Bữa Sáng Trên Giường

Chương 11



Becca mặc áo khoác lên người rồi rời khỏi nhà hàng, bước ra bầu không khí lạnh ngắt bên ngoài, rời khỏi thế giới của cô. Vậy đấy, cô thầm nghĩ, nghe có vẻ hơi bi kịch, nhưng không vì thế mà không chính xác. Cô chưa bao giờ hòa nhập được vào thế giới ấy, dẫu vậy, đó là thứ cô từng biết, là thứ cô đã trải qua cả cuộc đời nổi loạn chống lại nó, và đến hôm nay, là thứ cuối cùng cô cũng bỏ lại sau lưng.

Rich giữ mở cửa bằng một tay, cánh tay kia ôm quanh người cô trong khi cô bước qua ngưỡng cửa. Cô ngả đầu sang bên cho tới khi tựa hẳn vào anh, rồi hít một hơi thật sâu, đắm mình trong cảm giác dễ chịu anh đem lại.

Khi họ ra tới xe của anh, thay vì mở cửa, anh ép chặt cô vào thành xe và hôn cô. Cô đang chờ đợi một cái hôn thương hại, nhưng khi đôi mắt cô bắt gặp đôi mắt của anh, cô không hề nhìn thấy sự thương hại trong đó. Cô nhìn thấy sự khẩn thiết, thèm muốn, gấp gáp, và cả thứ gì đó nữa mà cô không gọi được tên. Gió lạnh rít lên quất quanh họ như những làn roi, và khi đôi môi anh gặp môi cô, cú sốc nó gây ra khiến cô rùng mình nín thở. Mùi vị đôi môi Rich hòa lẫn vị đắng của bia anh mới uống, và cảm xúc đang sôi sục trào dâng trong con người anh cũng dữ dội như cách những chiếc răng của anh ép chặt vào môi và lưỡi cô trong lúc anh say sưa như muốn nuốt chửng miệng cô.

Rich buông cô ra, thở hổn hển, lùi lại và đưa hai bàn tay lên ôm mặt. “Chúa ơi, tôi xin lỗi.”

Becca gần như quỵ xuống vỉa hè. Nếu không phải trông anh cũng run rẩy chẳng kém như những gì cô đang cảm thấy, chắc cô đã coi hành động vừa rồi là một sự xúc phạm. Dẫu vậy, vì cô không thể nói ra lời, tất cả nhũng gì cô có thể làm là nhướng một bên lông mày lên.

“Tất cả chỉ vì hành động như một bà hoàng của em. Nó làm tôi xúc động đến mức tôi không thể kiểm soát được bản thân nữa!”

Anh bước lại gần cô hơn, đưa tay gạt đi những món tóc đang xòa xuống mắt cô. “Lúc đó trông em thật tuyệt. Tôi sẽ thích hơn nếu trong sáu tuần tiếp theo hắn phải ăn qua ống xông, nhưng tôi thật sự thích được chứng kiến em cho hắn đo ván theo cách đó.”

“Rất hân hạnh được giúp vui.”

Rich vờ ngạc nhiên. “Em không cho phép gã khốn kiếp đó làm mình bực bội chứ?”

Becca thở một hơi run rẩy. “Những kẻ khốn kiếp, số nhiều. Và không, tôi không để bọn họ làm mình bực bội. Tôi không rõ tại sao mình ngạc nhiên khi họ quay ra tấn công tôi. Tôi từng chứng kiến chuyện đó cả trăm lần rồi.”

Trông Rich chẳng khác gì một nhân vật hoạt hình vào khoảnh khắc trước khi bị nổ tung đầu. “Tôi nhận ra được vẻ kỳ quặc đó, nhưng tôi đã không hề biết bọn họ...”

Anh quay người, như thể muốn quay lại để tính sổ với cả đám người kia. Cô nắm lấy bàn tay anh để giữ anh lại. “Không sao đâu. Vấn đề là bọn họ chỉ nhìn thấy việc phần lớn số tiền mà họ nghĩ tôi có trong tay, một nửa số tín phiếu của tôi, và toàn bộ khu lãnh địa, chuyển sang tay Mike. Vì bọn họ hầu như chẳng có gì nhiều trong đời ngoài tín phiếu và bất động sản của họ, họ bị ám ảnh giày vò bởi hội chứng “nhờ ơn Chúa, chuyện đó không xảy ra với mình”. Họ sợ sẽ phải rơi vào cảnh ngộ đó. Nói cho cùng, nếu tai họa đó có thể rơi xuống đầu một thành viên của gia đình Larsen cao ngạo và đáng kính, thì nó hoàn toàn có thể xảy đến với bất kỳ ai trong số họ.” Cô nhìn thẳng vào khuôn mặt đang rất bối rối của anh. “Vì thế vận may lớn rơi vào tay Mike...”

Cô lắc đầu. “Chẳng có vận may nào rơi vào tay anh ấy cả. Đó là quyền của Mike từ lúc chào đời.”

“Dẫu vậy đi nữa, nếu em không tìm ra cậu ấy, tất cả những thứ đó sẽ thuộc về em.”

Becca nhún vai.

“Và em vẫn nói cho bố em biết về cậu ấy?”

Khi cô nhìn vào đôi mắt Rich, cô đã trông đợi sẽ bắt gặp cùng vẻ không tin nổi, và thậm chí cả sự ghê tởm, như cô từng bắt gặp ở không ít người cô từng nghĩ là bạn mình.

Nhưng thay vào đó cô trông thấy vẻ tự hào, và cả thứ gì đó giống như ngưỡng mộ. Cô không chắc mình có cảm thấy thoải mái với khám phá này hay không nữa.

“Anh ấy là anh trai tôi. Tôi muốn có anh ấy trong cuộc đời tôi, và cả cuộc đời của bố tôi nữa. Tôi yêu anh ấy.”

“Em đâu biết cậu ấy.”

“Tôi không cần phải biết. Tôi đã từng mất đi một người anh. Tôi sẵn sàng đánh đổi cả thế giới để đưa Chip quay trở lại. Làm sao tôi có thể tảng lờ đi người anh trai duy nhất tôi vẫn còn có được?”

