Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 44



“ Thái độ của những người đó đối với cô gái kia không bình thường.”

“ Nicole Weber? Tôi đã thấy cô ta mấy lần.” Penn khởi động ô tô, ngẩng đầu nhìn trăng tròn bị mây đen bao phủ trên đỉnh đầu, không biết tại sao trong lòng nổi lên dự cảm không lành.

“Hả, cô ả kia trước giờ đều lẳng lơ như vậy sao?”

“ Đúng, chẳng những lẳng lơ, còn lòng dạ hiểm độc, cẩn thận đừng để bị ăn đến ngay cả xương cũng không còn.” Penn nói hơi châm biếm, Raymond choáng váng cười nhẹ nói một câu còn lâu mới vậy, dựa vào vai Chesil gõ gõ trán, tựa như rất đau khổ.

“Đúng rồi, tôi gặp Jim, nhưng chưa kịp hỏi hắn tung tích bùa. Aizz…”

Penn nghe Raymond oán giận. Thực tế, lúc Jim bị kéo ra ngoài, y liền theo ra, vốn tưởng rằng Jim sẽ bị ném ở góc phố như rác rưởi, lại không nghĩ rằng đám người đó lại mang gã đến phòng khám chữa trị. Có thể khẳng định Jim cũng có quan hệ nào đó với đường dây này, một khi đã như vậy, dù có hỏi cũng chỉ sợ không ra được tung tích miếng bùa, trong lòng Penn âm thầm thở dài, hình như chỉ có thể chờ tới thời điểm trăng non, căn cứ vào người chết mà phỏng đoán.

Raymond phát hiện Penn không đáp lại liền ngậm miệng, lúc y cùng Chesil bên cạnh choáng choáng buồn ngủ do ô tô lắc lư, tiếng sói tru đột ngột truyền đến làm y mở mạnh mắt, vẻ mặt mù tịt quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

“ Anh nghe thấy không?” Raymond ngồi thẳng người, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc âm thanh trong cảnh sắc chuyển động ngoài cửa sổ, y cho rằng tiếng sói kia chỉ là ảo giác do mình say rượu. Ánh sáng cùng bóng tối lưu chuyển lộ ra từ những ô cửa đóng chặt hai bên đường làm y ngừng thở, thanh niên bên cạnh cũng cùng y nhìn ra ngoài cửa sổ.

“ Sao thế?” Chesil hỏi, đối với Chesil mà nói, chó sói tuy là đại diện của thần chết, nhưng cũng không hiếm lạ, nên hắn cũng không hiểu được thái độ hoảng hốt quá mức của Raymond đối với âm thanh này.

“ Vùng lân cận Ai Cập chắc không có chó sói ẩn hiện phải không?” Raymond nhớ tới cuốn sách nổi tiếng nào đó của Ai Cập, trong đó viết Ai Cập cổ sùng bái chó sói, đồng thời cũng đưa ra nhiều ví dụ tiếc nuối vì loại thú này ở Ai Cập hầu như đã tuyệt chủng.

“ Đúng.” Bản tin mấy ngày trước chui vào đầu Penn, y đạp chân ga tăng tốc, đồng thời cảnh giác nhìn kính chiếu hậu, nhưng trong hình ảnh chuyển động cũng không có gì dị thường. Đúng lúc này, từ không trung lại truyền đến tiếng nức nở kiềm chế mà ngắn ngủi của dã thú, âm thanh đột ngột từ ngắn thành dài, lại trở nên cao vang sắc nhọn hơn, sau đó không biết từ đâu lại truyền đến càng nhiều tiếng tru đáp lại, tiếng tru liên tiếp nhau có vẻ kinh dị khác thường trong màn đêm không nhìn thấy trăng sao.

“Chúa ơi! Rốt cuộc có bao nhiêu con!” Raymond ngồi thẳng người vươn đầu qua Chesil ngó ngoài cửa sổ xe, có lẽ là hơi rượu khiến lòng hiếu kỳ của y thắng được sự sợ hãi, y cố gắng tìm kiếm bóng dáng bầy sói trong bóng đen của những căn nhà lướt qua vun vút.

“ Đừng ló đầu ra!”

Penn vừa dứt lời, Raymond liền thấy có hai bóng chớp lóe lên, di động trong bóng nhà âm u chen mấy điểm sáng. Ngay lúc y vươn tay đẩy tóc bị gió thổi chắn trước mắt ra muốn nhìn rõ hơn, một tiếng hú cùng gió mang mùi hôi dã thú đặc thù đập vào mặt mà đến.

Luồng gió kia kích động bản năng Raymond, làm y rút mạnh thân thể lại, mà trong nháy mắt kia, một quái vật to lớn lướt qua phía trước cửa sổ, ánh mắt thuộc về dã thú phản quang trong bóng đêm cùng răng thú âm trầm sắc nhọn làm tim Raymond thiếu chút nữa đình chỉ.

“ Quỷ tha ma bắt! Đóng cửa xe lại!” Penn đột ngột thay đổi phương hướng, ô tô quẹo gấp dường như bị đụng trúng, cũng nghiền lên thứ gì đó, rung động trên diện rộng, Raymond còn chưa kịp ngồi ổn đã nhanh chóng đóng cửa kính, thủy tinh mỏng mảnh cách ly bọn họ với bên ngoài, Raymond cảm thấy buồn cười vì phản ứng thở phào một hơi của mình, tầng thủy tinh không chịu nổi một cú này thật sự có thể bảo vệ an toàn của họ sao?

“Đám sói đó sao lại tấn công chúng ta?”

