đối nghịch.

"Muốn sống liền câm miệng!" Khanh Vân đem ký ức nguyên thân vứt ra sau đầu, trước tránh thoát xem xét của Thiên Đạo lần này mới là chính sự.

"Nga?" Nhiếp Thần Uyên mắt mang ý cười nhìn cái tay dừng ở dây lưng của hắn kia.

Hắn tuy thoạt nhìn cà lơ phất phơ không đàng hoàng, nhưng nội tâm vẫn luôn đánh giá trình độ nguy hiểm của Khanh Vân, tuy rằng thoạt nhìn thật là một bộ dáng học sinh, mặt mày càng cực kỳ non nớt, nhưng từ thân thủ lưu loát của y, nhất định không thể khinh thường.

Lâm Vũ Hào cùng hắn có chút giao tình, cần nhắc nhở một chút hay không?

Khanh Vân chỉ chừng chừ một giây liền mở dây lưng Nhiếp Thần Uyên, kéo cổ áo hắn, hai người cùng nhau ngã trên sô pha.

Nhiếp Thần Uyên dáng người cực kỳ cao lớn, vừa vặn đem Khanh Vân nhỏ gầy che đến không còn một mảnh.

Nhiếp Thần Uyên kinh ngạc nhìn vết máu trên người Khanh Vân: "Thế nhưng bị thương thành cái dạng này?"

Lại cúi đầu nhìn huy hiệu trường trên giáo phục của Khanh Vân, hắn nhướng mày: "Trung học Tuyên Thành? Các ngươi đánh nhau biến thành cái dạng này trường học cũng mặc kệ sao?"

Khanh Vân căn bản không có tâm tình giải thích với hắn, y hiện tại trong đầu đang điên cuồng cướp đoạt ký ức của nguyên thân, quen thuộc thông tin của thế giới này, muốn tìm được thứ gì đề cao Lâm Vũ Hào lại xem nhẹ chính mình.

Tránh thoát được lần này liền tốt, Thiên Đạo sẽ không vĩnh viễn bám vào trên người nhân vật chính, lúc này phỏng chừng cũng vì hoài nghi cái chết của mình nên kiểm tra ở các thế giới một chút thôi.

Vốn dĩ có thân thể ngăn cản, Khanh Vân hơi giả bộ là có thể né tránh Thiên Đạo vội vàng xem xét. Nhưng nhìn nguyên thân thế nhưng còn sống, Lâm Vũ Hào nhất định sẽ kinh ngạc, đồng thời Thiên Đạo bám vào trên người Lâm Vũ Hào cũng sẽ chịu ảnh hưởng càng cẩn thận xem xét y.

Cho nên lúc này chỉ cần tránh thoát Lâm Vũ Hào, liền có thể tránh thoát Thiên Đạo.

Ánh mắt chuyển qua trên bàn trà, nhìn đến mặt trên có nước hoa để lại cho khách khứa sử dụng, Khanh Vân ánh mắt ngưng một chút, duỗi tay đem nước hoa bình đập bể trên mặt đất.

Mùi hương nồng đậm tức khắc tràn ngập, che khuất mùi máu tươi trên người Khanh Vân.

Làm xong này hết thảy, Khanh Vân hoàn toàn nằm im ở sô pha, con ngươi lạnh lẽo gắt gao nhìn thẳng Nhiếp Thần Uyên, không tiếng động truyền đạt uy hiếp.

Cùng lúc đó, ngón tay hơi lạnh của y theo vạt áo sơ mi Nhiếp Thần Uyên chui vào.

Nhiếp Thần Uyên bị cái động tác này làm cho cơ bắp phần lưng trừu động hai lần, hắn rũ mắt vừa định trêu đùa hai câu, lại phát hiện ngón tay Khanh Vân ấn ở vị trí cột sống ngực thứ năm của hắn.

Vị trí này, lấy Khanh Vân lực đạo đập xuống, hắn không chết cũng sẽ tàn tật.

Nhiếp Thần Uyên hoàn toàn thu liễm tươi cười, thật sâu mà nhìn vào mắt Khanh Vân.

Hai mắt thuần triệt như một hồ nước trong suốt, nhưng trong đó lại ẩn hàm điên cuồng. Nhiếp Thần Uyên biết, này không chỉ là uy hiếp, càng là một loại kiên quyết đồng quy vu tận.

Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu viết văn mới nào
Chương tiếp
Loading...