Rich kéo cô sát vào người anh. “Bec!” Giọng anh gần như lạc đi. “Em lại hành động như một bà hoàng rồi. Giờ sẽ thế nào đây? Chúng ta sẽ quay về nhà, hay tới khách sạn giẻ rách gần đây nhất để tôi có thể gần gũi em cả đêm nay mà trước đó không phải khốn khổ chịu đựng hai giờ liền?”

Becca tách mình ra xa anh, trèo lên xe. “Em chọn cách thứ ba. Hãy tới một chỗ rất tuyệt mà em biết rõ. Đó là một chỗ cho thuê giường ngủ kèm phục vụ bữa sáng tại phòng. Như thế chúng ta có thể dùng bữa sáng trên giường, và bữa sáng đó nhiều khả năng có thể thực sự thưởng thức được.”

Rich đóng cửa xe, đi vòng về phía đối diện, cẩn thận ngồi xuống, rồi quay sang nhìn thẳng vào mặt cô.

“À, anh cũng đang nỗ lực hoàn thiện mình trong vụ bữa sáng trên giường đó.” Anh tiếc rẻ nhìn qua cửa bên của chiếc xe.

“Nhưng Bec này, cái khách sạn anh vừa đề nghị nằm ngay bên kia bãi đậu xe thôi.”

Cô đặt bàn tay phần dưới của anh, rồi vặn vẹo người trên ghế. Cách anh nói ra câu nói đó khiến cô hoàn toàn tan chảy. Okay, còn hơn thế nhiều. Đó là cách anh ngắm nhìn cô, nhìn nhận mọi thứ ở cô, kể cả những khía cạnh tệ hại nhất, và dường như nghĩ rằng tất cả chúng đều hoàn hảo. Đó là cách anh sẵn sàng làm sứt đầu mẻ trán bất cứ kẻ nào anh nghĩ định làm cô tổn thương, nhưng lại để cô tự xử trí theo cách của cô. Và đó còn là cách anh khao khát cô. Xin Chúa hãy giúp đỡ cô, cô cũng muốn có anh.

Rất muốn. “Vậy em cho rằng tốt nhất anh hãy lái xe nhanh lên.”

“Chúa ơi, em đang giết tôi ở chỗ này đấy, Bec!”

“Có một chỗ rất tuyệt chỉ cách đây vài dặm xuôi theo con đường này. Em sẽ làm cho dịp này xứng đáng với quãng thời gian chờ đợi.”

Rich dừng xe trước cửa nhà trọ, để nguyên máy nổ. “Em đợi ở đây, anh sẽ vào xem họ còn phòng hay không.”

Becca nhún vai. “Em có thể vào cũng được.”

Anh vội vã hôn cô rồi buông cô ra. “Đúng thế, nhưng với anh sẽ là một quãng thời gian thật khó khăn để có thể giữ hai bàn tay tách rời khỏi người em. Anh hy vọng túp nhà nhỏ đằng kia vẫn còn trống.”

“Đó là một nhà xe di động.”

“Chỉ là một cách điệu bộ để gọi một gara. Nói thật lòng, anh thích ở trong một túp nhà hơn trong một gara vào bất kỳ ngày nào, nhưng anh muốn cách xa những người khác, càng xa càng tốt. Anh thích làm cho em phải kêu thét lên.”

“Okay, nhưng Rich?”

“Gì vậy.”

Cô vặn vẹo người gấp gáp hơn một chút. “Nhanh lên.”

Khuôn mặt anh bừng nở một nụ cười rạng rỡ dưới ánh sáng hắt lên từ bảng đồng hồ trước khi anh bước ra khỏi xe, hối hả bước lên các bậc thềm của ngôi nhà chính.

Becca cố nhớ xem cô đang mặc đồ lót gì. Cô lén kiểm tra lại và lấy làm mừng khi nhận ra không phải mình đang mặc chiếc áo lót kiểu thể thao xấu xí, vì khi cô mặc đồ lên người lúc sáng, lên giường với Rich Ronaldi là điều cuối cùng cô nghĩ đến. Giết chết anh ta, hẳn rồi. Một chút trải nghiệm tình dục điên cuồng, không nhiều lắm. Làm tình theo đúng nghĩa với anh ta, không đời nào. Đã có quá nhiều thứ thay đổi, nhưng cô không rõ điều gì đã gây ra chúng. Có thể là quãng thời gian bắt buộc phải ngồi kè kè cạnh nhau đã làm cô nhận ra điều gì đang thực sự diễn ra giữa hai người. Anh có cách chỉnh tấm gương chiếu hậu để không chỉ làm cô phải nhìn vào chính mình, mà đồng thời cũng cho cô biết anh trông thấy những gì qua tấm gương đó. Cô bật cười. Lần đầu tiên gặp anh, cô từng nghĩ anh cũng chỉ là một gã đẹp mã nông cạn. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là người đưa ra phán xét về người khác, song chắc chắn cô đã làm vậy với trường hợp của Rich, và chuyện đó khiến cô cực kỳ bối rối. Hẳn anh đang nghĩ cô cũng chỉ giống như Kendal, Tristan cũng như những kẻ khác trong đám người họ vừa rời khỏi. Cô thật sai lầm khi chấp nhận cách hành xử của đám bạn đó suốt nhiều năm trời, nhưng cô không bao giờ cư xử như bọn họ. Hôm nay đám bạn của cô đã đi quá giới hạn. Kỳ thực vẫn chưa có gì đáng bực mình khi họ bắt đầu tuôn ra những câu bình luận đầy thương hại về chuyện cô bị mất lãnh địa. Chẳng có gì khiến cô ít bận tâm hơn chuyện đó hay việc tổng giá trị tài sản của cô bị giảm xuống - mà đúng ra không ai, kể cả họ hay bất cứ người nào khác, ngoài IRS[26] biết thực tế ra sao. Nhưng khi họ vặn hỏi cô cảm thấy thế nào khi đột nhiên phải sống ở khu ổ chuột rồi bình phẩm về Rich đúng như cách họ vẫn bình phẩm về những người tình khác của mẹ cô, khi đó cô thực sự không giữ nổi bình tĩnh nữa.

[26] Cơ quan Thuế vụ Mỹ.