Raymond thần kinh căng thẳng nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ xe, nhưng còn chưa được đáp lại, liền nghe thấy tiếng kính vỡ vụn rồi thứ gì đó tức khắc rơi trên nóc chiếc xe đang chạy tốc độ cao, y còn chưa phản ứng kịp liền được Chesil bảo vệ dưới thân, đến lúc Raymond ngẩng đầu lên lại, bất ngờ phát hiện trên nóc xe bị đạp ra một vết lõm cực đại! Cửa kính xe được y kéo lên sớm đã trống không, mà ngoài cửa sổ xe có thể thấy ánh sáng quỷ dị nối liền từ hơn mười hai con mắt dã thú đang chạy như bay.

Rầm một tiếng, phía bên phải ô tô bị cái gì đó đụng trúng, xe trượt qua bên trái, Penn tặc lưỡi xoay tay lái ổn định thân xe, để bọn họ không bị va đập theo quán tính, Penn nhìn kính chiếu hậu, hoàn toàn không biết rốt cuộc là sinh vật gì lại có thể chống chọi với ô tô —- nhưng điều y có thể chắc chắn chính là thứ kia cũng không phải chó sói!

“ Quỷ tha ma bắt đây là cái gì!” Raymond nhịn không được hô to, cảm xúc sợ hãi tăng lên theo mỗi lần tim đập thình thịch, ngay lúc họ băng qua một cái hẻm nhỏ, một con dã thú ẩn nấp trên tường che nhìn chuẩn cơ hội nhào vào cửa kính xe.

“ Cẩn thận!”

Không biết là ai la lên, có lẽ tất cả họ đều bất giác la to. Cánh tay Chesil bị răng nanh dã thú cắn xé, hắn vươn tay bóp cổ sói muốn kéo nó ra, Penn thì lái xe quẹt vào vách tường đè ép nửa thân sau lộ ra ngoài cửa sổ xe của con sói, nhưng tất cả những thứ này cũng không có một chút tác dụng đối với con dã thú, răng nhọn ghim sâu vào da thịt không chút dấu hiệu buông ra.

“ Chết tiệt!” Raymond từ trên ghế nhặt lên một mảnh kính vỡ sắc nhọn, dùng sức đâm vào mắt dã thú, liền nghe thấy một tiếng tru thê thảm, theo một lần quẹt xe của Penn, con dã thú kia biến mất ngoài cửa sổ xe.

“Anh không sao chứ?” Raymond xé vạt áo sơ mi thành dây vải giúp Chesil qua loa băng lại thương tích, trong lúc họ lao khỏi hẻm nhỏ, phần sau xe lại bị va chạm mạnh. Tấn công hết lần này đến lần khác làm Raymond bực bội, chết tiệt, họ phải nghĩ cách phản công!

“ Penn! Trong xe có cái gì có thể làm vũ khí không? Súng, cờ lê, gì cũng được!” Y phải làm đầu thứ tạp chủng kia nát bấy! Căng thẳng cao độ cùng kích động do cồn rượu làm Raymond có xúc động muốn nhảy xuống xe một mình đấu với đám dã thú kia. Bộ dạng thở hổn hển khác thường của y dường như khiến thanh niên bên cạnh chú ý, Chesil vươn cánh tay không bị thương vỗ vỗ lưng Raymond, làm y bình tĩnh lại.

Ô tô lại bị đụng một lần nữa, Penn nắm chặt vô-lăng lắc lư, đạp chân ga hết cỡ, xe hầu như muốn bay trên con đường xóc nảy.

“ Trên xe quỷ tha ma bắt cái gì cũng không có! Các cậu giữ chặt, lập tức đến nơi!”

Raymond cùng Chesil nắm chặt lưng ghế ổn định thân thể, sau khi ô tô liên tiếp bị tấn công, ngay cả khoảng cách năm mươi thước về đến nhà cũng làm bọn họ cảm thấy dài dằng dặc. Penn lái xe phá cổng vào sân, lúc giẫm lên thắng xe, ô tô phát ra âm thanh chói tai xông lên bậc thang, rất chuẩn xác dừng ngang ở cửa.

“ Mau! Xuống xe!” Penn thét một tiếng. Bọn họ cuống quít leo khỏi ô tô xông vào nhà, dã thú nhảy lên xe muốn nhào tới trong nháy mắt đóng cửa nhà lại. Cửa gỗ gắn song sắt phát ra một vang chói tai, sau đó trở về bình lặng.

Raymond cảm thấy tim mình muốn nhảy ra từ trong miệng. Y dựa lên cửa cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, hoàn toàn đã an toàn hay chỉ là tạm thời?

“ Tôi thật sự phải mừng vì anh không tông hư cửa!” Raymond miễn cưỡng kéo khóe miệng lên.

“ Phải tin tưởng kỹ thuật của tôi.” Penn vén tóc rũ trước mặt đáp lại lời trêu đùa của Raymond. Kính và cửa tầng trệt đều được gắn song sắt để chống trộm, nhưng nhớ tới sức lực có thể đụng lệch xe của quái vật kia, Penn lại không chắc chắn họ có an toàn hay không, có lẽ họ chỉ từ một cái hộp giấy này chạy trốn tới một cái hộp giấy khác.

Lúc này, cửa gỗ truyền đến tiếng cào cùng tiếng gầm gừ dã thú. Raymond nhịn không được tặc lưỡi. “Những thứ tạp chủng chết tiệt đó vẫn chưa bỏ cuộc!”

“ Các cậu tránh ra, tôi ra ngoài.” Penn thở một hơi nói, so với ở trong xe, Chesil đã tương đối an toàn, y cũng có thể mạnh tay đánh chiến.

“ Đừng nói lời ngốc nghếch! Anh muốn đi chịu chết hay sao?” Raymond nhăn mày lại nói, y không hiểu đối mặt với một đám có lẽ là quái vật khoác da dã thú, Penn tại sao vẫn có thể nhàn nhã như vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...