Rich mở cửa, chui vào trong xe, rồi đặt một chiếc chìa khóa vào lòng cô. “Em có muốn cho anh biết cái nhìn này có nghĩa là gì không? Làm ơn hãy nói rằng em vừa tắt điện thoại sau khi đấu khẩu với kẻ thù tệ hại nhất của em, vì anh không nghĩ mình có thể lo liệu được ổn thỏa nếu anh đã làm gì khiến em bực mình đâu.”

“Không, em không giận gì anh hết. Em chỉ đang suy nghĩ thôi.”

Anh áp bàn tay vào lưng cô, vuốt ngược lên trên, ôm quanh cổ cô, kéo cô sát lại anh cho một cái hôn thật sâu, thật dài. “Bec, anh muốn nghe tất cả những gì em nghĩ sau. Còn ngay lúc này, anh muốn cởi hết quần áo của em ra chỉ bằng răng của anh, bắt đầu bằng thứ nho nhỏ đáng yêu em đang mặc trên ngực.”

“Ồ.” Cô nuốt khan một cách khó nhọc, ơn Chúa, họ chỉ còn cách căn nhà xe di động chừng mười lăm mét. Rich dừng xe trước cửa nhà, tắt máy trong lúc Becca lao ra khỏi xe, chạy thẳng tới cửa trước, chìa khóa trong tay. Anh bám theo cô sát gót. Khi cô mở được khóa cửa, quần của cô đã bị cởi khuy, cởi khóa kéo, và bàn tay của anh đã nhanh nhẹn tìm chỗ tọa lạc bên trong. Không thể di chuyển, cô cuống cuồng tựa sát người vào rầm cửa trong khi bàn tay còn lại của anh đã luồn vào trong áo sơ mi của cô, tháo khóa móc áo lót ở phía trước. Răng anh cà sát lên cổ cô.

Hơi thở của cô như đông cứng lại trong phổi. Những ngón tay của anh, giống như hai trái hỏa tiễn tầm nhiệt, lao thẳng tới tiếp cận mục tiêu, và không khí hòa lẫn những tiếng kêu khẽ đứt quãng trào ra từ họng cô. Móng tay của Becca bấu chặt vào rầm gỗ trong lúc cả cơ thể cô vỡ tung ra trong vòng tay anh. Trong lúc cô vẫn còn run rẩy trong cơn cực khoái tuyệt vời nhất cô còn nhớ được, Rich hôn lên bên cổ cô, âu yếm nơi anh vừa cà răng lên, rồi rút tay ra, đợi đến lúc cô có thể tự đứng thẳng người lên trước khi dìu cô vào trong. “Thật tốt khi ngoài trời lạnh đến thế, và tất cả mọi người đều đóng chặt cửa sổ nhà họ lại. Tuy thế, tốt nhất chúng ta nên vào trong trước khi ai đó gọi 911.”

“Chúa ơi, em mới ngọt ngào làm sao. Giờ hãy khẩn trương lên, chúng ta chỉ có một giờ đồng hồ trước khi họ mang bữa tối đến, và anh muốn có em làm món khai vị.”

Becca vẫn còn đang ở trong trạng thái đê mê sau cơn cực khoái, hay ít nhất cô hy vọng đó là nguyên nhân khiến cô phải lặp lại vài lần trong đầu những gì anh vừa nói trước khi hiểu ra ý nghĩa của chúng.

“Anh đã gọi bữa tối?”

Anh cười trong lúc cô chếnh choáng trên chính đôi chân của mình. Chẳng dễ dàng gì khi quần của cô đã bị kéo xuống, người cô bỗng chốc trở nên lạnh ngắt khi không còn cơ thể Rich ép sát vào cô.

“Cho chúng ta và Tripod. Anh đã gọi cho Henry và Wayne, nhờ họ cho nó ăn. Anh chàng này có thể trở nên rất đáng sợ khi nó thấy đói. Còn về bữa tối của chúng ta, anh đã bảo những người chủ nơi này chúng ta sẽ thử qua bồn Jacuzzi.”

Becca kéo cao cạp quần lên, cố để không ngã úp mặt xuống. “Bữa tối và bữa sáng?”

“Anh biết, những ý nghĩ này thật ám ảnh. Nhưng ngay lúc này, anh bận tâm đến việc thỏa mãn những cơn đói khác hơn. Anh vẫn chưa xong với em đâu, bé con. Nếu nói một cách toàn cục.”

Chúa ơi, cô cũng hy vọng là không. Rich bật công tắc đèn, thắp sáng toàn bộ căn nhà nhỏ. Anh nắm lấy bàn tay Becca và kéo cô lên cầu thang. “Phòng ngủ ở trên tầng hai.” Cô chỉ kịp nhìn thoáng qua những bức tường màu kem ấm áp và những món đồ gỗ kiểu cổ trước khi bị kéo lên tầng trên. Phòng ngủ được sơn màu cần tây nhạt, với những món đồ gỗ màu đỏ anh đào sáng long lanh và một chiếc giường vương giả rộng mênh mông có tán che.

Rich bước vào, đến sau lưng cô, kéo cô vào vòng tay anh. “Cảm ơn em, Bec!”

Cô ngoái đầu lại tựa lên vai anh để nhìn thẳng vào khuôn mặt anh. “Vì cái gì?”

Anh kéo áo khoác tuột khỏi đôi vai cô, rồi ném xuống ghế. “Vì đã từ chối ý tưởng về khách sạn tồi tàn. Anh không biết lúc đó mình đang nghĩ gì nữa.”

Cô cười phá lên, cởi chiếc áo len qua đầu, rồi ném nó về phía chiếc áo khoác. Chiếc áo lót, vẫn chưa được tháo ra, lủng lẳng trên đôi vai cô. Cô thả cho nó rơi xuống sàn trong lúc xoay người lại và vươn hai cánh tay quàng quanh cổ anh. “Thế nào, chuyện này có soi sáng được trí nhớ của anh không?”

“Anh muốn em. Không ai làm tình trong một khách sạn giẻ rách tồi tàn cả.”

Đôi mắt anh dán chặt vào mắt cô, mọi dấu vết đùa cợt đều biến mất. Anh nhìn chăm chú như thể muốn đọc tận trong tâm trí cô. Cô tự hỏi liệu anh có thể làm vậy được không. Sẽ rất tốt nếu anh hé lộ cho cô hay những gì anh nhìn thấy, vì ngay lúc này, tất cả những gì cô biết là điều cô đang cảm thấy. Có thể kể ra khao khát khoái lạc luôn hiển hiện, tâm trạng dè chừng quyết liệt dành cho anh, nỗi lo sợ cho chính mình, cùng cảm giác khủng khiếp rằng cô đã hoàn toàn đánh mất khả năng kiểm soát cuộc đời mình. Cô không tài nào bắt nhịp cho vũ điệu này được. Anh là người dẫn nhịp, và dường như cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài thuận theo.

“Em nghĩ ngợi nhiều quá. Đừng nghĩ gì hết, hãy chỉ cảm nhận thôi. Chúng ta sẽ giải quyết những thứ còn lại vào lúc thích hợp. Còn lúc này, anh chỉ cần có em thôi.”

Cần. Cần mới nguy hiểm làm sao. Tình yêu không làm cô sợ vì cô có thể kiểm soát nó. Becca yêu các anh trai cô, bố mẹ cô - phải, thậm chí cả mẹ cô, và cô yêu Annabelle. Yêu có nghĩa là cô quan tâm lo lắng cho họ, và chỉ chia sẻ phần con người cô mà cô cảm thấy có thể chia sẻ một cách an toàn.

Cô tránh bằng mọi giá phải cần đến người khác. Bác sĩ tâm lý của cô từng nói nguyên nhân của thái độ này bắt nguồn từ việc những cô trông trẻ của gia đình bị thay thế như chong chóng, và cô cũng như Chip phải khổ sở vì thiếu vắng sự ổn định từ lúc chào đời. Có thể ông ta đúng, mà cũng có thể đơn giản chỉ vì cô đã nhận thấy Chip dường như thật yếu đuối khi anh cô van nài cho mọi thứ anh cần, từ tình yêu và sự quan tâm cho tới tiền bạc. Becca đã thề với chính mình rằng khi trưởng thành, cô sẽ không bao giờ đẩy mình vào vị thế phải cần đến điều gì đó từ bất cứ ai. Cô đã cực kỳ thành công cho tới khi gặp Rich.

Ý nghĩ rất có thể cô thực sự cần anh khiến cô đờ đẫn. Anh luôn có cách đoạt đi một phần của cô mà không cần cô cho phép. Như thể anh nắm giữ một chìa khóa mà cô chưa bao giờ biết đến sự tồn tại để mở khóa nơi lưu giữ tất cả những gì cô từ chối chia sẻ trong con người cô. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt Rich, cô hiểu điều đó đã thay đổi, và cô không biết làm cách nào để quay trở lại vị thế an toàn mà cô vẫn yên vị ở đó chỉ mới lúc sáng nay.

Cái hôn của anh thật êm dịu và không hề đòi hỏi. Anh không cố tìm cách đoạt về. Anh cho đi. Anh thổi sinh khí vào cô, và cô buông mình vào vòng tay anh, tin tưởng anh làm chỗ dựa đỡ lấy cô khi rơi xuống. Cô nhẹ nhàng hạ xuống giữa những tấm đệm giường êm ái và người đàn ông rắn chắc. Quần áo của họ biến mất cùng cảm giác bất an của cô, và một khi đã chấp nhận không còn con đường thoát hiểm an toàn nào để lui trở lại, cô thả mình đón nhận đam mê và cảm nhận sự tự do.

Rich chưa bao giờ cảm nhận sự cần thiết của mối liên hệ với một người khác đến vậy. Anh vẫn luôn coi mình là một người tình cừ khôi, song giờ đây có vẻ như mọi thứ anh từng làm trước khoảnh khắc này chỉ là những cử động vô hồn của thể xác. Becca thật khác biệt, có thể vì không có gì đến dễ dàng cùng với cô. Nhưng cách cô nhìn anh thực sự xứng đáng với những nỗ lực phải bỏ ra. Bằng cách nào đó anh đã phá vỡ được bức tường cô xây lên để giữ những người khác ở khoảng cách an toàn. Anh hôn lần theo cổ cô, gồng mình để giữ vững khả năng kiểm soát bản thân. Anh đã làm khá tốt việc này cho tới khi cô kẹp hai chân quanh eo anh. Thân dưới của anh đã gặp gỡ cảm giác ấm áp và ẩm ướt, và anh phải lấy hết khả năng kiềm chế để không lao thật sâu vào trong cô. “Đừng cử động, bé con. Nếu em động đậy...”

Cô làm thế thật, và Rich hiểu ra thiên đường nghĩa là gì. Anh chưa bao giờ làm tình mà không dùng bao cao su. Lý trí lớn tiếng hô dừng lại. Thân thể anh thúc giục, còn thân thể cô đã say sưa nhập cuộc, lôi kéo anh mỗi lúc một sâu hơn vào trong cảm giác nóng bỏng ướt át. Chúa ơi, quả là một thứ chết tiệt anh không hề biết mình đã bỏ lỡ trong suốt bao năm qua. Dầu vậy, anh nghiến chặt hai hàm răng lại và rút ra. Anh cố nói thành lời. “Bao cao su.”

“Thuốc tránh thai.”

“Ôi Chúa ơi, cảm ơn em.” Anh hôn cô trong lúc thả mình tuân theo đòi hỏi của một khao khát mạnh mẽ, khẩn cấp đến mức mọi biểu hiện tế nhị đều bay biến theo lần tiến vào đầu tiên của anh. Anh ngấu nghiến đôi môi của cô với cùng sự thèm khát. Rich nuốt chửng mọi tiếng rên rỉ của cô, hít lấy không khí cô thở ra. Với mỗi tiếng rên rỉ, từng tiếng thở dài, mỗi nụ hôn và cử chỉ vuốt ve âu yếm, cô trao cho anh nhiều hơn con người cô. Khi đôi mắt của họ gặp nhau, đôi mắt cô mở to thật trong trẻo, một cái nhìn mãnh liệt đến mức khiến anh sững sờ không kém gì trách nhiệm mà anh cảm thấy cần phải thể hiện để xứng đáng với niềm tin cô dành cho anh. Becca không ngừng gọi tên anh. Cảm giác nóng ấm, ẩm ướt mãnh liệt làm anh run rẩy trong lúc tất cả các sợi cơ trên cơ thể cô căng cứng, và anh mất nốt chút kiểm soát cuối cùng còn lại với chính mình trong lúc anh tiến, và hai người cùng nhau bùng nổ.

Anh không rõ mình đã nằm sõng soài trên người Becca trong bao lâu, đè nặng cô dưới cơ thể anh. Đủ lâu để cả hai người có thể đưa nhịp thở trở lại ít nhiều dưới sự kiểm soát.

Anh cần điều đó để đảm bảo anh có thể nói rành mạch. “Bec, nếu em không hề có mối quan hệ nào trong hai năm qua, tại sao em lại dùng thuốc tránh thai?”

Becca mở bừng mắt ra. “Anh biết mà, có rất nhiều lý do để một người phụ nữ dùng viên tránh thai ngoài việc ngừa thai. Nó giúp chu kỳ của em đều đặn và dễ chịu hơn. Nó cũng rất hữu ích với chứng chuột rút, và may mắn cho đàn ông các anh, cả hội chứng tiền mãn kinh nữa.”

“Anh có buộc tội gì em đâu, anh chỉ tự hỏi thôi.” Không có vẻ gì là cô tin anh, nhưng trông cô cũng không hề bực bội. Anh đã hồi phục đủ sức lực để có thể hôn cô. Đúng khoảnh khắc đó, một cái dạ dày bỗng sôi lên, nhưng anh không thể nói chắc là của ai. “Một trong hai chúng ta đang đói.” Cô đưa bàn tay lướt dọc theo sống lưng anh. “Rất có thể là cả hai chúng ta vì món cuối cùng chúng ta được ăn chỉ là mấy chiếc bánh bít cốt.”

“Anh đã nói với em đó là bữa sáng của các nhà vô địch, và em không tin anh.”

Anh chống hai khuỷu tay xuống giường nâng người dậy và hít một hơi thật sâu. “Bữa tối sẽ tới bất cứ lúc nào. Anh sẽ mang lên ngay khi họ đem tới.”

Cô há miệng ra ngáp và xích người lại gần hơn. “Em không muốn rời anh.”

Anh thở hắt ra trong lúc nhích người ra, và cô lập tức siết chặt vòng tay lại. “Bé con, nếu em không ăn, em sẽ không bao giờ bắt kịp được với anh đâu.” Anh hôn cô thật nhanh, rồi lăn người sang bên. Cô lăn người về phía anh, tựa đầu trên bàn tay.

“Có thể chính anh mới là người không bắt kịp được em ấy.”

Rich mặc lại quần áo, và phải mất một khoảng thời gian thật khó khăn để dứt mắt khỏi bức tranh hấp dẫn cô đang trình diễn. “Chúa ơi, em đẹp quá!”

Trông cô thật đáng yêu, và vào thời điểm một số phụ nữ có vẻ rũ rượi phờ phạc, Becca trông thật lộng lẫy. Anh chỉ muốn nhào trở lại giường để xem xem rốt cuộc ai là người thắng cuộc. Nhưng rồi dạ dày anh sôi réo lên, và cái đói đã chiến thắng ham muốn. Becca ngồi dậy, thả chân xuống giường để định tới cạnh anh khi anh ngăn cô lại. “Anh sẽ trở lại cùng đồ ăn. Em hãy giữ cho chiếc giường ấm áp.”

“Anh không cần phải làm thế. Em hoàn toàn có thể xuống nhà dùng bữa.”

“Chúa ơi, em ương bướng quá. Chẳng lẽ em không thể cho một gã đàn ông cơ hội gây ấn tượng với em sao? Anh đã phải nỗ lực vượt qua rất nhiều rắc rối.”

Cô ngẩng cằm và nhướng một bên mày lên. Khỉ thật, chắc hẳn cô nàng đã phải ngồi trước gương cả một năm để luyện tập điệu bộ này. Nếu nó không làm anh nóng rực cả người lên, hẳn cử chỉ này của cô đã khiến anh cực kỳ bối rối. “Okay, không nhiều rắc rối lắm, nhưng anh cần ghi điểm cho mình qua những nỗ lực đó.” Khi anh nghe thấy tiếng gõ cửa, anh quay người lại, xuống nhà lấy đồ ăn.

Becca nghe thấy Rich gây ra những tiếng loảng xoảng ở dưới nhà và hiểu ra cho dù anh có nói gì đi nữa, cô sẽ phải xuống dưới nhà xem anh đang gặp phải chuyện gì. Cô khoác lên người chiếc áo choàng cô tìm thấy đang treo trong phòng tắm rồi đi theo hướng những tiếng động và những câu rủa đang vang lên.

Khi cô bắt gặp anh đang lục tìm các ngăn tủ trong phòng bếp, cô dừng lại trong bóng tối ngưỡng mộ ngắm nhìn các bó cơ lưng của anh cuộn lên theo từng cử động. Cô vẫn chưa vượt qua được cảm giác mê mẩn trước vẻ đẹp của anh. “Anh đang tìm thứ gì vậy?”

Anh ngoái đầu lại, mỉm cười, rồi càu nhàu. “Anh nghĩ anh đã bảo em là anh sẽ mang đồ ăn lên cơ mà?” Anh tiếp tục cuộc tìm kiếm bừa bãi của mình. Cô vượt qua khoảng cách giữa hai người, quàng hai cánh tay quanh eo lưng anh, áp má lên lưng anh. “Rich, nếu anh nghĩ em sẽ ngoan ngoãn tuân lệnh, chúng ta sẽ thực sự có một vấn đề nghiêm trọng. Bây giờ, hãy cho em biết anh đang tìm cái gì, và như thế có thể em sẽ giúp được.”

“Nến. Anh đang cố tỏ ra lãng mạn.” Giọng nói của anh nghe có vẻ bực bội hơn là lãng mạn.

Vì cô vẫn đang đứng sát sau lưng anh, cô đảo mắt nhìn sang chỗ khác. Anh quả là một gã khờ. “Em dám cược rằng chúng ở phòng ăn tối. Em sẽ đi tìm xem sao.”

Bàn ăn được sắp sẵn cho hai người, với khăn trải bàn bằng vải lanh, đồ sứ tuyệt đẹp, và tất nhiên, những ngọn nến. Củi đã được chuẩn bị trong lò sưởi, sẵn sàng chờ đợi một que diêm, và khi Becca quay người lại để ngắm nhìn phần còn lại của căn phòng, qua khung cửa sổ gồ ra ngoài, cô nhận thấy bên ngoài tuyết bắt đầu rơi - những bông tuyết đầu mùa.

“Rich, lại đây. Em tìm thấy cái này!”

Cô nghe thấy Rich cằn nhằn, nhưng tiếng cằn nhằn ngừng lại khi anh bước chân vào phòng. “Anh đã bảo họ mang đồ ăn vào bếp. Anh chàng còn lại chắc đã sắp bàn ăn trong khi anh quan sát anh chàng bàn giao đồ ăn.” Anh nhìn qua chiếc bàn ăn lãng mạn. “Anh đoán rằng đây là một ý tưởng hay hơn nhiều so với dùng bữa tối trên giường.”

Anh đến bên cô, giữ cô sát vào anh, rồi cùng cô ngắm tuyết rơi. Một khoảnh khắc hoàn hảo nữa trong dòng thời gian. Becca hôn lên cổ anh và gật đầu. “Anh nghĩ sao nếu bây giờ anh đi đốt lò sưởi và thắp nến, còn em mang đồ ăn vào?” Lần này anh không hề cự nự. Chỉ đơn giản là anh cũng sở hữu đủ niềm tự hào nam tính để nghĩ rằng nhóm lửa là việc của đàn ông, còn cô lại đủ nữ tính để anh được thoải mái với ý tưởng đó.

Hai người ngồi ăn trên bàn vì món file họ được phục vụ đòi hỏi phải dùng đến dao nĩa. Tất nhiên thịt được nấu rất vừa độ và mềm mại, đến mức có thể dùng cạnh nĩa để cắt được. Rich chấm miếng thịt cuối cùng trong suất của anh qua sốt béarnais trước khi quay sang hoàn tất phần măng tây và khoai tây. Becca nhìn xuống phần thức ăn còn lại của cô. “Anh có thể ăn thêm chút nữa không? Em no lắm rồi.”

Rich rướn người qua bàn, xiên lấy một ngọn măng tây. Cô lặng lẽ cầm lấy chiếc đĩa đã sạch nhẵn của anh đổi lấy đĩa của cô, rồi ngắm nhìn anh tấn công vào món ăn. Anh cắt một miếng thịt ra, giữ nó trên đầu nĩa, dường như định nói gì đó nhưng rồi lại đổi ý.

“Gì vậy?”

Rich vừa nhai vừa nhún vai. “Anh chỉ đang tự hỏi liệu em có ổn cả không?”

“Ý anh là gì?”

“À, em biết đấy, chắc chắn sống cuộc sống của một nghệ sĩ hẳn chẳng dễ dàng gì. Ý anh là, không hề có khoản thù lao hay lợi tức ổn định nào, và không có những thứ này chắc sẽ rất khó khăn để được chấp nhận cho vay. Có lẽ em đã phải bỏ ra một khoản thanh toán trước rất lớn cho phần đầu tư sửa chữa của em tại ngôi nhà đá nâu.” Cô không nói gì. Trong đầu cô thầm vang lên một tiếng kêu im lặng. KHÔÔÔNG!

Anh đã không dừng lại. Hai lá phổi cô co thắt lại; cô không thể thở ra được nữa. Cô có thể hít vào bình thường, nhưng không tài nào thở ra được. Cảm giác hoảng hốt bắt đầu siết chặt lấy tâm trí cô.

“Anh chỉ đang nghĩ rằng với tình hình thị trường như lúc này, hiện tại không phải là thời gian thuận lợi cho bất cứ ai. Bec, anh biết em sẽ không yêu cầu bố mẹ em giúp đỡ, vậy nên anh đang nghĩ... Anh có một khoản tiết kiệm cũng khá, nếu em cần bất cứ điều gì.” Anh ngẩng lên khỏi đĩa thức ăn. “Giờ đừng lúng túng chỉ vì anh đề nghị giúp đỡ. Hãy đơn giản nhớ rằng nó luôn còn đó nếu em cần đến.”

Tất cả không khí bị dồn ép lại trong phổi cô ùa ra trong một tiếng nấc. Trước đây cô từng trải qua cảm giác nhẹ nhõm như vậy, và cũng không cần phải kìm những giọt nước mắt lại. Cô lúng túng đến mức chỉ muốn chui xuống trốn dưới gầm bàn. Trông Rich có vẻ hoảng hốt. Rõ ràng anh không mấy thoải mái với những phụ nữ không thể kiểm soát được cảm xúc của họ. Không phải cô là một người phụ nữ như thế, song ban đầu cô nghĩ rằng mình đã nhầm về anh, rồi sau đó, khi cô hiểu ra anh đang nói về chuyện gì, cảm giác đó mới ngọt ngào tuyệt diệu làm sao, vậy là kênh nước mắt được mở cho dòng chảy tự do tuôn trào. Mọi căng thẳng cô phải chịu đựng dường như đều bị cuốn phăng đi hết, và vậy đấy, cô trở thành một mớ lôi thôi ướt nhẹp.

Anh đứng dậy khỏi ghế, đến bên cạnh cô, cúi người xuống. “Anh xin lỗi.”

Cô cố nói gì đó, nhưng đó quả là nhiệm vụ bất khả thi với cô lúc này.

“Okay, anh biết. Em muốn tự làm tất cả một mình. Hãy quên anh từng nói gì đi. Không sao đâu mà.”

Anh nâng cô đứng dậy khỏi ghế, dìu cô tới chiếc trường kỷ kê trước lò sưởi trước khi kéo cô vào lòng. Anh không nói gì nhiều. Chỉ ôm lấy cô cho đến khi cô ngừng nức nở đủ lâu để có thể thở bình thường.

“Ổn rồi chứ?”

Cô gật đầu, khuôn mặt ướt tèm lem cọ lên khuôn ngực trần của anh.

“Em muốn nói về chuyện này chứ?”

Cô hít một hơi uể oải và thẳng người dậy. “Em không cần tiền của anh, nhưng cảm ơn.”

“Bé con, anh không muốn tọc mạch vào vấn đề tài chính của em.”

“Vậy thì đừng nhắc đến nó nữa.” Anh nhấc cô khỏi lòng mình, để cô ngồi xuống trường kỷ trước khi đứng dậy đi dọn bàn.

Mẹ kiếp, cô quả là một cô nàng khó chịu. Anh vừa tỏ ra thật dịu dàng, ấy vậy mà cô đã gạt phắt anh đi. Quả là một thói quen bất di bất dịch.

Cô đi theo anh vào bếp trong khi anh xếp bát đĩa vào chậu rửa. Trông anh như thể muốn đập nát thứ gì.

Khi anh quay lại, cái nhìn của anh như đâm thẳng vào cô. “Anh hiểu rồi. Okay. Anh nghĩ em đã nói đủ rõ.” Anh quay người đi ra, để mặc cô nhìn chằm chằm theo sau mình. Anh quay lại ngay, mang theo thêm mấy chiếc đĩa. “Anh yêu em, Bec, nhưng chắc chắn em không làm điều đó trở nên dễ dàng hơn cho một người đàn ông.”

Anh yêu cô? Tất nhiên anh nói ra điều đó khi đang tranh cãi với cô, song dẫu sao anh vẫn đã nói ra điều đó. Anh biết em nghĩ mình có thể tự làm tất cả, và hãy tin anh, anh cực kỳ ngưỡng mộ em. Nhưng anh là một thằng đàn ông, và đàn ông bọn anh có cách tư duy khác hẳn. Đàn ông được tạo ra để sửa chữa những thứ hỏng hóc, để chăm sóc những người phụ nữ họ yêu, để cho đi.”

Thế đấy, anh lại lặp lại điều đó. Cô tự hỏi liệu anh có nhận ra không.

“Những người đàn ông không thể nào khác được. Vậy nên đừng dùng chuyện anh có một nhiễm sắc thể “Y” để chống lại anh. Anh hiểu những lời biện bạch của em. Em cũng phải chấp nhận chia sẻ ít nhiều chứ.”

“Em biết. Em không quen với chuyện này. Em xin lỗi. Em đã nói những điều không đúng.”

Vậy đấy, câu trả lời dường như khiến mọi hào hứng trong anh nguội lạnh. “Ồ, thế ư, được thôi.”

Một kiểu căng thẳng khác hẳn lan tỏa trong không gian bao quanh hai người, thế chỗ cơn bực bội của anh. Cô vắt óc tìm điều gì đó để thay đổi chủ đề. Món tráng miệng bằng sôcôla đun chảy đang sẵn sàng chờ đợi trên bàn bếp. “Sao chúng ta không bày tất cả những thứ này ra trước lò sưởi và tận hưởng một cuộc picnic nho nhỏ nhỉ?”

“Okay.”

Tình cảm của anh đã bị tổn thương, cái tôi đàn ông thâm tím bởi một cú ê chề. Anh cầm lấy chiếc bình đựng món sôcôla, mang nó tới đặt xuống nền nhà trước lò sưởi, còn cô theo sau với chiếc khay đựng quả và bánh giòn. Cô biết anh sẽ còn giận dữ hơn nếu cô nói với anh cô thấy anh đáng yêu đến mức nào. Đàn ông luôn ghét cay ghét đắng khi phụ nữ nghĩ họ dễ thương.

Cô chỉ có thể hình dung anh trông ra sao khi anh còn là một chú nhóc vừa dính dáng vào một trò ma mãnh.

Anh kéo cô vào lòng mình, giúp cô nới lỏng đai buộc trên chiếc áo ngủ cô đang mặc. Đôi mắt anh sáng lên như thể vừa nảy ra một ý tưởng ma mãnh đầy thú vị.

“Rich?”

Cô bất giác hít vào căng hai buồng phổi trong lúc sôcôla nóng chảy nhỏ giọt lên ngực. Rich lật ngược người lại, tiếp tục đợt công kích của anh, làm một cơn cực khoái ngập chìm vào một cơn cực khoái khác cho tới khi giọng cô khản đặc vì gào thét. Cơ thể anh cứng lại, anh như nổ tung bên trong cô, hết lần này tới lần khác, đẩy cô lên đỉnh một lần nữa trong khi anh lấp đầy cô.

“Bec, bé con, em ổn chứ?”

Becca nép sát người hơn vào hơi ấm của anh, và khi cựa người cô khẽ rên lên. Đôi mắt cô bừng mở khi cả anh cũng cử động. “Được rồi, anh thắng.” Giọng nói của cô nặng trĩu vì buồn ngủ. “Em không theo kịp anh được.”

“Đây không phải là một cuộc so tài, bé con. Hãy thư giãn đi, và để anh yêu em.” Anh nhẹ nhàng hôn cô, đoạt đi của cô mọi ý nghĩ trong khi anh yêu cô một cách chậm rãi, lười biếng. Cô chưa bao giờ làm như thế, yêu ai đó chỉ đơn giản vì cô muốn được gần gũi, không khao khát đua tranh, chỉ cố làm người mình yêu cảm thấy dễ chịu. Yêu như thế thật tuyệt: những chiếc hôn dài, chậm rãi, trong khi ngọn lửa ấm áp trong lò sưởi nổ lách tách bên cạnh họ. Chẳng bao lâu sau, cô nhận ra mình đang thở dài, rồi thèm muốn, rồi đòi hỏi, rồi, ôi, Chúa ơi...

Cô nghe thấy giọng nói của Rich như thể vọng lại từ rất xa. “Thôi nào, Bec. Đừng ngủ. Có hai chiếc giường tuyệt hảo ở trên lầu, và anh sẽ bị nguyền rủa nếu ít nhất chúng ta không ngủ trên một trong hai chiếc giường đó.”

“Ừm?” Becca cố mở mắt ra. Cô không rõ mình đã thiếp đi trong bao lâu.

“Em xin lỗi.”

Anh nâng cô đứng dậy bên cạnh mình, quàng một chiếc áo ngủ ấm áp lên người cô, rồi dẫn cô tới giường.

Rich trườn ra khỏi dưới Becca mà không đánh thức cô dậy và rón rén đi xuống dưới nhà gọi điện về khu nhà chính đặt bữa sáng.

Trước tiên, Rich cần có chút caffeine và tới lục tìm cà phê uống liền trong các ngăn tủ bếp, song thứ duy nhất có trong tủ là cà phê nguyên chất, và anh hoàn toàn không có bất kỳ ý tưởng nào về chuyện nên làm gì với thứ này.

Rich bấm số của khu nhà chính, rồi kẹp ống nghe dưới cằm.

“Chúc buổi sáng tốt lành! Tôi là Melody. Hy vọng ông đã có một buổi tối thú vị, thưa ông Ronaldi. Tôi có thể giúp gì cho ông?”

“Cô có thể hướng dẫn tôi cách pha một bình cà phê được không?”

“Tất nhiên rồi, nhưng tôi rất vui lòng được mang một bình cà phê tới nếu ông muốn.”

“Không cần đâu, cảm ơn cô, tôi thực sự muốn biết cách tự làm chuyện này ra sao, nếu cô không thấy phiền. Sau đó, nếu được, để cho an toàn, cô có thể mang một bình cà phê tới cùng với bữa sáng.” Rich kẹp ống nghe giữa vai và tai, rồi làm theo hướng dẫn chi tiết nhận được. Chỉ sau chưa tới một phút, chiếc máy pha cà phê đã bắt đầu tạo ra những âm thanh quen thuộc của công việc pha cà phê, một dấu hiệu đầy hứa hẹn. Cũng chẳng có gì đáng phiền lòng nếu thứ anh tạo ra trông giống cà phê với hương vị giống như cà phê. Anh lấy mấy chiếc cốc tìm thấy trong ngăn tủ ra, đổ đầy nước nóng từ vòi tại chậu rửa theo lời khuyên của Melody. Cô nói rằng làm như vật sẽ giúp làm ấm những chiếc cốc. Rich thực sự thấy ấn tượng, vì ai có thể nghĩ đến những thứ khỉ gió thế này chứ?

Melody chắc đã quen với những người đàn ông vụng về, vậy nên cô đã dặn anh cẩn thận chỗ tìm khay đựng đồ ăn sáng và bình cà phê, đồng thời cũng cho biết có một bát salad quả tươi trong tủ lạnh. Anh cúi người nhìn vào trong tủ lạnh và tìm thấy bát salad. “Trong đó có sẵn sữa chua và một ít lá bạc hà tươi. Hãy đổ một ít sữa chua lên mỗi phần salad, rồi đặt lên trên cùng một nhánh bạc hà tươi. Từng đó sẽ đủ cho ông trong lúc chờ bữa sáng tới.”

“Cảm ơn cô, trông tuyệt lắm.”

“Khi nào ông muốn chúng tôi phục vụ bữa sáng?”

“Cô có thể mang tới cho chúng tôi sau một giờ nữa không?”

“Tất nhiên rồi, thưa ông Ronaldi.”

Rich cảm ơn cô gái và nhận thấy salad quả tươi đúng là một bước tiến bộ thực sự so với một túi bánh bít cốt.

Anh tìm thấy một ít thứ màu xanh trông giống những cành cỏ trong tủ lạnh. Anh cầm lên ngửi, hy vọng rằng đây đúng là món lá bạc hà. Mùi của thứ này rất giống kẹo cao su. Chắc chắn là bạc hà. Anh xúc ra hai bát quả tươi, múc một thìa to sữa chua đổ lên trên, rồi cắm vài chiếc lá vào chỗ sữa chua.

Trông rất bắt mắt. Sau khi đổ nước nóng ra khỏi cốc cà phê, anh đặt cốc vào cạnh bình cà phê và món salad quả tươi, rồi lên đường rời khỏi bếp. Thìa, khỉ thật. Anh quay lại nhặt lấy vài chiếc thìa và khăn ăn trước khi tiếp tục cuộc hành trình.

Khi Rich bước vào phòng, Becca vẫn nằm không động đậy. Anh không thể thôi được nụ cười trên khuôn mặt; anh đã thực sự khiến cô mệt lử. Đặt chiếc khay xuống mặt bàn đầu giường, anh rót cà phê ra cốc trước khi ngồi xuống bên Becca và áp sát khuôn mặt vào gần cổ cô. Anh hít một hơi thật sâu. Lạy Chúa, cô luôn ngọt ngào làm sao. “Becca, dậy thôi!” ừm.

Tấm chăn rơi xuống tận eo khi cô ngồi dậy, dành cho anh một nụ cười ngái ngủ đẹp tuyệt vời, giơ hai cánh tay lên, vươn vai. Rich cố kìm không bật rên lên.

“Em ngửi thấy mùi cà phê.”

Anh kéo cô áp sát vào ngực anh, đưa cho cô một cốc cà phê, rồi cầm cốc của anh lên.

Cô nhấp một ngụm và mỉm cười. “Chúa ơi, Rich, nếu anh pha được cà phê như thế này, em có nguy cơ yêu anh đến phát điên mất.”

“Thật sao?”

“Thật, nhưng tin em đi, anh không có gì phải lo lắng đâu.”

“Không, anh chẳng lo lắng gì hết.” Cô nhướng một bên mày lên. “Thế có nghĩa là gì?”

Anh thưởng thức thêm một ngụm nữa của món cà phê thực sự đáng kinh ngạc - nếu anh có gì để nói với chính mình - trong khi quan sát dòng suy tưởng của cô. Cô ngước cằm lên - một dấu hiệu cho thấy cô đang nóng lòng muốn lột tung quần anh ra.

Anh cười. “Anh nghĩ nó có nghĩa là anh yêu em, và rằng em đang trong tình thế cực kỳ nguy hiểm bị ngã nhào vào tình yêu dành cho anh.”

Trông cô có vẻ sững sờ và bối rối, một tâm trạng anh phải thừa nhận tuyệt hơn nhiều so với bực bội.

“Chính anh đã pha cà phê.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...